Chương 47
Hoài vương phủ, Kỳ Nhi ở bên trong, tôi ôm Vượng Trạch đang híp mắt
ngủ gật vừa vuốt lông vừa cười như không cười dán mắt nhìn Kỳ Nhi.
Kỳ Nhi cứ như có gai nhọn sau lưng, thấy thế cũng cứng nhắc xoay đầu vòng
vòng, nụ cười trên miệng cực kỳ khó coi.
Tôi nhướng mày, “Sao không nói?”
Tiểu ngu ngốc cùng Văn Mặc Ngọc mang cha của thằng nhóc đến chỗ của
Trương Thế Nhân giải độc, tôi liền dẫn một người một sói trở về Hoài vương phủ
tìm Kỳ Nhi khởi binh vấn tội.
Ai ngờ thằng nhóc mới vừa nhìn thấy Kỳ Nhi, khóc càng dữ hơn, lại còn nhào
vào trong người Kỳ Nhi dậm chân hét lên: “Cô cô, cô cô!”
Kỳ Nhi nhìn thấy thằng nhóc của rất kinh ngạc, “Kỳ Nhi, sao con lại tới
đây!”
Một câu này, tôi mới biết tiểu nha đầu Kỳ Nhi trước kia, công chúa Ô bố Lạp
Thác bây giờ hóa ra là dùng tên đứa cháu nhỏ của mình đi lừa bịp, không
phải “Kỳ Nhi”, quả thật cũng “Kỳ Nhi”!
Sau khi Kỳ Nhi (nhóc) được dẫn đi rửa mặt chải đầu, Kỳ Nhi liền phất
tay cho người hầu, rồi cứ giằng co với tôi cho tới giờ.
Kỳ Nhi thở dài nói: “Liêm Chi hảo tỷ tỷ, tỷ đừng giận ta, quả
thật có chút chuyện không có nói cho tỷ. Ta… ta cũng là nỗi niềm khó nói.”
Tôi nhìn Kỳ Nhi cười rút tay trong áo ra, “Ô bố Lạp Thác công chúa, ngươi
cũng đừng lại nghĩ tới hù ta nói thằng nhóc thật chính là con của Tố Tâm”, dừng
một chút, tôi đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mới nhỏ giọng nói: “Đêm đó, ta
thật là đau muốn chết, chỉ tiện nghi cho tiểu ngu ngốc.”
Nghe vậy, Kỳ Nhi cười phốc ra tiếng, che hơi thở đàn hương từ miệng
nói: “Kỳ thật ngày thứ hai ta cũng cùng với Vương mụ mụ thấy chứng cứ phạm
tôi, nhìn vết máu, chậc chậc, ta còn rất không biết xấu hổ hỏi, An Lăng Nhiên
dã man lắm sao?”
Hai má tôi ửng đỏ, lập tức cúi đầu, “Nào có…”
Khoan đã, tôi nói còn chưa xong đâu, lại lập tức ngẩng đầu lên, trừng
mắt chống nạnh: “Kỳ Nhi, hôm nay đừng hòng lại nói lảng sang chuyện khác!”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt lại giảm đi ba phần, xoay đầu nhìn ra ngoài cửa
sổ lẩm bẩm: “Không phải không muốn nói, chẳng qua là
không muốn nhớ lại. TốTâm tỷ tỷ… nếu nàng có được một nửa may mắn như
Liêm Chi tỷ cũng tốt rồi.”
Ngoài cửa sổ, gió dần mạnh lên, hoa hải đường đối diện mà múa, lay về phía
xa.
Hóa ra, Tố Tâm này, cũng rất tài giỏi giống như ĐạiTrường Kim, ngoại trừ
nấu ăn ngon, y thuật giỏi, đến cả số phận, cũng nhấp nhô đến thế.
Chỉ là, Đại Trường Kim cuối cùng còn có thể ở bên cạnh người mình
yêu, giúp chồng dạy con, nhưng Tố Tâm lại không bao giờ đợi được đến lúc
gặp là trượng phu và con mình…
(*) Đại Trường Kim: là danh hiệu của một người phụ nữ trong thời đại phong
kiến Hàn Quốc. Seo Jang-geum nổi tiếng (và duy nhất) là người phụ nữ đứng
đầu phủ nội y của nhà Triều Tiên. Vua Jungjong (Trung Tông) lấy
làm hài lòng với kiến thức y học của Jang-Geum và giao phó trách nhiệm chăm sóc
sức khỏe của những thành viên trong hoàng tộc. Từ đó về sau, Jang-Geum nhậm
chức quan tam phẩm trong triều đình, và được cho phép sử dụng
từ Dae (nghĩa là "Đại" trong tiếng Hàn) trước tên của mình.
Năm Tố Tâm mười lăm tuổi, bị đuổi giết, trên đường trốn
chạy vô ý ngã xuống chân núi, được người của Hạp Hách quốc, nhưng không
phải là Kỳ Nhi, là huynh trưởng của Kỳ Nhi, phụ hãn của Kỳ Nhi (nhóc) – Đại
vương tử Ô bố mẫn đạt.
Sau khi hai người ở chung, dần dần nảy sinh tình cảm.
Nhưng chuyện tình cảm này, hiện thực lại là một câu chuyện khác.
Hạp Hách quốc mặc dù cởi mở, nhưng vô cùng coi trọng chuyện hậu duệ huyết
mạch. Tố Tâm là một người Hán, đừng nói là không có tư cách trở
thành Hạp Hách hoàng hậu, không thể sinh con nối dỗi cho người kế vị Đại
vương tử Ô bố mẫn đạt, đến cả làm thiếp thất phi tử cũng không được. Bởi
vì trong mắt Vương thất của Hạp Hách quốc, người Hán thì hèn yếu, vô năng, bọn
họ không thể dễ dàng để cho huyết mạch chảy xuôi của hoàng thất có dù chỉ một
chút hèn yếu.
Vì thế, dưới sự van nài khuyên nhủ của Tố Tâm, Ô bố mẫn đạt cưới biểu
muội đồng tộc, sinh hạ Kỳ Nhi. Nhưng trời bỗng dưng nổi mưa gió, Vương tử phi
khó sinh, đường cùng, Hạp Hách Đại Hãn đành đưa Tố Tâm tới chữa trị, mặc dù bảo
vệ được đứa bé, nhưng Vương tử phi lại vì mất máu quá nhiều không do
trị kịp mà chết.
Kết quả như vậy, hoàng thất đương nhiên không thể tiếp nhận. Nhà mẹ đẻ
hoàng hậu tiến cung, vì con gái mình báo thù, trên dưới cả nước đều bàn tán xôn
xao, nói là yêu nữ người Hán giết Vương tử phi. Dưới sự cố gắng của
Ô bố mẫn đạt và Kỳ Nhi, tánh mạng của Tố Tâm được bảo vệ, nhưng lại
bị bức uống tạng hồng hoa, mãi mãi cũng không thể làm mẹ.
Hạp Hách Đại Hãn phải cam đoan là, Hán nữ này sẽ không lưu lại dù một chút
huyết mạch của gia tộc Ô bố, sẽ không uy hiếp đến tính mạng của tiểu vương tôn.
Đại Hãn thỏa hiệp, nhưng Hoàng thất thì không thỏa hiệp, người dân Hạp Hách
cũng không thỏa hiệp, hôm nay của vài năm sau, lúc Tố Tâm và hai cha con đang
sống hòa thuận vui vẻ cũng là lúc, hoàng thất lại buộc Ô bố mẫn đạt tái
giá, bởi vì, ngôi vị Vương tử phi, tương lai khi kế vị không thể
cứ mãi bỏ trống được. Tố Tâm, nữ tử người Hán này, mãi mãi cũng chỉ có thể dùng
thân phận hầu gái hèn mọn mà sống tiếp.
Lần này, Ô bố mẫn đạt rút ra được bài học, thà chết không cưới.
Tố Tâm chịu áp lực từ nhiều phía, bị ép giấu hai cha con lên kiệu hoa với
Kỳ Nhi, làm của hồi môn trở về Trung Nguyên.
Những chuyện sau đó, đều đã sáng tỏ.
Ô bố mẫn đạt biết được ngọn nguồn, cuối cùng đuổi theo tới Trung
Nguyên, chỉ tiếc là… hai người đã âm dương xa cách.
Tôi thổn thức không thôi, “Tố Tâm thật sự là, khổ
thật. Chẳng lẽ yêu nhau cũng là sai sao?”
Kỳ Nhi lắc đầu, “Đúng vậy, sai cũng đã sai rồi, ca
ca cùng con của huynh ấy. Tố Tâm tỷ tỷ bảo vệ mười một năm,
chờ đợi mười một năm, đừng nói tới danh phận,
ngay đến cả nói một câu tán thành cũng không có.”
Nói xong, đôi mắt Kỳ Nhi cũng hơi hơi phiếm hồng.
Tôi vỗ vỗ vai cô ấy an ủi, có đôi khi hoàng thất, chính là như thế,
tàn nhẫn mà đẫm máu.
Hai người chúng tôi đang khịt mũi cúi đầu nói chuyện, chợt chợt nghe
bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, cùng ngoái đầu nhìn lại, đúng là Kỳ tiểu
tử mới rửa mặt chải đầu xong đến.
Nói thật, vương gia chính phái coi bộ tốt hơn so với nửa đường xuất
đạo, bọn nha đầu Hoài vương phủ rất cẩn thận, cố ý chọn bộ đồ mỏng màu đỏ thẫm
để che đậy đi cái gáy nạm vàng(?), rìa của áo khoác lông thỏ được viền màu
trắng bạc, búi tóc dựa theo kiểu người Hán, ngọc bội, trâm bích, hộ tâm phúc
cũng giống nhau không kém, thằng nhóc mới nãy còn không khác gì tên ăn mày được
điểm trang đến phấn mài ngọc khí, đôi mắt cứ như được rửa qua nước thanh
tuyền, toát lên vẻ thông minh lanh lợi, nét mặt cũng trở nên hồng hào, cả người
như có quý khí.
Vậy mới nói, nha đầu lão mụ tử của Hoài vương tử quả thật rất thông
minh, biết lấy lòng chủ nhân tương lai, đem so với người của Mục vương phủ,
đúng thật là khác biệt một trời một vực.
Nhớ tới, tôi lại nhịn không được thở dài tự an ủi.
Kỳ tiểu tử cũng thừa dịp lúc này làm nũng nhào lòng vào Kỳ Nhi, “Cô cô ~”
Kỳ Nhi ôm nó mắt cong tới chóp mũi, “Tiểu tử này chính là vương tôn duy
nhất trong gia tộc Ô bố của bọn ta, rất được sủng ái.”
Thiên tính làm mẹ tự nhiên hình thành, tôi thấy thế cũng làm sao không
thích, vội vàng lừa bảo muốn đi ôm Kỳ Nhi, Kỳ Nhi trừng đôi mắt đen láy ngập
nước nhìn tôi chằm chằm, rồi mới đột nhiên vui vẻ mà tiến vào trong lòng tôi,
cười hì hì gọi: “Mẫu thân.”
Tôi ôm lấy thằng nhóc, đột nhiên nhớ tới Kỳ Nhi nói bộ xác này của Tố Tâm
không thể sinh con, nhịn không được run rẩy, đừng có nói là trời cố tình an bài
sẵn, tặng cho tôi một đứa con nha?
Kỳ Nhi cười khanh khách nhéo nhéo da mặt non mềm của Kỳ tiểu tử nói: “Tiểu
tử này vẫn thích dính lấy tỷ, từ lúc sinh ra nó đã được Tố…”
Chưa nói xong, Kỳ Nhi đã vội dừng lại không nói tiếp, nước mắt như muốn
rơi, lại ngại có Kỳ tiểu tử ở đây nên cố cắn răng chịu đựng.
Tôi thấy vậy vội pha trò đổi đề tài nói: “Kỳ Nhi năm nay mấy tuổi?”
Người trong ngực nghe vậy thì hung hăng ngẩn ra, chốc lát lại nức nở:
“Cô cô, mẫu thân không nhớ Kỳ Nhi!”
“Ô ô, cô cô, lúc nãy mẫu thân còn cùng người Hán ôm ấp nhau, có phải giống
như bà vú nói, mẫu thân không cần ta và phụ hãn.”
Tôi với Kỳ Nhi đều đờ người, nhất thời không biết khuyên giải thế nào.
Cục diện này… mượn một câu danh ngôn chính là: rất loạn khó mà khống
chế được.
Kỳ Nhi, Ô bố mẫn đạt, đối mặt với hai phụ tử này,
tôi thật không biết phải nói chuyện Tố Tâm đã chết như thế nào? Đối mặt với
tiểu ngu ngốc, điểu lão đầu, Mục vương phủ, tôi lại không biết làm
sao giải thích ngọn nguồn hơn mười năm nay đây?
…………
Lúc cùng Kỳ Nhi và Kỳ tiểu tử đến chỗ Trương Thế Nhân, tiểu ngu ngốc đã đi
rồi, Văn Mặc Ngọc thấy tôi, hiếm khi nào lại không châm chọc khiêu khích, chỉ
thản nhiên quét mắt nhìn Kỳ Nhi bên cạnh.
Kỳ Nhi không tránh, ngược lại còn cười đắc ý nhìn lại.
Tôi nhíu mày, cảm thấy hình như hai người này có gì đó không đúng, nhưng
lại không nói được lý do, chỉ cần tiểu ngu ngốc rời đi là được rồi. Tôi đã
thương lượng với Kỳ Nhi, Ô bố mẫn đạt hiện tại bị thương nặng
còn chưa lành, nếu nói cho hắn Tố Tâm đã chết, thứ nhất, hắn rất
có thể sẽ không tin, nghĩ rằng Tố Tâm còn đang giận dỗi nên mới không chịu
cùng hắn quay về Hạp Hách; thứ hai, nếu như hắn tin thật,
cũng rất có khả năng đi đời nhà ma.
Bất luận dù là tình huống nào, tôi cũng không muốn xảy ra bất trắc.
Vì thế, tôi đồng ý với Kỳ Nhi, ít nhất là trong thời gian hắn đang nằm
dưỡng bệnh trước hết giả làm Tố Tâm khuyên nhủ, vào tình huống này, tiểu ngu
ngốc không ở đây đương nhiên là tốt nhất.
Bên kia, Kỳ Nhi với Văn Mặc Ngọc còn đang phóng điện quyết đấu, Kỳ tiểu tử
nhìn hai người lấy làm lạ ôm đùi tôi nói: “Nương, nhìn kìa, sao thế!”
Tôi ho khan một tiếng, Kỳ Nhi mới
nói: “Mặc Ngọc công tử, hay là chúng ta đi tìm Trương Thế Nhân
uống vài chén đi, lên trên nóc từ từ nói chuyện?”
Văn Mặc Ngọc ngoài cười nhưng trong không cười mà hừ một tiếng: “Được!
Chỗ này để lại cho ba người các người từ từ tâm sự vậy!”
Nói xong, hai người quả nhiên như sấm rền gió cuốn mà đi ra ngoài, chỉ còn
lại có tôi ôm thằng nhóc con đứng đờ tại chỗ.
Ở đâu ra vậy?
Kỳ Nhi đi rồi, tôi làm sao diễn tiếp đây?
Tố Tâm lúc trước nói chuyện với đại ca cô ấy thế này, ở cạnh thế nào tất cả
tôi đều không biết, đến cả tuổi thằng nhóc này tôi còn không biết nữa là!
Đang đứng yên một chỗ ngẩn người, người trên giường lại nhúc nhích ngồi
dậy.
Kỳ tiểu tử thấy vậy, vội chạy tới kêu to: “Phụ
hãn!”
Người nọ được con trai mình đỡ lấy, chỉ nhíu đôi lông mi rậm, nhìn về phía
tôi bên này, giãy dụa một hồi môi mới phát ra tiếng nói: “Tố Tâm…”
Ma xui quỷ khiến thế nào, chân của tôi bước từng bước, đi về phía hắn.
Đón lấy bàn tay nhỏ bé mập mạp của Kỳ Nhi, tôi đỡ Ô bố mẫn đạt
nằm xuống, hắn không nói, chỉ giữ lấy tôi vô ý nghiêng đầu hôn
lên bàn tay của tôi.
Thoáng chốc, ngón tay vô cùng run rẩy.
Ô bố mẫn đạt cười vô cùng ấm áp, tay trái nắm lấy tay tôi
còn tay phải cứ vuốt vuốt khuôn mặt của tôi, tôi cừng đờ người, ngoài trừ tiểu
ngu ngốc đây là lần đầu tiên tôi gần gũi với một nam nhân lạ, theo lý hẳn là
tôi nên theo phản xạ mà né ra, nhưng mà, tôi cứ như bị điểm huyệt, không nhúc
nhích được.
Cứ vô ý thức như thế mà bị hắn hôn tới hôn lui đầu ngón tay phải, trong
lòng có chút run run, mặc dù toàn thân nổi hết cả da gà cực không quen để cho
một nam nhân khác có hành vi thân mật thế này, nhưng thân thể vẫn không động
đậy được, thân thiết gần gũi như thế nhưng tôi nhưng cũng lại sợ hãi mà không
biết là ghê tởm.
Thật lâu sau, Ô bố mẫn đạt mới chịu mở miệng trầm thấp nói: “Tố
Tâm, còn nhớ không? Nàng nói, người Hán có tập quán đánh cầu, buộc dây tơ hồng
ở ngón tay, nối hai người lại với nhau, coi như lời thề đã định, vĩnh viễn
không thể tách rời. Bây giờ ta đã đến Trung Nguyên rồi, mới biết nàng gạt ta,
nàng nói không cần danh phận, không quan tâm đến lời đồn đại, ta giờ mới biết
hơn mười năm qua nàng đã lắm vất vả… Trong đêm tân hôn của ta với biểu muội,
ngày nàng ấy mang thai cả nước ăn mừng, những lúc đó không phải nàng đều trốn
trong phòng lặng lẽ muốn buộc dây tơ hồng cho ta sao?”
Dừng một chút, tôi cảm thấy hình như có chất lỏng ươn ướt rơi xuống rảnh
tay, Ô bố mẫn đạt tiếp tục nói: “Ta sơ sót, thật sự sơ sót. Kỳ thật
nàng rất tịch mịch, kỳ thật nàng rất khát vọng danh phận, có phải hay không?
Nàng không có biện pháp được đến này đó, cho nên chỉ có thể dùng
một sợi dây hồng tự lừa gạt chính mình, lừa gạt ta, nói rằng chúng ta
đã buộc vào nhau, mãi mãi sẽ không tách ra, đúng không?”
Nói xong, nước mắt chảy ra.
“…” Tôi nhắm mắt, nghẹn ngào không nói.
Tố Tâm, là cô sao?
Mặc dù cô đã qua đời, nhưng cái xác này, hằng nhớ thương đến tận xương tủy,
sự chờ mong được hôn lên đầu ngón tay hóa ra vẫn chưa tan… Cái cô đợi đã đến
rồi, mặc dù không nhìn thấy, cũng không nghe thấy, nhưng xác của cô vẫn còn lưu
lại hồn phách của cô, ở sâu trong góc tối nhất của khát vọng.
Cho nên, lúc thân thể này bị hắn hôn, mới có thể theo bản năng mà nhận,
theo bản năng mà rơi lệ.
Đột nhiên trong đầu nổi lên ca từ của một bài hát:
Từng cùng em thề nước, ngón út tay phải cô đơn, khúc dạo đầu của tình yêu
kết thúc, giai điệu cũng đã không có anh.
Thời khắc khổ sở nhất, chính là lúc trí nhớ tốt nhất.
(*) Đây là ca từ của bài hát Là anh không đáng yêu (是我不可爱) do
Huyền Tử trình bày.
Tố Tâm, những ngày khó qua này, cô sống thế nào?
Kỳ Nhi à Kỳ Nhi, ngươi nói không hề gạt ta, không hề lừa ta, nhưng đến
cuối cùng, ngươi vẫn cứ tiếp tục lừa ta.
Tố Tâm, thực chất không phải là bị nghẹn chết, cô ấy nản lòng thoái chí mà
rời khỏi Hạp Hách, đã có định trước là chết ở quê hương, chết ở nơi mà người
yêu không nhìn thấy, sờ không tới, sẽ không phải đau lòng.
Tố Tâm, vì sao cô lại không đợi tiếp nữa?
Ô bố mẫn đạt hôn lòng bàn tay của tôi, cũng khóc không thành tiếng.
“Tố Tâm, nàng không cần phải sợ nữa, ta sẽ thực hiện những hứa hẹn từng hứa
với nàng, ta sẽ không làm hoàng đế nữa, ta không làm gì hết, nhu nhược cũng
được, quân bán nước cũng được, chân trời góc biển, ta chỉ muốn ở cạnh
nàng, và Kỳ Nhi.”
Kỳ Nhi bên cạnh vẫn ngoan ngoãn nhìn chúng tôi không nói lời nào nghe thế,
cũng tức khắc ôm lấy tôi mà nghẹn ngào nói: “Nương, người cũng đừng giận Kỳ
Nhi. Kỳ Nhi sau này nhất định sẽ ngoan ngoãn đọc sách, học cưỡi ngựa, người
đừng quên nữa, Kỳ Nhi năm nay năm tuổi!”
Một câu cuối cùng, tôi sợ đến mức hồn vía lên mây.
Tố Tâm sao có thể quên đứa nhỏ mà mình nuôi nhỏ mấy tuổi, không kịp lau
nước mắt trên mặt, tôi lập tức bụm cái miệng nhỏ nhắn của Kỳ Nhi lại.
Nhưng còn chưa kịp lên tiếng, trước cửa đột nhiên truyền đến tiếng ho
khan.
Tôi ngẩng đầu, người nọ đứng ở cửa dưới ánh trăng sáng, bưng chén
thuốc vẻ mặt như người vô tội.
“Mẫn đạt vương tử có phải nên uống thuốc xong rồi mới ôn chuyện tiếp
được không?”
Tôi kinh ngạc, miệng mở ra cả nửa ngày mới nghe chính mình
nói: “Tiểu ngu ngốc...”