Edit: Ring.
Ánh mắt Bùi Huyền nhất thời sáng lên, lập tức đứng dậy mở cửa sổ. Một con bồ câu đưa tin màu xám nhanh chóng bay đến trên vai hắn.
Bùi Huyền bắt lấy con bồ câu, gỡ một ống trúc nhỏ dưới chân nó rồi trút ra một cuộn giấy, sau đó mới thả chú bồ câu ra cửa.
Mở cuộn giấy ra, sau khi im lặng đọc qua một lượt, biểu tình của hắn
lại trở nên âm trầm. Một lúc sau, Bùi Huyền mới đốt tờ giấy trên ánh nến cho thành tro. Vừa làm xong, bên ngoài đã truyền đến tiếng gõ cửa theo
quy luật.
“Ai?”
“Công tử, là tiểu nhân, Tiểu Thuận!”
“Tiểu Thuận à, vào đi!”
Bùi Huyền ngồi trở lại bàn, vờ như nãy giờ vẫn ngồi trên bàn nghiêm
túc làm bài thi. Sau khi thấy Tiểu Thuận đẩy cửa bước vào hành lễ thì
hắn liền mỉm cười “Tiểu Thuận a, có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì, là phu nhân nghe nói công tử cả đêm
không nghỉ ngơi, sợ thân thể ngài không khỏe nên bảo tiểu nhân đưa canh
đến cho ngài.”
“Nha, là vậy sao. Để xuống đi. Đúng rồi, nương biết ta đi
theo thẩm thẩm và thúc thúc học chuyện buôn bán thì không tức giận chứ?”
Ở trước mặt hạ nhân, Bùi Huyền vẫn là bộ dáng đôn hậu thành thật như trước.
Tiểu Thuận vội vàng lắc đầu “Vậy thì không có. Thật ra vốn
phu nhân cũng muốn công tử đi theo lão gia học buôn bán nhưng trước kia
công tử ngài nói phải thi đỗ công danh nên phu nhân mới không thể không
thỏa mãn tâm nguyện của ngài. Giờ nghe công tử ngài quyết định học buôn
bán, hơn nữa lão gia và phu nhân còn đồng ý, tự mình chỉ dạy công tử mỗi ngày thì phu nhân rất vui vẻ!
Công tử, phu nhân tuy ngoài miệng không nói gì nhưng Tiểu
Thuận thấy rất rõ ràng, ngài cần phải cố gắng nhiều hơn a. Đại công tử
làm người cũng tiêu sái, đôn hậu, không phải loại thích bắt nạt người
khác. Sau này Bùi gia không khéo sẽ chọn một trong hai người làm người
nối nghiệp.
Công tử ngài đôn hậu, làm người lại biết phấn đấu, lão gia và phu nhân nhất định sẽ thích. Ngài tranh thủ lấy lòng lão gia và phu
nhân nhiều một chút, chỉ cần bọn họ thiên về ngài thì sau này ngài chính là lão gia trong nhà này rồi!”
Tiểu Thuận càng nói càng nhỏ giọng, dường như cũng biết lời mình vừa
nói có hơi làm càn, lớn mật, nhất thời hắn lại càng đè thấp hơn nữa “Công tử, lời này tiểu nhân chỉ tùy tiện nói với ngài thôi. Ngài nghe rồi cũng đừng trách tiểu nhân không hiểu chuyện!”
Lời này của Tiểu Thuận quả thật đã nói đúng mục đích cuối cùng của
Bùi Huyền. Hắn cố gắng bao nhiêu năm qua không phải vì muốn làm lão gia
Bùi gia sao? Cho nên tuy lời Tiểu Thuận nói khiến Bùi Huyền rất uất ức
nhưng tâm của tiểu nô tài này hướng về mẹ con họ cũng là thật. Bởi vậy
trong lòng Bùi Huyền không những không trách tội Tiểu Thuận mà ngược lại còn có mấy phần tán thưởng.
Có điều trên mặt hắn vẫn không hề thay đổi, vẫn là dáng vẻ thiện lương, đôn hậu đó “Tiểu Thuận, sao ta lại trách ngươi được chứ. Ngươi vẫn luôn giúp đỡ ta và
nương, chuyện này ta biết, cũng rất cảm tạ ngươi. Canh này ta nhận, nếu
nương không còn dặn dò gì khác thì ngươi trở về đi. Ta còn muốn tiếp tục ôn tập!”
Tiểu Thuận thấy chủ tử mình như vậy thì càng cảm thấy mình không chọn sai người, lập tức cúi người chuẩn bị lui xuống. Nhưng mới đi được một
nửa, hắn dường như chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức dừng lại “Công tử, ngài hôm nay không cần đến chỗ lão gia và phu nhân học đúng không?”
“Phải, sao ngươi biết?” Bùi Huyền kinh ngạc. Từ khi nào mà ngay cả một gã sai vặt bình thường cũng biết hành tung của hắn vậy?
Không chú ý đến sát ý trong mắt Bùi Huyền, Tiểu Thuận vẫn mang vẻ mặt ‘Ta biết mà’ gật đầu. “Lúc tiểu nhân đến đây vừa vặn nhìn thấy lão gia và phu nhân ngồi kiệu đi
hướng Tây. Thanh quản sự và nha hoàn Hồng Nguyệt của phu nhân cũng ở bên cạnh. Giờ đã sắp đến cuối giờ Mẹo, nếu công tử ngài muốn đi học thì sao còn chưa rửa mặt chải đầu mà ngồi đây?
Hơn nữa nếu hôm nay lão gia có dạy công tử thì giờ đó ngồi
kiệu đi, cuối giờ Mẹo chắc chắn chưa thể về kịp a, đến lúc đó buổi học
này còn ai dạy nữa đâu?
Tiểu nhân chính là căn cứ vào những suy luận đó mà khẳng định hôm nay công tử ngài không có đi học!”
Bùi Huyền nghe Tiểu Thuận nói vậy thì liền kinh ngạc “Tiểu Thuận, ngươi nói gì? Ngươi thấy thúc thúc và thẩm thẩm ngồi kiệu đi về phía Tây sao?”
“Vâng, chắc chắn là lão gia cùng phu nhân ngồi kiệu đến đó.” Tiểu Thuận khẳng định vạn phần.
“Phía Tây? Vậy ngươi thấy bộ dáng bọn họ có phải là định ra phủ hay không?”
“Không đâu a. Nếu muốn ra phủ thì lão gia ở Lưu Vân tiểu túc, đi cửa Thiên ở sân phía Đông không phải gần hơn, cũng tiện hơn sao? Vì
sao phải vòng sang phía Tây đi? Có điều quần áo Thanh quản sự bọn họ mặc là thường phục có thể ra ngoài, không phải cái loại hay mặc trong phủ.”
Biểu tình Tiểu Thuận đột nhiên trở nên hồ nghi, xem ra hắn cũng không rõ. Nhưng Bùi Huyền đã biết vì sao Tiểu Thuận lại phân vân. Hắn nhớ
biểu tình cùng giọng điệu của Giang Mộ Yên khi nói ba ngày tới hắn và
Bùi Phong không cần đến học hôm qua, lại nghĩ đến sự chắc chắn khi nàng
nói bọn họ không thể nào làm hết ba đề kiểm tra này trong một ngày, Bùi
Huyền liền khẳng định chắc chắn Giang Mộ Yên có chuyện gì đó cần làm
trong ba ngày này. Cho nên cái gọi là kiểm tra bọn họ, cũng chỉ là cái
cớ để nàng dùng ba ngày tới đi làm chuyện khác mà thôi.
Nghĩ thông suốt như vậy, Bùi Huyền liền cảm thấy đứng ngồi không yên. Hắn muốn lập tức đến phía Tây nhìn xem.
Chiếu theo lời Tiểu Thuận nói thì cỗ kiệu đó đi hướng Tây nhưng lại
không giống như muốn ra khỏi phủ. Vậy phía Tây Bùi gia có cái gì chứ?
Hình như ngoại trừ nơi ở của hạ nhân thì không còn gì khác a.
Mặc kệ, bất luận bọn họ muốn làm cái gì, bây giờ hắn qua đó nhìn một cái là biết ngay.