Nghĩ vậy, hai người liền đồng thanh: “Lâm Quỳnh Hoa, ngươi thật ti bỉ vô sỉ!”
“Lâm Quỳnh Hoa, chuyện ngươi làm thì chính ngươi chịu. Như
thế nào? Đổ oan cho Lí Tương Vân còn chưa đủ, muốn kéo chúng ta theo làm đệm lưng cho ngươi nữa sao?”
Tần Hồng Diệp là người đầu tiên lớn tiếng rống giận. Vân Ái Liễu cũng tức tối nói “Lâm Quỳnh Hoa, làm người đừng quá đáng. Ngươi ức hiếp ta hơn hai mươi năm,
ta vẫn nhịn. Đến phút cuối ngươi phạm phải sai lầm lớn như vậy còn muốn
kéo chúng ta chết theo nữa hay sao? Lâm Quỳnh Hoa, thử hỏi Vân Ái Liễu
ta từ khi bước vào Bùi gia đến giờ đã làm chuyện gì có lỗi với ngươi
chưa mà ngươi lại đối xử với ta như vậy?”
“Các ngươi đều câm miệng hết cho ta!” Bộ dạng Lâm Quỳnh Hoa lúc này đanh đá không thôi “Chưa làm chuyện gì có lỗi với ta? Chuyện có lỗi với ta, các ngươi làm rất nhiều. Toàn bộ Bùi gia đều có lỗi với ta hết!”
“Ngươi…”
Người lợi hại như Tần Hồng Diệp mà gặp phải kẻ cố tình gây sự như Lâm Quỳnh Hoa cũng không biết nên nói gì mới phải.
Vẻ mặt Bùi Vũ Khâm lúc này càng trở nên sâu xa, mà Hướng Nhật lại không còn mấy kiên nhẫn.
“Dong dài gì nữa, nếu các ngươi đã muốn đấu đến vậy thì cùng vào hết luôn đi.”
Nói xong, Hướng Nhật liền tiến lên mấy bước, vươn một tay đến nhũ mẫu giờ đã xụi lơ trên mặt đất “Ngươi lão phụ này, dám hại Mộ Yên. Ta cho ngươi nếm thử hương vị thống khổ đến chết trước đã.”
“Đừng, đừng! Đều là nhị phu nhân sai lão nô làm, nô tỳ không
có ý hại đương gia phu nhân. Tam tuyệt thảo kia cũng là nương của nhị
phu nhân tự tay trồng năm xưa, không liên quan đến lão nô a!”
Nhũ mẫu đã có từ thời bà ngoại của Lâm Quỳnh Hoa rồi, xem như đã hầu
hạ cả ba đời nhà nàng. Bao nhiêu năm qua, có sóng gió nào là chưa gặp
qua chứ. Trước kia thấy mẫu thân Lâm Quỳnh Hoa hại chết hết người này
đến người khác trong Lâm phủ, bà cũng không ngăn cản. Tuy cuối cùng kết
cục của mẫu thân Lâm Quỳnh Hoa cũng không tốt bao nhiêu nhưng ít nhất
trong lòng nhũ mẫu, tiểu thư (ý chỉ mẹ của LQH) vẫn là người thông minh.
Nhưng hôm nay, con gái của tiểu thư lại không thừa hưởng được một
phần mười thông minh, bình tĩnh của mẹ, gặp chuyện gì cũng thích ra mặt, phản ứng quá trực tiếp, tính tình từ nhỏ kiên cường cứng rắn, lại là
người không dung nổi một hạt cát trong mắt. Tính tình như vậy, gả cho
một trượng phu đoản mệnh chưa nói, lại còn nạp một thiếp trước khi cưới
nàng vào cửa. Hoàn cảnh như thế khiến tâm lý Lâm Quỳnh Hoa càng trở nên
cực đoan.
Bao nhiêu năm qua, bà ta vẫn đi theo nàng bày mưu tính kế, suy nghĩ
chu toàn, thật không dễ dàng chút nào. Mắt thấy Ngu công tử cũng đã hơn
hai mươi mà người làm mẫu thân là Lâm Quỳnh Hoa vẫn không chút tiến bộ,
lần này bà mạo hiểm mang tam tuyệt thảo ra giúp Lâm Quỳnh Hoa diệt hậu
hoạn, lại không ngờ nữ nhân Giang Mộ Yên này thật là trời sinh mệnh phú
quý, vậy mà lại mang thai. Lúc trước khi bà sai người đi bỏ tam tuyệt
thảo vào huân hương của Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm, vì không chắc chắn
Giang Mộ Yên sẽ nghỉ ngơi ở phòng nào cho nên để phòng ngừa bất trắc, bà ta đã sai người bỏ tam tuyệt thảo vào cả hai lư hương.
Nhưng mà nam tử là tôn, thường sẽ chọn phòng hướng Đông, nữ tử là ti, ở sương phòng phía Tây. Cho nên trong huân hương phía Đông, bà ta chỉ
bỏ một ít, phần lớn tam tuyệt thảo nằm trong huân hương phía Tây, cũng
chính là huân hương trong căn phòng vốn được sắp cho Giang Mộ Yên nghỉ
ngơi kia.
Nhưng không ngờ người tính không bằng trời tính, Giang Mộ Yên không có về phòng mình nghỉ ngơi mà lại đến phòng Bùi Vũ Khâm.
Hơn nữa Giang Mộ Yên vậy mà lại mang thai. Độc tính mạnh nhất của tam tuyệt thảo chính là tuyệt tự. Nếu Giang Mộ Yên không có thai, vậy cho
dù nàng chỉ hít một chút mùi tam tuyệt thảo trong huân hương kia thôi
thì không chết cũng mất nửa cái mạng. Nhưng cố tình nàng lại may mắn có
thai, người cũng được Bùi Vũ Khâm ôm ra từ chính phòng hắn, cho nên tuy
thai nhi khó giữ nhưng mạng nàng lại không sao.
Đây cũng là lí do tại sao khi thấy Bùi Vũ Khâm ôm Giang Mộ Yên hạ
thân đầy máu chạy ra thì bà liền lo lắng sợ là chuyện này sẽ không ổn.
Bây giờ, quả nhiên bị lộ.
Nhũ mẫu lúc này cũng không cầu có thể sống nữa, chỉ cầu được chết tử
tế. Cả đời bà ta trằn trọc trong nhà phú quý, chuyện chết chóc đã thấy
rất nhiều, cũng càng sợ chết hơn. Nhưng giờ làm ra chuyện này, bà biết
muốn giữ mạng là chuyện không thể nào rồi.
Khả năng của Bùi Vũ Khâm vượt xa dự đoán của bà ta, cho nên mới chỉ
hai ngày thôi mà hắn đã biết rõ vấn đề nằm ở huân hương. Cho dù Lâm
Quỳnh Hoa đánh chết cũng không thừa nhận thì có ích gì chứ? Bà không
ngây thơ như vậy!
Cho nên nếu thật sự phải chết, bà cũng hy vọng được chết cho tử tế
chứ không phải hít tam tuyệt thảo trong huân hương rồi thống khổ hai ba
ngày mới chết được.
“Nhũ mẫu, bà nói bậy bạ gì đó?”
Lâm Quỳnh Hoa thế nào cũng không ngờ nhũ mẫu lại vô dụng như vậy,
chuyện đã đến nước này, không biết đứng chung một phe với nàng mà
còn lâm trận phản chiến. Lâm Quỳnh Hoa thật sự là hận không thể bóp chết bà ta ngay lập tức.
“Nhị phu nhân, ngài thừa nhận đi thôi. Lão nô già rồi, làm nô tài cho người ta cả đời, chỉ mong được chết tử tế, không muốn khi chết
mà toàn thây cũng không được. Đương gia phu nhân vì tâm tư của ngài mà
đã sẩy thai. Dược tính tam tuyệt thảo ngài cũng rõ hơn ai hết, sau này
sợ là muốn mang thai cũng không được nữa. Lão gia tức giận, cũng đã mang huân hương đến đây rồi. Nếu chúng ta vẫn không chịu nhận thì ngài muốn
liên lụy đến Ngu công tử luôn hay sao?”
Lời này của nhũ mẫu lại khiến Lâm Quỳnh Hoa tức đến muốn hộc máu,
thầm mắng bà già này, nếu không phải lúc trước bà ta nói với nàng cái
chó má gì mà tam tuyệt thảo tuyệt đối thành công, nàng sao có thể đồng ý dùng thứ này? Hơn nữa độc tính tam tuyệt thảo như thế nào cũng là bà ta nói cho nàng nghe, giờ lại sợ chết mà đổ hết tội danh lên đầu nàng.