Hưu Phu Kí Hoàng Thương Tướng Công

Chương 72: Chương 72: Rốt cục nghĩ ra




Edit: Ring.

“A? Làm sao có thể? Ta rất cao hứng a!”

Giang Mộ Yên cúi đầu, một bên giải thích, một bên còn nghĩ xem nên đưa quà gì mới thích hợp!

“Vậy sao con vẫn cúi đầu, còn mang bộ dáng hồn đi đâu mất?”

“Ta đang suy nghĩ nên đưa quà sinh nhật gì cho ngươi a. Đây là lần đầu tiên ta tặng quà sinh nhật cho ngươi, cho nên dù thế nào cũng phải ngẫm xem đưa cái gì mới tốt!”

Giang Mộ Yên vẻ không kiên nhẫn mà tiếp tục trả lời, sau đó còn phối hợp xua xua tay, giống như đang đuổi sự quấy rầy của hắn đi mà tập trung suy nghĩ chuyện quà tặng.

Bùi Vũ Khâm không ngờ lại là đáp án này, nhất thời kinh ngạc trong lòng, nhưng không hiểu sao lại cảm giác được mấy phần vui vẻ, cảm động.

Hắn nhịn không được vươn tay xoa đầu nàng “Yên nhi, không cần đưa cái gì đặc biệt. Nghiên mực năm trước con đưa, còn có giá bút năm trước nữa, cùng với chặn giấy năm kia, tất cả đều tốt lắm, ta rất thích, bây giờ còn đang dùng trong thư phòng kìa!

Năm nay con cũng tùy tiện đưa một món như mấy năm trước là được. Đều là người trong nhà, cần gì phân chia rõ ràng thế? Vậy không phải sẽ rất khách khí sao? Huống chi cũng không phải sinh nhật gì lớn!”

Bùi Vũ Khâm mang theo mấy phần sủng nịch mà cười, cười đến vô cùng thánh khiết, khiến lời kháng nghị hắn xem nàng là tiểu cô nương định nói của Giang Mộ Yên cũng nghẹn ngay cổ.

Nàng chỉ thấy hình ảnh hắn nở nụ cười nháy mắt nhảy lên trong mắt nàng, trái tim cũng đập dữ dội.

Thật sự không phải ảo giác! Nàng là thật thích nam nhân này!

Vậy nên bất quá chỉ một nụ cười của hắn đã khiến nàng không thể khống chế trái tim kịch liệt nhảy lên. Nếu sau này không thể cùng với hắn cả một đời, nàng nghĩ lòng của nàng khẳng định sẽ đau đớn vô cùng.

Mặc dù khi ở bên nhau một đời, nàng rất có thể sẽ trở thành bệnh nhân đầu tiên ở cổ đại vì ngắm mĩ nam mà tim đập quá mãnh liệt. Nhưng mặc kệ có như thế nào, nếu có thể có được loại hạnh phúc này, sống ít đi vài năm thì đã sao?

Nàng tham lam ngắm nhìn hắn, lâu đến mức hắn đã thu lại ý cười, ngược lại dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng, khi đó nàng mới giật mình phát hiện thì ra bản thân đã ngắm hắn đến quên thời gian.

Thầm mắng chính mình một tiếng: Thật sự là ngu ngốc a!

Sau đó, nàng lại lập tức cúi đầu, tránh ánh mắt tìm tòi của hắn, lúng ta lúng túng nói “Sao có thể giống nhau được? Mọi năm là mọi năm, không giống với năm nay!”

Trong lòng lại im lặng bỏ thêm một câu: Ba năm rồi cũng không phải ta, năm nay mới là ta tặng!

“Được, năm nay không giống. Vậy không bằng Yên nhi viết mấy chữ cho ta đi. Văn phòng tứ bảo* bốn món con đã tặng ba, chỉ còn một thứ là giấy con chưa đưa. Năm nay Yên nhi liền đề tự lên giấy đưa ta làm quà sinh nhật, như thế nào?”

(R: văn phòng tứ bảo: 4 món quý gồm: giấy, bút, nghiên, mực).

Bùi Vũ Khâm tựa như dỗ trẻ con mà cười nói.

Nhưng Giang Mộ Yên lúc này cũng không dám ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn nữa, sợ sẽ lại trầm mê trong đó. Nàng chỉ có thể hưởng thụ cảm giác tinh tế, ấm áp mà bàn tay hắn mang lại.

Nàng thầm nghĩ cho dù lúc này bị hắn xem như đứa nhỏ, ít nhất bọn họ cũng đã tiếp xúc thân thể ở một giới hạn nhất định, ít nhất nàng cũng đã cảm giác được sự ấm áp thuộc về Bùi Vũ Khâm. Thì ra tay hắn cũng ấm như trên người, đều khiến người ta cảm giác rất dễ chịu a!

Nhưng đối với đề nghị viết chữ làm quà của hắn, nàng lại rất bất mãn “Chữ của ta lại không phải thứ gì quý giá, sao có thể làm quà tặng ngươi chứ?”

“Yên nhi, lời này của con nếu bị các tài tử ở Đông Vân quốc nghe thấy chắc sẽ tức đến hộc máu. Nếu không phải ba năm trước con đã được ta đưa vào Bùi gia, người ngoài căn bản không thể gặp, phỏng chừng bây giờ những người muốn một bộ chữ của con đã đạp hư cả cửa nhà!

Dù sao ai lại không biết Yên nhi nổi danh đã lâu, từ nhỏ đã được xem là đệ nhất tài nữ Đông Vân quốc, hơn nữa rất giỏi về thư pháp đan thanh. Bây giờ tùy tiện một bộ chữ của con, nếu truyền ra bên ngoài, ít nhất cũng đáng giá ngàn lượng hoàng kim a. Con lại còn nói chữ của con không phải thứ gì quý giá. Này không phải muốn khiến những tài tử tuấn kiệt đau khổ muốn cầu một bộ chữ của con buồn bực đến hộc máu mà chết sao?”

Lời nói nhẹ nhàng của Bùi Vũ Khâm khiến Giang Mộ Yên nhất thời cứng ngắc cả người. Đáng chết! Giang Mộ Yên kia vậy mà đã đạt đến trình độ danh nhân có thể bị bắt đi giấu rồi sao?

Vậy nàng – lại càng không thể tùy tiện viết chữ. Dù sao chữ của nàng mặc dù cũng không phải tệ, nhưng thứ như thư pháp này, luyện lâu sẽ hình thành nên phong cách riêng. Tính cách còn có thể mô phỏng, nhưng kiểu chữ cùng thần vận thư pháp chân chính là không thể bắt chước được.

Mà phong cách viết bút lông hơn hai mươi năm qua của nàng sao có thể giống Giang Mộ Yên kia chứ?

Giờ khắc này, Giang Mộ Yên thật sự có cảm giác khóc không ra nước mắt!

Nàng lại một lần nữa cảm nhận được sâu sắc thì ra làm chủ nhân của một thân thể có tài danh cũng là một chuyện rất phức tạp a!

“Tóm lại là không được! Gần đây ta đã quyết định muốn đổi phong cách viết chữ, vẫn còn đang từ từ luyện tập. Nếu lúc này viết, sợ là cũng không viết ra được chữ gì đẹp để đưa ngươi. Vẫn là chọn thứ khác đi, ngươi còn muốn cái gì khác mà ta có thể tặng không?”

“Yên nhi, con vẫn còn rối rắm sao? Ta đã nói rồi, chỉ là một ngày sinh nhật nhỏ thôi, thật sự không cần nghiêm túc đến vậy. Huống chi sinh nhật năm nay bất quá cũng chỉ là mượn cơ hội tụ họp mọi người lại để tuyên bố chuyện giải trừ hôn ước của con với Dạ Tập mà thôi, đâu phải sinh nhật là chính.”

Bùi Vũ Khâm thật sự là không đành lòng nhìn bộ dáng nàng nghĩ nát óc cũng muốn tìm ra một món quà để tặng hắn.

Hắn cũng không hiểu vì sao nàng phải nghiêm trọng như vậy, chỉ có thể tận lực dịu dàng khuyên giải.

“Vậy sao được?” Giang Mộ Yên theo phản xạ thốt lên một câu “Sinh nhật quan trọng vô cùng, phải nghiêm túc! A — ta rốt cục nghĩ ra nên tặng ngươi cái gì!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.