Người hơi thính tai đều nghe được tiếng quát của Bùi Vũ Khâm, bởi trong cái giọng phẫn nộ đó còn mang theo sự thất vọng sâu sắc không hề che dấu.
Triển Tịch và Nghênh Phong đều nghẹn họng trân trối. Bùi Phong và Bùi Huyền cũng không hiểu gì. Không biết rốt cuộc trong xe ngựa này là thứ gì mà lại khiến Bùi Vũ Khâm chán ghét đến vậy.
Bùi Huyền tất nhiên đã sớm biết không thể nào là Giang Mộ Yên, nhưng vậy không có nghĩa là hắn không hiếu kỳ trong đó là thứ gì. Bởi vì Bùi Vũ Khâm hoàn toàn không cho ai đến gần xe ngựa, hơn nữa còn có Triển Tịch và Nghênh Phong ở bên cạnh, cho dù hắn có muốn bước lên nhìn xem cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Triển Tịch, Nghênh Phong!”
Lúc này, Bùi Vũ Khâm gần như đã đen mặt lại gọi một tiếng.
Triển Tịch và Nghênh Phong tất nhiên sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đến bên cạnh Bùi Vũ Khâm: “Lão gia, ngài có gì phân phó?”
“Triển Tịch, Nghênh Phong, các ngươi tìm một cái sân rồi giam người trong xe lại canh giữ, đừng để người khác thấy!”
“Dạ, lão gia. Đây là…”
“Chuyện đã đến nước này cũng không cần giấu diếm nữa. Nếu các ngươi muốn nhìn thì cứ nhìn đi, nhưng nhớ rõ đừng để ai khác thấy.”
Triển Tịch và Nghênh Phong thấy Bùi Vũ Khâm thận trọng như vậy cũng biết chuyện này không bình thường nên đều lên tiếng đáp ứng, đồng thời cũng xốc màn xe lên nhìn vào trong.
Chỉ thấy trong xe đặt một cái lồng giam màu vàng, trong lồng giam có một nữ tử tóc bạc đang hôn mê nằm đó. Mới đầu bọn họ còn nghĩ là bọn bắt cóc chơi Bùi Vũ Khâm cho nên mới cố ý đưa một mỹ nhân đến, muốn thử xem rốt cuộc hắn có còn để ý Giang Mộ Yên nữa hay không. Nhưng sau đó, bọn họ liền cảm thấy không quá thích hợp. Bởi vì nữ tử trong lồng giam kia tuy dung nhan còn mấy phần xu lệ nhưng tóc bạc trên đầu không phải là cố ý nhuộm để trở nên đặc biệt, lại càng không phải trời sinh, mà là kiểu lớn tuổi rồi nên tóc bạc. Nói vậy, tuổi tác nữ tử này hiển nhiên cũng không nhỏ.
Vừa nghĩ vậy, lại nhìn kỹ khóe mắt nàng, đúng là thấy được mấy nếp nhăn, chẳng qua là nhờ son phấn trên mặt nên nhìn sơ qua mới thấy còn mấy phần khí sắc trẻ trung thôi.
Nhưng đó không phải điều khiến bọn họ kinh ngạc. Mà bọn họ cảm thấy không thích hợp là vì nữ nhân này càng nhìn hình như lại càng thấy có mấy phần quen thuộc, nhưng lại không nhớ là đã gặp ở đâu rồi. Hai người không khỏi buông rèm lui lại: “Lão gia, đây là…”
“Các ngươi chắc là không nhận ra nàng! Không biết cũng không sao! Cứ giam nàng lại, không cần đặc biệt chăm sóc gì, nhưng đừng để nàng đi ra.”
Lời này Bùi Vũ Khâm nói giống như có vẻ cảm thán. Triển Tịch và Nghênh Phong nhìn nhau, cả hai đều nghe không ra lão gia là đang vui vẻ hay là thương cảm. Hơn nữa nghe giọng điệu của lão gia thì hình như bọn họ đều đã gặp qua nữ tử này rồi. Nhưng vì sao họ lại không nhớ chứ?
Thật ra cũng không thể trách Triển Tịch và Nghênh Phong. Năm đó tuy lúc bọn họ đi theo bên cạnh Bùi Vũ Khâm thì Lục Tử Yên còn chưa sinh Bùi Dạ Tập. Nhưng Lục Tử Yên dù sao cũng là nữ quyến trong nhà, ngày thường cũng không hay xuất đầu lộ diện. Hơn nữa Bùi Vũ Khâm khi đó hình như cũng rất ít khi chủ động ra ngoài du ngoạn cùng phu nhân của mình.
Cho nên nghe thì nghe nói là bọn họ phu thê tình thâm, nhưng thật ra trong mầy lần hiếm hoi Triển Tịch và Nghênh Phong gặp được Lục Tử Yên thì bọn họ cũng không cảm thấy Bùi Vũ Khâm có đặc biệt sủng ái hay săn sóc gì cho nàng.
Chỉ có thể nói là Bùi Vũ Khâm trước giờ đối với bất kỳ ai cũng luôn nho nhã, nói năng nhỏ nhẹ cho nên trong mắt hạ nhân lại thành hắn và Lục Tử Yên ân tình quá sâu.
Theo bọn họ thấy thì nếu Bùi Vũ Khâm hai mươi năm trước đối với Lục Tử Yên có được một phân trăm sự khẩn trương như hắn bây giờ đối với Giang Mộ Yên thì cũng đã rất khó rồi.
Đáng tiếc, Bùi gia tuy là nơi làm việc của nhiều người nhưng thật ra cũng không có ai đã làm việc ở đây hơn hai mươi năm. Cho dù Triển Tịch và Nghênh Phong đã đi theo bên cạnh Bùi Vũ Khâm hai mươi mấy năm nhưng bây giờ cũng không thể lập tức nhận ra người trong lồng giam trên xe ngựa này là ai, huống chi là hạ nhân khác.
Cho nên Bùi Vũ Khâm để bọn họ cẩn thận giam giữ cách ly Lục Tử Yên vẫn là có chút lo lắng thái quá. Có điều cho dù có cẩn thận như vậy nhưng vẫn không thể nào ngăn được những người có tâm tìm hiểu, thí dụ như Bùi Huyền!
~
Lại là hai ngày trôi qua.
Trong hai ngày này, Bùi Huyền thật sự làm như những gì nói với Giang Mộ Yên hôm nọ, không đi gặp nàng, cũng không cho người ta đưa nàng chút đồ ăn nào, mà đó tất nhiên cũng bao gồm luôn nước uống. Hắn chỉ lo xem xét, đoán xem nữ nhân đang bị giam giữ một mình trong tiểu viện kia là ai.
Tuy hôm đó không đến được quá gần nhưng mùi son phấn đặc biệt trên người nữ nhân, còn cả hô hấp yếu ớt giống như đang bệnh nguy kịch kia đều đã nói cho hắn rằng thứ được bí mật đưa đến hôm đó chính là một nữ nhân, hơn nữa còn là một nữ nhân có thân phận thật thần bí.
Cuộc đời này của Bùi Vũ Khâm gần như đã bị hắn điều tra rõ ràng. Trong đó mối quan hệ giữa người với người đơn giản nhất của hắn chính là những mối quan hệ với nữ nhân. Bởi vì đời này hắn tổng cộng chỉ có hai người. Một là nguyên phối Lục Tử Yên đã mất, một là thê tử Giang Mộ Yên hiện tại, không hề có người thứ ba. Hơn nữa hiếm thấy là bao nhiêu năm qua hắn lại chưa từng đến thanh lâu lấy một lần, càng đừng nói đến chuyện chiêu kĩ.