Hưu Phu Kí Hoàng Thương Tướng Công

Chương 122: Chương 122: Sao ngươi lại ở trong này?




Edit: Ring.

Có điều đối với những hạ nhân này, giải thích cũng không phải là cách hay, vì có thể càng giải thích sẽ càng phiền toái, cứ để bọn họ giữ im lặng thật ra cũng không tệ.

Vì vậy, Bùi Vũ Khâm cũng không nói gì nữa, chỉ phất phất tay để bọn họ lui ra ngoài.

Hồng Nguyệt sau khi đưa những nha hoàn kia đi ra thì cũng không lập tức trở lại mà im lặng đứng canh ngoài cửa.

Tâm tư của lão gia đối với tiểu thư thì nàng không lo lắng, nhưng tâm tư của tiểu thư với lão gia, nàng cũng đã mơ hồ cảm giác được chút gì đó, chỉ là chưa thể thật sự khẳng định thôi.

Dù sao chuyện như vậy nếu bị truyền ra ngoài, tiểu thư về sau không thể ngẩng mặt lên không nói, danh dự của lão gia cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

Tiểu thư từ nhỏ đã được sách vở hun đúc mà lớn lên, những chuyện liên quan đến lễ nghĩa liêm sỉ, hẳn là không cần thân làm nha hoàn như nàng nói gì. Nếu trong lòng nàng còn nghĩ được như vậy, tin chắc chính tiểu thư nhất định cũng có thể khắc chế để bản thân không phạm phải sai lầm.

Nàng ngoại trừ im lặng đứng một bên quan sát, thỉnh thoảng vào lúc mấu chốt lại nhắc nhở tiểu thư thì cũng không thể nói rõ ràng với tiểu thư điều gì.

Ba năm nay, cuộc sống của tiểu thư ở Bùi gia như thế nào, nàng làm nha hoàn bên người sao có thể không rõ ràng?

Nếu nói tiểu thư vụng trộm với ai bên ngoài, đó tuyệt đối là chuyện vô cùng oan uổng!

Bởi vì lúc trước trong lòng tiểu thư thật sự chỉ có một mình đại thiếu gia, nhưng bây giờ, sau khi bị cửu thiếp mới nạp của đại thiếu gia kích thích, tiểu thư có rất nhiều điểm đã thay đổi.

Tiểu thư bây giờ rõ ràng đã thay đổi thái độ đối với lão gia cùng đại thiếu gia.

Tỷ như ngày hôm nay, tình cảnh tiểu thư nắm chặt lấy tay lão gia như vậy, nếu là trước kia, đó là chuyện tuyệt đối không thể nào xảy ra.

Vì sao lão gia lại mềm lòng với tiểu thư, Hồng Nguyệt cũng không hiểu được.

Nàng chỉ biết nếu đã làm nha hoàn thì phải vì lợi ích của chủ tử, chuyện chung thân của tiểu thư nếu có nơi nương tựa, vậy nàng cũng không làm thất vọng Giang đại nhân trên trời có linh thiêng.

Tuy tuổi của lão gia hơi lớn một chút, nhưng nếu tiểu thư đã thật sự thích, nàng kẻ làm nha hoàn này cũng sẽ vượt qua muôn vàn khó khăn để giúp tiểu thư một phen.

Có điều người như lão gia, thật sự có thể sao?

Hồng Nguyệt một lòng tràn đầy sầu lo yên lặng đứng chờ trước cửa phòng Giang Mộ Yên.

Mà bên trong, Bùi Vũ Khâm cũng mang thần sắc phức tạp nhìn nàng. Những lời nàng nói với Bùi Phong trên gác Yên Vân lâu hôm ấy đã khiến hắn kinh diễm không thôi, phải nhìn nàng với cặp mắt khác xưa. Không ngờ hôm nay vào lúc thập tử nhất sinh như vậy, nàng lại khiến hắn rung động một lần nữa.

Bệnh nặng như vậy, nàng cư nhiên còn có thể nửa mộng nửa tỉnh mà nói ra phương thuốc cứu mạng. Mà hắn lại không hề hay biết nàng học qua y dược, thuốc thang khi nào!

Trong thân thể nhỏ nhắn này,rốt cuộc còn ẩn dấu bao nhiêu năng lực mà hắn vẫn chưa biết nữa?

Yên nhi a Yên nhi, con thật sự vẫn là Yên nhi ta từng chính tay ẵm qua, lại tự mình đón từ Giang gia về sao?

Bùi Vũ Khâm không muốn lừa gạt bản thân, một người cho dù từng bệnh nặng hay bị kích thích lớn cũng tuyệt đối không đến mức khiến ngôn hành cử chỉ, cách nói chuyện cùng làm việc của người đó hoàn toàn thay đổi thế này.

Như vậy nguyên nhân là gì?

Thân thể này rõ ràng vẫn là Yên nhi không phải sao?

Bùi Vũ Khâm nhìn chăm chú gương mặt còn đỏ bừng vì sốt cao của Giang Mộ Yên cùng với đôi mi gắt gao nhắm chặt lại, hơi thở của nàng nhẹ mà nông, hoàn toàn không thấy cái mũi của nàng có dấu hiệu cử động, ngay cả cặp mi dài kia cũng yên lặng như không phải thật.

Nếu không phải vẫn cảm giác được độ ấm trong lòng bàn tay, Bùi Vũ Khâm hẳn sẽ cho rằng Giang Mộ Yên đang nằm trước mắt đã chết.

Đã chết?

Nghĩ đến hai chữ này, đôi mắt Bùi Vũ Khâm liền giống như hai ngọn lửa, nháy mắt đã sáng ngời. Ánh mắt hắn nhìn Giang Mộ Yên như hận không thể xuyên qua lớp da nàng để nhìn vào bên trong xem Yên nhi này có phải vẫn là Yên nhi trước đây hay không.

Giang Mộ Yên hoàn toàn không biết ngay lúc nàng còn đang hôn mê bất tỉnh, trong lòng Bùi Vũ Khâm đã nổi lên hoài nghi với lai lịch của nàng.

Mà nàng vẫn nắm chặt bàn tay đã cho mình cảm giác ấm áp cùng an toàn trong mộng, yên tâm ngủ say.

Ba canh giờ sau, khi thời gian đã sắp sang canh ba*, Giang Mộ Yên trên giường cuối cùng cũng rên mấy tiếng, có vẻ sắp thật sự tỉnh lại.

(R: canh ba là từ 3-5h sáng).

Bùi Vũ Khâm vốn vẫn ngồi bên giường lập tức buông sổ sách trong tay, nhẹ giọng gọi “Yên nhi, Yên nhi, là con tỉnh sao?”

Hồng Nguyệt vừa hâm cháo vừa ngủ gật bên lò lửa nghe tiếng Bùi Vũ Khâm thì cũng lập tức tỉnh táo, nhanh chóng mở mắt, đứng dậy chạy đến bên giường “Tiểu thư, tiểu thư, cô tỉnh sao?”

Bàn tay bị Giang Mộ Yên nắm chặt suốt một ngày lại thêm hơn nửa đêm của Bùi Vũ Khâm lúc này đã tê rần vì máu không lưu thông.

Nhưng lúc này, trên mặt hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh, dùng tay kia sờ lên trán Giang Mộ Yên, sau đó mừng rỡ nói “Quả nhiên đã hoàn toàn hạ sốt, nhanh đi gọi Phạm đại phu bọn họ vào nhìn xem.”

“Dạ, lão gia!”

Hồng Nguyệt cũng mừng rỡ, nghe vậy liền chạy nhanh ra cửa.

Giang Mộ Yên trên giường lúc này cũng đã mở mắt. Hình ảnh đầu tiên nàng nhìn thấy là khuôn mặt tuấn nhã đến không thể hiểu nổi vẫn hoàn mỹ như trước dưới ánh nến lập lòe, cùng với đôi mắt còn đẹp đến câu hồn đoạt phách hơn cả khuôn mặt khiến lòng người lay động. Đôi mắt này đang mang vẻ thân thiết cùng mừng rỡ mà nhìn nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.