“Nếu nói vậy thì người nên lo lắng bây giờ hẳn là Bùi Huyền!” Giang Mộ Yên nhất thời nở nụ cười. “Hắn vốn định thử ta một phen, tất nhiên ta không hề phòng bị, đúng là đã trúng kế. Nhưng mà hắn cũng đã bại lộ bí mật của mình, đó chính là hắn thật ra không đôn hậu, vô dụng như những gì đã biểu hiện. Bùi Huyền cũng không đáng thương cùng bất lực như những gì hắn nói. Trên thực tế, hắn vô cùng có khả năng là loại người giả heo ăn thịt hổ!”
“Giả heo ăn thịt hổ?” Bùi Vũ Khâm cảm thấy rất thú vị với hình dung mới lạ như vậy của Giang Mộ Yên.
“A, đây là một cách nói ở chỗ của ta, chắc chàng không quen!”
Giang Mộ Yên thấy Bùi Vũ Khâm lộ ra ánh mắt kinh ngạc cùng hứng thú thì liền giải thích “Chính là để hình dung một người rất biết che giấu bản thân, đến thời điểm mấu chốt mới bộc phát ra chỗ lợi hại khiến người khác khó có thể tưởng tượng được. Chúng ta đều gọi những người như vậy là giả heo ăn thịt hổ!”
“Rất ý tứ! Cũng không có gì không quen, chỉ là ta thật sự rất muốn tận mắt nhìn thấy nơi Yên nhi sống trước đây như thế nào thôi. Không biết là địa phương gì lại có thể nuôi dưỡng ra một nữ tử trí tuệ lại chu đáo như Yên nhi!” Trong mắt Bùi Vũ Khâm không hề che dấu sự tò mò với hoàn cảnh sống trước đây của Giang Mộ Yên.
Giang Mộ Yên bị hắn nhìn như vậy thì cũng không tự chủ được nhớ đến ba mình, nàng chỉ có thể cười khổ “Ta cũng rất muốn trở về, đáng tiếc là không thể được!”
“Nhà Yên nhi ở đâu? Vì sao lại không được? Chỉ cần nàng nói ra, cho dù có xa đến đâu, ta đều có thể cùng với nàng –”
“Vũ Khâm, đừng nói. Đây không phải vấn đề khoảng cách, mà là – mà là còn có rất nhiều phương diện khác ngăn trở, sau này ta sẽ nói với chàng. Bây giờ chúng ta nói chuyện Bùi Huyền trước được không?”
Trực giác Bùi Vũ Khâm không thích nhìn thấy nụ cười khổ bất đắc dĩ trên mặt Giang Mộ Yên, hắn muốn giúp nàng giải quyết sự chua sót đó. Nhưng Yên nhi hình như không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa, xuất phát từ lòng tôn trọng nàng, hắn cũng chỉ có thể nghe lời gật đầu.
“Được, trở lại lời Yên nhi nói vừa nãy, nếu Bùi Huyền là kiểu người giả heo ăn thịt hổ thì bây giờ hắn an bày thân thít đến bên cạnh chúng ta có phải có ý đồ giám thị cùng tìm hiểu tình huống bên đây hay không?”
“Ừm, ta cảm thấy đúng vậy. Nhưng ta cũng đã đáp ứng để hắn dẫn người đến, nếu bây giờ đổi ý thì không khỏi sẽ càng khiến hắn hoài nghi. Nếu vậy, không bằng chúng ta gặp chiêu đỡ chiêu, tương kế tựu kế!”
“Cho nên Yên nhi định giữ Vân Hướng Nhật kia lại?”
“Đúng vậy, ta tính để Thanh Thư an bày cho hắn đi làm mấy chuyện không nặng không nhẹ, sau đó một tháng, Vũ Khâm chàng lại để Triển tiên sinh cùng Nghênh Phong tiên sinh thử một chút xem hắn có võ công hay tính nguy hiểm gì không. Nếu không có, ta sẽ bảo Thanh Thư an bày một số chuyện cơ bản cho hắn làm, cũng xem như đã giữ lời với Bùi Huyền.
Nếu Bùi Huyền muốn mượn tay người này đề tìm hiểu tin tức gì thì chúng ta không ngại cứ giả vờ không biết, để hắn trở về báo cáo mấy tin tức râu ria đi. Dù sao cơ sở ngầm ngoài sáng cũng dễ đối phó hơn nội gián nấp trong tối nhiều. Vũ Khâm, chàng thấy sao?”
“Yên nhi – nàng quả nhiên là hữu dũng hữu mưu. Nàng đều đã suy nghĩ cẩn thận như vậy rồi, ta còn dị nghị gì nữa? Cứ làm theo ý nàng đi! Hy vọng Bùi Huyền thật sự không phải người như nàng đoán, dù sao trong một thế hệ của Bùi gia, ấn tượng của ta với Bùi Huyền xem như không tệ!”
“Ta cũng hy vọng đây chỉ là ta lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử thôi. Nhưng là mặc kệ như thế nào, cẩn thận chút vẫn hơn!” Giang Mộ Yên cũng nhíu mày gật đầu.
“Giờ xem ra một thế hệ Bùi gia này chỉ có Bùi Phong là thật sự có thể tin tưởng, chỉ tiếc hắn không có hứng thú với kinh thương!” Giang Mộ Yên không thể không cảm khái.
Bùi Ngu thì nàng không quá hiểu biết, chỉ cảm thấy bề ngoài thoạt nhìn hắn giống như một người có thể làm ăn, cũng có chí tiến thủ. Nhưng mà nhị công tử Bùi Huyền nhìn có vẻ yếu đuối đôn hậu còn có biến thành người lợi hại như vậy, ai dám khẳng định Bùi Ngu kia sẽ không phải là một ngôi sao sáng trong lĩnh vực diễn xuất?
Nếu là như vậy, nàng tình nguyện tin tưởng cảm giác của mình, tin tưởng Bùi Phong từ lúc quen biết đến giờ vẫn tiêu sái như gió, khiến nàng cảm thấy rất đáng tin.
Nghe nàng nhắc đến Bùi Phong, biểu tình Bùi Vũ Khâm hơi giật mình, bất quá sau đó liền tỏ vẻ không hề bận tâm. Hắn đồng ý gật đầu “Đúng vậy, Phong nhi là một hạt giống rất được, đáng tiếc tính tình nó hướng tới tự do, cho dù Bùi gia này có núi vàng núi bạc phỏng chừng cũng không thể giữ được đôi chân muốn đi khắp bốn bể của nó!”
“Đúng vậy, mỗi người đều có chí riêng, đây là chuyện không thể cưỡng cầu. Không sao, cũng may chúng ta còn trẻ, ta đã nói rồi, nếu không được thì chúng ta có thể tự sinh một hai đứa, ta nghĩ chắc chắn rồi cũng sẽ có một đứa hứng thú với việc buôn bán!”
“Yên nhi – nàng nói thật sao? Nàng thật sự nguyện ý sinh con cho ta?” Bùi Vũ Khâm động dung cầm lấy tay Giang Mộ Yên, nhìn thẳng vào mắt nàng hỏi.
Giang Mộ Yên gật đầu “Đương nhiên, ta rất nghiêm túc. Chàng thấy biểu tình ta giống đang nói giỡn chuyện như vậy sao?”
Bùi Vũ Khâm lắc đầu.
“Vậy không phải đúng rồi? Vũ Khâm, chính chàng cũng thích đứa nhỏ đúng không?”
Bùi Vũ Khâm chần chừ một chút, rốt cục gật gật đầu. Hắn đương nhiên thích đứa nhỏ, mặc dù đã có một đứa con là Bùi Dạ Tập nhưng năm đó lúc Dạ Tập sinh ra, hắn cũng mới chỉ là một thiếu niên mà thôi. Hơn nữa hắn sớm đã đảm nhận giúp đỡ chuyện làm ăn trong nhà, tuy tuổi còn trẻ đã làm cha nhưng cũng ít có thời gian ở cùng với con mình. Đợi đến khi hắn rốt cục có thể quan tâm đến con trai mới phát hiện Dạ Tập cũng đã gần ba tuổi, đã biết gọi phụ thân cùng mẫu thân, đồng thời cũng cảm thấy xa cách với phụ thân như hắn.