Hữu Thỉnh Tiểu Sư Thúc (Cho Mời Tiểu Sư Thúc)

Chương 3: Chương 3: Các ngươi diễn xuất thật chuyên nghiệp a!




Mưa đến nhanh, tạnh cũng nhanh, mười phút sau trời quang mây tạnh trở lại, ánh nắng chói chang.

Sau hai lần vật lộn, Trần Ngự và Triệu Nhược Hư mới đứng dậy được, lúc đó bọn họ mới cảm thấy chân nguyên trong cơ thể đã cạn kiệt hầu như không còn, yếu ớt đến mức không thể nói nên lời.

Nhìn sang sư thúc tổ, thấy hắn chẳng những không có việc gì mà khí lực càng thêm mạnh mẽ, trong lòng càng thêm ngưỡng mộ.

“Thời tiết ở dị giới thật kỳ quái...”

Thầm than một tiếng, Tô Ẩn nhìn hai người bọn họ, không nhịn được hỏi: “Gọi ta xuất quan xuống núi, có phải là có chuyện gì hay không?”

“Là như thế này...” Trần Ngự cố gắng nén mệt mỏi, nhanh chóng giải thích vấn đề một lượt.

Là đích thân trưởng lão Ngô Nguyên ra lệnh muốn mời sư thúc tổ xuống núi, tuy rằng chuyện tông chủ và những người khác vẫn lạc đều rất bí mật nhưng y vẫn biết một ít và hiểu được mục đích của các trưởng lão.

“... Ý của sư phụ rất đơn giản, muốn sư thúc tổ có thể giả làm cao thủ, tạm thời tọa trấn tông môn, ổn định lòng người...”

“Giả làm cao thủ...” Tô Âm ngây người.

Ngươi nói nghiêm túc chứ?

Có chút tu vi, hoặc là thực lực không yếu thì không khó để làm giả, còn hắn không có chút tu vi nào thì làm sao giả bộ đây?

Các cao thủ không thể bậy bạ mà làm giả được, làm không khéo sẽ bị người ta đánh chết!

“Tông môn đã vào lúc tồn vong sinh tử, mong sư thúc tổ không nên từ chối...” Hai người Trần Ngự cúi đầu thật sâu.

Nếu như là lúc trước y còn cảm thấy nếu như mời vị sư thúc tổ này tuổi còn nhỏ hơn bọn họ xuống núi, có lẽ không thể chấn nhiếp được mọi người, nhưng bây giờ nhìn thấy thực lực của hắn, trong lòng y tràn đầy niềm tin.

Chúng ta có thể nhìn thấy điều đó... Không cần phải giữ khiêm tốn nữa rồi!

Tô Ẩn nói không ra lời.

Theo những gì hai người kia nói, Trấn Tiên Tông quả thực đã đến thời khắc nguy hiểm nhất, cái gọi là cao thủ không thể không làm!

Là người có địa vị cao nhất, tông môn thật sự sắp bị tiêu diệt, hắn nhất định là người đầu tiên xui xẻo.

Suy sụp!

Sau mười năm, ta không có tu luyện qua một lần, còn chưa đạt tới tầng một Tụ Tức, vừa xuất quan liền giả làm cao thủ... Các ngươi nói nghiêm túc chứ?

Ta cũng muốn trở thành một cao thủ, nhưng thật đáng tiếc... thực sự là không phải a!

“Còn cái này thì sao…”

Trầm mặc một lát, Tô Ẩn cắn răng nói: “Giả cao thủ cũng được, nhưng ta có một yêu cầu, đó là... tất cả người hiểu rõ tình hình đều phải phối hợp với ta, nếu không, ta thật sự không giả bộ một mình được! “

“Sư thúc tổ đừng lo lắng!” Trần Ngự vội vàng gật đầu: “Đây là ý của các trưởng lão.”

“Vậy thì tốt...”

Thở phào nhẹ nhõm, Tô Ẩn không khỏi nhìn sang: “Ngươi tu luyện công pháp gì? Có thể cho ta xem một chút không?”

Trước tiên phải tìm hiểu pháp quyết của tông môn, nghiên cứu một chút rồi nói, nếu không việc bại lộ chỉ còn là vấn đề thời gian.

“Hồi bẩm sư thúc tổ, thứ mà đệ tử luyện là « Vân Hải Quyết », còn sư đệ Nhược Hư luyện là « Lục Huyền Công », cả hai đều là công pháp thuộc Huyền cấp hạ phẩm!”

Hai người Trần Ngự rất phấn khích.

Sư thúc tổ hỏi, chẳng lẽ muốn chỉ điểm một chút?

Không quan tâm đến suy nghĩ của bọn họ, Tô Ẩn lật ra pháp quyết nhìn vào.

Công pháp, võ kỹ và cấp độ tu luyện được chia thành bốn đẳng cấp khác nhau: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, mỗi đẳng cấp lại chia thành bốn cấp nhỏ: đỉnh, thượng, trung, hạ.

Các đệ tử môn phái thông thường, hầu hết đều tu luyện pháp quyết Hoàng cấp trung cấp và cao cấp, và chỉ có chân truyền của trưởng lão mới đủ tư cách luyện pháp quyết trên cấp Huyền.

Vân Hải Quyết không phải là pháp quyết đỉnh phong trong Trấn Tiên Tông, nhưng sau khi tu luyện, chân nguyên cuồn cuộn, giống như biển mây sôi trào, liên tục vô tận, đó là phương pháp mở rộng đan điền mạnh mẽ.

Về phần Lục Huyền Công luyện hóa chân nguyên và làm cho sức mạnh tinh thuần hơn, hai bộ pháp quyết hoàn toàn khác nhau, nhưng đều có thể tăng nhiều tu vi.

Rất nhanh đã đọc hết một lượt.

Mặc dù chưa từng tiếp xúc với pháp quyết tu luyện, nhưng hắn đã tiếp xúc rất nhiều với cầm, kỳ, thi, họa, nên hắn có thể dễ dàng đọc và hiểu nội dung trong đó, chỉ là...

Hắn không thể tu luyện!

Lấy Vân Hải Quyết làm ví dụ, theo pháp quyết mô tả, hấp thu linh khí chỉ vận chuyển một hồi, liền cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đầy hiềm khí, đóng chặt không muốn mở ra.

Lục Huyền Công cũng vậy...

Trầm mặc trả lại cuốn pháp quyết, Tô Ẩn muốn khóc.

Khó trách những đạo tàn niệm kia không có dạy công pháp tu luyện, bởi những pháp quyết bình thường thực sự không phù hợp với mình.

“Sư thúc tổ...”

Trần Ngự và Triệu Nhược Hư vẻ mặt háo hức sau khi nhìn thấy hắn.

“…”

Hiểu được ý tứ của họ, da mặt Tô Ẩn run lên.

Dù không muốn giả làm cao thủ, nhưng không thể vừa thò ra ngoài đã mất mặt được... Đặc biệt là ở trước mặt hai tên vãn bối!

Trầm ngâm một lúc sau, Tô Ẩn kiên trì nói: “Tu luyện cần phải đọc và suy nghĩ nhiều hơn! Không nói cái khác, cứ nói hai cuốn bí kíp này các ngươi đã thực sự đọc kỹ, nghiên cứu kỹ lưỡng chưa?”

“Ách……”

Sững sờ một lát, hai người lại mở cuốn bí kíp trên tay ra.

Tu luyện không phải là chuyện nhỏ, từ khi bắt đầu tu luyện, y đã nghiên cứu cuốn sách trong tay không dưới trăm lần, từng chữ trong đó đều ghi nhớ rất tốt. Chẳng lẽ vẫn còn thứ gì đó y chưa nhìn thấy?

“Đây là……”

Đột nhiên, thân thể Trần Ngự run lên.

Y lại nghiên cứu lần nữa cuốn sách thường xuyên mở ra này, vậy mà không biết từ bao giờ lại có thêm một tia [Thánh Nguyên Chân Ý]!

Thánh Nguyên Chân Ý là sự lĩnh ngộ và lý giải của các Thánh Nhân về đại đạo. Mỗi tia đều đại diện cho ý nghĩa sâu sắc của “Đạo” và vô cùng quý giá, có giá trị vượt xa bất kỳ linh lực hay bảo vật nào.

Là bảo vật vô thượng trong tu luyện.

Tại sao y chưa từng thấy nó trước đây?

Chắc là do sư thúc tổ vừa rồi để lại!

Chẳng trách nói bọn họ không xem kỹ, không tìm hiểu kỹ... Thì ra đây là mục đích!

Xem ra cái gọi là ngụy trang đã bắt đầu rồi, cũng không phải là cao thủ giả bộ, mà là một cao thủ thực lực!

Với một vị sư thúc tổ mạnh mẽ như vậy tọa trấn, Trấn Tiên Tông không những không bị tiêu diệt mà còn ngày càng mạnh hơn...

Đệ tử đã hiểu ra!

Cảm ơn sư thúc tổ...

Trong lòng tràn đầy kích động, Trần Ngự vội vàng khống chế tinh thần, hướng về Thánh Nguyên Chân Ý đang truyền ra trên trang sách, trong phút chốc, linh hồn đã dung hợp với “Đạo”!

Bùm!

Vô số hào quang tràn tới, sức mạnh vừa mới bị tiêu hao bởi cơn mưa, mắt thường có thể nhìn thấy đang hồi phục lại, không chỉ vậy, tu vi trong cơ thể cũng có dấu hiệu đột phá.

Chỉ nhìn tia hơi yếu Thánh Nguyên Chân Ý này một cách đơn thuần cũng bằng với ba tháng khổ luyện của y!

Quá đáng sợ!

Không chỉ có như vậy, Triệu Nhược Hư ở bên cạnh cũng nhận ra khác thường, bắt đầu cảm ngộ, linh khí nhanh chóng tụ lại, tu vi khôi phục.

Chỉ trong vài phút, khí tức của hai người tăng vọt, sức mạnh kinh người.

“Điều này…”

Thấy mình nói bừa hai câu, hai người này cũng không chất vấn mà trái lại bắt đầu tu luyện, thực lực tăng lên rất nhiều, Tô Ẩn cũng xúc động.

Đây có phải gọi là diễn thử không?

Chỉ nói rằng ngụy trang cao thủ cần có sự hợp tác và chỉ như vậy...

Phối hợp thật tốt!

Các ngươi diễn xuất thật chuyên nghiệp a.

Không cần nói nữa, ta muốn cho các ngươi điểm S!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.