Edit: Ring.
Giang Mộ Yên gần như mà mắt nhắm mắt mở để người hầu hạ mặc vào, sau đó mới khoác thêm trung y màu trắng bên ngoài, tiếp theo lại là cái gì áo trong, áo choàng ngắn cầu phúc, tóm lại là ba lớp trong ba lớp ngoài.
Đến khi nàng thật sự mặc hỉ phục tân nương đỏ thẫm bên ngoài cùng, Giang Mộ Yên đã cảm thấy thở muốn không nổi.
Mà này chỉ mới là hỉ phục thôi, cuối cùng còn có thể có thêm khăn quàng vai cũng mũ phượng chưa đội.
Ép buộc như vậy khiến Giang Mộ Yên không khỏi nhớ đến cô dâu Nhật Bản, nghe nói muốn kết hôn thì phải mặc mười hai lớp kimônô. Giờ xem ra tuy nàng không mặc nhiều đến vậy nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu.
Sau đó chính là trang điểm, quá trình này Giang Mộ Yên không muốn nói nhiều. Đây là lần thứ hai từ sau khi sống lại nàng cảm nhận được làm nữ nhân thật sự không dễ dàng, mà nhất là làm mỹ nữ.
Chuẩn bị tới lui hơn hai canh giờ mới hoàn thành. Mà lúc này, hơn nửa buổi sáng cũng đã trôi qua. Giang Mộ Yên cuối cùng cũng biết vì sao tối mới bái đường mà năm giờ sáng nàng đã bị réo dậy.
Nàng đoán chừng như vậy còn chưa xong, quả nhiên vừa nghĩ vậy thì mấy nha hoàn đã bước vào, trong tay còn bưng theo chậu đồng, bắt đầu vừa nói lời may mắn vừa vẩy nước khắp các góc phòng.
Giang Mộ Yên không hỏi bọn họ làm gì, sợ sẽ khiến người ta hoài nghi cho nên chỉ lẳng lặng nhìn bọn họ vẩy nước xong rồi bước ra ngoài qua gương đồng.
Tiếp theo lại là một tốp nha hoàn bưng mấy cái khay đã được đậy bằng vải đỏ đến, quỳ xuống trước mặt nàng “Xin tiểu thư vén khay!”
Giang Mộ Yên nhất thời bị dọa. Vén khay? Vén khay của người nào? Là bắt đầu từ bên trái hay từ bên phải?
Bởi vì không hiểu quy củ thời đại này nên trong lòng Giang Mộ Yên không khỏi bồn chồn.
Mà những nha hoàn quỳ dưới đất cùng mấy hỉ nương đứng bên cạnh đợi một lúc lâu cũng không thấy Giang Mộ Yên động tay thì đều dừng ánh mắt trên người nàng. Như vậy khiến Giang Mộ Yên càng hoảng hơn.
Cũng may lúc này Hồng Nguyệt cuối cùng cũng phát hiện tiểu thư nhà mình không thích hợp nên lập tức tiến lên nói “Tiểu thư, cô đừng sợ, trong khay nào cũng là vật cát tường. Cô đừng khẩn trương, mặc kệ cô vén khay nào cũng tốt hết.”
Hồng Nguyệt tất nhiên là nghĩ Giang Mộ Yên đang khẩn trương, mà Giang Mộ Yên sau khi nghe Hồng Nguyệt nói vậy thì liền hiểu thì ra nàng chỉ cần tùy tiện xốc một cái lên là được, không cần phải vén hết.
Những hỉ nương cùng nha hoàn khác nghe Hồng Nguyệt nói vậy cũng đều nghĩ là Giang Mộ Yên quá khẩn trương, không khỏi nở nụ cười “Tiểu thư chắc là đang sợ sẽ mở ra vật gì không tốt. Đừng lo lắng, tiểu thư, ngài cứ tùy tiện mở ra là được rồi!”
Một nha hoàn quỳ trên đất vừa cười nói vừa nhìn về phía Giang Mộ Yên, ý bảo nàng chọn cái khay trong tay mình. Mà nhóm hỉ nương cũng làm như không thấy hành động của nha hoàn đó.
Giang Mộ Yên thấy vậy, tất nhiên sẽ không chọn khay khác, lập tức vươn tay xốc cái khay trong tay nha hoàn vừa ám chỉ kia lên. Lập tức một quả táo chín đỏ tươi sạch sẽ trong như nước hiện ra trước mắt nàng.
Mà tất cả hỉ nương cùng nha hoàn cũng liền đồng thanh nói “Chúc mừng tiểu thư, chúc mừng tiểu thư. Cung chúc tiểu thư sớm sinh quý tử!”
Giang Mộ Yên nhìn thấy quả táo kia, tự nhiên cũng hiểu được điềm lành ẩn chứa trong đó, nhất thời cũng nhịn không được mà đỏ mặt.
Hỉ nương nhanh chóng lấy quả táo trên khay đặt vào tay phải Giang Mộ Yên, nhẹ giọng nói với nàng “Tiểu thư, ngài phải nắm chặt quả táo cát tường này, chừng nữa vào tân phòng phải thừa dịp không ai chú ý mà nhét vào ổ chăn, trăm ngàn không thể bị tân lang thấy. Như vậy, khi đêm đến, đảm bảo ngài sẽ nhất cử đắc nam*!”
(R: nhất cử đắc nam: khụ, đại loại là một lần là trúng thưởng ra con trai).
Hỉ nương vừa nói vậy xong, tất cả nha hoàn đều che miệng cười khẽ, mà mặt Giang Mộ Yên lại càng đỏ.
“Tiểu thư, cô phải nhớ kỹ lời của hỉ nương nga. Phải giấu quả táo cát tường cho kỹ, trăm ngàn lần đừng để cô gia nhìn thấy nha!” Hồng Nguyệt lại bổ sung một câu.
Giạng Mộ Yên tuy biết chuyện này thật ra không có căn cứ khoa học nhưng mọi người đã vui vẻ chúc phúc cho nàng như vậy, mặc kệ có tác dụng hay không, nàng cũng sẽ tuân thủ phong tục này. Hy vọng có thể như miệng vàng của bọn họ, một lần là được.
Sau khi tốp nha hoàn bưng khay lui ra, hai đứa trẻ một trai một gái ước chừng năm sáu tuổi liền bước vào cửa. Không biết là tìm ở đâu ra, cả hai đứa đều trắng ngần khiến người ta yêu thích, rất giống kim đồng ngọc nữ.
Trong tay hai đứa đều cầm một quả táo, bước đến trước mặt Giang Mộ Yên “Xin tiểu thư chọn quả bình an!”
Giọng nói non nớt, biểu tình cũng mang theo chờ mong, tựa hồ cả hai đều hy vọng Giang Mộ Yên sẽ chọn quả táo trong tay mình.
Giang Mộ Yên biết quả bình an này chính là tượng trưng cho bình an thuận lợi, cũng mang ý may mắn. Có điều phải chọn một trong hai quả, hiển nhiên là muốn nàng chọn giới tính của đứa con sắp đến mà mình muốn. Trong mắt Giang Mộ Yên, trai gái đều như nhau, nàng cũng không trọng nam khinh nữ.
Nhưng ở đây là cổ đại, tư tưởng nam tôn nữ ti rất phổ biến, tân nương bình thường hiển nhiên đều không chọn quả bình an trong tay bé gái. Dù sao mẹ quý nhờ con, mà ‘con’ này tất nhiên là con trai, ai lại muốn thai đầu của mình là con gái chứ?
Mà chuyện này, bé gái hiển nhiên cũng biết. Giống như căn bản đã có người nói với nó là Giang Mộ Yên sẽ không chọn quả bình an của nó, cho nên biểu tình trên mặt bé gái nhìn như muốn khóc.
Mà ngược lại, biểu tình trên mặt bé trai lại mang theo mấy phần đắc ý, vui vẻ không thôi.