Hưu Phu Kí Hoàng Thương Tướng Công

Chương 487: Chương 487: Đáp ứng.




Edit: Ring.

Dù sao bao nhiêu năm qua, nụ cười chắc chắn cùng tự tin như vậy của lão gia bọn họ cũng thấy không ít lần, mà có lần nào lão gia cười như vậy mà không phải có người sắp xui xẻo đâu?

Cho nên dù lần này đối thủ là Hoàng thượng cũng sợ là khó có thể kiếm được miếng lợi ích nào từ lão gia, huống chi bây giờ còn có thêm một phu nhân hồ ly còn giảo hoạt hơn cả hồ ly mặt cười là lão gia ở đây.

Aiz! Triển Tịch và Nghênh Phong đột nhiên cảm thấy rất chờ mong trận giao tranh không khói thuốc súng lần này.

“Được rồi, nếu đã phân công xong hết chuyện cần làm rồi thì ta đây cũng nên đi lo chuyện của mình.” Giang Mộ Yên vừa lòng gât đầu.

“Yên nhi, nàng muốn đi làm cái gì? Ta đi cùng nàng!”

Bùi Vũ Khâm vừa nghe vậy liền khẩn trương nắm chặt tay Giang Mộ Yên, sợ nàng lại mất tích lần nữa.

“Vũ Khâm, chàng đừng khẩn trương. Ta không đi xa, cũng không đi ra ngoài. Ta chỉ định đi tìm Vũ Thất xem cho Thanh Thư thôi. Hắn cứ tiếp tục hôn mê như vậy cũng không phải cách, dù có nhân sâm ngàn năm giữ mạng nhưng người là sắt, cơm là thép, nhiều ngày không ăn uống như vậy sao được chứ?

Nếu Vũ Thất cũng không có cách thì phải phiền Vũ Khâm chàng đi đòi thuốc giải chỗ Bùi Huyền. Dù sao lúc trước là hắn bỏ thuốc, không lý nào lại không có thuốc giải!”

Bùi Vũ Khâm vừa nghe nàng chuẩn bị tìm cách cứu Thanh Thư thì nhất thời trong lòng cũng thả lỏng không ít.

“Yên nhi, ta đi cùng nàng. Ta biết trong ‘Vũ’ có người tinh thông y thuật nhưng lại không biết y thuật của hắn so với đệ tử thân truyền của Phi Hoa Tu La thì như thế nào. Thanh Thư cũng là phụ tá đắc lực của ta, nay hắn hôn mê bất tỉnh, trong lòng ta cũng rất lo lắng.

Nếu Vũ Thất cũng không có cách thì…”

Những lời còn lại không cần hắn nói tiếp, Bùi Phong và Giang Mộ Yên bọn họ cũng đã thấy được một loại quyết tuyệt sắc bén trên mặt Bùi Vũ Khâm. Hiển nhiên là sẽ không bỏ qua cho Bùi Huyền.

Tuy nghĩ tình cùng là con cháu Bùi gia, Bùi Phong cũng không phải chừa từng do dự không biết có nên mở miệng nói gì không, nhưng vừa nghĩ đến Mộ Yên vì một số kẻ gọi là ‘người trong nhà’ này mà hết lần này đến lần khác bị tổn thương, khuất nhục thì hắn cũng dứt lòng, không nói gì nữa.

Thật ra trong lòng Giang Mộ Yên là có ý định muốn giữ lại một mạng cho Bùi Huyền, nhưng nàng cũng biết trong lòng Vũ Khâm, quyết định đó đã không thể sửa đổi. Cho nên tuy thầm thở dài trong lòng nhưng cuối cùng nàng cũng không mở miệng nói muốn thay đổi quyết định của Bùi Vũ Khâm mà chỉ kéo tay hắn nói: “Nếu đã vậy thì chàng liền đi thăm Thanh Thư cùng ta đi. Từ sau khi tỉnh lại, ta còn chưa thấy hắn, thật sự là rất có lỗi.”

“Được!”

~

Giang Mộ Yên nhìn Thanh Thư nằm trên giường, nước mắt không nhịn được mà rơi lã chã.

Hồng Nguyệt thấy nàng khóc thì lại kiên cường, dịu giọng an ủi: “Phu nhân, cô đừng khổ sở, sắc mặt hắn hai ngày nay đã tốt hơn hai hôm trước rồi, chắc cũng cảm giác được phu nhân đã bình an trở lại cho nên trong lòng cũng không bất an, lo lắng nữa. Phu nhân cô cũng phải kiên cường một chút, nô tỳ tin Thanh Thư sẽ tỉnh lại. Hắn mới không chịu rời khỏi lão gia và phu nhân đâu!”

Giang Mộ Yên vốn thương tâm muốn chết, nghe Hồng Nguyệt nói vậy lại càng khổ sở như đứt ruột gan.

“Vũ Thất, Vũ Thất… mau ra đây, cứu Thanh Thư tỉnh lại cho ta. Nhất định phải cứu hắn a. Chúng ta không thể không có hắn.”

Người ra là Vũ Bát. “Phu nhân ngài đừng lo lắng, Vũ Thất đang trên đường đến đây, ước chừng khoảng nửa canh giờ nữa là đến rồi. Ngài trước đừng hoảng hốt, tình huống của Thanh quản sự bây giờ tuy nhìn có vẻ nguy cấp nhưng nhất thời cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Đợi Vũ Thất đến đây rồi vừa xem là biết ngay thôi.”

“Ừ, Vũ Thất từ đâu tới?”

“Từ ngoài thành. Phu nhân đừng sốt ruột, cứ thả lỏng đi.”

Giang Mộ Yên rưng rưng gật đầu, lại ngồi xuống bên giường, cũng không kiêng dè sự có mặt của Bùi Vũ Khâm mà nắm lấy tay Thanh Thư: “Thanh Thư, ngươi có nghe hay không? Ngươi là bị ta liên lụy nên mới gặp phải đại nạn. Nếu có thể vượt qua, sau này tất sẽ có phúc lớn. Phu nhân ta còn rất nhiều chuyện đợi Thanh Thư ngươi đi làm cho ta, ngươi trăm ngàn lần phải kiên cường lên.”

“Phu nhân, phu nhân…” Hồng Nguyệt lúc này mới khóc ra, quỳ xuống bên cạnh Giang Mộ Yên, ngẩng đầu nói “Phu nhân, nếu lần này Thanh Thư có thể tỉnh lại, nô tỳ có thể cầu cô gả nô tỳ cho Thanh Thư không? Nô tỳ muốn kết thành phu thê với huynh ấy, cả đời chăm sóc huynh ấy, cũng cả đời hầu hạ cô và lão gia!”

“Hồng Nguyệt, chuyện này em suy nghĩ kỹ chưa? Đây là đại sự cả đời em, không thể vì nhất thời đồng tình mà…”

“Phu nhân, cô không cần nói, nô tỳ đều hiểu được. Nô tỳ đã suy nghĩ kỹ rồi, thật ra nô tỳ đã sớm thích Thanh Thư, chỉ là huynh ấy trước giờ vẫn là nô tài bên cạnh lão gia, vừa có khả năng, ổn trọng lại thông minh, lanh lợi, trong lòng nô tỳ vẫn luôn cảm thấy mình không xứng cho nên đến giờ, tuy cũng cảm giác được huynh ấy có ý nhưng vẫn chưa dám nói thẳng là em đã tiếp nhận.

Giờ trải qua chuyện này, nô tỳ đã nhận rõ, nô tỳ căn bản không thể không có huynh ấy, cho nên nếu có thể tỉnh lại, xin phu nhân và lão gia làm chủ cho hai người bọn em thành thân. Nếu huynh, huynh ấy có bất trắc gì, nô, nô tỳ liền cả đời không lấy chồng, chỉ chuyên tâm phụng dưỡng phu nhân và lão gia luôn cả phần Thanh Thư, để đáp lại ân của lão gia và phu nhân!”

Hồng Nguyệt nói xong liền cung kính lui về sau hai bước, nghiêm túc dập đầu ba cái với Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm.

Giang Mộ Yên tuy không phải chủ tử chân chính của nàng nhưng cũng rất rõ ràng tính tình của nha đầu này, biết nàng không phải nhất thời xúc động thì trong lòng liền yên tâm. Chỉ cần Vũ Thất có cách cứu tỉnh Thanh Thư thì đôi oan gia này cũng coi như thành một đoạn duyên mỹ mãn.

Vì vậy nàng lập tức gật đầu đáp ứng: “Được, Hồng Nguyệt em đứng lên, chúng ta đáp ứng với em. Chỉ cần Thanh Thư vừa tỉnh sẽ lập tức chọn ngày cho hai người!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.