Quần áo sau khi được nhẹ nhàng cởi ra đều rơi xuống, mang theo mùi thân thể vương vất.
Đầu gáy quấn quít, vòng tay siết chặt, tóc cũng quấn lấy nhau, nhiệt tình cùng dục hỏa hoàn toàn được châm lên. Cả người Giang Mộ Yên rơi vào vòng tay Bùi Vũ Khâm.
Lúc nàng dựa lưng vào án thư, trước mặt áp chặt vào ngực Bùi Vũ Khâm, tiếp nhận toàn bộ sự nhiệt tình của hắn, tiếng ngâm sung sướng cùng thỏa mãn cũng rốt cuộc không thể nhịn mà vang lên từ miệng hai người, mãi đến thật lâu sau…..
~
Sau khi mọi chuyện đã xong, Giang Mộ Yên gần như hoàn toàn nhũn người dựa vào lòng Bùi Vũ Khâm, toàn nhờ vào đôi tay vững vàng của hắn đỡ lấy.
Bởi vì sợ nàng cảm lạnh nên Bùi Vũ Khâm cũng không mặc lại quần áo mà là lấy áo khoác trên bàn đắp lên cho Giang Mộ Yên trước.
“Yên nhi, nàng có khỏe không?”
Giọng nói dịu dàng mang theo trầm thấp cùng tình cảm hiếm thấy lọt vào tai Giang Mộ Yên khiến nàng cảm thấy tay chân càng muốn nhũn ra, trái tim cũng đập thình thịch không ngừng. Hơi gật đầu trong lòng Bùi Vũ Khâm, nàng xấu hổ không dám dùng ngôn ngữ biểu đạt nên cũng chẳng nói gì.
Bùi Vũ Khâm cũng hiểu được sự ngượng ngùng của Giang Mộ Yên nên càng thêm trìu mến cùng yêu thương ôm chặt lấy nàng “Là ta quá lỗ mãng, Yên nhi chắc mệt muốn chết rồi!”
Mà vấn đề này, Giang Mộ Yên càng không thể trả lời, đành phải vùi mặt vào khuôn ngực đang lộ ra một nửa của Bùi Vũ Khâm, thấp gọng oán trách một tiếng “Vũ Khâm, chàng sao vậy? Cũng không nhìn xem đây là chỗ nào, liền –”
“Thật xin lỗi, Yên nhi, là ta quá kích động. Sau này sẽ không như vậy nữa!”
Bùi Vũ Khâm cúi đầu hôn lên tóc Giang Mộ Yên một cái “Nàng biết không, Yên nhi? Chỉ là ta quá cảm động, quá kích động, không biết nên biểu đạt nguyện vọng và sự vui sướng trong nội tâm như thế nào nên chỉ có thể dùng hành động thực tế để cho nàng thấy sự mãnh liệt đó!
Yên nhi, sinh con cho ta đi. Không chỉ giới hạn một hai đứa mà thôi, chúng ta sẽ có rất nhiều, càng nhiều càng tốt, đến khi nào nàng không muốn sinh nữa mới thôi, được không?”
“Hả?”
Giang Mộ Yên sửng sốt, còn chưa thể tiếp nhận những gì mình vừa nghe được, nhất thời nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn thẳng Bùi Vũ Khâm, dường như đang dựa vào ánh mắt của hắn mà phán đoán xem lời vừa rồi có phải thật hay không.
Bùi Vũ Khâm không hề trốn tránh cúi đầu chạm vào trán nàng, nhẹ giọng nói tiếp “Yên nhi, đừng nhìn ta bằng ánh mắt như vậy. Nàng không có nghe lầm, ta cũng không phải nhất thời kích động nên mới thuận miệng nói lung tung. Ta rất nghiêm túc, sinh con cho ta đi!
Không chỉ nàng muốn làm mẫu thân, ta cũng muốn làm phụ thân. Thật sự, ngay sáng sớm sau đêm có được nàng, ta đã nói qua, nếu có đứa nhỏ, ta muốn nàng sinh nó ra. Nếu hôm đó nàng vẫn chưa thể tin tưởng lời ta thì hôm nay, ta trịnh trọng nói lại một lần nữa. Yên nhi, ta yêu nàng, cho nên ta muốn có cốt nhục của riêng chúng ta.
Vậy nên Yên nhi, xin nàng sinh dưỡng đứa nhỏ cho ta, được không?”
“Vũ Khâm! Trời ơi! Chàng điên rồi!” Giang Mộ Yên nhịn không được thì tháo nói, nhưng biểu tình cùng ánh mắt cũng không giống vậy. Ánh mắt sáng ngời còn chói lóa hơn kim cương hay minh châu kia đã tiết lộ sự sung sướng của nàng.
“Chàng muốn ta trở thành heo mẹ sao? Nhiều nhất ba đứa, không thể hơn nữa. Bởi vì chúng ta phải đích thân chăm sóc, nhìn mỗi đứa bọn chúng lớn lên. Nếu sinh nhiều quá, chúng ta cũng không có đủ tinh lực để chăm sóc tốt. Ba đứa là tối ta, chàng đồng ý không?”
Nghe lời oán trách chứa đầy dung túng của Giang Mộ Yên, trên gương mặt Bùi Vũ Khâm lại lần nữa lộ ra nụ cười vui sướng tuyệt mỹ. Nếu để đám người Thanh Thư thấy được hắn lúc này, phỏng chừng sẽ kinh ngạc đến ngã vỡ cằm. Bởi vì Bùi Vũ Khâm bây giờ làm gì còn chút trầm ổn, bình tĩnh nào như hồi trước nữa? Đã hoàn toàn trở thành một nam nhân bình thường bị tình yêu cùng sự khát khao, sung sướng đối với tương lai làm mê mẩn.
“Đồng ý, đồng ý! Đương nhiên đồng ý! Chỉ cần là Yên nhi sinh, mặc kệ là bao nhiêu đứa, ta đều vui vẻ! Ba được lắm, ba đứa sẽ náo nhiệt! Yên nhi, ta hứa với nàng, ta sẽ cố gắng có được bộ dáng mà một phụ thân nên có!”
“Đồ ngốc!”
Giang Mộ Yên nhịn không được chỉ chỉ chóp mũi Bùi Vũ Khâm, cười nói “Cái gì mà bộ dáng một phụ thân nên có chứ?”
Bùi Vũ Khâm sửng sốt, vừa định trả lời đã bị Giang Mộ Yên chặn lại.
“Vũ Khâm, chàng không cần phải nói, ta tin tưởng chàng. Ta tin tưởng Vũ Khâm của ta sẽ là một phụ thân đủ tư cách mà xứng chức. Chàng không cần chứng minh điều gì hết!
Bất quá điều hiện tại ta rất muốn biết là vừa nãy Vũ Khâm vì ta nói muốn sinh con cho chàng nên mới kích động, phóng đãng như vậy sao?”
Bùi Vũ Khâm biết Giang Mộ Yên đang ám chỉ chuyện hắn không để ý hoàn cảnh mà thân mật với nàng. Dù đã là một nam nhân thành thục nhưng lúc này hắn cũng không nhịn được mà hơi đỏ mặt, có chút xấu hổ nhưng vẫn thành thật gật đầu.
Giang Mộ Yên sau khi thấy hắn khẳng định liền biết nàng thật sự đoán đúng rồi.
Vốn sợ hắn vì sự tranh đấu phức tạp vì lợi ích trong gia tộc mà sẽ không muốn có con, nhưng lúc này, nàng đã hoàn toàn bị vẻ mặt cùng lời nói của hắn thuyết phục.
Giang Mộ Yên cuối cùng cũng cảm thấy không có gì khiến nàng băn khoăn, sợ hãi nữa.
Vì thế, nàng đột nhiên ngồi thẳng dậy, vươn hai tay ôm lấy gương mặt Bùi Vũ Khâm, hôn mạnh lên môi hắn một cái “Vũ Khâm, chàng biết không? Hiện tại ta thật muốn có thể gả cho chàng ngay lập tức!”