Edit: Ring.
“Ba trăm tấm?”
Giang Mộ Yên sửng sốt. Không phải nàng nói chỉ cần một trăm tấm là đủ rồi ư? Sao lại gấp ba dữ vậy?
Nhưng khi thấy mặt mũi đầy mồ hôi của Thanh Thư, nàng liền nuốt lời chất vấn đó lại. Thanh Thư cũng là tận tâm làm việc cho nàng thôi. Tuy ba trăm tấm da dê có nghĩa là giết nhiều hơn hai trăm con nhưng giờ da dê cũng đã lột rồi, nói gì đi nữa cũng là dư thừa, không bằng đừng nói.
Giang Mộ Yên lại nhìn hố vôi, cũng may hố này cũng không xem là nhỏ, nếu không lỡ như ngâm không hết ba trăm tấm da dê thì đúng là tội nghiệt a!
“Đúng vậy. Phu nhân sao vậy? Hay Thanh Thư đã làm sai?” Thanh Thư vừa thấy Giang Mộ Yên chần chừ liền nghĩ rằng mình đã làm gì không đúng.
“Không phải, trên thực tế ta vốn chính là muốn ba trăm tấm da dê, chỉ là trước giờ chưa từng làm, đây là lần đầu tiên, sợ lỡ như không thành công sẽ lãng phí nhiều da dê trân quý như vậy nên chỉ bảo ngươi chuẩn bị một trăm tấm thôi.
Giờ nếu Thanh Thư đã hiểu rõ ta mà chuẩn bị ba trăm tấm da thì không còn gì tốt hơn nữa. Hố này ngâm ba trăm tấm da dê cũng vừa vặn. Có điều số thịt dê kia thì nên xử lý thế nào mới tốt đây?”
“Phu nhân nếu lo lắng thịt dê thì cứ yên tâm. Bây giờ là mùa đông, mọi người đều thích quây quần quanh nồi lẩu dê* nóng hổi. Mỗi ngày Phỉ Thúy thành cũng tiêu thụ không ít thịt dê. Hơn nữa trong hoàng thành ngày nào không cần đến năm sáu mươi con đâu?
*(R: tui chém. Tại hông có nói nồi thịt dê này là nồi gì. Thêm nữa tại tui mới đi ăn lấu dê vìa :)), mặc dù dai nhách chả ăn được gì -_-.)
Cho nên ba trăm con dê này, để lại năm sáu con cho trong phủ chúng ta dùng thì số khác đều đã đưa đến các tửu lâu lớn cùng khách điếm Bùi gia trong thành. Chỉ là để khách nhân hơi chịu thiệt, hôm nay phải ăn thịt dê không có da!”
Thanh Thư nói vậy, Giang Mộ Yên liền yên tâm. Thì ra thịt dê cũng có chỗ đi, vậy là được rồi. Nàng chỉ sợ cứ vậy mà lãng phí ba trăm con dê, nhưng thật ra đã quên Bùi gia là nhà thương nhân đệ nhất thiên hạ, có vô số cửa hàng kinh doanh. Đám dê này bị giết tất nhiên cũng có đường tiêu thụ.
Sau khi lo lắng được giải trừ, trong lòng Giang Mộ Yên nhất thời cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Thanh Thư, làm tốt lắm! Ta và Vũ Khâm cũng cảm thấy vinh hạnh vì có trợ thủ đắc lực như ngươi. Được, nếu vậy thì ta cũng yên tâm. Người đâu, mang hết da dê đến đây, dùng sào trúc đưa vào hố hết cho ta đi. Nhớ kỹ, nhất định phải để tất cả da dê chìm dưới nước!” Giang Mộ Yên mang theo mấy phần hào khí ra lệnh.
Thanh Thư cũng lập tức lớn tiếng nhận mệnh “Dạ, phu nhân! Xin phu nhân và lão gia qua bên kia chờ trước. Thanh Thư ở đây giám sát việc ngâm da dê. Chờ ngâm hết toàn bộ thì lại mời phu nhân và lão gia đến kiểm tra!”
“Không cần. Ta đứng đây được rồi!”
Giang Mộ Yên lắc đầu. Có điều nàng vừa nói xong thì Bùi Vũ Khâm cũng nắm lấy tay nàng khuyên “Yên nhi, chúng ta nên đứng qua một bên đi. Ta có hơi sợ máu!”
Nghe Bùi Vũ Khâm nói vậy, Giang Mộ Yên mới đầu còn chưa kịp phản ứng, nghĩ Bùi Vũ Khâm thật sự sợ máu nên liền khẩn trương nói “A! Vậy sao? Vậy Vũ Khâm, ta cùng chàng đến chỗ cách xa nơi này một chút chờ đi! Thanh Thư, ở đây giao cho ngươi!”
Thanh Thư hé miệng cười “Dạ, phu nhân. Phu nhân cứ việc yên tâm. Thanh Thư nhất định sẽ làm thật thỏa đáng.”
Thanh Thư hiểu rõ lão gia nhà mình nên tất nhiên cũng biết lão gia tuyệt đối không sợ máu. Lão gia cũng như hắn, đều sợ một nữ nhân như phu nhân nhìn thấy đám da dê dính máu đó sẽ cảm thấy tanh và khó chịu. Mặc dù da dê sau khi lột ra đã được rửa qua nước một lần, nhưng dù sao cũng là da được lột ra từ dê sống, muốn hoàn toàn không có máu là không thể nào. Cho dù nhìn không thấy nhưng mùi tanh đó vẫn không giấu được. Đó cũng là lý do vì sao hắn muốn phu nhân và lão gia đến chỗ cách xa đây một chút đợi. Lão gia hiển nhiên đã nghĩ đến chuyện này trước phu nhân cho nên mới có thể nói mình sợ máu.
Suy nghĩ của Thanh Thư chắc chắn là rất chu đáo. Tất cả da dê đều được quấn chặt bằng vải đen. Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm đứng trên gió, cách hố vôi cũng một khoảng xa, hơn nữa Thanh Thư còn cố ý để mọi người che tầm mắt cho nên bọn họ không hề ngửi được mùi tanh, cũng không thấy quá trình lấy da dê ra ngâm xuống nước.
Tất cả những gì Giang Mộ Yên chú ý lúc này là sắc mặt Bùi Vũ Khâm, hắn vẫn đang khép mắt, tựa như thật sự sợ máu.
“Vũ Khâm, chàng không sao chứ? Có muốn về nghỉ ngơi trước hay không?”
“Không cần, ta không sao!” Bùi Vũ Khâm vốn không sợ máu, chẳng qua chỉ là hắn lấy cớ vì không muốn để Yên nhi thấy cảnh máu me kia, sợ nàng chịu không nổi thôi. Nhưng không biết vì sao khi cùng Yên nhi đứng đây, nơi cách hố vôi một đoạn không phải là ngắn thì trong đầu hắn lại nhịn không được mà nhớ đến một màn Yên nhi sẩy thai đổ máu kia. Sau đó từ thân đến tim hắn đều cảm thấy không thoải mái, giống như đã trở lại thời khắc khiến hắn sợ hãi mất Yên nhi đến tuyệt vọng hôm đó vậy. Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi, hắn cũng không định để Yên nhi biết, miễn cho nàng phải lo lắng. Cho nên Bùi Vũ Khâm chỉ có thể tái nhợt mà nói không sao.
“Mặt của chàng trắng bệch rồi mà còn nói không sao. Vũ Khâm, thật xin lỗi, ta không biết chàng sợ máu, đúng ra không nên bảo chàng đến xem mới phải. Chúng ta về đi. Dù sao chỉ cần ngâm da dê vào nước là xong chuyện, còn lại cũng chỉ có chờ đợi. Hôm nay chưa có thành quả gì đâu, chúng ta về đi. Hồng Nguyệt, đi chuẩn bị kiệu!”