Hưu Thư Khó Cầu

Chương 41: Chương 41: Mẹ kế của mẹ kế




Gần đây Liêm Chi có chút buồn rầu.

Bởi vì thằng nhóc tiểu buồn tao[1] Kỳ Lân, mặc kệ có lừa có dụ thế nào, nó cũng không chịu nhìn mặt người mẹ kế này của nó. Hơn nữa, trong mắt tiểu bánh ú, Tố Tâm dù là một người mẹ kế, nhưng ít ra cũng dịu dàng gần gũi; bây giờ, bỗng thay đổi thành một nữ nhân không có đầu óc, ngoài trừ việc hay cười ngây ngô và gây rắc rối, cái gì cũng không biết, thật sự là… mẹ kế của mẹ kế, không thú vị. Vì thế, tiểu bánh ú đến An Lăng phủ ở gần nửa năm, cũng không thấy có chút ý nghĩ hòa hợp với Liêm Chi, mỗi ngày trừ việc phơi nắng với Vượng Trạch, luyện kiếm với An Lăng Nhiên, cái gì cũng không làm.

Liêm Chi rất buồn rầu.

Rốt cuộc làm sao mới có thể làm hòa với tiểu bánh ú đây? Liêm Chi bèn thỉnh giáo mẹ chồng túc trí đa mưu của mình. Túc Phượng rất khiêm tốn, liếc cười nói: “Nó dù sao cũng là một đứa nhỏ, sao lại có thể làm trò gây sức ép? Bây giờ không được tự nhiên như thế, chủ yếu là bởi vì đến hoàn cảnh lạ lẫm nên không quen thôi.”

“Vậy ý của mẹ là?”

“Con nít, không ngoài thích đùa giỡn, ngươi làm đủ trò dụ dỗ, khiến cho hắn cảm thấy ngươi thật lòng đối xử tốt với hắn, lâu ngày có thể không vui sao?”

Liêm Chi nhíu mày, “Con có làm đồ ăn ngon cho nó mà”.

Tiếc là tiểu bánh ú có khuyên gì cũng không chịu chảy nước miếng như lúc trước, sau đó xấu hổ ôm mẫu thân.

Túc Phượng cười nhạt: “Làm món gì đó lấy lòng đi, thằng nhóc đó vốn không cảm nhận được tấm lòng của người làm mẹ ngươi”.

Vì thế, đêm đó Liêm Chi tự tay làm bánh ngọt, rồi nhanh chóng chạy đi tìm tiểu bánh ú.

“Tiểu bánh ú, ngươi xem này, mẫu thân tự tay làm bánh bí đỏ cho ngươi này ~”, Vương mụ mụ nói con nít đều thích ăn đồ ngọt, dưới mật ngọt tuyệt vời trước mặt, tiểu bánh ú không có khả năng chống cự lại.

Vào lúc Liêm Chi còn đang chìm trong ảo tưởng, tiểu bánh ú quả thực là cầm lấy miếng bánh bí đỏ trên bàn. A a a! Thằng nhóc đã bị mình làm cảm động. Liêm Chi xúc động đến rơi lệ đầy mặt, kết quả…

Kết quả tiểu bánh ú lấy miếng bánh bí đỏ, đặt xuống mặt đất, sau đó ngoắc ngoắc Vượng Trạch đang ở cách đó không xa: “Đến đây, sói con nếm thử đi”.

“…”. Người nào đó như hóa thạch. Tâm huyết cả buổi tối của cô đấy, mồ hôi nước mắt đấy! Tiểu ngu ngốc muốn thử một miếng cũng bị cự tuyệt, bây giờ còn đang giận dỗi trong phòng, tên tiểu buồn tao này, lại dám lấy đi dụ chó?

Thế cục dần dần chuyển biến xấu, Vượng Trạch rất cẩn thận mà ngửi ngửi miếng bánh bí đỏ, rồi vẫy đuôi quay về ổ sói của mình.

Có lẽ, Vượng Trạch có lòng tốt, không đành lòng nên chừa cho chủ nhân, tấm lòng của Liêm Chi; cũng có lẽ, sói vốn không thích ăn đồ ngọt. Xấu xa không thua gì Kỳ Nhi (Kỳ Nhi bé nha), làm sao lại bỏ qua cơ hội “nhục nhã” mẹ kế của mẹ kế này chứ.

“Ngươi xem, đến Vượng Trạch cũng không thèm ăn. Ta sao dám ăn chứ”.

“Ngươi ngốc như vậy, đầu óc đều là bã đậu, bánh gì đó nhất định cũng chả có ngon lành gì. Ta không cần!”.

“…”.

Kế hoạch thất bại.

Liêm Chi ở trong ngực tiểu ngu ngốc thút thít một lúc. Nhìn đôi mắt của vợ mình khóc thành quả đào trong đến đáng thương, An Lăng Nhiên đau lòng không thôi.

“Thật ra, Tiểu bánh ú cũng không có khó thu phục như vậy. Mới đầu hắn cũng hơi kháng cự ta, bất quá sau khi ta dạy hắn xong một bộ kiếm pháp, nó mới bắt đầu chậm rãi chủ động tìm ta nói chuyện”.

Liêm Chi thực bi ai, cắn khăn tay tiếp tục ô ô: “Nhưng ta nào biết võ công, làm sao mà đi lấy lòng nó hả?”. Đến con gà cũng nhận bà con, giống như Tố Tâm, Liêm Chi thấy mình lòng có dư mà lực không đủ.

Tiểu ngu ngốc hôn hôn lên môi vợ mình: “Nếu thích võ công, chắc cũng sẽ thích đao kiếm gì đấy”.

Kết quả mới! Liêm Chi hiểu ra.

Hôm sau, ôm theo một bộ cung tiễn thượng hạng van xin từ chỗ cha chồng đi lấy lòng con riêng của mình.

“Tiểu bánh ú tới đây xem này, đây là do mẫu thân tốn rất nhiều công sức mới tìm được cho ngươi, nghe tướng công nói gần đây ngươi đang học bắn tên, mấy cái bằng gỗ đó làm sao so được với cái Long Huyền Nguyệt Truy Phong Tiễn này chứ!”.

Tiểu bánh ú không lên tiếng, nhưng đôi mắt đen láy trong veo lại mở to, thằng nhóc động tâm!

Liêm Chi dương dương tự đắc cầm cái cung tiễn trên tay: “Có phải thích lắm không?”.

Tiểu bánh ú khẽ cắn môi, suy nghĩ một lát mới hạ quyết tâm: “Ừ!”

“Vậy thì phải nói thế nào?”

“Cảm ơn mẫu… thân…”, hai chữ cuối cùng cứ như nghiến răng mà ra, thôi kệ không sao, Liêm Chi cũng thỏa mãn rồi, sờ sờ tiểu bánh ú, cảm xúc ngổn ngang. Nhóc con, mẫu thân vẫn sẽ yêu ngươi.

Cùng lúc đó, tiểu bánh ú như nguyện lấy được cung tiễn, khai cung, bắn tên, véo vụt…

Kế tóc giả trên đầu Liêm Chi bị bắn văng đi.

“…”. Người nào đó hoảng hốt run sợ, đứng tại chỗ không dám nhúc nhích.

“Tiểu, tiểu bánh ú, ngươi chờ mẫu thân đi rồi hãy lại… luyện tiếp…”.

Vụt vèo – mũi thứ hai xuyên qua tay áo của Liêm Chi.

Vèo vụt…

A a a! Liêm Chi hoàn toàn sụp đổ, chạy trối chết.

Kế hoạch lần hai, vẫn thất bại như trước.



Sau khi trải qua đủ loại đạn bọc đường, buồn tao tiểu bánh ú tính nết vẫn không đổi, vì thế, Liêm Chi chi hoàn toàn hết hy vọng.

Mặc nó tự sinh tự diệt đi, tôi chỉ hi vọng nó mau mau lớn lên, mau mau về hoàng cung làm thái tử của nó đi, Amen!

Không ngờ sau đó, mọi chuyện bỗng thay đổi kỳ diệu.

Liêm Chi mang thai.

Cả nhà đều vui mừng, mới đầu An Lăng gia còn có chút lo lắng, tiểu bánh ú có khi nào sợ bị lạnh nhạt hơn mà khi dễ Liêm Chi không? Vào lúc An Lăng Nhiên đang định tìm tiểu bánh ú để nói chuyện, một màn quỷ dị xuất hiện.

Ngày hôm đó, cũng giống như những phụ nữ có thai khác, Liêm Chi hay thèm ngủ, chiều chiều, vừa phơi nắng vừa nằm trên ghế quý phi ngủ ngon lành. Không biết có phải ảo giác hay không, Liêm Chi bỗng thấy, trong bụi có hình như có tiếng động rất nhỏ.

Liêm Chi bất động thanh sắc, nhắm mắt chợp mắt.

Chốc lát, trong bụi cỏ lăn ra một khối nho nhỏ, Liêm Chi lập tức trợn mắt, tiểu bánh ú muốn tránh cũng không được, đành xấu hổ đứng cứng ngắc tại chỗ. Người lớn đương nhiên sẽ không đi so đo với con nít, vì thế Liêm Chi chống cái thai đã bốn tháng hơi ngồi dậy, vẫy vẫy tay với tiểu bánh ú.

Tiểu bánh ú không tình nguyện, nhích về phía trước.

Liêm Chi cười kéo tiểu bánh ú tới ngồi xuống, lại lấy bánh hoa quế dụ, buồn tao tiểu bánh chưng mới ngoan ngoãn ngồi im.

“Gần đây ngươi cứ trốn ở chỗ xa xa nhìn bụng ta, làm sao thế?”.

Tiểu bánh ú mở to đôi mắt trong suốt, rốt cuộc cũng chịu nói ra nghi hoặc hồi lâu.

“An Lăng bá bá nói ngươi sắp sinh em bé, trong bụng ngươi chính là em bé sao?”

Liêm Chi đắc ý sờ sờ bụng, cười như gió xuân phơi phới, “Đúng vậy, là tiểu cục cưng. Sau này tiểu bánh ú phải giúp mẫu thân chăm muội muội ~”.

“Muội muội?”. Tiểu bánh ú lại mở to mắt, tưởng tượng đến cảnh trong bụng Liêm Chi bỗng sinh ra một đứa bé trắng trẻo, mềm mại, rất đáng yêu. Ngẩng đầu trộm liếc mắt nhìn Liêm Chi, tiểu bánh ú thầm nghĩ trong bụng: thể xác bề ngoài của mẫu thân Tố Tâm đẹp vậy, sinh em bé chắc chắn cũng sẽ đáng yêu, đừng có ngốc …giống như người này?

“Sau này có thật là sẽ cho ta mượn muội muội không?”.

Liêm Chi che miệng cười cười khanh khách ra tiếng: “Nếu ngươi thích muội muội, cho ngươi cưới làm vợ chịu không?”

Đẩy hết đám mây đen, rốt cuộc, vào một buổi chiều ấm áp, đôi mẫu tử oan gia Liêm Chi và thằng nhóc buồn tao tiểu bánh ú, giải hòa.

Nhiệm vụ toàn thắng, công lao thuộc về con: cục cưng ạ.

…………

Sáu tháng sau, em bé ra đời.

Vui vẻ ngoại trừ người mới được lên chức bố là An Lăng Nhiên, còn có một thân ảnh nho nhỏ cũng ghé đầu vào, vừa sốt ruột vừa khẩn trường chờ xem mặt cô vợ nhỏ của mình.

Nếu, nàng đáng yêu, ta lập tức đoạt nàng mang về cung, miễn để lây bệnh ngu ngốc của người kia; nếu không đáng yêu, ta liền tặng nàng cho Vượng Trạch.

Vì thế, lúc bả đỡ mới ôm em bé ra, tiểu bánh ú cũng chen chúc vào đám người, nhìn cục cưng đang được An Lăng Nhiên ôm trọng ngực.

“Ôi, chúc mừng đại nhân chúc mừng đại nhân, đứa bé trông rất dễ thương”.

“Mẫu tử bình an, Thiếu phu nhân có chút mệt, đã ngủ rồi”.

“Cháu ngoan của ta, ha ha, ta được làm bà nội rồi”.

Tiểu bánh ú cố chen vào chen vào, lủi vào đám người: “Ta muốn xem! Ta muốn xem!”.

Nhưng trời không chìu theo lòng người, cố sức chen vào đám người còn chưa kịp nhìn mặt em bé, vóc dáng thếp bé vừa vặn nhắm ngay mông của em bé. Tiểu bánh ú ngẩng đầu lên, nhìn thấy đầu tiên chính là…

Tiểu kê kê. (Con gà con)

“Tiểu kê kế?!”. Tiểu bánh ú kinh hô.

“Tại sao? Tại sao tại sao!!”.

Vợ của nó tại sao lại có tiểu kê kê? Muội muội tại sao lại có tiểu kê kê? Tại sao mọi người không ai phát hiện em bé rất kỳ quái, có tiểu kê kê?!

A a a!

Bây giờ đừng nói là cưới, đến ngay cả lừa Vương Trạch thôi cũng không thể.

Bởi vì, nó là quái vật, là muội muội có tiểu kê kê.

Tiểu bánh ú run sợ, sợ hãi nhích lui từng bước một.

“Không muốn đâu không muốn đâu, ta không muốn cưới người vợ có tiểu kê kê”.

Ô ô ô! Như tiếng sấm, tiểu bánh ú bỏ chạy ra ngoài.

[1] Buồn tao dịch sang Tiếng Anh nghĩa là “man show”, là một từ ngữ thịnh hành của giới trẻ Trung Quốc. Từ này dùng để chỉ một người bề ngoài bình tĩnh, trầm mặc nhưng lại biết suy nghĩ và có nội hàm. Nhóm người này khó mà biểu đạt và thể hiện những hỉ nộ ái ố cùng với biến đổi tâm trạng ra ngoài, nhưng ở trong hoàn cảnh hoặc nơi đặc thù, sẽ thường xử sự ngoài dự đoán của mọi người


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.