Chương 38
Bệnh nhẹ là phúc, bệnh nặng cũng chưa chắc là họa.
Tôi ngã bệnh như vậy, ngược lại còn cảm thấy có chút mùi vị bi
thương.
Tiểu ngu ngốc không rời không bỏ tôi, canh suốt bảy ngày bảy đêm,
mái tóc đen vốn suôn mượt sáng bóng như tơ biến thành tổ đại bàng,
đôi mắt hoa đào làm mê đắm biết bao cô gái cũng đỏ sần lên khô khốc.
Căn cứ theo những gì Kỳ Nhi nói, sau khi tôi tỉnh lại, dưới ánh mắt
sắc lẹm của Mục vương phi, tiểu ngu ngốc mới chịu trở về ăn hai ngụm
cơm, chưa ngủ tới năm canh giờ đã lắp ba lắp bắp nhào tới bên giường
của tôi, dọa cho hai vợ chồng An Lăng Tiêu đến dở khóc dở cười.
Ngoại trừ Vương Uyển Dung đang ở nơi khác dưỡng thai, An Lăng Vân, An
Lăng Nguyệt, Trần Hiền Nhu, Lý Đình Chính, Vương phu nhân, Lý học sĩ…
có gặp một lần ở tiệc rượu trước đó đều tới trước giường bệnh
của tôi dạo một vòng, tư thế này, phỏng chừng đến tang lễ của tôi
chắc cũng không náo nhiệt đến vậy.
Huyền Nguyệt cũng có đến một lần, lúc ấy tôi mới vừa bị tiểu
ngu ngốc đút từng ngụm từng ngụm đường và thuốc, trong lúc mơ mơ
màng màng nghe thấy tiếng hạ nhân báo: Thất điện hạ tới.
Huyền Nguyệt mới vừa bước vào, liền bắt đầu bà tám: “Ai cha cha,
nghe nói hôm qua mới tỉnh lại, An Lăng tiểu tử ngươi có nhân cơ hội thổ
lộ không?”
“Ai cha cha, sắc mặt còn rất hồng hào mà, An Lăng tiểu tử ngươi nói
xem, có khi nào cô ta cũng giống như ngươi giả bộ không?”
“Ai cha cha, An Lăng tiểu tử ngươi xem, hôm đó ta vì bất ngờ thu
chưởng, nội lực phản phệ đến giờ ngực vẫn còn đau đây này ôi.”
“Ai cha cha, An Lăng tiểu…”
Bà tám Huyền Nguyệt còn chưa kịp “ai cha cha” xong, tôi chợt nghe
thấy tiểu ngu ngốc lạnh lùng quăng một chữ “cút”, tiếng nhoi nhoi im
bặt, thay bằng giọng nghẹn ngào tràn đầy ủy khuất.
“Cũng không phải là lỗi của ta, là ngươi bảo ta với ngươi giả bộ
bất hòa, khiến Huyền Dực yên tâm, ta nào biết lúc ta và ngươi đang
khoa tay múa chân thì lão bà của ngươi lại đến, ta cũng có biết cô ta
lại đột nhiên nhào vô mũi kiếm của ta đâu?”
Tiểu ngu ngốc trầm mặc một hồi, mới nói: “Nếu Liêm Nhi có chút
gì sơ xuất, ta nhất định sẽ lột da của ngươi ra.”
Huyền Nguyệt cười khan hai tiếng, ngượng ngùng bỏ đi ra.
Trương Thế Nhân viện cớ đến xem bệnh, cũng tới vài lần. Chẳng qua
đều là vứt người bệnh đang nằm trên giường như tôi đây sang một bên,
làm thuyết khách tận tình khuyên bảo.
Lần thứ nhất, ông ta nói mấy câu thấm thía: “Lão phu lấy mười
cái đầu ra đảm bảo, công chúa bây giờ một chút nguy hiểm cũng không
có, thế tử ngài mau trở về ngủ đi.”
Hiếm khi thấy Trương Thế Nhân khép na khép nép một lần, tiếc là
tiểu ngu ngốc lại coi ông ta như trong suốt – không quan tâm không quan
tâm, chính là không quan tâm.
Lần thứ hai, ông ta lại nói: “Thế tử ngài cứ như vậy hoài, Vương
phi và Vương gia sẽ rất lo lắng đấy.”
Lấy cha mẹ già của hắn ra làm lá chắn, tiểu ngu ngốc cũng chỉ
hơi hơi phản ứng, nheo nheo mí mắt, sau đó tiếp tục thổi thổi ngân nhĩ
trong tay, vẻ mặt dịu dàng nhìn tôi nói: “Hết nóng rồi, Liêm Nhi há
miệng ra a…”
Quãng thời gian này tôi sớm quen với mấy cử chỉ buồn nôn của
tiểu ngu ngốc, lại còn thích thú hơn, vì thế cũng không thèm điếm
xỉa tới Trương Thế Nhân mà nhếch nhếch khóe miệng, làm nũng há to
miệng.
Thấy tình cảnh này, cho dù Trương đại phu da mặt có dày đến cỡ
nào, cũng không khỏi đỏ rần lên, chạy trối chết.
Lần thứ ba, Trương Thế Nhân rốt cuộc cũng thông minh hơn.
Ông ta nói: “Tiểu thế tử, ngài cứ không ngủ như vậy sức khỏe sẽ
không tốt, rồi làm sao mà chăm sóc công chúa?”
Tôi cảm thấy, lý do này cũng không tồi, hiểu rõ thời cuộc, phân
nặng nhẹ, lại còn lôi bản công chúa ra làm lý do, có thể thấy lão
Trương này quả đúng là nhân tài, gừng càng già càng cay.
Thế là, tiểu ngu ngốc lúc nào cũng kề cận chăm sóc tôi đến có
chút điên rốt cuộc cũng bắt đầu hơi dao động.
Vì thế, buổi tối đó, tiểu ngu ngốc bò lên trên giường bệnh của
tôi.
Trong đó, thật là có chút lý do xấu hổ khó mở miệng.
Kỳ thật, lúc tôi mới tỉnh lại, biết An Lăng Nhiên vì tôi mà bảy
ngày bảy đêm không ăn không uống, khúc mắc trong lòng càng trở nên
trầm trọng.
Kỳ Nhi gọi cái này là “đau lòng”, có đau lòng hay không tôi không
biết, nhưng nhìn thấy cặp mắt thỏ đỏ hồng hết lên của tiểu ngu ngốc
tôi thật không thể nào uống thuốc được. Tôi còn cứ khư khư đến nửa
chữ bảo hắn rời đi cũng không dám mở miệng, trước đó, bản công chúa
cũng từng nhẹ nhàng nói một câu: “Khuya rồi, ngươi về ngủ đi.”
Tên khốn An Lăng Nhiên này còn dùng ánh mắt thê lương của oán phụ
nhìn tôi suốt cả buổi tối, nắm lấy tay của tôi lảm nha lảm nhảm sám
hối với giãi bày đến tận nửa đêm, làm tôi sợ tới mức cả đêm mơ ác
mộng, buổi sáng tỉnh lại, vết thương đau nhức, tay phải cũng không có
cảm giác.
Vừa nhấc đầu lên mới biết, hóa ra tiểu ngu ngốc cầm tay tôi sấp
lên ngủ cả một đêm, máu chảy ngược, miệng vết thương cũng nứt ra
luôn.
Có bài học trầm trọng như thế, tôi cũng ngậm miệng không dám nói
thêm nửa câu bảo hắn trở về phòng nghỉ ngơi. Hôm nay Trương Thế Nhân
nói xong, hắn cuối cùng cũng có hơi dao động, tôi liền nói bóng nói
gió bảo Kỳ Nhi thu dọn, trăng lên ngọn cây, mới thuyết phục được tên
đầu gỗ này, gật đầu đáp ứng trở về nghỉ ngơi.
Tôi cùng với một đám người trong phòng tưởng đâu là đại công đã
cáo thành, ai ngờ An Lăng Nhiên lại chỉ vào thuốc trên bàn nói với
Vương mụ mụ: “Đây là thuốc giờ tý, uống lúc âm ấm; đây là thuốc giờ
sửu, uống cùng với canh hạt sen ninh nhừ trên bếp lò; thuốc này dùng
để buổi trưa thoa lên trên vết thương của thiếu phu nhân, còn thuốc này
nhớ rõ là…”
Tôi với Kỳ Nhi líu lưỡi, trố mắt đứng nhìn.
Tôi khiếp sợ kêu lên cắt lời An Lăng Nhiên: “Ngươi dừng một chút,
ngươi mới nói cái gì… mà phải thoa lên trên vết thương của ta?!”
Tôi run rẩy đỡ lấy ngực, cả tháng nay sinh hoạt ăn uống hàng ngày
của tôi đều do một tay tiểu ngu ngốc lo liệu, bó thuốc… ngực của tôi…
không phải là bị hắn thấy hết rồi sao?!
Tiểu ngu ngốc lại còn đáp theo kiểu theo lý thường phải làm.
“Đồ ngốc này, ngực nàng nếu một ngày mà không bó thuốc thì
chẳng phải là phí bao công sức sao, lẽ nào nàng định giữ lại vết
sẹo này à?”
Nói xong, còn cười đen tối đến động lòng người, cả gian phòng
giống như bị cuốn hút bởi câu nói này, không khí có vị ám muội.
Tôi giữ chặt ngực áo, đau đến tê tâm phế liệt.
Mà lần này, đau không chỉ có vết thương thôi, còn có tâm.
Còn cho mọi người thấy? Một mình ngươi cũng đủ quá rồi, còn
định kêu người ngoài thoa nữa sao? Vậy chẳng lẽ… cái lão quỹ ria mép
Trương Thế Nhân kia cũng thấy luôn rồi à?
Kỳ Nhi thấy tôi rối rắm đến mức sắp đập tường, rốt cuộc cũng
nói mấy câu đính chính.
“Công chúa, cô đừng kích động. Tiểu thế tử nói không phải là vết
thương trên ngực, mà là trên mặt.”
Tôi giật mình, trên mặt sao?
Kỳ Nhi giải thích nói: “Công chúa, ngày đó chúng ta đều hiểu lầm
tiểu thế tử. Sau khi cô bị bỏng, mọi người đều lần lượt tới thăm,
chỉ mỗi tiểu thế tử có tới một lần sau đó cũng không thấy bóng
dáng đâu, rốt cuộc, sau đó Trương đại phu mới nói cho chúng ta biết,
tiểu thế tử lên núi hái thuốc cho cô, không tìm được thuốc chữa cho
vết sẹo, mà còn để bị rắn cắn.
Dứt lời, Kỳ Nhi liền kéo An Lăng Nhiên đến trước mặt tôi, vén ống
tay áo lên chỉ vào hai chấm đỏ nhỏ nói: “Đây, đây này, đây là chứng
cứ. Hôm đó vì nấu thuốc cho công chúa, ta mới nhìn thấy vết thương
của tiểu thế tử, hắn còn cấm không cho người khác nói cho ta biết.”
“Kỳ Nhi!” An Lăng Nhiên ho khan, thầm quát khẽ Kỳ Nhi mới chịu ngậm
miệng.
Mà bản công chúa nghe vậy, cũng không hẹn mà cùng tiểu ngu ngốc
đỏ mặt. Tôi lặng lẽ ngẩng đầu nhìn tiểu ngu ngốc, tầm mắt lại cũng
không hẹn mà cùng chạm nhau, trong tiếng sấm vang chớp giật, hai bên
lại hoảng hồn mà dời đi ánh nhìn,
Trong nháy mắt ấy, tôi đột nhiên hiểu được, bản công chúa… có vẻ
như trong họa gặp phúc, yêu đương.
Tôi rất cảm động, còn có thứ cảm xúc hạnh phúc vỡ òa, ngay cả
đến đau đớn của vết thương cũng không thể che đậy, mùi vị hạnh phúc
chết không đền mạng tựa như hồi còn bé thích nhất là được cho kẹo.
Hóa ra chính mình còn luôn tưởng rằng vẫn đang ở trong tình cảnh
“hạ đường thê” đáng buồn nhất, giờ mới biết, có thể là mới đầu
tiểu ngu ngốc có giận tôi thật, cho nên mới không thèm quan tâm tới
tôi, cho nên mới dọn ra khỏi tây viện. Nhưng mới vừa nghe nói tôi bị
thương, hắn vẫn là cầm lòng không đặng, cầm không đặng nhớ nhung, cầm
không đặng đau lòng, cho nên mới cam tâm tình nguyện đi hái thuốc cho
tôi, gian khổ thế nào tôi không thể hiểu hết, nhưng phần tình cảm
này, tôi đã tiếp nhận, quý trọng không thôi.
Kỳ Nhi vô cùng thông minh lanh lợi, thấy hai người bọn tôi như vậy,
bèn cười trộm nói: “Ta thấy ~ chắc đêm nay thiếu gia không cần về
nghỉ rồi? Kỳ thực cái giường này của công chúa cũng lớn đấy chứ!”
Vương mụ mụ cùng với mấy hạ nhân khác nghe xong, cũng vội pha trò
nói: “Đúng đúng, lão già như tôi tuổi tác cũng đã quá cao, cái gì
giờ tý, giờ sửu ta cũng không phân biệt được, đừng nói tới là một
đống thuốc lẫn lộn này, hay là chúng ta… lui ra vậy! Lui ra mau!”
Cả phòng người đều giả vờ làm chim tản ra hết, lúc thình lình
nghe thấy âm thanh đóng cửa như tiếng đàn sắt, tôi với tiểu ngu ngốc
mới hoàn hồn lại.
Cô nam quả nữ, ánh mắt lại không hẹn mà cùng chạm vào nhau… Rất
nhiều năm sau, tôi thường hay nhớ lại một màn này, cứ cho thấy kịch
quá mức Quỳnh Dao quá mức thấp kém tầm thường.
Vậy mới nói, trong tình yêu mọi người đều là người ngốc cả.
Suy nghĩ tới suy nghĩ lui, rốt cuộc tôi cũng lấy đủ được dũng
khí nói một câu rất rất rất ngốc – B nhất đời này.
Tôi nói: “Khuya rồi, chúng ta ngủ thôi.”
………
Nửa đêm, trời bỗng dưng nổi gió.
Nước mưa dọc theo mái hiên rơi xuống tí ta tí tách, chẳng biết
tại sao, tôi lại cảm thấy thật rất đúng lúc, thật rất ấm áp, âm
thanh từng giọt nước nhỏ tí tách tưởng như chính là âm thanh của tự
nhiên.
Vào lúc này, tôi mới hiểu được đạo lý “cảnh từ tâm sinh”.
Trời vào thu, đêm cứ gặp mưa, tôi lại có người trong lòng, chậc
có chút lạnh thật.
Cũng may, buổi tối như vầy, có người để gối đầu.
Tôi gối đầu vào trong ngực tiểu ngu ngốc tựa như chim nhỏ nép vào
người, mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, nhưng lại cảm
thấy hắn cũng như tôi, đang cười mỉm. Thân thể của tiểu ngu ngốc rất
ấm, chắc có lẽ là vì thường đi dạo trong vườn hoa mẫu đơn, nên tỏa
ra một mùi hương nhàn nhạt, vừa hay cũng là mùi hương mà tôi rất
thích.
Cứ ở trong lòng ngực như vậy, giấc ngủ tự nhiên đến rất nhanh.
Trong mộng, tôi với tiểu ngu ngốc đang cùng nhau đuổi bướm tưới hoa
trong vườn mẫu đơn, đang ngắm rất vui vẻ, môi lại đột nhiên bị hắn
giữ lại, từng chút từng chút một, kéo tôi vào trong lòng. Ấm ám,
mềm mềm, môi tiểu ngu ngốc chưa từng dịu dàng đến vậy.
Haiz, mở mắt.
Quả nhiên, nam nhân chính là động vật chỉ dùng nửa thân dưới để
suy nghĩ, quả nhiên không phải là tôi mộng xuân, môi, đúng là đã bị
hắn chiếm đoạt thật.
Nghỉ ngơi mấy canh giờ, đôi mắt thỏ hồng của tiểu ngu ngốc đã
trở nên mê người, môi dán môi, răng chạm răng, dây dưa lưu luyến, mắt
thấy sắp bị hòa tan trong nhu tình của hắn, tôi nhanh chóng đẩy hắn
ra, có chút ngượng ngùng mà cúi đầu nói: “Ta còn chưa khỏi hẳn đâu!”
Tiểu ngu ngốc như bị phá hư chuyện tốt, có hơi buồn bực, cũng mở
to mắt trừng tôi, miệng thì phồng lên thở phì phì, yêu kiều tuyệt
không thua gì con gái, quả là… đáng yêu vô cùng.
Tôi chọc chọc vào ngực hắn cười nói: “Bộ chàng lại định làm cho
ta hít thở không thông lần nữa sao? Ta…”
Còn chưa nói xong, tay đã bị người trong lòng giữ lấy, môi lại
bất ngờ bị phủ lên lần thứ hai, sau một hồi quyến luyến, tiểu ngu
ngốc mới cười ngọt ngào trêu trọc: “Chính vì lần trước nàng hít
thở không thông không, nên mới từ từ dạy nàng.”
Nói xong, hơi thở nam tính quen thuộc lại dốc tới, tôi cũng không
ngăn cản được, nên đành nhắm mắt để cho lưỡi của đối phương thoải
mái càn quét, dây dưa khuấy đảo, trong lúc nhất thời, bản công chúa
lại có chút thoi thóp mà run chân.
Có lẽ tiểu ngu ngốc nói đúng, hôn môi, cũng cần phải luyện tập
thường xuyên.
Hôn xong, tôi gối vào lồng ngực của tiểu ngu ngốc có chút thở
dốc, cuối cùng mới mở to mắt nhìn hắn.
Tôi nhìn hắn, kỳ thật cũng không có ý gì, chỉ là mèo trộm thịt
xong, rồi mở mắt to ra chăm chú nhìn xem đây có phải thật sự là
miếng mà mình đã vừa ý trước đó không. Dù sao, tôi tham nước miếng
tiểu ngu ngốc cũng đã một thời gian, nhất là những ngày bị vắng vẻ
ở tây viện, mặc dù ngày nào cũng tự lừa gạt bản thân là không
thích tiểu ngu ngốc, nhưng trong mộng vẫn rối rắm nhiều lần.
Bây giờ rốt cuộc cũng được đền bù như ý nguyện, ở dưới thân
tiểu ngu ngốc, đương nhiên vẫn muốn ngắm mỹ nam nhân ngàn xoay trăm
chuyển này một chút, ai ngờ được, vừa thấy tôi như vậy, tiểu ngu
ngốc lại cười xì một tiếng, không khí lãng mạn mới vừa rồi còn
tràn ngập trong phòng bị nụ cười này, không thấy chút bóng dáng.
Tiểu ngu ngốc nói: “Nàng làm ơn đừng có dụ dỗ như vậy được
không?”
“Đừng có dùng cái ánh mắt ‘tiếp đi chứ? Tiếp đi chứ!’ chờ mong vậy
mà nhìn ta, được không?”
“Nàng còn đang bị thương, có chuẩn mực thôi, được không?”
Ba câu “được không” liên tiếp làm cho bản công chúa rất bực bội,
tôi cả giận nói: “Ta không có! Ta cái gì cũng chưa nghĩ!”
Tiểu ngu ngốc cười đến mức cong thắt lưng, dáng vẻ như khó có
thể tin nói: “Thật vậy chăng? Sao ta lại cảm thấy như nàng
đang nói người không bất thường người không thích chứ?”
Tôi giận dữ, dứt khoát không thèm để ý đến không khí cùng với lễ
nghi hét lên: “Chàng đi chết đi!”
Còn chưa kịp mắng xong, “bẹp” một tiếng, môi lại bị tiểu ngu ngốc
trụ, tôi đột nhiên có loại cảm giác giống như bị bán mà còn giúp
người ta đếm tiền.
Trong nháy mắt khi cả hai song song xoay người vào trên giường, tôi
nghĩ, con đường cầu hưu thư này tựa hồ càng đi càng xa, có phải tôi,
đã đi sai phương hướng ngay từ đầu không?
Chương 39
Nửa tháng sau, tôi bệnh nặng mới khỏi.
Quãng thời gian ngọt ngào cũng qua đi, An Lăng Nhiên được Thái tử
Huyền Dực tiến cử, một tay cất nhắc lên làm lễ bộ thị lang, quan tam
phẩm. Từ đó, lớn đến hiến tế bái tổ, nhỏ có ăn uống hàng ngày
của Lạc Diên đế, tiểu ngu ngốc đều phải đích thân hỏi đến.
Chức quan này nhìn thì hoành tráng thật, nhưng thực tế cũng phức
tạp rắc rối vô cùng.
Thứ nhất, lễ bộ chủ quản nghi chế, từ tế, chủ khách, sắp xếp
bữa cơm, đều là những việc nhỏ như hạt vừng hạt thóc, nhưng đều là
những việc lớn liên quan đến hoàng đế và hậu cung, chỉ cần có chút
sai lầm nhỏ cũng có thể đầu rơi xuống đất. Thứ hai, lễ bộ này chứa
không ít con cháu đệ tử của quan lại, giống như tiểu ngu ngốc vậy,
tiểu thế tử ca lơ phất phơ cũng có tam phẩm, nhưng người khác vào
quan hàm cũng không quá lục phẩm, riêng Huyền Dực thích làm lớn
thích công to, hắn tự nhận thủ hạ của mình là không người nào có
thể sánh bằng, hai tay chỉ cần xài một chút thủ đoạn nhỏ thôi cũng
đủ nhấc cho tiểu ngu ngốc một chức quan cao.
Huyền Dực tỏ ra uy phong thế nào, tất nhiên là không có người nào
dám nói, dù sao hắn cũng là thiên tử trong tương lai, thế nhưng lại
khổ cho tiểu ngu ngốc nhà tôi – nhận hết sự bàn luận và xem thường.
Nếu chuyện này mà đổi sang xảy ra ở xã hội tự do ngôn luận của
hiện đại, tân quan mới nhậm chức hay có mấy nhân viên già hay giở trò
xấu, huống chi là giới quan trường người người đều nguy hiểm ở cổ
đại này? An Lăng Tiêu cho dù có là quyền lớn che trời, nhưng dù sao
cũng chỉ là một “Vương gia bình dân” nửa đường xuất đạo, nên trước
mắt tiểu ngu ngốc ở hai thế tổ ở cái lễ bộ “dòng dõi con cháu chính
quy” bị không ít xem thường.
Cho nên, nụ cười trên mặt của tiểu ngu ngốc gần đây càng ngày
càng ít, mày cũng càng ngày chau càng chặt.
Bản công chúa thấy mà đau lòng, nhưng mà, tôi cũng không có cách
gì khác, có lòng mà không có lực.
Bởi vì, mấy ngày gần đây điểu lão đầu giao cho tôi một nhiệm vụ
vô cùng, vô cùng gian khổ.
Tháng sau Nguyệt Nhi đại hôn, nữ tử cổ đại lấy chồng, trước đó
ở nhà đều được trưởng bối dạy làm thế nào để hiếu kính với cha mẹ
chồng, làm thế nào để hòa hợp với chị dâu em chồng, làm sao để hầu
hạ tướng công.
Trong đó có nhiều chỗ khó nói không nói cũng biết, nhưng điểu
lão đầu lại bắt một đại tẩu như tôi đi dạy Nguyệt Nhi, về tam tòng
tứ đức, mấy cái phẩm chất đối nhân xử thế cũng được đi, tôi chỉ cần
ngồi với mấy lão mụ mụ, nghe bọn họ giảng, còn tôi thì mỉm cười
gật đầu với Nguyệt Nhi là được rồi.
Mà chết ở chỗ, là cái cuối cùng quan trọng nhất nhất nhất –
làm sao hầu hạ tướng công, tôi đối với vụ này rất rắc rối.
Ngay buổi chiều hôm đó, tôi với Nguyệt Nhi vẫn theo lệ đặt một
cái bàn trà nhỏ cạnh bờ hồ học phép tắc, bất quá là không có lão
bà tử lảm nhảm như mấy ngày trước, chỉ một bình trà, hai cái chén,
ba quyển đông cung đồ được đặt sẵn ở giữa. Nhìn mấy quyển đông cung
đồ làm như có thật kia, bìa ngoài so với sách giáo khoa còn đứng
đắn hơn, trong lòng bàn tay tôi thầm đổ mồ hôi lạnh.
Cái này bảo tôi… lấy gì mở miệng đây?
Cái chuyện hệ trọng như vầy, sao điểu lão đầu không đích thân dạy
nữ nhi, mà lại bắt tôi nói chứ?
Nguyệt Nhi trẻ người non dạ, vẫn là dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ,
con ngươi trong suốt không thấy đáy gọi tôi: “Chị dâu, sao hôm nay chỉ
có chị dạy Nguyệt Nhi thế?”
Tôi thầm lau mồ hôi lạnh, “Mấy lão mụ mụ đều bận cả.”
Nguyệt Nhi gật đầu, “Hôm nay chúng ta nói đến chuyện làm sao hầu
hạ tướng công?”
Tôi ngước nhìn bộ dạng thanh thuần như nước của Nguyệt Nhi, thật
muốn tán cho mình hai bạt tai, cái này so với dạy hư con nít, phá
hoại mầm non của tổ quốc có gì khác nhau đâu?
Tôi nói cho có lệ, “Đúng thế, cái gọi là nam vi dương, nữ vi
âm, âm dương phối hợp, cho nên cái này… gọi là ~”
Tôi đang cân nhắc từ ngữ, suy nghĩ xem từ ngữ thanh khiết nào mới
có thể đặc tả hết được cái chuyện đen tối ấy, bên này Nguyệt Nhi
bị ma xui quỷ khiến thế nào lại mở đông cung đồ ra.
Tôi không kịp ngăn cản, tiểu cô nương xinh đẹp đã nhìn thấy hết
mấy hình ảnh hài hòa trong đó.
“A…” An Lăng Nguyệt như nai con lạc đường, hoảng hốt lo sợ, khuôn
mặt phiếm phiếm vứt quyển sách trong tay, bụm mặt nói: “Đây, đây là
cái gì? Chị dâu, có phải chị lấy nhầm sách rồi không? Sao lại có
lẫn mấy cái bức tranh phố phường vào đây được?”
OTZ...
Tôi không nói gì để chống đỡ.
Hóa ra hóa ra, tôi ở trong lòng Nguyệt Nhi chính là một đăng đồ nữ
tử chuyên cất chứa mấy bức tranh phố phường, trời xanh chứng giám,
rõ ràng mấy cuốn sách chết tiệt này là của điểu lão đầu đưa cho
tôi.
Mấy cái tranh tình cảm không sạch sẽ rõ ràng ở trước mặt này, là do lão bản
tự mình đưa lên tới cửa, lúc đó tôi bị gọi đến tiền sảnh, còn vui rạo rực tưởng
đâu điểu lão đầu thấy tôi dưỡng bệnh không tốt, nên lại hầm đồ bổ gì cho tôi.
Kết quả vừa bước vào, không ngờ lại thấy Túc Phượng đang đàng hoàng chững
chạc lật một quyển sách nhỏ, lão bản bên kia lại còn làm như không có gì mà
giới thiệu, tôi vừa mới thấy, thiếu chút nữa đã hôn mê ngất xỉu.
Ai ngờ, Túc Phượng quả không hổ là phượng trung chi phượng, lại
có thể thản nhiên mà kéo tôi lại nói: “Con dâu ngươi mau đến xem này,
mấy quyển này hình ảnh của quyển nào chuẩn xác nhất?”
“Chậc, đường nét của quyển này có vẻ không đủ lưu loát lắm, không được
không được.”
“Quyển này thì nhân vật không đủ sinh động, không ổn không ổn.”
“Tư thế của nữ tử này sao lại chẳng chân thật thế, kỳ cục kỳ cục.”
“Phải rồi, con dâu, ngươi với Nhiên Nhi có vẻ như đã hòa thuận trở lại? Mau
tới đây giúp Nguyệt Nhi chọn một cái mau.”
Tôi buồn rầu sờ sờ cái mũi, suy nghĩ quay về hiện tại.
Nghiêm túc nói với cô ấy, “Nguyệt Nhi, kỳ thật đây là chỗ tinh túy của hầu
tướng công.”
Nguyệt Nhi kinh hãi, “Chẳng lẽ hồi trước chị dâu hết lòng chăm sóc ca
ca, cũng là chăm sóc như vầy sao?”
Tôi bị chấn động nhất thời không nói được gì, chán nản vô cùng, không biết
đáp lời như thế nào.
Nguyệt Nhi hùng hổ dọa người.
“Chẳng lẽ… ca ca với chị dâu cũng đã từng làm những việc dơ bẩn như thế?”
“Hèn gì mấy ngày trước thấy chị dâu bưng thuốc bổ vào phòng xong, lại cùng
ca ca đóng chặt cửa phòng lại, Nguyệt Nhi vốn còn tưởng là chị dâu đang hết
lòng hầu hạ ca ca làm việc, không ngờ…”
An Lăng Nhiên với vẻ mặt đau buồn kiểu như “quả là bị lừa”, làm cho tôi
muốn vò đầu bứt tai, hận không thể kéo An Lăng Nhiên về hành hung ngay lập
tức.
Tôi thừa nhận, mấy ngày nay thấy con đường làm quan của hắn không được
thuận lợi, tôi có học nấu canh an thần, cũng là có chàng chàng thiếp thiếp ta
đút ngươi một ngụm, ngươi đút ta một ngụm, thỉnh thoảng… khụ khụ, là thỉnh
thoảng thật, đến lúc tình nồng ý mật, cũng có dùng miệng đút đối phương một
ngụm.
Bởi vì sợ mấy bộ dạng trố mắt xem diễn của lão bà tử và bọn nha hoàn làm
phiền, nên lúc đó mới đóng cửa phòng lại, nhưng mà, rõ ràng xác thực là không
có làm cái việc kia, tôi đây, không phải vẫn còn đang bị thương sao?
Tôi nghẹn không nói nên lời, ngay tại lúc sắp phát điên đến nơi, cứu tinh
liền xuất hiện.
Kỳ Nhi nở nụ cười động lòng người bước tới, hành lễ với tôi và Nguyệt Nhi,
“Bái kiến công chúa, bái kiến tiểu thư, cô gia tương lai đến đây.”
Nghe vậy, tôi rất vui mừng.
Vỗ tay nói: “Nguyệt Nhi, chị dâu giúp muội đi tiếp đãi vị hôn phu, muội cứ
từ từ suy nghĩ.”
Dứt lời, chạy trối chết.
Chần chừ thêm tí nữa, đảm bảo không chịu được tôi cũng chỉ có nước nhảy
xuống hồ.
………
Lúc tới tiền sảnh, Văn Mặc Ngọc đã đang ngồi uống trà nóng.
Cái tên vương bát đản này, mấy ngày trước hại tôi mất mặt trước mặt Trại
Nguyệt và An Lăng tộc, tôi còn chưa kịp tính sổ, hắn lại đưa mình dâng tới cửa.
Tôi trêu chọc nói: “Nhiều lắm cũng chỉ mấy ngày nữa thôi, muội
phu sao lại sốt ruột thế? Hôn ước có quy định, không được gặp mặt tân nương
tử.”
Điểm này của cổ đại quả biến thái, mặc kệ có quen hay không, cũng phải đợi
đến đêm động phòng mới có thể gặp mặt, tôi từng nghĩ, trong nháy mắt giở khăn
trùm, khẩn trương nhất định đến độ cực hạn. Hài lòng, về sau là vợ chồng, không
hài lòng, đêm nay cũng phải quyết cởi sạch ngươi để khai chi tán diệp.
Tôi rất khó chịu, sao ở cổ đại lại không có ai vì hồi hộp hưng phấn quá mà
đau tim chết nhỉ.
Văn Mặc Ngọc vẻ mặt thản nhiên, cười lạnh nói: “Làm sao ta có thể bằng tiểu
thế tử và công chúa, dạo này rất thân thiết!”
Tôi trái lo phải nghĩ, sao lại thấy lời này có chút chua nha, chỉ là
không biết, vị chua này là hướng về tôi, hay là hướng về tiểu ngu ngốc đây.
Tôi nói: “Vậy hôm nay muội phu đến đây quả là không đúng lúc rồi, tướng
công nhà ta đi vắng, ngươi có muốn nhìn bọn ta thân thiết cũng không được.”
Văn Mặc Ngọc hừ hừ, vẻ mặt có chút không được tự nhiên.
“Hôm nay ta đến, không phải để gặp An Lăng Nhiên, là đặc biệt đến thăm công
chúa.”
Tôi ngạc nhiên, tôi có gì đẹp sao?
Văn Mặc Ngọc thấy thế, khóe miệng khẽ nhếch một cái rất nhẹ, tiến đến bên
tai tôi nói: “Công chúa, có tiện nói chuyện một lát không?”
“Thuận tiện thì thuận tiện, chỉ là không biết Mặc Ngọc công tử muốn nói
chuyện gì?”
Văn Mặc Ngọc cười một cách tà khí nói: “Công chúa ở nhà dưỡng bệnh, chắc là
rất buồn chán, Mặc Ngọc là đặc biệt đến đây để kể chuyện cho công chúa nghe.”
Tôi trầm mặc, không tiếp tời.
Mấy câu chuyện kể của Văn Mặc Ngọc trước giờ có cái nào là chuyện tốt đâu,
tin rằng bây giờ cũng không ngoại lệ.
Trong đình ở Tây viện, tôi chỉ để lại Kỳ Nhi trông coi ở cửa, đặt một cái
bình trà, hai đĩa bánh ngọt, đi thẳng vào vấn đề nói: “Nói đi, Huyền Nguyệt hôm
đó đến phủ để làm gì?”
Văn Mặc Ngọc cong cong khóe miệng, “Công chúa rất thông minh.”
Tôi không nói, có ngốc mới tin mấy lời Huyền Nguyệt và An Lăng Nhiên nói
hôm nọ, nếu quả thật là muốn làm bộ bất hòa hẳn nên ở trước triều mới đúng, chứ
không phải là Huyền Nguyệt giả làm thích khách ám sát An Lăng Nhiên, hơn nữa
nếu thật muốn tạo ra tình thế, vì lẽ gì hôm đó lại sợ tôi lớn tiếng kêu to?
Thời gian này tôi không hỏi cũng không có nghĩa là tôi tin thật.
Văn Mặc Ngọc khua khua cây quạt, dịu giọng nói.
Hóa ra, tất cả tất cả đều là một âm mưu.
Âm mưu tình cảm.
Ngày ấy tôi trù tính hãm hại Lý Đình Chính, An Lăng Nhiên thông đồng dọn
bàn ra Tây viện, sau đó tự biên tự diễn một màn gọi là “Kế bỏ vợ” (nguyên văn
là kế khí thê).
Đầu tiên là hờ hững với tôi, biến bản công chúa vào lãnh cung triệt triệt
để để, tiện đà sau khi tôi bị thương, còn giả làm bộ dạng hiên ngang lẫm liệt
không hề gì. Trong khoảng thời gian này, tiểu ngu ngốc cố ý vắng vẻ tôi, khiến
cho tôi ở Tây viên thê lương hiểu rõ tình cảm của tôi đối với hắn, cho tôi biết
được hắn đối với tôi là quan trọng cỡ nào.
Còn Trại Nguyệt công chúa, chính là thuốc bôi trơn cho tình cảm của tôi và
hắn.
Hắn tìm đến Trại Nguyệt, chẳng qua là muốn thông đồng chọc giận tôi, diễn
vở bi kịch “chỉ thấy người mới cười, nào thấy người cũ khóc”, đưa vở diễn lên
tới cao trào. Sau đó vào lúc tôi bất lực nhất, hoang liêu nhất, phái Huyền
Nguyệt đến xoay ngược lại diễn biến đại boss – một hoàng tử, bụng đầy tâm cơ,
phản bội đồng minh.
Trước mặt Huyền Nguyệt, biểu hiện của tôi khiến An Lăng Nhiên khá hài lòng,
cho dù là dưới tình huống bị mọi người xa lánh, tôi cũng không phản bội hắn, mà
là không rời không bỏ bày ra “kế phản gián”. Lúc tôi hung hăng hất văng chén
rượu trong tay tiểu ngu ngốc, trong bụng hắn đắc ý thế nào không nói cũng biết.
Một khắc kia, hắn đã xác định được tình cảm của tôi đối với hắn, cũng dùng màn
lặng yên không một tiếng động này để nói với bản công chúa, hắn không thể ra
mặt giúp, tôi không thể lừa mình dối người, là tôi đã thương hắn thật.
Mà buổi tối ngày hôm đó, là chuyện ngoài ý muốn.
Nếu mà theo tình tiết xưa thì phải là “khổ nhục kế”, Mục vương phủ đột
nhiên có thích khách, tiểu ngu ngốc bất chấp nguy hiểm cứu vợ, từ đó tôi nhất
định mà quyết một lòng đối với hắn, lại không còn chút tâm tư nào mà cầu hưu
thư. Nhưng hai cái tên vương bát đản này ngàn tình vạn tính cũng sơ sót một
điểm, nữ tử cổ đại bình thường nhìn thấy thích khách sẽ sớm bị dọa đến mất bình
tĩnh, không chút an lòng, ngờ đâu tôi lại bình tĩnh như thường, còn lớn tiếng
kêu cứu mạng, dẫn bọn gia vệ tới, lúc này mới dẫn đến chuyện đảo ngược thành
kịch vui.
Anh hùng cứu mỹ nhân nhân biến thành “Mỹ nhân nguy cơ sớm chiều”,
tiểu ngu ngốc vì tôi bị thương mà bị dọa cho chết khiếp, nhưng cuối cùng vẫn
trăm phương ngàn kế tìm đến Huyền Nguyệt, ở trước nhuyễn tháp của tôi cố ý nói
“giả bộ bất hòa làm Huyền Dực lơ là” vân vân.
Một phen mưu kế, quả là… hao tâm tổn huyết.
Văn Mặc Ngọc giải thích xong, uống một ngụm trà cười nói: “Huyền
Nguyệt và An Lăng Nhiên có hơn mười năm giao tình, cô nghĩ cô có thể
châm ngòi thật sao? Nói thật cho cô biết, đến cả chuyện Lý Đình
Chính cũng nằm trong lòng bàn tay An Lăng Nhiên.”
Tim tôi bỗng nhiên nảy lên, nói: “Nói đi thế nào?”
Văn Mặc Ngọc khoanh tay nói: “Ngày ấy cô tới Văn phủ tìm ta, buổi
chiều Huyền Nguyệt và An Lăng Nhiên cũng đạt được thỏa thuận. Thật
ra, An Lăng Nhiên bất quá là vì muốn thuận theo ý của cô, chuyển Lý
Đình Chính đến nơi khác. Triều đình hiện giờ, có hắn hay không hắn
cũng đã sớm nằm trong tầm khống chế của hai người họ.”
Tay của tôi hơi nắm chặt, vết thương đã sớm khỏi từ lâu không khỏi
ân ẩn đau.
Nhiều mưu mô quỷ kế thế này, sắp xếp bố trí cơ mật thế này,
chỉ là vì có được tôi thôi sao?
An Lăng Nhiên ngươi hao tâm tổn huyết như thế, thật là vì yêu mà
không từ thủ đoạn, hay là có tính toán khác?
Ngươi rốt cuộc là bởi vì yêu mà âm mưu, hay là âm mưu mà yêu?
Còn Văn Mặc Ngọc trước mặt, rốt cuộc là có mục đích gì?
Sắp đến ngày thành hôn với An Lăng Nguyệt, lại nói mấy chuyện này
cho tôi, rốt cuộc là nên tin, hay là không nên tin đây?
Một lát sau, rốt cuộc tôi cũng nghe thấy mình nói: “Văn Mặc Ngọc,
nói cho ta những chuyện này, ngươi định làm gì?”
Nghe vậy, Văn Mặc Ngọc cong cong khóe mắt, cười đến hồn
nhiên rực rỡ.
Cũng giống như cô em chồng thuần khiết không rảnh rỗi của tôi – An
Lăng Nguyệt.