Edit: Ring.
Tóc dài bởi vì không được thuận tiện nên Giang Mộ Yên dứt khoát xõa bên ngoài thùng tắm, bản thân một mình nhắm mắt lại, hưởng thụ cảm giác nước ấm vây quanh thân thể.
“Thật sự là rất thoải mái a, tắm bồn đúng là một chuyện xa xỉ mà tốt đẹp vô cùng!”
Giang Mộ Yên nhịn không được thở ra một hơi.
Mà lúc này Bùi Dạ Tập cũng đã dùng cơm xong, đang cầm một cái hộp khắc từ gỗ cây lê đi đến Yên Vân lâu.
Sau khi trải qua sự kiện thích khách đêm qua, Bùi Vũ Khâm cha hắn đã cho không ít hộ vệ canh giữ xung quanh Yên Vân lâu để bảo vệ an toàn cho Giang Mộ Yên.
Nếu là trước kia, trong lòng hắn chắc chắn sẽ vì vậy mà cảm thấy bất mãn, ngạc nhiên vì cha hắn thiên vị Giang Mộ Yên quá đáng.
Nhưng buổi sáng vừa nghe được lời nói kia của Giang Mộ Yên, hắn muốn tiếp tục chán ghét nàng cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Thậm chí hắn còn lo lắng đêm qua nàng chắc đã bị kinh hách không ít nên hôm nay, sau khi nghĩ tới nghĩ lui một lúc lâu, hắn quyết định mang hộp hương đốt ngưng thần năm kia thuyền thương Bùi gia mang về từ dị quốc đến, định đưa cho Giang Mộ Yên để tối đốt một chút, có thể giúp nàng an thần, ngủ ngon!
Bây giờ hắn chính là đang vội đến đưa nàng hương đốt này.
Trước của Yên Vân lâu vẫn là hai nha hoàn thủ vệ đó, bất quá lúc này lại không có ai ngăn cản hắn, mà cả hai chỉ cúi đầu hành lễ, hô một tiếng “Tham kiến đại thiếu gia!”
Bùi Dạ Tập cũng không cố ý trưng mặt lạnh nữa, chỉ ngẩng đầu tiêu sái bước vào. Dọc theo đường đi, hộ vệ ở Yên Vân lâu rõ ràng nhiều hơn trước, bọn họ nhìn thấy hắn cũng đều chào một tiếng đại thiếu gia.
Lúc đi đến trước lâu, Hồng Nguyệt cũng thấy được hắn, nhất thời nàng nhanh chóng chạy từ trên lầu xuống “Nô tỳ tham kiến đại thiếu gia. Đại thiếu gia, ngài hiện tại không thể đi lên, tiểu thư đang tắm rửa. Ngài nếu tìm tiểu thư có việc, phiền ngài đến phòng khách ngồi chờ một chút!”
“Nàng đang tắm?”
Bùi Dạ Tập nhìn sắc trời, không khỏi nhíu mày “Nàng mệt lắm sao? Sớm như vậy đã chuẩn bị nghỉ ngơi?”
“Khởi bẩm thiếu gia, tiểu thư nói trên người ra đầy mồ hôi, rất khó chịu nên muốn tắm rửa sớm một chút, cũng không định ngủ sớm như vậy. Cho nên lát nữa thiếu gia vẫn có thể nhìn thấy tiểu thư.”
Hồng Nguyệt trải qua sự dạy bảo của Giang Mộ Yên, tuy đối với Bùi Dạ Tập vẫn căm hận không thôi nhưng trên mặt cũng không lộ ra một chút thái độ vô lễ nào, chỉ cúi đầu cung kính trả lời.
Bùi Dạ Tập nghe nàng nói vậy, vẻ mặt cũng dịu đi “Ừ, không cần hối nàng. Ta chờ một lát là được!”
“Dạ, đại thiếu gia. Mời ngài đi phía trước, nô tỳ trở về thủ trước phòng tiểu thư, để lỡ như tiểu thư gọi người hầu hạ lại không ai nghe!”
“Ừ!”
Bùi Dạ Tập vừa đáp lời xong, khóe mắt đã thấy được dưới góc mái hiên phía đông bắc của Yên Vân lâu tựa hồ lóe lên một tia sáng. Hắn lập tức hét lớn một tiếng “Người nào?”
Ngay sau đó, mũi chân hắn giẫm một cái, thân hình cường tráng lập tức bay lên cao hơn ba trượng, phi đến phía vừa lóe sáng kia.
Mà tiếng hét lớn này của Bùi Dạ Tập cũng khiến tất cả hộ vệ tụ lại, bọn họ nhanh chóng chạy lên cầu thang cùng bọc ra phía sau Yên Vân lâu.
Hồng Nguyệt sửng sốt, sau khi biết là lại có người lẻn vào sân của tiểu thư nhà mình thì vô cùng hoảng sợ. Tại sao có thể như vậy?
Sự kiện thích khách tối hôm qua còn chưa điều tra được là ai, hôm nay sao lại tới nữa?
Thích khách này thật quá to gan rồi, chẳng lẽ là khi dễ người ta đến nghiện? Trong phủ đệ Bùi gia này vẫn còn rất nhiều người quan trọng hơn tiểu thư nhà nàng, sao cứ sống chết nhắm vào một mình tiểu thư chứ?
Giang Mộ Yên ở trong phòng lúc này cũng nghe được tiếng nhóm hộ vệ hô to bắt thích khách. Sau đó không đợi nàng kịp đứng dậy từ trong thùng tắm đã nghe đến tiếng động có người nhảy lên mái ngói trên đầu nàng.
Tiếng mái ngói bị giẫm đạp lên khiến Giang Mộ Yên không khỏi lo lắng nóc nhà này sẽ bị đạp sụp.
Nàng muốn đứng lên, lại cảm thấy sau khi đứng lên thật sự là rất nguy hiểm. Chỉ do dự trong chốc lát, Giang Mộ Yên lại nghe được tiếng một người khác cũng nhảy lên nóc.
Mà người nhảy lên sau này, hiển nhiên không phải ai khác, chính là Bùi Dạ Tập.
Bởi vì nàng nghe được hắn nói lớn “Ngươi là người nào? Ngươi thật to gan, dám không chỉ một mà những ba lần đến ám sát Mộ Yên! Ngươi thực sự cho rằng Bùi gia không có ai sao?”
Lời này nói ra, thích khách bị phát hiện tung tích kia cũng giống y như thích khách hôm qua, một tiếng cũng không hé răng, chỉ một mực chạy trốn, tựa hồ đang tìm cơ hội thích hợp để thoát thân.
Nhưng võ công Bùi Dạ Tập cũng không thấp. Nếu hắn đã có thể phát hiện ra người nọ, tất nhiên cũng sẽ không dễ dàng để người nọ chạy thoát.
Đêm qua bị Bùi Phong đoạt nổi bật anh hùng cứu mỹ nhân, thế nên Giang Mộ Yên thấy hắn đến sau đó cũng không có biểu tình gì đặc biệt. Hôm nay hắn đến đúng lúc, thấy được thích khách này, hắn sao có thể để thích khách chạy trốn chứ?
Bùi Dạ Tập một lòng muốn Giang Mộ Yên thay đổi ấn tượng về mình, tất nhiên là sẽ xuất ra mười hai vạn phần lực chú ý, anh dũng đuổi theo thân ảnh màu xanh kia.
Người tới mang một mặt nạ kim loại đen che nửa bên mặt nên không thể thấy rõ diện mạo, tóc mái cũng rất dài, cơ hồ che khuất phân nửa đôi mắt khiến người ta không thể nhìn vào mắt hắn. Hơn nữa người nọ còn mặc trang phục nam phó, rõ ràng là cố ý làm vậy để phòng khi bị bại lộ, chỉ cần lấy mặt nạ xuống là đã có thể dễ dàng lẩn vào nhóm nam phó trong phủ.
Chỉ là không ngờ trong nháy mắt vừa rồi, mặt nạ của hắn bị một tia sáng mặt trời cuối cùng trong ngày chiếu đến mà phản quang, vừa vặn bị tầm mắt của Bùi Dạ Tập thấy được nên hành tung mới bị phát hiện.
Nếu không, lấy khinh công không một tiếng động của người này mà nói, Bùi Dạ Tập căn bản không có khả năng phát hiện ra hắn.