Có thể đoán được trong khi tuyết còn chưa có dấu hiệu tan thì mấy
người tuyết lớn nhỏ khác nhau trong sân vẫn còn sừng sững đứng đó. Mà
Giang Mộ Yên vì muốn nhìn người tuyết đầu tiên mình đắp trong đời nên
sáng nào cũng không chịu ngủ nướng, đến giờ liền tự động bật dậy.
Bùi Vũ Khâm nhìn ánh mắt mơ hồ của nàng, rõ ràng còn buồn ngủ nhưng
lại kiên quyết muốn đi đến sân lớn nhìn người tuyết một cái chứ không
chịu ngủ thêm một nén nhang thì cuồi cùng nhịn không được ra lệnh cho
đám nam phó dùng xe đẩy đưa người tuyết mà hai người họ tự tay đắp được
đến sát cửa sổ phòng họ, để Giang Mộ Yên chỉ cần rời giường, mở cửa sổ
ra là có thể thấy người tuyết to lớn cổ quấn khăn quàng màu đỏ kia. Như
vậy, Yên nhi yêu quý của hắn mới không cần dậy sớm một nén nhang, còn
phải đi một quãng đường không ngắn chỉ vì muốn nhìn người tuyết một cái.
Vì thế, thời gian một nén nhang kia tất nhiên liền dùng vào việc khác, thí dụ như … thân mât!
Bây giờ hai người cũng đang như vậy trong chăn.
“Vũ Khâm, ưm, nên dậy rồi!”
“Ừm, ta biết. Một chút nữa thôi, còn thời gian!”
“Vũ, Vũ Khâm. Hôm, hôm qua còn chưa đủ a!”
Tiếng hờn dỗi ngọt ngấy mà bình thường, ít nhất là khi ở trước mặt
người khác, tuyệt đối sẽ không thể nào nghe được lại vang lên từ ổ chăn
ấp ám, trong không gian chỉ có hai người, còn kèm cả tiếng thở dốc dồn
dập.
Hiển nhiên, Bùi Vũ Không không chỉ nằm trên giường mà còn đang ‘bận rộn’.
Lại là một loạt ‘sột soat’ cùng tiếng cười nho nhỏ, thỉnh thoảng còn
có tiếng thở và khẽ ngâm mà Giang Mộ Yên không thể khống chế. Từ cái
chăn gấm đỏ thẫm, một cánh tay trắng tuyết mịn màng đưa ra, dưới lòng
bàn tay mềm mại còn đang đẩy một mái tóc đen dài*. Cuối cùng là khuôn
mặt phù dung cũng xuất hiện.
(R: dạ vâng, cái đầu này của bạn Khâm, nhưng cái ‘mặt phù dung’ câu sau là của bạn Yên. Còn tại sao thì đọc tiếp sẽ biết.)
Lúc này, trên kiều nhan như ngọc kia là hai rặng mây đỏ, xinh đẹp không thôi. Không phải Giang Mộ Yên thì là ai?
Chỉ là Giang Mộ Yên lúc này làm gì còn bộ dáng đoan trang, rụt rè như trước mặt người khác? Toàn bộ đều là vẻ xinh đẹp họa thế đủ để khiến
quân chủ vì nàng mà nghiêng một nửa giang sơn. Hiện tại, nàng vừa bĩu
đôi môi phấn nộn, vừa cười nhẹ: “Vũ Khâm, đừng quậy nữa, thật sự nên rời giường rồi!”
Mái tóc đen cuối cùng cũng không cam tâm tình
nguyện mà ngẩng mặt lên khỏi người yêu mềm mại dưới thân. Đôi mắt phượng hẹp dài, đen láy, xinh đẹp lại hấp dẫn kia lúc này ngoài tia sáng ngọc
ngà lóa mắt động lòng
người còn có vẻ ảo não giận dỗi. Đôi môi mỏng ướt át lại không khỏi oán
giận nói: “Thật sự là không muốn rời giường!”
Đừng hoài nghi,
người đang làm nũng lại thêm mấy phần không phân phải trái như đứa trẻ
kia không phải ai khác, đúng là đại gia chủ Bùi gia
trước mặt người khác vẫn luôn nghiêm túc, ôn nhuận lại thành thục của
chúng ta.
“Vũ Khâm, được rồi, được rồi. Lát nữa Bùi Phong và Bùi Huyền
sẽ đến thư phòng. Nếu chúng ta không rời giường rửa mặt chải đầu, ăn
điểm tâm sẽ bị muộn. Để bọn họ thấy thì không hay đúng không?”
Bùi Vũ Khâm tất nhiên là biết như vậy thật sự không thích hợp, bởi vì bất
luận lấy lập trường trưởng bối hay lập trường giáo viên dạy số học
cùng cách làm ăn thì về công về tư, bọn họ đều không nên làm gương xấu.
Nhưng biết thì biết vậy nhưng mỗi ngày rời giường đối với hắn vẫn là một cuộc đấu tranh tư tưởng.
“Thật sự là không nên đáp ứng để nàng tự mình dạy tụi nó!”
Vừa phun câu oán giận thứ một nghìn lẻ một, Bùi Vũ Khâm cuối cùng cũng không thể không ngồi dậy.
Giang Mộ Yên lại nhịn không được mà bật cười. Vũ Khâm này a, càng
chung sống lâu thì nàng càng cảm thấy hắn thật sự khiến nàng yêu thương
không thôi. Mỗi động tác nhỏ, mỗi biểu tình, thậm chí mỗi một câu oán
giận của hắn đều đáng yêu như vậy, khiến mỗi ngày nàng không thể không
thương hắn nhiều hơn hôm qua một chút.
Ôm lấy Bùi Vũ Khâm từ phía sau, Giang Mộ Yên cũng ngồi dậy từ ổ chăn, nửa quỳ trên giường, rướn
người hôn mạnh lên hai má hắn một cái.
“Được rồi, được rồi. Chờ qua mùa đông ta không còn gì để dạy
họ nữa, đến lúc đó liền hoàn toàn trông vào thúc thúc là chàng đến dạy
họ buôn bán như thế nào. Khi đó ta có thể ngủ lại trên giường thêm một
chốc, cũng không thúc giục chàng dậy nữa. Cho nên, nhẫn nại một thời
gian đi, được không?”
Nhìn gương mặt xinh đẹp cùng ánh mắt nhu
hòa mang vẻ sủng nịch của
Giang Mộ Yên, Bùi Vũ Khâm liền nhịn không được ôm chặt lấy nàng, dúi đầu vào hõm cổ nàng rồi thấp giọng nói: “Yên nhi, ta yêu nàng!”
“Đồ
ngốc, ta cũng yêu chàng! Đã tỉnh chưa? Đến, ta giúp chàng mặc quần áo!”
Giang Mộ Yên lập tức đáp lại lời yêu, đồng thời còn ngẩng mặt hôn Bùi Vũ Khâm thêm một cái.
Biểu tình Bùi Vũ Khâm quả nhiên tốt lên nhiều, hai người đồng thời
xỏ giày đứng xuống. Có điều không phải Giang Mộ Yên hầu hạ Bùi Vũ Khâm
mặc quần áo mà là Bùi Vũ Khâm nhanh chóng mang áo trong đã được ủ ấm nhờ bao bên ngoài chậu ủ* mặc vào cho Giang Mộ Yên.
*(R: cái chỗ này, nguyên văn là ‘canh
bà’ (湯婆). Tác giả giải thích là đồ vật hình tròn bằng đồng, ở trong đựng nước nóng để ủ ấm. Ta dịch thoát đại thành như vậy. Mọi người cứ tưởng
tượng là cái ống hình trụ bằng đồng, ở trong đổ đầy nước nóng rồi mình
quấn đồ bên ngoài cho đồ nó ấm đi. Gu-gồ nó ra hình Yubaba trong
Spirited Away ==”.)
Mặc hết áo trong áo ngoài, sau khi xác định
Giang Mộ Yên sẽ không bị
cảm lạnh, Bùi Vũ Khâm lúc này mới lấy xiêm y của mình từ một chậu ủ khác mặc vào. Mà Giang Mộ Yên cũng thuần thục đi lấy giày hai người muốn
mang từ ngoài bình phong vào để bên giường, đợi Bùi Vũ Khâm mặc xong,
hai người liền cùng ngồi xuống mép giường đổi giày. Sau đó lại gọi Hồng
Nguyệt đưa nước ấm cùng đồ rửa mặt vào, cả hai lại tốn chừng một nén
nhang để rửa mặt, chải đầu này nọ.