Hưu Thư Khó Cầu

Chương 35: Chương 35




Chương 50

Tiễn Mẫn Đạt vương tử xong, bộ xương cốt già này của tôi rốt cuộc cũng có được vài ngày rảnh rỗi.

Hoài vương phủ vì bị Kỳ Nhi bức hôn mà loạn đến gà bay chó sủa, tôi dứt khoát không tới đó; trước khi tiểu ngu ngốc dùng một cái kiệu lớn tám người khiêng rước tôi về, cửa lớn Mục vương phủ tôi cũng không có mặt mũi bước qua. Vì thế liền dẫn theo Vượng Trạch, tiểu bánh ú yên tâm thoải mái ở lại căn nhà nhỏ của Trương Thế Nhân, ban ngày không việc gì làm, thì đi cho cá ăn, phơi dược liệu, cuộc sống rất thảnh thơi tự tại.

Lúc trước bị Kỳ Nhi lừa, tôi còn coi mình thật sự là cô nương mười tám tuổi – sức sống vô hạn, không phải trèo tường cũng là làm mã điếu cả đêm, sau khi biết Tố Tâm tuổi đã hai mươi sáu, vô cùng kinh ngạc, tôi cũng bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề khỏe mạnh của cái xác này, trước kia xương sống thường xuyên đau nhức cũng không lo, giờ nghĩ đến, cảm thấy phải nên điều dưỡng nghỉ ngơi cho thật tốt mới được.

Lại nghĩ tới chỗ này của Trương Thế Nhân, cái gì cũng thiếu, chỉ là không thiếu thuốc dưỡng sinh, tôi bèn mỗi ngày kiếm chút tiện nghi. Nhưng cơ thể vẫn không thể nhẹ nhàng đi được tí nào, vì có người hàng đêm đều đến hủy xương cốt của tôi.

Nghiêng đầu chăm chú nhìn An Lăng Nhiên đang ngủ một cách ngon lành, thỏa mãn bên cạnh, tôi hung ác nghiến răng duỗi chân đá, lại không biết cái lưng già của tôi lúc nãy mới trải qua vận động kịch liệt, chỉ mới có động nhẹ, lại bắt đầu đau ê ẩm. Tiểu ngu ngốc đang mơ mơ màng màng bị đá nửa cước, cũng xoa mắt đào ôm lấy tôi nói: “Bị đau hả?”

Thấy tiểu ngu ngốc hai má phiếm hồng, trông dáng vẻ dịu dàng càng khiến cho tôi tức thêm, không muốn tốn hơi thừa lời. Bảo sao thuốc của Trương Thế Nhân không thấy hiệu quả, hóa ra là đều tẩm bổ hết cho hắn?!

Tôi nói bực: “Đêm mai không được đến đây.”

Nghe vậy, cơn buồn ngủ của tiểu ngu ngốc nhất thời vơi đi hết bảy phần, mở to con ngươi đáng thương nũng nịu: “Nương tử không được a~”

Mặc cho tiểu ngu ngốc ở trong ngực tôi cọ cọ làm nũng thế nào, tôi cũng không hé miệng. Đêm nào cũng cứ trèo tường hẹn hò như thế, quả thật cũng không phải chuyện gì tốt. Thứ nhất, cho dù tôi có mặc kệ, nhưng dựa theo mấy câu nói của mọi người cũng đoán được ngày khởi sự là nửa tháng sau. Những ngày này, tiểu ngu ngốc một mặt vừa phải đối phó với thái tử và triều đình, một mặt còn phải nội ứng ngoại hợp với Huyền Nguyệt. Ban ngày mệt nhọc, hơn nửa đêm còn muốn trèo tường yêu đương vụng trộm, trời còn chưa sáng lại phải ngồi dậy quay về Mục vương phủ. Khụ khụ, nói thật, tôi thật cũng… có chút đau lòng.

Thứ hai, tiểu bánh ú cũng là một cái bánh ú quái lạ nhất. Hôm đó, khi cha hắn nói phải quay về Hạp Hách, tiểu bánh ú đến mắt còn chưa chớp đã ngoan ngoãn đồng ý, dáng vẻ như một tiểu nam tử hán cứng cỏi đầy nhiệt huyết. Nhưng tới phiên Tố Tâm này, cũng bám chặt lấy đến kỳ lạ. Ăn cơm phải ôm một cái, chơi đùa phải hôn một cái, đương nhiên, cũng không tránh khỏi chuyện làm nũng đòi ngủ chung với mẫu thân. Đối với chuyện này, đến nay, tôi thật sự không tìm được lý do nào để mà từ chối.

Cho nên về tình về lý, tôi cũng đều hi vọng tiểu ngu ngốc đừng tới đây nữa.

Không hy vọng hắn tới đây là một chuyện, còn hắn có thật sự đồng ý hay không lại là một chuyện khác.

Xin lỗi hai ba câu, tiểu ngu ngốc đột nhiên thở phào, nằm ngửa ra nói: “Vì sao đừng tới à? Chẳng lẽ chàng thích cô Trại Nguyệt kia hay là thấy ta lớn hơn chàng hai tuổi, rồi chê ta già, ta nói cho chàng biết, nếu tiểu ngu ngốc chàng dám bỏ rơi ta, ta sẽ cầm gậy đến cửa lớn Mục vương phủ… Ô ô!” Mấy câu không đầu không đuôi còn chưa kịp giãi bày ra hết, môi đã bị tiểu ngu ngốc hung hăng chặn lại.

Một lát sau, tiểu ngu ngốc mới buông tôi ra nói: “Liêm Nhi, thật ra mấy ngày nay ta có chút thiếu phương pháp”.

“Ta biết”.

“Đợi ta thêm nửa tháng, rất nhanh thôi”.

“Ừ, ta chờ chàng”.

“Còn có một chuyện, ta thật sự rất đau đầu, nhưng lại nghĩ không ra… cũng không biết nên làm gì bây giờ, có lẽ… giữa nữ nhân với nữ nhân nói chuyện với nhau sẽ dễ hơn?”

Ngớ ra hai giây, tôi nhìn tiểu ngu ngốc thần tình đang ảo não lần nữa, còn có chuyện gì mà khiến cho hắn trong lúc thế này lại phân tâm chứ?

“Sao?”

…………

Hôm sau, Hiên Mặc Lâu, tôi gặp nữ nhân quan trọng thứ ba trong cuộc đời tiểu ngu ngốc.

An Lăng Nguyệt nhìn thấy tôi, cũng vô cùng kinh ngạc.

“Chị dâu?”

Tôi cười đứng dậy, không nói.

Nguyệt Nhi kéo tay tôi cười đến mi phi sắc vũ, “Muội đã nói ca ca có chuyện gì mà khó nói ở nhà, lại bảo muội đến quán trà, hóa ra là chị dâu”.

Tôi ngăn Nguyệt Nhi đang ôn chuyện, lắc đầu cười nói: “Đích thật là có một số chuyện không tiện nói ở nhà, cho nên ca ca muội mới gọi ta đến quán trà”.

Sắc đêm dài đăng đẳng, tiểu ngu ngốc mấy ngày chạy tới chạy lui giữa tiểu viện của Trương Thế Nhân và Mục vương phủ, ngoại trừ việc hẹn hò với tôi ra còn phát hiện một bí mật khiến cho hắn tay chân luống cuống. Vốn dĩ, hẹn tình nhân không phải chỉ mỗi mình hắn, còn có cô muội muội bé bỏng mà hắn quý nhất – Nguyệt Nhi. Đối với chuyện này, tôi rất vui sướng khi người gặp họa mà bình phẩm một câu: thượng bất chính hạ tắc loạn.

Nói đến cũng gây nghiệt, mấy ngày nay từ trên xuống dưới của Mục vương phủ, đều tập trung cả tinh thần lẫn thể xác vào đại sự tạo phản, lơ là đi cô gái nhỏ ngoan ngoãn. Ngoại trừ tôi ra, nào ai có thể nghĩ tới được chuyện An Lăng Nguyệt cùng Chu Diệc Thủy vừa mắt nhau, lại có ai ngờ được cô thiên kim tiểu thư tao nhã đứng đắn đêm khuya gặp tình lang, hẹn hò dưới ánh trăng. (nguyên văn: hoa tiền nguyệt hạ)

Vì thế, sau khi tiểu ngu ngốc nhìn thấy cảnh hai người chàng chàng thiếp thiếp, hoàn toàn sụp đổ. Tôi không có gan nói cho tiểu ngu ngốc là kỳ thật tôi đã sớm biết chuyện này, đành phải nói lãng đi: “Thật ra cũng không sao cùng lắm thì, nếu gạo đã nấu thành cơm, các ngươi chỉ việc tác thành cho Nguyệt Nhi thôi. Muội ấy vốn không thích Văn Mặc Ngọc, huống chi Văn Mặc Ngọc với Huyền Nguyệt…”, còn chưa nói dứt lời, tôi đã tự động ngậm miệng, nuốt ngược câu sau trở lại. Đối với chuyện này, tôi thật ra vẫn rất nghi ngờ. Hoặc là nói, rất bàng hoàng.

Nguyệt Nhi là con gái cưng của An Lăng Tiêu với Túc Phượng, em gái giỏi giang của tiểu ngu ngốc, xem tình hình này, quan hệ của Văn Mặc Ngọc và Huyền Nguyệt cả nhà bọn họ đều đã rõ trong lòng, nhưng dưới tình huống như vậy mà bọn họ lại vẫn kiên trì coi Nguyệt Nhi là công cụ chính trị gả cho Văn Mặc Ngọc, nếu không phải tôi náo loạn, ai có thể đoán được cục diện ngày hôm nay ra sao?

Tiểu ngu ngốc thổn thức không thôi, hôn hôn lên trán tôi nói: “Liêm Nhi, nàng nghĩ rằng ta với cha mẹ muốn thế lắm sao? Nàng cho rằng ta không muốn rước nàng về Mục vương phủ sao?”

Tôi trầm mặc, không nói lời nào. Người khác không biết, ta thì sao lại không hiểu? Tình cảnh lúc này, so với Vương Uyển Dung ngày đó có gì khác nhau đâu? Khởi sự thành hay bại, chẳng qua là một đêm thôi. Cho dù Mục vương, Hoài vương, Văn lão gia tử có chuẩn bị chu đáo cỡ nào, nhưng mà điều hủy diệt nhất chính là kế hoạch bị vỡ. Loại thời khắc ấy, hưu tôi, nếu như hắn có thất thế, tôi có lẽ vẫn còn đường sống; ngược lại…

Trong màn diễn này, Vương Uyển Dung, tôi, Nguyệt Nhi đều là nhược điểm không thể đụng vào nhất của bọn họ, cũng là vũ khí trí mạng nhất của kẻ địch. Cho nên, chúng tôi cần phải che dấu, ẩn nấp. Giờ nếu mà tác thành cho Nguyệt Nhi, để cho cô ấy quang minh chính đại đính hôn với Chu Diệc Thủy, chỉ sợ sẽ phá hỏng mọi chuyện, không chỉ Nguyệt Nhi không có chút xíu đường lui, đến Chu gia cũng sẽ tai ương ngập đầu.

Không sai, tôi đột nhiên có chút hiểu được. Bất luận Nguyệt Nhi có gả cho ai, đều có thể gây họa diệt môn, nhưng năm tháng vẫn còn dài, rơi vào đường cùng nên mới chọn Văn Mặc Ngọc để lấp liếm. Trong đêm tối, tôi với tiểu ngu ngốc nằm ngửa ra, nghe giọng nói trầm trầm sâu lắng mê hoặc người của hắn: “Để Nguyệt Nhi gả cho Văn Mặc Ngọc, là kế sách tạm thời, cũng là cử động bất đắc dĩ. Kế hoạch của bọn ta vốn là để Nguyệt Nhi ba ngày sau theo nàng và mẫu thân rời khỏi Lạc Vân quốc, tụ họp với biểu di, bây giờ… Liêm Nhi, ta thật không biết nên nói với muội muội như thế nào”.

…………

Hớp ngụm trà, tôi bình tĩnh mà trình bày: “Ca muội thấy muội ước hội với Chu Diệc Thủy”.

Nguyệt Nhi mở to mắt, cả kinh đến mức không nói nên lời.

Tôi đặt chén trà xuống, vẫn vân đạm phong kinh mở miệng như cũ: “Đừng sợ, ta đứng về phía muội”. “Chị dâu quyết định, giúp muội bỏ trốn”.

“… Chị dâu, đại ơn đại đức Nguyệt Nhi khó mà báo đáp, xin nhận một lạy của muội!”

Nhìn An Lăng Nguyệt kích động dập đầu, trong lòng tôi thầm vì tiểu ngu ngốc bi ai ba giây. Thực xin lỗi, tướng công yếu quý, lần này thật không được trách tôi, thứ nhất là vì lòng dạ của nữ nhân và đầu óc đều được làm từ đậu hủ, gặp chuyện thế này thật sự không có cách nào mà lý trí phân tích giống như nam nhân được; thứ hai tôi trước giờ miệng lưỡi không nhanh nhẹn, tiểu ngu ngốc thông minh vậy mà cũng không biết khuyên giải thế nào, thì tôi làm sao mà khuyên giải cho được, để Nguyệt Nhi đi theo bọn tôi? Huống chi, đối phương còn là một cô gái đang yêu đương cuồng nhiệt, có thể vì người mình yêu mà hiến cả mạng sống. Vì thế, kết quả tốt nhất…

Tôi cúi người xuống, nói nhỏ: “Nguyệt Nhi, chắc muội biết mật đạo của Mục vương phủ ở chỗ nào chứ?”

…………

Bên trong mật đạo của Mục vương phủ, ách ~ hoặc là nói, dưới giường của tôi với tiểu ngu ngốc, Nguyệt Nhi mang theo gói đồ, nhắm mắt bám chặt đi theo tôi.

“Chị dâu, muội rất sợ, chỗ này thật sự có thể thông ra ngọn núi nhỏ ngoài thành sao?”

Tôi lắc lắc cây đuốc trong tay nói: “Nguyệt Nhi đừng sợ, muội cứ tin ta là được”.

Lại nói, mật đạo này tôi mới biết cũng không lâu. Mấy ngày trước lúc cùng tiểu ngu ngốc cuồng đãng, nhân lúc ngọt ngào từng dùng lời đường mật pha trò, dưới giường chúng ta có cái mật đạo, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao mà mỗi lần ta với “Văn Mặc Ngọc” ước hội, hắn đều về nhà trước ta. Lúc đó sau khi nghe xong, hắn độc ác dùng miệng cắn hết mấy cái trút giận cũng thôi đi, không ngờ tới hôm nay, mật đạo này rốt cuộc cũng phát huy tác dụng.

Nguyệt Nhi hơi chần chờ, “Chị dâu giúp muội thế này, nếu ca ca biết có trách chị không?”

Tôi vỗ vỗ bả vai của cô ấy an ủi, lại không được lấy chuyện Mục vương phủ tạo phản ra để thảo luận, đây cũng là ý tứ của tiểu ngu ngốc, không được nói cho muội muội biết mảy may chuyện tạo phản, nhưng phải lừa cô ấy là tạm thời rời khỏi Chu Lang, cùng bọn tôi rời khỏi Lạc Vân quốc. Chuyện như vậy tôi tự nhận mình không có cách nào làm được, lại vì hạnh phúc của cả đời Nguyệt Nhi mà suy nghĩ, lúc này mới có chuyện giúp cô ấy bỏ trốn.

Tôi nói: “Nguyệt Nhi không cần lo lắng cho ta, ta sẽ giải thích rõ với ca ca của muội. Sau khi muội với Chu Lang hội hợp sau núi, cứ nhắm thẳng phía tây mà đi, có chuyện gì cũng không được quay đầu lại. Nửa tháng sau, nếu nghe thấy tin tức gì, thì hãy mở cái túi gấm này ra”.

Tôi cầm gói bạc và túi gấm đưa cho Nguyệt Nhi, lại tinh tế dặn dò vài câu trước lúc đi. Túi gấm chẳng qua là cố ý lừa bịp, bên trong chỉ có hai hàng chữ bút lông xiêu xiêu vẹo vẹo:

Nếu bại, chớ có quay lại.

Nếu thành, trông ngày về!

Tôi nghĩ, đây chính là kết cục tốt nhất. Về phần tôi, quyết định sẽ không ngốc mà nghe theo lời tiểu ngu ngốc, cùng điểu lão đầu và gia quyến đi lánh nạn, tôi còn muốn nhìn quang cảnh náo nhiệt Huyền Nguyệt mặc long bào, Văn Mặc Ngọc và Kỳ Nhi đấu đá tranh nhau ngôi vị hoàng hậu.

Cứ lo suy nghĩ mà đi tới, Nguyệt Nhi sau lưng đột nhiên dừng bước lại.

“Chị dâu, tường đối diện có tiếng người”.

Tôi nghe cô ấy nói vậy, đột nhiên sởn tóc gáy. Chỗ này tối như mực, cũng đừng có cái gì bậy bạ đi chứ?囧

“Nguyệt Nhi chớ có nói bừa”.

Nguyệt Nhi lúc này còn kéo tôi tiến về phía trước, hồi hộp đến cực điểm, “Là thật đó, chị nghe xem”.

Tôi với Nguyệt Nhi nín thở, quả nhiên… tường đối diện truyền tới tiếng tranh cãi. Cũng may cũng may, không phải là tiếng khóc ai oán của nữ nhân.

Giơ cây đuốc, tôi với Nguyệt Nhi lẳng lặng lắng tai nghe, tiếng tranh cãi này… hình như là của một nam một nữ. Trong mơ hồ, chỉ nghe người nam nói:

“Nàng không được tùy hứng. Ai! Sớm biết thế đã trực tiếp trói lại, tội gì mất công thế này?”

“Hừ hừ, trói ta? Ông nghĩ là ông có khả năng này sao?”

“Nàng ở lại đây thì có ích gì?”

“Làm sao vô dụng? Ta phải tự tay mình giết kẻ thù!”

“Hồ nháo, chúng ta ngày đó…”

Tôi líu lưỡi, lỗ tai không tự giác mà kề sát tường thêm một chút, “Sao tự nhiên tới chỗ hay lại cắt rồi?”

Gương mặt của Nguyệt Nhi cũng ngỡ ngàng, “Chị dâu, muội thấy giọng nói này rất quen thuộc”.

“Thật à?”

Tôi với Nguyệt Nhi vừa nói vừa dứt khoát kề sát lỗ tai lên tường, tiếng tranh cãi càng lúc càng lớn.

“Phượng Nhi, lúc trước nàng đã đồng ý với ta thả cho hắn một con đường sống”.

“Đường sống? Nhiều năm nay, hắn có cho ta một con đường sống sao? Có cho Nhiên Nhi một con đường sống sao? Nếu không nhờ bọn Ảnh Tử bảo vệ mẹ con bọn ta, nếu không phải Nhiên Nhi giả ngây giả dại, hắn chịu buông tha cho ta, buông tha cho Nhiên Nhi sao?”

“… Vào lúc này, ta sao có thể đi? Ta phải tận mắt nhìn Lạc Diên Đế đầu rơi xuống đất!”

Ầm!

Lạc Diên Đế đầu rơi xuống đất, tôi với Nguyệt Nhi, từ tường bên này ngã xuống đối diện.

“A!”

“Ôi!”

Hai tiếng kêu lên cùng lúc, vì cả hai người chúng tôi đều dùng hết sức bám lên vách tường, lại không biết cái tường này có thể lay động, đẩy vào, xông vào phòng người khác.

“Con dâu?”

“Nguyệt Nhi?”

Tôi với Nguyệt Nhi hai mặt nhìn nhau, ngẩng đầu nhìn thẳng An Lăng Tiêu với Túc Phượng.

Nhìn vẻ mặt “Muội đã nói giọng nói này quen lắm mà” của Nguyệt Nhi, khiến cho tôi dở khóc dở cười.

An Lăng Tiêu coi như trấn tĩnh, đứng tại chỗ không đỡ hai người bọn tôi đang nằm dưới đất dậy nói: “Sao các ngươi lại ở đây?”

Tôi nhìn về phía Nguyệt Nhi, lại gặp phải ánh mắt cầu xin của cô ấy, đành phải le lưỡi nhìn An Lăng Tiêu với Túc Phượng mà nở một nụ cười ủy khuất nhất, khó coi nhất thế giới nói: “Cha chồng, mẹ chồng, hai người xem mặt trời đêm nay lớn thật, có phải nên đi uống trà chiều rồi không?”

Tiểu ngu ngốc chết tiệt, kề gối như thế mà nói cũng không nói cho hết? Lúc nào cũng chỉ nhớ rõ làm chuyện đó, lại không nhớ nói cho tôi biết mật đạo này ngoại trừ thông qua đáy giường của chúng tôi, còn thông ra đáy giường của điểu lão đầu?

Chương 51

Ta thật sự là, quá coi thường điểu lão đầu rồi.

Đây là câu nói đầu tiên của tôi, lúc từ mật thất đi ra nhìn thấy tiểu ngu ngốc.

Câu thứ hai là: An Lăng Nhiên ta cũng quá coi khinh ngươi rồi.

Cái gì gọi là càng sợ gặp, thì phải càng gõ tới cửa. Âm mưu quỷ kế, mưu quyền soán vị, mấy chuyện làm người ta đau đầu này tôi cũng đều lần lượt đụng phải, phút cuối cùng mới hiểu nguyên do từ đầu đến cuối.

Ngàn tính vạn tính, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện Túc Phượng chính là công chúa tiền triều; trái nghi phải đoán, cũng chưa từng nghĩ đến An Lăng Nhiên chính là huyết mạch hoàng tộc duy nhất còn lại của tiền triều. Nhìn đôi mắt đen sáng như bảo thạch của An Lăng Nhiên, kỳ thật, tôi càng muốn ngửa đầu hét to: ôi mẹ ơi, vận khí của con quả là rất rất rất đen đủi mà.

Trước Lạc Vân quốc, Vương triều bị tiêu diệt có tên là “Nhã Vân quốc”, nghe nói bộ tộc của Lạc Diên đế cùng với Vương tộc Nhã Vân quốc còn có chút quan hệ thân thích. Cuối cùng có một ngày, Lạc Nguyên Tông không biết nghĩ thế nào – vào cung, lật đổ ngôi vị hoàng đế, đoạt tần phi, giết sạch cả hoàng tộc.

Nhưng dù có giết sạch, cũng luôn luôn có người may mắn bị bỏ sót. Thái gia gia của Túc Phượng – tiền triều tiểu hoàng tử lặng lẽ được cựu thần Vương Thích mang về nhà, lấy thân phận “nuôi con” nuôi lớn. Lạc Nguyên Tông có nghĩ cũng không sao ngờ được tiểu hoàng tử tiền triều được cựu thần đặt bên cạnh mình không coi vào đâu, to gan lớn mật mà lay lắc như thế. Vì thế, ngày qua ngày Túc Phượng con phượng hoàng bị lãng quên này bình yên vô sự mà trưởng thành tiểu thư khuê các; bình yên vô sự gả cho An Lăng Tiêu còn chưa phải là Vương gia; bình yên vô sự mà hạ sinh tiểu thế tử - An Lăng Nhiên.

Mãi cho đến khi, một phong mật hàm được đưa đến tay Lạc Diên đế.

Dựa theo những gì sau này Lệ Phi kể lại, qua nhiều năm điều tra, tổ chức bí mật của Lạc Diên đế rốt cuộc cũng tra được một chút manh mối: Mục vương phi rất có khả năng chính là hậu nhân của tiền triều. Tuy chỉ là một chút dấu vết, cũng đã làm cho tấc lòng của Lạc Diên đế đại loạn. Nếu như Túc Phượng là công chúa tiền triều, thời gian cũng qua lâu rồi, nàng cũng đã an tâm gả làm vợ người, Lạc Diên Đế mắt nhắm mắt mở có lẽ cũng đã cho qua; nhưng mà nàng lại sinh ra một đôi nam nữ, có con trai làm người kế vị hợp pháp của Nhã Vân quốc, hơn nữa trong tay An Lăng Tiêu còn có binh quyền khổng lồ…

Một đêm này, Lạc Diên đế hoàn toàn mất ngủ.

Hậu quả không thể lường được! Lệnh ám sát kẹp dưới cánh bồ câu đưa thư được thả đi, nhiễm đỏ cả con đường núi mà điểu lão đầu và An Lăng Nhiên đi qua, đốt hết phủ viện nhà mẹ đẻ của Túc Phượng. Túc Phượng được cứu, cả cha mẹ đều chết, An Lăng Nhiên cũng không thấy bóng dáng.

Chuyện sau đó, cũng có thể đoán được mang máng.

Mục vương phủ đau vì mất thế tử, Lạc Diên đế tự cho là nguy tình đã được giải trừ, lại nhớ tới trước giờ An Lăng thế gia nhiều thế hệ nguyện trung thành với triều đình, nghĩ tới tình nghĩa, mắt nhắm mắt mở không quản đến chuyện thân phận của Túc Phượng nữa. Ai có thể ngờ, An Lăng Nhiên được Tố Tâm cứu, giả ngây giả dại trở về Mục vương phủ. An Lăng Tiêu từ đó càng giới nghiêm bảo vệ con trai, lại thêm An Lăng Nhiên hơn mười năm trời giả hoàn toàn làm tên ngốc, Lạc Diên đế kỵ binh lực của An Lăng Tiêu, lúc này mới tránh được rất nhiều đao quang kiếm ảnh.

“Binh bức dân phản a!” Đây là giải thích hợp lý duy nhất mà tiểu ngu ngốc cho tôi.

Hắn nói, kỳ thật cả nhà bọn họ cả một chút ý tứ tạo phản cũng không có. Đã nhiều năm như vậy, vốn cũng không có loạn thần tặc tử hoặc tiền triều cũ trong tưởng tượng của Lạc Diên đế đến tìm mẹ con bọn họ, nếu không phải ám sát lần đó, hắn thậm chí còn không biết trong nhà còn có mật đạo, cũng càng không biết mình chính là Vương tôn tiền triều.

Trong này, có rất nhiều khuất tất.

Vốn là, Túc Phượng lành bệnh cũng không tin con trai mình đã chết, nhưng lại không thể lộ liễu ra phủ, liền nhân lúc trời tối ra mật đạo, gian nan lắm mới tìm được Tố Tâm, mẫu tử gặp lại, đương nhiên kể chuyện này ra, lúc này mới có An Lăng Nhiên giả ngu hồi phủ.

Tôi nghe mà mồ hôi nhỏ giọt, “Nói vậy, cha mẹ chồng sớm đã gặp Tố Tâm? Sớm biết ta là hàng giả?” Đáng thương cho tôi ngày đó còn lo lắng không yên, ngày ngày đêm đêm đều thấy ác mộng, sớm biết ngày hôm nay lúc trước cần gì phải?

Tiểu ngu ngốc gật đầu, “Ngày đó mẫu thân dùng kế châm ngòi Trần hoàng hậu, để bà ta ở trên đại điện, làm trò cho văn võ bá quan, rõ rành rành đem Ô bố Lạp Thác gả cho Huyền Nguyệt giao cho ta, kỳ thật chính là muốn tìm đường lui cho sau này. Lạc Diên đế mặc dù hận mẫu tử ta tận xương, nhưng vẫn khó tìm được cơ hội xuống tay, hơn nữa hắn cũng đã già, lại nghĩ đến Hạp Hách chỉ là một nước nhỏ, không đủ sức làm loạn, nên mới đồng ý ra chỉ.”

Tiểu ngu ngốc dừng một chút, lại nói: “Hắn như vậy, thứ nhất là vì nhà mẹ đẻ Trần hoàng hậu quyền khuynh vua dân, một câu của Trần hoàng hậu khiến cho triều đình cũng phải trở mình, Lạc Diên đế chịu áp lực quá lớn nên không thể không đáp ứng việc hôn nhân này; thứ hai, cũng chỉ sợ hắn cũng muốn dùng vị công chúa này xem thử ta là ngốc thật hay ngốc giả, coi bộ là quyết định tốt.”

Tôi mở to hai mắt, “Vậy bây giờ chàng bại lộ, chẳng phải là rất nguy hiểm sao?”

An Lăng Nhiên thản nhiên nhếch nhếch khóe miệng, nói cứ như không có gì: “Cho nên, phản này, phải tạo!”

Nói đến chuyện này, tôi rất phân vân, cũng đột nhiên có chút hiểu được tại sao ở trong mật thất, điểu lão đầu nhất quyết không chịu rời đi. Lúc tôi với Nguyệt Nhi phá tường xông vào, An Lăng Tiêu chính là đang tận tình khuyên bảo Túc Phượng mau chóng rời khỏi Lạc Vân quốc, hội hợp với Vương Uyển Dung. Bởi vì trong chuyện này, bà ta mới chính là cái gai trong mắt Lạc Diên đế, thịt trong cây đinh. Ai ngờ điểu lão đầu có nói gì cũng không chịu rời đi, lúc này hai người mới tranh cãi hẳn lên.

Bọn họ chỉ nghĩ, mật thất này rất bí mật, cho dù có ầm ĩ ngất trời cũng không có người thứ ba nghe thấy. Ai biết được, không chỉ xuất hiện người thứ ba, mà còn có người thứ tư.

Tôi hơi kích động mà từ phía sau ôm lấy lưng tiểu ngu ngốc, nói mấy câu xúc động nhất, buồn nôn nhất trong cuộc đời này, tôi nói: “Tướng công, đừng bắt thiếp đi, thiếp muốn ở cạnh chàng. Sống cũng được, chết cũng được, đều phải ở bên nhau”. Nói hết lời xong, tôi tự làm mình run lẩy bẩy, toàn thân nổi cả da gà quần áo cũng không thoải mái.

Phản ứng đầu tiên của tiểu ngu ngốc cũng không phải là nhu tình mật ý vuốt ve bàn tay mềm mại bên hông của hắn, mà là khẩn trương giữ chặt tôi, nào là tìm manh mối nào là xem sắc mặt.

“Bị bệnh? Hay phát sốt?”

Tôi đen mặt, trừng mắt nhìn tiểu ngu ngốc. Tôi thừa nhận, trước kia đọc tiểu thuyết ngôn tình, vẫn rất khinh bỉ lúc sinh ly tử biệt, người nữ kéo góc áo của người nam khóc la: “Ta không đi, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ mong chết cùng ngày cùng tháng cùng năm”. Đối với chuyện Vương Uyển Dung, đánh giá sau đó của tôi cũng là: nàng ở lại cũng không có tác dụng gì, đi rồi Lý Đình Chính mới có thể nhàn hạ, có thể không phiền mà ở nhà làm đại sự.

Cho nên, lúc tiểu ngu ngốc muốn tôi đi theo Trương Thế Nhân, điểu lão đầu lánh nạn, tôi rất sảng khoái đáp ứng. Phụ nữ và trẻ em (nữ nhân bưu hãn giống như Kỳ Nhi không tính) ở trong trận chiến này chỉ sẽ trở thành yếu điểm, là vợ trước, rời đi tránh gió mới là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng đến lúc này, vợ trước như tôi bắt đầu hối hận. Giờ mới thực ứng với câu “Chuyện không liên quan tới mình to tát thế nào cũng lo lắng”, đến chuyện xảy ra thật trên người mình, thì lại không chịu.

Tôi ngang bướng nói: “Ta không đi, nhất quyết không đi”. Tiểu ngu ngốc vẫn không chịu nói cho ta biết thân thế của hắn, sợ là đoán được sau khi tôi biết được sự thật sẽ không chịu đi. Lần tạo phản này, làm sao là Huyền Nguyệt cầm đầu, rõ ràng là tiểu ngu ngốc cầm đầu. An Lăng Tiêu có câu nói cũng nói sai rồi, cái gai lớn nhất trong mắt Lạc Diên đế không phải là Túc Phượng, mà là tiểu ngu ngốc nhà tôi! Cho dù khởi sự có thành công thật, ngày Huyền Nguyệt khoác hoàng bào, không chừng lại bất lợi cho An Lăng Nhiên?

Nói tóm lại, tóm lại mà nói, tiểu ngu ngốc rất nguy hiểm! Nếu lúc này tôi rời khỏi, tôi rất sợ lại giống như Mẫn Đạt vương tử, lần từ biệt này, chính là mãi mãi.

Tiểu ngu ngốc hôn hôn lên trán tôi, vẻ mặt dịu dàng.

“Đồ ngốc, không đâu, chuyện nàng nghĩ mãi mãi cũng sẽ không phát sinh. Huống chi, nếu nàng không đi, thằng nhóc Kỳ Lân phải làm sao bây giờ? Cũng phải theo nàng chịu nguy hiểm sao? Mẫn Đạt vương tử người ta trước khi đi đã căn dặn nàng rất nhiều lần là chăm sóc con trai a ~”

Tiểu ngu ngốc cố ý kéo dài giọng, tôi cũng theo đó mà giật mình. Lời của tiểu bánh ú…

Đánh gãy suy nghĩ của tôi, tiểu ngu ngốc phất phất tay điệu bộ như mất kiên nhẫn, “Được lắm, thân thế trước kia cũng kể hết cho nàng rồi, có lẽ cũng nên tới phiên nàng giải thích rõ ràng với ta rồi chứ?”

Nhìn tờ giấy đang lắc lư trong tay tiểu ngu ngốc, tôi theo bản năng lùi về sau. Xét thấy vết xe đổ, tôi biết vợ chồng dù có chuyện gì cũng cần thương lượng, bằng không sẽ giống như chuyện lần trước thiếu chút nữa tôi bị cho là dâm phụ đem đi ngâm lồng heo, cho nên, lần này giúp Nguyệt Nhi bỏ trốn, tôi rất ngoan ngoãn để lại tờ giấy trên bàn, coi như là tiền trảm hậu tấu. Đây cũng chính là lý do tại sao mà An Lăng Nhiên lại nhanh chóng tới mật thất.

Tôi kéo kéo da mặt, chân cũng đã đến bên giường, hết đường lui.

“Tiểu ngu ngốc, ha ha, chàng… nghe ta giải thích”.

Sự thật chứng minh, mấy lời kiểu như “nghe ta giải thích” mặc kệ là đặt trong tiểu thuyết ngôn tình hay là phim truyền hình, đều chỉ có một hiệu quả - vô dụng. An Lăng Nhiên một bước bước lại gần, “Hiện tại công tác khuyên bảo Nguyệt Nhi rời đi càng thêm khó, cha mẹ không có cách còn muốn tiến hành đồng bộ, quá quắt đến mức còn định để cho cái tên xú tiểu tử họ Chu kia cùng nhau chạy trốn, Liêm Nhi, nàng xem sổ này chúng ta nên tính thế nào đây?”

Khuôn mặt tôi cười đến mức có phần đơ ra, “Ta… ta cũng là…”

Bịch!

Tôi hoa lệ mà bị gục ngã, mặc dù giường rất êm rất rộng, nhưng bị thể trọng của tiểu ngu ngốc đè lên như thế, tuyệt đối không phải chuyện gì thoải mái.

Tiểu ngu ngốc táo bạo xé quần áo của tôi, thở dốc nói: “Liêm Nhi, còn nhớ nương ta nói thế nào không?”

“… Nhớ”.

Lúc tôi theo An Lăng Nhiên ra khỏi mật thất, Túc Phượng mặt không đổi sắc vỗ vỗ bả vai con trai mình, nửa châm chọc nửa cảnh cáo nói: “Trở về quản lại cho tốt, bất luận là nhỏ sáp đèn cầy cũng được, ngâm nước ớt cũng được, ngày mai, ta chỉ muốn thấy một nàng dâu nhu thuận, biết vâng lời.”

Tiểu ngu ngốc nói: “Liêm Nhi, roi da cùng với thôi – tình – dược nàng chọn cái nào đây?”

“… Đành cái sau vậy.”

Cả buổi tối bị thôi thúc.

…………

Hôm sau, nghênh đón tôi với An Lăng Nhiên rời giường, là một tiếng hét bén nhọn.

Tối qua cùng tiểu ngu ngốc đùa đến điên, trời gần sáng mới ngủ, bị đánh thức như vậy đương nhiên rất làm cho người ta khó chịu, vì thế tôi mang cái đầu rối tung ngồi dậy, há miệng ngáp hai cái nói: “Vương mụ mụ, ta bảo bà hét cái gì hả? Mặc dù ta nửa đêm trở về là có chút đột nhiên, nhưng mà ngươi cũng… a a!” Mới nói một nửa, tôi nhìn người tới, như có chút không tin, dùng sức dụi dụi mắt, lại nhìn thêm mấy lần. Người đứng ở cửa vẫn không thay đổi, chỉ là miệng há càng ngày càng to hơn.

Trại Nguyệt mặc bộ hoa y màu xanh, trên đầu vân kế cao quý, hay tay che tai, vẫn trợn mắt há hốc mà nhìn tôi. Tôi nuốt nuốt nước miếng, mới lấy tay chó lắc lắc người bên cạnh.

“Tiểu ngu ngốc, tiểu ngu ngốc”.

“Ngô…”

“Mau ngồi dậy, tiểu ngu ngốc!”

Tiểu ngu ngốc mặc dù tối qua vui vẻ, nhưng dù sao cũng tiêu hao chút thể lực, lúc này đang ngủ dậy, bị tôi vừa lắc vừa vỗ cũng không nhịn được tức giận, đành phải ngồi dậy rống to về phía Trại Nguyệt công chúa: “Cút ra ngoài cho ta!”

Nói xong, ba người chúng tôi ở đây đều trợn tròn mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.