Hưu Thư Khó Cầu

Chương 16: Chương 16




Chương 22

Quê quán của tôi – Thành Đô Tứ Xuyên, có điều mẹ của tôi sinh ra ở Nam Hà.

Nhớ lại một năm trước khi xuyên tới đây, có một hôm tan làm đi ngang bờ Nam Hà, thấy 119, 120 đều tập trung đủ hết, liền đoán ra được bảy tám phần là có người rơi xuống nước, ngồi trên xe đạp ngó xuống bờ sông hết một hồi không có kết quả, lại đang rất đói bụng, vì thế tiếp tục đi dọc theo bờ sông về nhà.

Đi một lèo, hết hai mươi phút.

Bờ sông này có hàng rào rào chắn lại, thế nhưng rất có nhiều người bu lại rất náo nhiệt.

Đây là sở thích điển hình của người Thành Đô – thích xem náo nhiệt.

Cho nên lúc đó, nghe Tiểu Hoàn bất ngờ tung ra một câu, tôi lập tức trừng to mắt, nhìn An Lăng Vân không chớp mắt, sợ bỏ lỡ mất một chút biểu tình trên mặt ông ta.

Nhị thúc đáng thương của tôi, e là sớm bị dọa đến choáng váng, người khác sửng sốt sắc mặt lúc trắng lúc xanh, còn ông ta thì trong tím có xanh, trong xanh mang theo chút tái, cứ như cái giá vẻ bị đổ, đủ mọi màu sắc lẫn lộn.

Lúc này, lão bà của ông ta Trần Hiền Nhu ngược lại lại là người phản ứng đầu tiên, tức giận hừ hừ lỗ mũi: “A, ngài a, hóa ra tối qua ông đến Tinh Nhu các?”

Ba chữ “Tinh nhu các” vừa kéo dài lại vừa cao, khiến cho tôi nổi hết da gà.

An Lăng Vân âm thầm lau mồ hôi lạnh, cuối cùng cũng lên tiếng: “Này, này, này… quả thực là vu oan!”

Ông ta không dám quay mặt sang bên đây nhìn Tiểu Hoàn, còn nịnh nọt nương tử nhà mình nói: “Nhu Nhu, tiểu tiện nhân này bị tội nên nhất thời hồ đồ, tối qua không phải ta vẫn nằm bên cạnh nàng sao?”

Tôi run rẩy, đến ngay cả trên mặt cũng nổi da gà. Nhìn xung quanh một vòng, ngoại trừ điểu lão đầu cả người lung lay chịu đựng để không té xỉu, những người khác đều đang run rẩy vuốt vuốt cánh tay.

Vương Uyển Dung lên tiếng: “Vợ chồng son hai người có muốn hấp hôn thì làm ơn về phòng mà thân thiết, đừng có ở đây gây náo nhiệt?”

Trần Hiền Nhu vất vả lắm một tóm được cơ hội, đương nhiên là vì bị cắm sừng – nào có dễ dàng tự vả vào mồm mình, liếc mắt sang nhìn Tiểu Hoàn đang quỳ dưới đất, cười mim mỉm nói: “Biểu tiểu thư nói rất có lý. Tướng công a, vậy chúng ta nên trở về phòng đi, mắc công ở chỗ này khiến cho oán phụ nào đó bị chồng hưu ghen tị đỏ mắt!”

Dứt lời, Trần Hiền Nhu cũng không thèm đợi Vương Uyển Dung mở miệng phản bác, nắm cổ áo An Lăng Vân lôi ra ngoài. Chậc chậc, đáng thương cho An Lăng Vân, đường đường là nam nhi cao bảy thước, lại bị cọp mẹ dùng sức lôi đi, thiếu chút nữa té nhào ra, An Lăng Vân còn không dám mở miệng nói nửa chữ “không phải”, nhanh chóng ngoan ngoãn đi theo sau lưng.

Nhìn cảnh này, tôi không khỏi thổn thức.

Trách không được Nhị thúc tôi lại đi ra ngoài vụng trộm, đói bụng quá nên đến ngay cả trái ớt khó tiêu như Tiểu Hoàn cũng lén lén ăn quàng. Trần Hiền Nhu này bên ngoài thì cứ như nước luộc thịt nhạt nhẽo, nhưng bên trong lại là một người phụ nữ chanh chua đanh đá, bất luận cho dù tối hôm qua Tiểu Hoàn có hẹn hò với Nhị thúc ở Tinh Nhu các hay không, sợ là hôm nay trở về phòng, An Lăng Vân cũng phải chịu thừa nhận.

Tục ngữ nói rất đúng: nơi nào có đàn áp, nơi đó ắt có phản kháng.

Tôi vồn nghĩ đến chuyện Nhị thúc phong lưu phóng khoáng, lưu luyến bụi hoa là do trời sinh tính, bây giờ nhìn thấy, e cũng do Trần Hiền Nhu một tay tạo thành. Nhà có cọp mẹ, hung hãn ôi trời, ngẫu có ấm ức, ham muốn hái hoa. Nói sau đi! Nói sau đi!

Tôi yên lặng cân nhắc trong lòng, ước chừng Trần Hiền Nhu và An Lăng Vân mới đi được năm bước, lỗ tai tôi bất ngờ nghe thấy một tiếng quát: “Chậm đã!”

Tư thế này, rất có phong phạm “đao hạ lưu nhân”.

Tôi rạo rực chuyển hướng sang chủ nhân của giọng nói đó – Tiểu Hoàn, chỉ hận là không thể khiêng ra một cái ghế nhỏ, vừa cắn hạt dưa vừa xem kịch, đây mới là đoạn cao – trào, cao – trào trong vở kịch a!

Trong mắt Tiểu Hoàn nổi lên ngọn lửa bùng bùng, xem ra là định bụng cá chết lưới rách. Chỉ thấy cô ta bật đứng dậy, lạnh lùng phủi phủi bụi bặm dính trên đầu gối, khóe miệng ngoéo ngoéo khó hiểu.

Ôi chúa ơi, đây mà là Tiểu Hoàn giả bộ đáng thương lúc nãy đây ư? Bản công chúa bắt đầu hối hận vì không gọi Kỳ Nhi đến, sau đó bình luận bàn bạc.

Trần Hiền Nhu cũng sớm dừng bước, quay đầu lại liếc mắt nhìn Tiểu Hoàn một cái. Phía sau, còn có Nhị thúc đang run rẩy.

Trần Hiền Nhu nói: “Tiểu tiện nhân, ngươi bảo đứng lại là đứng lại à? Nghĩ mình là chủ tử thật sao?”

Khóe miệng Tiểu Hoàn hơi ngoác ra thêm một chút, tôi hơi sợ lỡ không may ngoác tới mang tai, sau đó bắt đầu há mồm ăn thịt người.

Thế nhưng trên thực tế, Tiểu Hoàn vẫn bình tĩnh nói: “A Vân, đến nước này rồi không nên giấu diếm nữa, hôm nay đơn giản nói rõ ra hết!”

An Lăng Vân đứng sau lưng Trần Hiền Nhu càng run dữ hơn, không nói nên lời.

Tiểu Hoàn mở to mắt, có hơi ngạc nhiên.

Đứa nhỏ đáng thương, mặc dù dùng hết tâm cơ để tiếp cận chủ tử, nghĩ ra cách dùng mỹ nhân kế để câu vinh hoa phú quý đến tay, nhưng dù sao cũng là tiểu nha hoàn từ nhỏ lớn lên bên cạnh An Lăng Nguyệt, không biết những nhà quyền quý hung hiểm thâm sâu đến mức nào.

An Lăng Vân có thành tựu như ngày hôm nay, đều dựa vào cha vợ hết ba phần mặt mũi. Mục vương phủ sản nghiệp lớn, dù An Lăng Tiêu hiện tại không có chút ý định đuổi em trai mình ra khỏi cửa, nhưng sớm hay muộn cũng có một ngày, ngôi nhà này cũng phải phân chia. Đến lúc đó, An Lăng Vân càng phải cần nhờ tới cha vợ duy trì. Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất sinh ra một cọp mẹ Trần Hiền Nhu.

Cưới thiếp, làm chủ tử, đây là câu nói vô liêm sỉ của An Lăng Vân lúc động tình, thế nhưng cũng vì Tiểu Hoàn một phần tình nguyện.

Tiểu Hoàn tựa hồ có chút không nghĩ tới tình nhân của mình lại yên lặng như thế, uất ức cúi đầu lại gọi: “A Vân…”

“Bốp!” Nói chưa hết, một âm thanh vang vọng, một cái tát như trời giáng rớt xuống gương mặt xinh đẹp của Tiểu Hoàn.

Trần Hiền Nhu xì miệng: “Phi! Tên của tướng công ta mà ngươi cũng dám gọi à?”

Nói xong, Trần Hiền Nhu còn liếc liếc nhìn tướng công mình, cười đến đẹp mắt.

An Lăng Vân đờ người, lập tức mở miệng lên tiếng.

“Là là, tiểu tiện nhân ngươi, lấy trộm đồ lại còn muốn hại ta? Nương tử, nàng nhất định đừng nghe lời ả ta nói, cho dù có trộm, ta sao lại thích món hàng như vậy chứ?”

“Phốc!”

Vương Uyển Dung đứng một bên không phúc hậu cười lên tiếng, kéo kéo búi tóc, nhàn nhã nói: “Nhị thiếu gia nói đúng, sao lại có thể thích một thứ như vậy? Còn không phải vì ngài mấy ngày trước đó tính lầm sổ sách, bị biểu tỷ phạt không cho ra khỏi phủ, không có cách… nên mới bụng đói ăn quàng thôi~~ ha ha ha!”

Trần Hiền Nhu tức giận không dám bốc hỏa, vặn lỗ tai An Lăng Vân xoay một trăm tám mươi độ.

“Giỏi cho ông a! Còn dám lén lút vụng trộm, ta cứ nghĩ năm sáu ngày nay ông chịu nghe lời, trở về ta sẽ tính sổ với ông sao!”

An Lăng Vân đau đến kêu loạn, tay chân lắc lư loạn xạ, vẫn không dám phản kháng.

“Nương tử tha mạng a, ta thật không có ăn vụng. Chuyện, chuyện này… là do tiểu tiện nhân nói nàng ta muốn lên làm chủ tử, chủ động đến câu dẫn ta, ôi da! Nương tử tha mạng, đúng thật là nàng ta chủ động câu dẫn ta, ta gặp nguy không loạn, nàng ta ghi hận trong lòng, bây giờ phạm tội nên mới lôi ta theo…”

Giọng nói càng lúc càng xa, Trần Hiền Nhu đã lôi Nhị thúc đi được một đoạn. Hai vợ chồng cứ ngươi đánh ta, ta cầu xin ngươi tha thứ cũng chả phải ngày một ngày hai, một sân nha hoàn với lão bà tử cũng chỉ liếc nhìn chăm chú.

Một nửa bên mặt đã bị sưng lên, vẫn lắc lư trong gió, bộ dạng này, thật sự có ba phần tư vị “muốn được thương xót”

Cô ta nước mắt lưng tròng, vẻ mặt hoảng hốt: “Ông ta nói bậy, ông ta nói bậy!”

Nếu là lúc trước, một bọn hạ nhân sợ là đã sớm nhoi nhoi, thổn thức vài câu “Đáng đời, ai biểu ngươi mơ mộng làm chủ tử?”, “Tính tình Nhị gia ai mà không rõ, chỉ có cô ta mới ngốc như vậy!”

Nhưng hôm nay, trong hậu viện lúc này, còn một người nãy giờ vẫn trấn giữ chính là mụ phượng hoàng kim quang quang sáng chói sắp sửa hói đầu, mọi người vô cùng hiểu rõ tính tình mụ phượng hoàng, bọn họ có thể nói chuyện, nhưng không dám lên tiếng.

Còn Lý mụ mụ, Vương mụ mụ hầu hạ, điểu lão đầu trong hậu viện sơ sài có ghế ngồi xuống, con dâu đáng thương như tôi đây, đương nhiên chỉ có thể đứng hầu hạ ở sau lưng.

Túc Phượng mở miệng nói: “Tiểu Hoàn, ngươi có biết mình sai ở đâu không?”

Vẻ mặt Tiểu Hoàn vẫn rã rời như cũ, “Không, không, nô tì đúng là muốn được làm chủ tử!”

Túc Phượng cười lạnh: “Muốn làm chủ tử? Trộm vài món trang sức tầm thường đeo vào là có thể được làm chủ tử sao?”

Tôi không thích câu này tí nào, cây trâm của Trần Hiền Nhu mới là thứ tầm thường, còn ngọc bội này, là trân bảo thật sự.

Tiểu Hoàn nghe nói thế, hình như có thêm sinh lực.

“Nô tì không trộm trang sức! Nô tì thật sự không lấy trộm!”

Túc Phượng giả bộ hồ đồ, xoay người hỏi tôi: “Con dâu, có thật là nàng ta trộm không?”

Làm người tốt làm tới cùng, diễn kịch diễn trọn bộ.

Tôi nghiêm trang nói: “Mẹ chồng, nhân chứng vật chứng đầy đủ, trộm.”

Tiểu Hoàn dùng sức lắc đầu, búi tóc trên lược rơi xuống hơn phân nửa.

“Không, không, nô tì thật sự không có lấy trộm!”

Điểu lão đầu nhướng nhướng mày, lại nhìn về phía Vương mụ mụ: “Vương mụ mụ nói xem?”

Vương mụ mụ bày tư thế - chính nghĩa lẫm nhiên.

“Chính tay lão nô tìm thấy tang vật trên giường Tiểu Hoàn, trộm!”

Điểu lão đầu vừa lòng ừ một tiếng, cuối cùng ánh mắt sắc bén quét về phía tất cả hạ nhân trong hậu viện.

“Tiểu Hoàn có lấy trộm không?”

Uy hiếp trắng – trợn!

Trong viện trăm miệng một lời, đồng loạt nói: “Trộm!”

“Không…” Tiếng thét chói tai của Tiểu Hoàn chìm ngập trong tiếng của bọn hạ nhân trung thành và tận tụy, rốt cuộc không có hiệu quả.

Túc Phượng nâng mí mắt, ra chỉ thị cuối cùng.

“Tiểu Hoàn lấy trộm đồ, nhân chứng vật chứng đều có đủ, theo quy tắc phải trục xuất khỏi Mục vương phủ. Ngoài ra còn thêm tội vu cáo Nhị gia, trước khi bị đuổi ra, tát vào mồm hai mươi cái!”

“Vâng ạ!”

Vương mụ mụ Lý mụ mụ tuân mệnh bước tới thi hành, tôi thấy thật xấu hổ, ỷ thế, sao giống trong truyện “Hoàn châu cách cách” thế?

Đang do dự, bản công chúa lại nghe điểu lão đầu không nhanh không chậm nói: “Khoan đã! Hai mươi tát này lão thân muốn đích thân phạt, các ngươi dẫn nàng ta vào thư phòng ta mau.”

Tôi chớp chớp mắt, ách ~~ vụ gì nữa đây?

Điểu lão đầu tự động thêm màn diễn cũng không thèm nói với tôi một tiếng, đúng là đồ vô nha.

Vô nha hơn nữa, còn ở phía sau.

Vào thư phòng, điểu lão đầu lại đổi sang bộ dạng trưởng bối hòa nhã dễ gần, ần cần dạy dỗ, tuần tự như tiến.

Có điều cũng có chút đạo lý.

Bà ta nói: “Ngươi đừng khóc nữa, quả thật ta biết ngươi bị oan. Mưu kế này kỳ thật là do một tay con dâu ta bày ra.”

Bực! Chỉ dựa vào chuyện tôi đắc tội với bà là muốn tôi gánh ‘chuyện tốt’ của bà sao?

Bà ta lại nói: “Chuyện hôm nay, chỉ vì muốn ngươi nhớ lấy, nam nhân đều không thể tin.”

Câu nói này ngược lại khiến tôi có chút kinh ngạc, tôi cho rằng điểu lão đầu cao cao tại thượng, chẳng thèm quan tâm đến mấy chuyện ân ân ái ái này, không ngờ lúc này, lại có thể thảnh thơi ngồi đây giáo huấn một nha đầu phạm sai lầm.

Tôi vuốt cằm: “Mẹ chồng nói rất đúng, mẹ ta hồi nhỏ cũng có dạy ta, chớ tin tưởng vào nam nhân mông không mặc quần. Tiểu Hoàn, hôm nay ngươi cũng rồi chứ?”

Nói vừa xong, tôi liền hối hận.

Thứ nhất, ở cái thời đại cổ hủ phong kiến này, ‘mông’ không phải là từ mà một công chúa như tôi có thể tùy tiện nói ra;

Thứ hai, tôi hỏi Tiểu Hoàn có nhìn thấy rõ nhìn thấy bản mặt thật của Nhị thúc không, xem thường thứ tình cảm hèn mọn vô cùng nhuần nhuyễn, nhưng nói sao đi nữa An Lăng Vân cũng là trưởng bối của tôi, như vậy là phạm vào phụ đức.

Quả nhiên, tiếng nói vừa dứt, trong phòng liền lặng xuống.

Gió lạnh từng cơn, có hơi khiến người ta sợ hãi.

Đến ngay cả Tiểu Hoàn đang thút thít cũng nín khóc luôn, còn quỳ đó dùng đôi mắt hồng hồng như con thỏ nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi nhất thời nghẹn lời, ngược lại không nói gì nữa.

Cũng may có điểu lão đầu chuyển hướng đề tài, còn từ phía sau lôi ra một cái gối nặng nặng nói: “Mục vương phủ ngươi ở cũng chẳng được nữa, cầm số bạc này coi như là Vân đệ bồi thường cho ngươi, tiết kiệm chút đỉnh về thôn nào đó mua mảnh đất sống qua ngày cũng đủ.”

Tiểu Hoàn ôm gói bạc nghìn ân vạn tạ, còn nói mấy lời ân hận, rồi lui ra.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng chỉ còn lại mỗi tôi với Túc Phượng, không biết sao, tôi lại có chút khẩn trương.

Một lát sau, điểu lão đầu mới nói: “Liêm Chi, hôm nay ngươi đã học được gì không?”

Tôi sửng sốt, đây là lần đầu tiên điểu lão đầu gọi tên của tôi, vội pha trò nói: “Học được học được!”

“Học được cái gì?”

“Hả? Ách ~ cái này…”

Tôi chống cằm suy nghĩ hết một hồi, chần chừ phân vân cho đã vẫn đem câu nói kia nói ra miệng.

“Đi theo mẹ chồng học được vô nha.” Đừng có oán tôi, ai biểu điểu lão đầu hỏi chi.

Ai ngờ Túc Phượng lại chớp chớp mắt, chỉ là không phản ứng.

Chốc lát, “Cái gì gọi là vô nha?”

Tôi vỗ vỗ đầu, lúc này mới nhớ tới người cổ đại không biết “vô” trong ngôn ngữ mạng ở hiện đại, “vô nha” chính là “Vô xỉ”, “vô xỉ” chính là “vô sỉ” thôi!”

Tôi vận vận đầu óc, cảm thấy vẫn là không nói ra thì hay hơn, bèn cười nói: “Vô nha là câu cửa miệng ở quê hương con, là ý nói mẹ chồng người giống như một lão già không có răng trí tuệ lão luyện.”

Ra tay không đánh người cười, điểu lão đầu nghe xong lời này lại thấy rất dễ chịu. Vừa lòng hớp một ngụm trà mới buồn bả nói: “Ta già rồi, nhà này sớm hay muộn cũng cần tới ngươi quản. Bây giờ ta cũng bắt đầu từ từ dạy ngươi chút bản lĩnh, Mục vương phủ này nhiều người nhiều miệng, có khi khó tránh khỏi gặp phải những chuyện như Tiểu Hoàn vậy, ngươi phải nhớ, đối với mấy chuyện này nhất định phải học cách giả ngu không điên.”

Tôi vốn nghe rất chăm chú, chốc chốc còn phối hợp với giọng nói của Túc Phượng gật gật đầu, nhưng lúc bà ta phun ra bốn chữ “giả ngu không điên”, tôi nhất thời đờ người.

Kẻ bất tài kiếp trước thành tích không được tốt, làm biếng đọc sách, nhưng thành tích ngữ văn cũng không tồi. Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in hàm nghĩa bốn chữ ‘giả ngu không điên’: thà rằng giả bộ hồ đồ mà không hành động ngay, cũng tuyệt không giả bộ thông minh mà hành động thiếu suy nghĩ. Phải bình tĩnh, thật bình tĩnh, thâm tàng bất lộ, giống như sấm sét chờ mùa đông mới thi triển.

Thành ngữ này áp dụng vào chuyện Tiểu Hoàn quả thật rất đúng, Túc Phượng nếu có thể trước tiên trộm cây trâm trước rồi trước tiên ngăn chặn tôi la lên, đã đủ nói lên rằng bà ta sớm có mưu kế, vận sức chờ phát động.

Nhưng lúc này, nghe thành ngữ này tôi không kìm được lại nghĩ tới một người khác.

Đen như tơ tằm, mày như núi xa, An Lăng Nhiên cười tươi như hoa, lúc ẩn lúc hiện trước mắt tôi.

Điểu lão đầu tự nhiên nói với tôi ‘giả ngu không điên’ phải chăng đang ám chỉ tôi chuyện gì? Tên tướng công ngốc của tôi thà rằng giả bộ ngốc vì sự kiện trọng đại gì mà cố ý không hành động ngay?

Đầu óc tôi bắt đầu hồ đồ.

Tiện đà lại không khỏi nghĩ đến, phải chăng Túc Phượng cũng đang châm chọc tôi giả bộ thông minh ngược lại lại bị tiểu ngu ngốc đùa bỡn trong tay? Thế nhưng, bà ta là mẹ của tiểu ngu ngốc, không có lý gì lại vạch trần con mình với một đứa con dâu là tôi?”

Tôi nghĩ không ra.

Cũng chẳng muốn suy nghĩ nữa.

Thứ nhất không muốn suy nghĩ, là bởi vì kẻ bất tài tôi lười, bất đắc dĩ lắm mới động não; thứ hai không muốn suy nghĩ, là vì tôi bị dày vò cả một buổi tối mệt chết đi được.

Cho nên bản công chúa quyết định, ngủ trước rồi tính sao, từ từ suy nghĩ.

Nhưng đến khi tôi vừa mới thư thư thả thả nằm trên giường, ôm gối chuẩn bị nhắm mắt, đột nhiên cảm thấy trên người khó chịu, có vật gì đó nặng nặng đè lên.

Trợn mắt, há mồm, tức giận.

An Lăng Nhiên cười khì nằm trên người tôi, tuấn dật tiêu sái như trong mộng.

OTZ, vừa rồi vì chăm chú suy nghĩ “giả ngu không điên”, lại không chú ý trên giường có người.

An Lăng Nhiên ở bên tai tôi thổi hơi nóng, nói mập mờ: “Nghe nói nương tử vừa mới đi tróc – gian? Chơi vui không?”

Da mặt tôi run lên, không phát ra tiếng.

An Lăng Nhiên lại nói: “Ta còn nghe nói nương dạy nàng câu thành ngữ, vậy người có dạy nàng, câu thành ngữ gì mà “xuất kỳ vô ý” không?

Nói xong An Lăng Nhiên không khách khí dùng hàm răng bén nhọn của mình cắn cắn môi tôi.

Tôi trợn mắt thiếu điều muốn lồi cả tròng, xuất kỳ vô ý?

Xuất kỳ vô ý!

An Lăng Nhiên ngươi đúng thật là xuất kỳ vô ý.

Gian – tình lại thấy gian – tình, không ngờ phần gian tình này lại nhanh chóng rơi xuống trên người của tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.