Thanh Thư thật sự là rất biết ăn nói, theo Bùi Vũ Khâm mấy năm lại
thêm một phần lão luyện. Những lời này, Bùi Huyền và Bùi Phong vừa nghe
đã biết là nể mặt bọn họ thôi. Trên thực tế, bọn họ đều biết chuyện muốn dạy bọn họ là gần đây Giang Mộ Yên mới quyết định, mà nghe Thanh Thư
nói thì rõ ràng hắn đã bắt đầu theo bên cạnh Giang Mộ Yên học tập được
một khoảng thời gian rồi. Cho nên cái gọi là ‘nhờ hai vị mới được học’
kia tất nhiên là không tồn tại.
Quan niệm cấp bậc cao thấp trong lòng Bùi Phong vốn cũng không nghiêm trọng, hơn nữa vì có luyện võ nên tâm tính hắn rộng rãi, tiêu sái như
gió, bên trong cũng có hào khí của hiệp khách, cho nên cũng không bất
bình gì với chuyện Thanh Thư có thể theo Giang Mộ Yên học số học.
Nhưng ngược lại, Bùi Huyền thì khác.
Khi biết Thanh Thư, người chỉ là một gã sai vặt xuất thân hạ đẳng, mà lại có thể học được số học trước cả thiếu gia là hắn, cảm xúc đầu tiên
xuất hiện trong lòng Bùi Huyền chính là ghen tị! Ghen tị Thanh Thư tiểu
nhân đắc chí, đồng thời lại oán giận Giang Mộ Yên cố ý khoe khoang tài
hoa.
Rõ ràng biết số học là thứ mà tất cả thương nhân cùng hàn môn đệ tử
nằm mơ cũng muốn học mà nàng lại âm thầm lặng lẽ hào phóng dạy cho một
gã sai vặt, trong khi không chịu dạy những thiếu gia chân chính cùng
người của Bùi gia.
Hình như Bùi Huyền đã quên tri thức là của một mình Giang Mộ Yên,
nàng muốn dạy ai căn bản không đến phiên hắn ghen tị hay làm chủ!
(R: này là lôi ra cũng bị chửi mà ém cũng bị chửi, kiểu nào cũng hông vừa lòng cha nội này ==”.)
Vừa rồi còn nghĩ nếu bước vào thư phòng này mà thấy Giang Mộ Yên đang dào dạt đắc ý thì hắn sẽ cho nàng đẹp mặt, nhưng giờ Giang Mộ Yên không thấy đâu, lại xuất hiện ‘Kỳ xảo quyết’ càng làm hắn hứng thú. Hắn đương nhiên biết nếu có cốt khí thì nên phất tay áo, lớn tiếng nói ‘không
học’ tiêu sái như ngày đó ở Phỉ Thúy lâu. Nhưng thật lòng thì dù thế nào hắn cũng không phun hai chữ đó ra được.
Có trời mới biết mục đích cuối cùng của hắn là chấp chưởng Bùi gia,
mà bao nhiêu năm qua, ngoài mặt thì nói muốn đọc sách thánh hiền nhưng
quay đầu hắn lại tìm hiểu chuyện làm ăn cùng số học, không có ai dạy,
chỉ có thể tự mình mày mò, vô cùng vất vả. Mục đích của hết thảy cố gắng đó không phải chỉ vì một ngày có thể khiến Bùi gia ở trong tay hắn có
được tương lai càng huy hoàng hơn hay sao?
Hiện giờ mắt thấy ước mơ ‘số học’ mà mình vẫn thiết tha ở ngay trước
mắt, hắn sao có thể chống cự được sự dụ hoặc đó mà nói không học?
Bởi vậy, Bùi Huyền tự nhủ rằng dù sao sớm muộn gì Giang Mộ Yên cũng
sẽ nằm trong tay hắn, không cần quá gấp. Không bằng trước nhìn xem những thứ nàng bảo Thanh Thư dạy bọn họ rốt cuộc có phải là những kiến thức
số học thật sự trong ‘Kỳ xảo quyết’ hay không rồi tính.
Nếu phải, hắn liền tranh thủ học hết vào bụng. Nếu không, đến lúc đó lại lấy mạng nàng, tin chắc đối với hắn vẫn rất dễ dàng.
Sau khi đã tính toán trong lòng, vẻ mặt Bùi Huyền cũng trở nên bình
tĩnh cùng trầm ổn hơn trước nhiều. Ánh mắt và thần sắc của hắn dường như đã khôi phục lại hình tượng thư sinh ngốc đôn hậu trước giờ hắn giả
trang rồi.
Bùi Phong cũng không quá chú ý đến sự thay đổi của Bùi Huyền, suy nghĩ của hắn vẫn đang xoay xung quanh dự tính của Mộ Yên.
Thanh Thư trước đây vốn cũng không quá để ý đến Nhị công tử thứ xuất, nhưng từ khi y bày một mặt hoàn toàn khác ra để nhục mạ phu nhân ở Phỉ
Thúy lâu mấy ngày trước, hắn đã không tự chủ được mà để tâm hơn đến vị
Nhị công tử này. Bây giờ thấy y tựa hồ lại khôi phục bộ dáng thư sinh
thành thật chất phác kia, trong lòng hắn đã cảm thấy không bình thường.
Sau khi thấy được bộ mặt hung hiểm của Bùi Huyền, giờ lại gặp bộ dáng ôn hòa hiền hậu của hắn thì nghĩ thế nào cũng cảm thấy có một loại cảm
giác vô cùng không thích hợp.
Nhưng những cảm xúc đó, Thanh Thư cũng không biểu hiện ra mặt mà chỉ
hơi cúi đầu, cẩn thận che dấu ánh mắt có thể dễ dàng lộ dấu vết, sau đó
mới nhẹ giọng hỏi “Đại công tử, nhị công tử, không biết ý hai người như thế nào?”
“Phu nhân an bày như thế nào, ta không có ý kiến, cứ nghe
theo phu nhân là được rồi. Chỉ là sau này phải làm phiền Thanh Thư
ngươi.” Bùi Phong tao nhã có lễ trả lời.
Bùi Huyền vốn đã muốn học gần chết rồi, lúc này tất nhiên không thể không đáp “Nếu có thể giúp được thúc thúc thì Bùi Huyền cũng nhất định sẽ nghe theo ý
của thẩm thẩm, nghiêm túc học tập với Thanh quản sự ngươi.”
“Đa tạ hai vị công tử. Nếu đã vậy thì chúng ta cũng đừng lãng phí thời gian nữa, bắt đầu học kiến thức nhập môn căn bản ngay hôm nay
luôn được không?”
Bùi Phong và Bùi Huyền tất nhiên không dị nghị gì.
Thanh Thư thấy tình huống gần như y hệt những gì phu nhân đã đoán thì trong lòng lại càng bội phục phu nhân sát đất, nhất là đối với những
phản ứng mà Bùi Huyền có thể có, phu nhân đều đánh giá đúng như đã tận
mắt chứng kiến vậy, đúng là thần kỳ. Chỉ là có một chỗ mà hắn không rõ,
chính là Nhị công tử Bùi Huyền này không phải từ nhỏ đã nói muốn thi đỗ
công danh rồi làm quan hay sao? Thế nào mà giờ nghe đến ‘Kỳ xảo quyết’
thì liền động tâm như vậy? Chẳng lẽ sau khi vô sỉ hối hôn ở Phỉ Thúy lâu hôm đó, hắn biết đường làm quan của mình đã vô vọng nên mới có ý đồ
tranh giành gia sản Bùi gia?
Đây là lý do duy nhất Thanh Thư có thể nghĩ ra.
Có điều Thanh Thư cũng không cảm thấy hôn sự với nhà Vương ngự sử nói muốn bỏ là bỏ được, phỏng chừng phong ba lần này còn có thể kéo dài.
Thật không biết cuối cùng sẽ giải quyết như thế nào đây, dù sao trước
kia cũng là đích thân lão gia đi cầu hôn.
Thanh Thư nghĩ lung tung một lúc liền nhịn không được mà âm thầm bật
cười, cảm thấy mình càng ngày càng lo xa rồi. Lão gia và phu nhân đều là người trí tuệ, nếu mấy ngày qua im hơi lặng tiếng thì chắc chắn đã nghĩ ra cách gì rồi, làm gì đến lượt hắn lo lắng chứ? Vân là dạy hai vị công tử cho tốt trước đi, đây chính là nhiệm vụ mà phu nhân đặc biệt dặn dò
hắn!