Không cam lòng nhưng Bùi Huyền cũng không thể không miễn cưỡng đi
theo Thanh Thư đến sân lớn sau Lưu Vân tiểu trúc. Cùng Bùi Phong thay
hai đôi ủng đi tuyết thật to, sau đó hắn liền đi ra sân sau.
Trái ngược với sự khó chịu của Bùi Huyền, trong lòng Bùi Phong lại vô cùng vui vẻ. Bởi vì nhiều ngày nay không thấy được Mộ Yên, tuy biết
nàng vẫn mạnh khỏe nhưng trong lòng hắn cũng rất nhớ. Giờ tự nhiên lại
được một cơ hội để gặp nàng như vậy, hắn cẩn thận che dấu sự vui sướng
của mình còn không kịp, sao có thể không muốn?
Trên mấy bậc thang trước sân, Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm đã sớm sóng vai đứng đó chờ bọn họ. Mà Hồng Nguyệt lại mang theo mấy gã sai vặt
cùng phó dịch đang dùng xẻng xúc tuyết thành một con đường chung quanh
khu vực Giang Mộ Yên đã chọn sẵn, nếu không đi sẽ rất dễ ngã.
Thấy Bùi Phong cùng Bùi Huyền tới, Giang Mộ Yên liền xoay người vẫy tay với bọn họ “Bùi Phong, các ngươi đến đây!”
“Tham kiến thúc thúc. Mộ Yên, trời lạnh như vậy, nàng, nàng nghĩ sao mà lại muốn đắp người tuyết?”
Tuy dựa theo bối phận thì hắn sớm nên sửa miệng gọi Giang Mộ Yên là
thẩm thẩm, nhưng một phần là tro tàn trong lòng hắn vẫn chưa hoàn toàn
tắt hẳn, một phần là thật sự gọi không được nên sau khi do dự thì Bùi
Phong vẫn gọi thẳng tên Giang Mộ Yên.
Bùi Huyền nghe vậy thì trong lòng thầm khiếp sợ Bùi Phong lớn mật, đồng thời chính mình cũng hơi khom người “Tham kiến thúc thúc, thẩm thẩm!”
Giang Mộ Yên thật ra hoàn toàn không để ý xưng hô của Bùi Phong, cũng dường như không nhớ chuyện Bùi Huyền từng nói nặng với nàng hơn hai
mươi ngày trước ở Phỉ Thúy lâu. Thấy bọn họ chào hỏi, nụ cười vốn tươi
tắn của nàng lại càng có vẻ thân thiết và vui vẻ hơn, cũng không kiêng
kị Bùi Vũ Khâm ở đây mà kéo tay áo Bùi Phong, chỉ chỉ lớp tuyết dày
trong sân rồi lớn tiếng nói “Bùi Phong, huynh xem, tuyết rơi
nhiều đẹp quá a. Cảnh tuyết đẹp như vậy rất hiếm thấy, nếu cứ núp trong
phòng chẳng phải là cô phụ cảnh tuyết trời ban sao? Cho nên ta cùng Vũ
Khâm quyết định hôm nay sẽ chơi đắp người tuyết!”
Khi nói những lời này, Giang Mộ Yên hoàn toàn không còn chút khí thế
nào của đương gia chủ mẫu, ngược lại giống một cô nhóc ngây thơ mà vui
vẻ. Cái đầu hơi ngẩng cao kia khiến người ta cảm nhận được rõ sự nhảy
nhót, vui vẻ từ lời nói, cử chỉ của nàng.
Bùi Phong giật mình, hắn còn chưa thấy qua bộ dáng thiếu nữ đáng yêu
như vậy của Giang Mộ Yên. Dường như từ sau khi quen thuộc thì nàng vẫn
luôn bình tĩnh, thành thục, cơ trí không giống bộ dáng mà tuổi nàng nên
có. Vẻ mặt linh động như thế này, hắn thật sự cảm thấy có chút xa lạ.
Giang Mộ Yên như vậy mới làm cho hắn có cảm giác thật ra tuổi nàng không lớn, chỉ là trước giờ tất cả mọi người, bao gồm cả hắn đều quên đi tuổi thật của nàng nên mới cảm thấy nàng nên bình tĩnh, thong dong mà thôi.
Mà sự thật là Mộ Yên chỉ mới có mười bảy tuổi, không phải sao?
Bùi Phong giật mình, Bùi Huyền sao có thể không khiếp sợ đến mức
thiếu chút nữa rớt cằm? Bởi vì hắn hoàn toàn không tin đây là Giang Mộ
Yên mà hắn biết, là nữ tử miệng lưỡi sắc bén ngay cả Tần Hồng Diệp cũng
không phải đối thủ, bình tĩnh thông minh hoàn toàn nắm trong tay quyền
quản lý tài chính của Bùi gia kia.
Không ngờ nàng cũng sẽ cười một cách vui vẻ giống một đứa trẻ được rảnh rỗi nửa ngày để chơi thỏa thích như vậy?
Vốn trên đường đến đây, hắn còn thầm tính trong lòng không biết Giang Mộ Yên có thật muốn đắp người tuyết hay là có âm mưu gì chờ sẵn ở đây.
Giờ xem ra chính nàng cũng đã vui như chim hoàng yến được thả khỏi lồng
rồi, làm gì còn để ý đến hắn nữa?
Bùi Huyền mang biểu tình chứa một phần hoang mang, hai phần khó hiểu, ba phần kinh diễm lại thêm bốn phần không biết làm sao mà nhìn Giang Mộ Yên, hoàn toàn không hay trong mắt hắn lúc này đã lan tỏa một loại ánh
sáng chói lọi, đồng thời cũng xem nhẹ một chút rung động mãnh liệt nổi
lên trong lồng ngực mình. Đó chính là rung động khi tình cảm mới chớm.
Nếu là Bùi Phong thì hắn sẽ thẳng thắn nói với bản thân rằng đây là
động lòng. Nhưng người này là Bùi Huyền, là Bùi Huyền từ nhỏ đến lớn vẫn luôn cảm thấy bất kỳ cái gì, chuyện gì cũng phải liên quan đến lợi ích. Tự đáy lòng hắn cũng không tin trên đời này lại có tình yêu không vì
nguyên nhân gì cả, tất nhiên lại càng không tin chuyện môt người lại có
thể yêu một người khác trong thời gian ngắn như vậy. Cho nên hắn bỏ qua, hoặc là nói hắn hoàn toàn không để ý đến lần đầu tiên trong
đời mình động tâm với một người.
Vậy cho nên rất nhiều năm sau, khi hắn cuối cùng cũng hiểu được thì
ra mình từng vì yêu người kia nên mới tổn thương nàng như vậy thì hết
thảy đã không thể cứu vãn nữa rồi.
Bùi Huyền bây giờ đang đứng bên một cây cột trên hành lang, lấy tư
thái không hợp với mọi người mà đứng xem, xem bộ dáng Giang Mộ Yên đứng
cách đó không xa đang sóng vai với Bùi Vũ Khâm, đồng thời vui vẻ nói
chuyện với Bùi Phong.
Hắn bị cuốn hút bởi sự vui vẻ của nàng, lại cảm thấy niềm vui đó cách mình rất xa, hoàn toàn không liên quan đến hắn. Mà hắn lại bởi vì nàng
mà không thể không miễn cưỡng gia nhập vào đó, cùng bọn họ chơi cái trò
đắp người tuyết mà nàng nói là để không cô phụ cảnh tuyết trời ban.
“Được rồi, Yên nhi, nàng đừng kích động nhảy nhót nữa, cẩn
thận trượt chân. Chờ bọn họ xúc tuyết cho mỏng đi là chúng ta có thể bắt đầu đắp người tuyết được rồi!”
Bùi Vũ Khâm sủng nịch nằm lấy bàn tay lộ ngoài tay áo của Giang Mộ
Yên, không để nàng bị lạnh, đồng thời cũng âm thầm kéo tầm mắt cùng lực
chú ý đặt trên người Bùi Phong của nàng lại. Tuy biết Yên nhi đối với
Bùi Phong chỉ có tình bằng hữu, chứ không có tình yêu nhưng là một
trượng phu, nếu nói nhìn thấy thê tử yêu quý của mình kéo tay áo một nam nhân khác mà không hề ghen tị thì hắn đã không còn là một trượng phu,
một nam nhân nữa mà thành thánh nhân rồi!
Có điều Bùi Vũ Khâm không thể nói thẳng ra là mình ghen nên chỉ có thể âm thầm kéo lực chú ý của Giang Mộ Yên về mình.