“Thanh Thư, Hồng Nguyệt, còn mọi người nữa, mau đến giúp một tay. Chúng ta cùng nhau đưa quả cầu tuyết này lên!”
Giang Mộ Yên gọi một tiếng, nhất thời rất nhiều người chạy đến, bắc một tấm ván gỗ rồi cùng nhau đẩy quả cầu tuyết thứ hai lên.
‘Nhiều người thì lực lớn’, trong tiếng hét đồng thanh của mọi người,
quả cầu tuyết thứ hai đại biểu cho đầu người tuyết đã lăn trên tấm ván,
cuối cùng thuận lợi dừng lại ngay chính giữa phía trên quả cầu tuyết thứ nhất. Từ dưới nhìn lên, hai quả cầu tuyết thật lớn chồng lên nhau thoạt nhìn thật sự đồ sộ vô cùng.
Bên đây, tiếng hoan hô của mọi người còn chưa dứt thì bên kia, Bùi
Phong đã hét lớn một tiếng, cái ‘đầu’ người tuyết của bọn họ dưới sự trợ giúp của võ công Bùi Phong đã thoải mái được đưa lên trên quả cầu thứ
nhất. Mà Bùi Huyền rảnh tay đã lấy những trái cây màu sắc và những vật
phẩm rõ ràng là để trang trí cho người tuyết mà hạ nhân đã sớm chuẩn bị
đến, sau đó bắt đầu đoán xem mấy thứ này nên đặt đâu mới là đúng.
Bởi vì bọn họ căn bản đều không có thời thơ ấu đẹp, hai quả cầu tuyết thì còn có thể bắt chước Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm mà xếp lên nhưng
chuyện trang trí này, bọn họ đều không có kinh nghiệm.
Đám hạ nhân mang thang gỗ đến, bởi vì sợ người tuyết này sẽ đứng
không vững nên tấm ván gỗ vừa rồi, Giang Mộ Yên đã cho người chống sau
lưng người tuyết để phòng nó bị ngã. Sau đó chính nàng lại leo lên thang trong tiếng dặn dò cẩn thận không ngừng của Bùi Vũ Khâm mà lấy củ cải
đỏ trong giỏ ghim vào giữa quả cầu tuyết làm cái mũi, sau đó lại đặt hai quả bình an thật to màu đỏ lên hai bên trái phải phía trên cái mũi, làm mắt người tuyết. Cuối cùng, chỗ dưới mũi, nàng dùng hai quả dưa chuột
thật dài ráp lại thành miệng.
Bùi Huyền và Bùi Phong thấy động tác của Giang Mộ Yên thì mới nhanh
trí hiểu ra công dụng đại khái của những trái cây và vật phẩm trong rổ,
lập tức ngẫu hứng phát huy. Bùi Phong thậm chí còn không đợi Giang Mộ
Yên làm mẫu đã chủ động lấy khúc vải màu đỏ làm khăn quàng cổ, choàng
ngang chỗ trung gian giữa hai quả cầu. Mà Bùi Huyền không khinh công,
với không tới cầu tuyết làm ‘đầu’ phía trên nhưng có thể trang trí phía
dưới, cho nên hắn cũng bắt đầu phát huy. Rất nhanh, Bùi Phong trang trí
đầu, Bùi Huyền trang trí thân, không bao lâu, vậy mà đã trang trí xong
người tuyết của mình còn trước hơn Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm một bước. Đai lưng xanh biếc cùng một miếng vải bố màu lục làm người tuyết to lớn như đang khoác áo choàng.
Mà lúc này, đội Giang Mộ Yên chỉ mới hoàn toàn việc trang trí đầu và cổ người tuyết thôi.
Cuối cùng, đội Bùi Huyền đương nhiên là đội tháng, nhưng nếu nói về
đẹp thì Giang Mộ Yên vẫn cảm thấy người tuyết của bọn họ đẹp hơn của Bùi Phong nhiều. Dù sao đây mới đúng là hình tượng người tuyết chính xác
trong lòng nàng.
Có điều những người khác hiển nhiên là cảm thấy người tuyết cổ điển
của đội Bùi Phong hợp với gu thẩm mỹ của bọn họ hơn, ngay cả Bùi Vũ Khâm cũng nhịn không được mà hỏi: “Yên nhi, một hàng này là cái gì vậy?”
“Cúc áo a!” Giang Mộ Yên trả lời một cách hiển nhiên.
Đây chính là thứ đặc biệt chuẩn bị để trang trí cho người tuyết, cũng là chỗ nàng đắc ý nhất. Lúc trước xem đắp người tuyết trong TV, nàng đã thích nhất quá trình người ta gắn cúc áo cho người tuyết rồi.
“Cúc áo? Đó là cái gì?”
Vấn đề của Bùi Vũ Khâm khiến Giang Mộ Yên nhất thời giật mình sửng
sốt. Ắc, nàng thật sự là không biết nên giải thích cúc áo là gì như thế
nào, dù sao quần áo ở thời đại này cũng không có thứ đó. Khó trách người tuyết nàng cảm thấy vô cùng đắc ý nhưng phản ứng của mọi người lại
không hưng phấn như vậy. Thì ra sự khác biệt về văn hóa thật đúng là một vấn đề không thể xem nhẹ a!
Giang Mộ Yên bật cười vỗ trán mình “Khụ! Nói ra thì dài lắm,
sau này có cơ hội sẽ nói chàng nghe cúc áo là gì. Xem ra hôm nay Bùi
Phong và Bùi Huyền đã thắng trong trò chơi đắp người tuyết rồi. Bùi
Phong, Bùi Huyền, hai người có yêu cầu gì muốn đề với thúc thúc thì lát
nữa vào phòng là có thể nói ra!”
Bùi Vũ Khâm vừa nghe Yên nhi nói vậy liền biết cúc áo này có khả năng lại là thứ gì đó ở quê nhà nàng nên cũng không hỏi nhiều nữa. Nhất
thời, hắn liền theo ý của nàng, mỉm cười quay mặt về phía Bùi Phong và
Bùi Huyền: “Đúng vậy, không ngờ Phong nhi và Huyền nhi chưa bao
giờ chơi đắp người tuyết mà động tác còn nhanh hơn chúng ta. Tuy có sử
dụng một số thủ đoạn ăn gian nhưng chúng ta cũng có nhờ Thanh Thư và mọi người hỗ trợ, cho nên hai bên coi như huề nhau. Nếu kết quả cuối cùng
đã là đội của Phong nhi thắng thì thúc thúc cũng không thể nuốt lời, sẽ
tự thỏa mãn một yêu cầu của hai đứa!
Bây giờ về phòng trước đã, bên ngoài lạnh, chơi nửa ngày,
trên người cũng một thân mồ hôi rồi, để cảm lạnh cũng không phải chuyện
tốt. Hồng Nguyệt. Thanh Thư, đi chuẩn bị đồ ăn sáng. Phong nhi, Huyền
nhi, đã ăn điểm tâm sáng chưa?”
“Còn chưa ạ!” Hai người rõ ràng đã ăn rồi nhưng lúc này lại đồng thanh nói chưa.
“Nếu vậy thì liền ăn chung đi. Thanh Thư, Hồng Nguyệt, chuẩn
bị nhiều hơn một chút. Yên nhi, chúng ta về phòng thôi. Nhìn nàng nóng
nực kìa, mau về đổi kiện xiêm y khác!”
“Dạ, lão gia!”
Trên mặt Thanh Thư và Hồng Nguyệt cũng đầy mồ hôi. Dù sao tuyết tuy
lạnh nhưng mọi người vẫn luôn vận động, còn dùng rất nhiều sức để đắp
người tuyết, sao có thể không nóng?
Mà bản thân Giang Mộ Yên, tuy ngón tay đã lạnh đỏ như cà rốt nhưng
lòng bàn tay vẫn ma sát với tuyết sinh ra nhiệt. Còn trong lớp lớp áo
bây giờ vừa nóng lại vừa ẩm ướt, hiển nhiên đã ra không ít mồ hôi, nếu
không trở về thay quần áo thì thật sự rất dễ bị cảm lạnh, huống chi đã
chơi nửa ngày, nàng cũng cảm thấy vui vẻ và thỏa mãn rồi.