Edit: Ring
Nhưng nói thì nói vậy nhưng sự buồn ngủ đang dần dần dâng cao khiến
Hồng Nguyệt lại nhịn không được ngáp lần thứ hai. Mà Thanh Thư bên cạnh
nàng không biết là do bị ảnh hưởng hay sao mà đôi mắt vốn tỉnh táo không thôi lúc này cũng có chút mơ hồ, hắn không tự chủ được cũng ngáp theo!
Giang Mộ Yên thấy bộ dáng buồn ngủ của hai trợ thủ đắc lực của mình và Vũ Khâm như thì không khỏi cứng rắn lên.
“Được rồi, đừng cãi ta nữa. Không những Hồng Nguyệt em về
phòng nghỉ ngơi mà ngươi nữa, Thanh Thư, ngươi cũng đi luôn đi! Ngày mai chờ các ngươi tỉnh táo rồi lại đến hầu hạ.”
“Phu nhân –”
“Sao? Ta vừa lên làm phu nhân Bùi gia mà chuyện đầu tiên phân phó, hai người đã không nghe rồi ư?”
Giang Mộ Yên thấy bọn họ vẫn không nghe lời liền bày ra vẻ uy nghiêm.
Một câu này nói ra, Thanh Thư cùng Hồng Nguyệt nhất thời không dám
nói gì nữa, mà bọn họ quả thật buồn ngủ không chịu được nên cũng cùng
nhau hành lễ “Dạ, phu nhân. Nô tỳ/Thanh Thư cáo lui!”
Nói xong, hai người liền nâng bước chân có vẻ uể oải đi hướng cửa
phòng, ra ngoài hít một hơi gió đêm cùng không khí tươi mát, cả hai
dường như đã có tinh thần hơn một chút. Nhưng phu nhân đã bảo bọn họ về
nghỉ ngơi, nếu không nghe thì khó tránh khỏi việc chọc phu nhân không
vui. Nghĩ vậy, cả hai cũng dứt khoát bước nhanh ra ngoài.
Sau khi Thanh Thư và Hồng Nguyệt đi rồi, Giang Mộ Yên lại ăn thêm một lát, lúc cảm thấy đã hoàn toàn no mới buông đũa, đứng dậy trở lại bên
giường.
Mới vừa ngồi xuống mép giường, nàng liền cảm giác được một bàn tay lạ đặt lên vai, đồng thời còn có một giọng nói lạnh lùng vang lên “Đừng la! Nếu không –”
Không cần nói tiếp nữa, Giang Mộ Yên cũng đã cảm nhận được ý uy hiếp
của đối phương, cũng biết nếu nàng muốn cứng rắn đối nghịch với người
này thì khẳng định sẽ khó giữ được mạng nhỏ. Được sống lại đã không dễ
dàng, nàng cũng không muốn vừa mới làm tân nương tử đã mất mạng. Sau này nàng còn muốn sống thêm mấy chục năm với Vũ Khâm nữa mà!
Cho nên Giang Mộ Yên nghe lời gật đầu, dùng giọng nói rất nhẹ nói “Ta cam đoan không la, bất quá là ngươi, ngươi là ai? Ngươi có mục đích gì cứ nói ra, nếu muốn tiền, ta có thể hứa cho ngươi!”
“Hừ, tiền? Tiền thì tính cái gì chứ? Ta cũng không có hứng
thú với tài phú của Bùi gia. Ngươi nghĩ tất cả mọi người trên thế gian
này đều mê tiền sao?”
Nam nhân phía sau nghe Giang Mộ Yên nói vậy, biểu tình càng lạnh lẽo
hơn mấy phần, giống như không thể tin Mộ Yên trong cảm nhận của hắn lại
có thể nói ra những lời như vậy.
Tất nhiên, nam nhân vụng trộm lẻn vào phòng này không phải ai khác, đúng là Hướng Nhật.
Mà Giang Mộ Yên nghe hắn nói vậy liền âm thầm rùng mình, biết mình
vừa nói sai rồi. Người đã lựa chọn cách lớn mật như vậy lẻn vào tân
phòng vào thời điểm này chắc hẳn không phải vì tiền. Nếu vì tiền, hắn có thể thừa dịp tất cả mọi người tập trung ở Lưu Vân tiểu trúc để tham gia hôn lễ của nàng và Vũ Khâm mà đến các viện khác vơ vét vàng bạc châu
báu. Trong viện nhị phu nhân, tam phu nhân chắc cũng có không ít những
bảo bối đáng giá.
Hắn cố tình mạo hiểm có thể bị người ta phát hiện bất kỳ lúc nào mà lẻn vào tân phòng, chắc là có mục đích khác.
Vậy rốt cuộc mục đích của hắn là gì?
Nghĩ cũng lạ, Giang Mộ Yên hiện tại cũng không rõ rốt cuộc đây là
phiền toái của Giang Mộ Yên trước đây hay do nàng chọc phải. Vì sao từ
sau khi sống lại đến giờ vẫn luôn gặp được thích khách, người lạ này nọ
đến tìm hiểu tin tức cùng nhìn trộm nhiều một cách kỳ lạ.
Người lần này, giọng nói rất trầm ổn, bình tĩnh, hiển nhiên không
phải thích khách bình thường, chắc là có liên quan đến người đã mấy lần
đến nhìn nàng, thậm chí cùng một người cũng không chừng.
“Là ngươi sao? Người mấy lần trước đến gần phòng ta tìm hiểu có phải là ngươi không?”
“Đúng vậy!” Hướng Nhật cũng không giải thích rằng người xâm nhập vào phòng nàng lần đầu tiên không phải hắn mà vơ hết vào người.
“Nếu là ngươi, vậy có thể nói ngươi rốt cuộc muốn làm gì
không? Vì sao năm lần bảy lượt tiếp cận ta? Ta và ngươi có thù oán gì
sao?”
Giang Mộ Yên không hoảng hốt, cũng không quay đầu lại, bởi vì nàng
cảm giác được người sau lưng tuy rất tức giận nhưng cũng không có ý muốn đả thương nàng. Nàng cũng tin tưởng cho dù hiện tại mình có hô to cứu
mạng, người này cũng sễ không thật sự làm gì nàng.
Mà sở dĩ nàng không mở miệng gọi người chính là vì muốn biết rốt cuộc vì sao người này năm lần bảy lượt đến chỗ nàng giám thị, dây dưa không
rõ.
“Nàng có còn nhớ ước định dưới tán hoa lê không?”
Người sau lưng không trả lời mà hỏi ngược lại Giang Mộ Yên một vấn đề bất ngờ.
Giang Mộ Yên nhất thời ngây ngẩn, trong lòng thầm kêu khổ! Chết thật, chả lẽ thích khách này chính là người quen với Giang Mộ Yên trước đây
sao? Hơn nữa nghe lời này thì quan hệ giữa bọn họ còn không chỉ đơn giản là bạn bè bình thường, giống như còn có ước định gì đó rất bí mật!
Nhưng chết là nàng bây giờ lại là một người hoàn toàn khác, không
phải chính chủ a! Đừng nói nàng căn bản không phải Giang Mộ Yên kia mà
ngay cả trong những mảnh vụn trí nhớ của nàng ta cũng không có chút gì
về chuyện ước định dưới tán hoa lê a, như vậy bảo nàng phải trả lời như
thế nào đây?
Giờ cách duy nhất hình như chỉ có lấy bất biến ứng vạn biến, cho nên nàng có ý trầm ngâm một lúc, sau đó không đáp mà hỏi lại “Ngươi rốt cuộc là ai?”