CHƯƠNG 12
Trường Tiếu vén y bãi1 dài thượt lên, hướng về dòng suối trong trẻo nơi sơn lâm mà đến, hạ mình ngồi xổm xuống cạnh dòng suối, đặt tay vào trong nước, cảm nhận được xúc giác mát mẻ của nước chảy qua kẽ tay, mỉm cười một cách thoải mái.
Hai tay khép lại, hứng một ít nước suối, đưa lên miệng uống một hơi, sau đó mới dùng nước suối tẩy rửa mặt một chút, rửa một lúc lâu, cảm thấy trên mặt thoải mái hơn, mới nghe thấy tiếng vó ngựa từ sau truyền đến.
Y bất giác cười khẽ một tiếng, sửa sang lại y phục một chút, rồi đứng dậy bước đến đứng bên cạnh con ngựa đang tùy ý đứng nhai cỏ.
Trường Tiếu vươn tay vuốt ve đám lông mềm mại của bờm ngựa, mới thấy thân ảnh của người luôn truy đuổi theo y xuất hiện.
Trường Tiếu không nhìn về phía hắn, Bạch Thanh Ẩn thấy y rồi, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, cả người lấm tấm mồ hơi, hơi thở có chút gấp gáp, hắn vội vàng phóng ngựa đến cạnh Trường Tiếu.
Lúc này, Trường Tiếu mới chỉ đến hướng dòng suối lúc nãy mới vừa rửa mặt uống nước, bảo “Bên kia có dòng suối nhỏ, đến rửa mặt đi.”
Đưa mắt nhìn chăm chú Trường Tiếu một lúc lâu, Bạch Thanh Ẩn cũng không nói lời nào, chỉ hướng đến chỗ Trường Tiếu vừa chỉ bước đến, chỉ tốn thời gian khoảng một chung trà, hắn đã rửa mặt xong xuôi, quay trở lại.
“Ngươi học kỵ mã từ lúc nào?”
Bạch Thanh Ẩn trực tiếp hỏi thẳng.
Trường Tiếu nhàn nhã trêu ghẹo con ngựa, không nói lời nào, cũng không hề nhìn Bạch Thanh Ẩn.
Bạch Thanh Ẩn nhìn một hồi, xác định y không có ý trả lời, mới tiếp tục nói “Kỵ thuật của ngươi thập phần tinh thông, quả thực khiến kẻ giác giật mình.”
Hắn sống ngần ấy thời gian, cũng chưa từng nhìn qua kẻ nào có kỵ thuật lợi hại được như vậy, ngay cả kỵ thủ chuyên nghiệp có nhìn thấy, chắc chắn cũng sẽ tự thán bản thân.
Trường Tiếu kéo dây cương, dắt ngựa nhàn nhã bước đi trong rừng rậm rạp cây cối.
“Đã lâu lắm rồi, ta không kỵ mã…”
Mắt nhìn về phía trước, lời nói như tự lẩm bẩm với bản thân.
Bạch Thanh Ẩn cũng kéo dây cương bước đi bên cạnh, hắn lẳng lặng quan sát y như đang có điều suy tư.
“Trước kia, ta vốn là sống trên lưng ngựa…” khẽ cúi đầu, Trường Tiếu cười chua xót.
“Cái gì?” Bạch Thanh Ẩn nghe không rõ.
Trường Tiếu ngẩng đầu, nhìn hắn một cái, cũng không giải thích thêm, chỉ nói “Hiện tại đi đâu?”
Đối với thái độ không muốn trả lời của y, Bạch Thanh Ẩn nhíu mày thật sâu, hiển nhiên biểu lộ bất mãn đối với việc trả lời cho có lệ của y. Nhưng hắn cũng không tiếp tục truy vấn nữa, hắn không muốn tỏ ra cường ngạnh trước mặt Trường Tiếu, không muốn quá sức trói buộc y như đã từng trước đây——
“Trở về, tập họp với đội ngũ ủa chúng ta, sau đó mới tiếp tục lên phương Bắc, đêm nay phải đến được thôn trang phụ cận, bằng không buộc lòng phải lộ túc2 .”
Bạch Thanh Ẩn nhảy lên ngựa, nói với y.
Trinh Trường Tiếu cũng tùy ý nhảy lên ngựa, động tác thuần thục lại khiến Bạch Thanh Ẩn phải để mắt chú ý, bất quá hắn không vội hỏi nguyên nhân, hắn tin tưởng, sau này vẫn còn thời gian…
_______________________
Ước chừng một khắc sau, bọn họ mới tập họp với đội ngũ cách thành Tô Châu mười dặm.
Lúc này, đã là chạng vạng, cả đoàn người vì muốn nhanh chóng đến thôn trang tá túc trước giờ Tuất, bất dắc dĩ phải thúc giục hành trình, không dám kéo dài thời gian nữa.
Cũng bởi vì vậy, dọc theo đường đi, Bạch Thanh Ẩn cùng Trường Tiếu luôn phải thúc giục ngựa đồng hành thật nhanh, nên cơ hồ cũng không nói với nhau lời nào.
Nhưng bởi vì trên đường đi có trì trệ thời gian một chút, cho nên cả đoàn người vẫn là chậm hơn thời gian dự định khoảng một canh giờ, mới đến được thôn trang bọn họ dự định ngụ lại.
Lúc này đã là dạ thâm nhân tĩnh3, cũng may Bạch Thanh Ẩn có quen biết với một hộ nhân gia trong thôn, cho nên cả đoàn người mới không bị chủ nhân vốn đã ngủ say cự tuyệt, hơn nữa còn được nhiệt tình tiếp đãi.
Tùy tiện dùng chút thức ăn, sau đó tắm rửa một chút xong, một lời nói của chủ nhân khiến Trường Tiếu nhíu mày.
Nguyên lai, người trong đoàn khá nhiều, mà phòng thì chỉ có hai, hạ nhân chỉ có thể ở chung trong một phòng khá rộng rãi, còn Bạch Thanh Ẩn cùng Trường Tiếu, phải ở chung phòng còn lại.
Trường Tiếu ngồi trên ghế trầm tư một lúc, mới hướng đến cửa bước đi.
“Ngươi úuốn đi đâu?” Bạch Thanh Ẩn động tác nhanh hơn, kéo y lại.
“Ta đi xem bên ngoài còn khách *** nào hay không?” đẩy tay hắn ra, Trường Tiếu bình tĩnh đáp.
Nghe vậy, Bạch Thanh Ẩn không khỏi bật cười “Nơi này chỉ có hơn mười hộ nhân gia, căn bản không có khách ***.”
Trường Tiếu đuối lý, nhưng vẫn là không cam lòng bỏ cuộc “Vậy ta đây đến ở nhờ nhà khác cũng không được sao?”
“Ngươi ngẫm lại, bây giờ là lúc nào rồi? Bạch Thanh Ârn khoanh tay, ra vẻ ung dung như đã lường trước được mà nhìn hắn đối đáp lại “Ngươi cảm thấy lúc nửa đêm như vậy sẽ có người đồng ý cho một kẻ xa lạ vào nhà mình tá túc sao?”
Trường Tiếu muốn phản bác, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy lời nói của hắn không phải là không có lý, liền xụ mặt xuốn, ngồi trở lại ghế.
“Vậy ta đây đêm nay không ngủ.”
Bạch Thanh Ẩn nhìn y, lắc nhẹ đầu, sau đó mạnh mẽ kéo tay nhân lúc y không phòng bị, đi đến gian phòng được chuẩn bị cho họ nghỉ ngơi đêm nay.
“Ngươi muốn làm gì?”
Trường Tiếu mở to mắt trừng hắn, tức giận mà hỏi.
“Ngủ a, còn có thể làm gì nữa.”
“Ta không cần…”
“Ngươi rốt cuộc có phải nam nhân không?” Bạch Thanh Ẩn liếc nhìn y “Là nam nhân thì đừng có như nữ nhân bày ra vẻ nhỏ nhen như vậy nữa.”
Bị nói như thế, Trường Tiếu không tiếp tục tranh cãi nữa, nhưng vẫn là dùng sức hất tay Bạch Thanh Ẩn ra, một bộ dáng nhất quyết không chấp nhận ngủ cùng phòng với Bạch Thanh Ẩn.
Nhìn y như vậy, Bạch Thanh Ẩn bất giác im lặng, một lúc sau, mới trầm thanh nói “Ngươi có thể yên tâm, ta sẽ không làm gì với ngươi. Đêm nay tốt nhất ngủ cho đủ giấc, hành trình ngày mai so với hôm nay vất vả nhiều hơn lắm, nếu nghỉ ngơi không đủ, sẽ rất mệt.”
Nói xong thì, Bạch Thanh Ẩn bước lên từng bước, nắm lấy tay y kéo đi. Lần này Trường Tiếu không chống cự nữa, trầm tĩnh nhu thuận, để mặc Bạch Thanh Ẩn kéo mình vào phòng.
Phòng chỉ có một gian, giường cũng chỉ có một cái. Trường Tiếu đứng trước giường ngẩn người, không lâu sau, bỗng cảm giác sau lưng có động tĩnh, y có chút hốt hoảng xoay người lại nhìn, ánh mắt trừng lớn.
Chỉ nhìn thấy, Bạch Thanh Ẩn không biết từ chỗ nào bày ra một chiếc đệm giường kiểu tạm thời.
Trải xong xuôi, Bạch Thanh Ẩn mới nhìn Trường Tiếu vẫn đang đứng ngẩn người, nói “Đêm cũng đã khuya, mau đi ngủ đi.”
Nói xong, hắn không để ý đến y nữa, cởi ngoại sáo ra, sau đó nằm lên đệm giường, đắp chăn, nhắm mắt lại như muốn ngủ.
Trường Tiếu đứng tại chỗ, ngây ngốc một lúc lâu nhìn người đã nhắm hai mắt lại, mới luống cuống tay chân cởi ngoại sáo của mình ra, thật cẩn thận lướt qua Bạch Thanh Ẩn đang nằm trên mặt đất, thổi tắt ngọn nến trên bàn, nhờ ánh trăng nhàn nhạt từ cửa sổ rọi vào, chậm rãi bước đến bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống, lẳng lặng ngắm nhìn người đang ngủ trên sàn nhà.
Không biết là qua bao lâu, y mới nằm xuống giường, kéo chăn đắp ngay ngắn lên người. Nằm yên vị trên giường rồi, nhưng Trường Tiếu vẫn không hề nhắm mắt lại.
Hai mắt nhìn chăm chú nơi đỉnh giường u ám, ánh mắt sâu thăm thẳm ẩn chứa tình cảm mà chỉ có bản thân y mới biết rõ.
______________________
Từ tay Mạnh Bà tiếp nhận chén trà nấu từ nước sông Vong Xuyên, lẳng lặng cúi đầu ngắm nhìn gương mặt đầy vẻ sầu thương phản chiếu nơi mặt nước trong veo.
Lúc đó…
Thanh âm của ai trầm thấp vang lên một cách chập rãi, ngẩng đầu cười chua xót, y nâng chén trà trong tay lên, không uống, mà nghiêng chén đổ trà bên trong ra──
Đừng làm chuyện mà ngươi sẽ thấy hối hận.
Thanh âm trầm thấp bi thương vang lên, y ngẩng đầu, khiếp sợ mà nhìn bản thân cư nhiên đứng ở trước mặt, vẻ mặt đầy bi thống.
Không uống, ngươi sẽ nhận lấy thống khổ gấp bội.
Đau đớn của tiền thế, bi thúc của kim sinh, đủ để khiến ngươi, sống không bằng chết.
Nước Vong Xuyên, khiến ngươi quên đi, không chỉ tình cảm, còn có thống khổ.
Bản thân trước mắt tiêu thất, y hồi thận lại, phát giác nước trà trong chén, đã đổ đi không cón sót lại chút gì——
Đã đến lúc rồi.
Thanh âm khàn khàn vọng đến một câu, trong nháy mắt y bị bô số bàn tay túm lấy kéo vào vực sâu không đáy, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân lâm vào hắc ám——
Lại mở mắt ra, trước mắt là gương mặt y ngóng nhìn đã mấy ngàn năm kề ngay trước mắt, là vui sướng, là tuyệt vọng đến tê tâm liệt phế!
Sống, không bằng nhết.
Y hối hận, nhưng, đã không còn ích gì.
Kết cục của việc vi phạm ý của thần, chỉ càng khiến bản thân thêm thống khổ.
Ngàn năm, cũng chỉ một khoảnh khắc, nghĩ đến việc đổ đi nước Vong Xuyên, có thể thực hiện được nguyện vọng, nhưng đến cùng, thứ đạt được, chính là khổ sở bi ai suốt một ngàn năm.
Y tên là Trường Tiếu, cái tên như sự châm chọc dành cho y, trọn cả đời này, y vĩnh viễn cũng không thể nào nở được nụ cười thực sự.
Vốn dĩ chỉ là nến tinh, không có cái gì gọi là trần duyên, lại đi yêu một người không nên yêu, thân chính là nghiệt, có thể có được tam sinh lại còn dám đổ đi Mạnh Bà trà, sai, lại càng thêm sai.
Cho dù muốn kiệt lực bù lại sai lập, muốn đem hết thảy trí nhớ vứt bỏ đi, làm một Trường Tiếu chân chính, nhưng tình cảm này, đã trầm lắng suốt ngàn năm, há có thể nào muốn lắng là lắng…
Kềm né, chẳng qua cũng chỉ khiến cho lắng độgn càng thêm sâu, rõ ràng kẻ mà mình lưu luyến si mê ở gần ngay trước mặt, nhưng không thể chạm vào, không thể nói ra tình cảm trong lòng, là bi thảm đến mức nào, là tuyệt vọng đến mức nào?
Chẳng qua, chỉ là một lần không nén được, không kềm chế được mà buông thả bản thân, lại bị phát hiện, ngẫm cũng đã đáng buồn, lại còn vì vậy mà bị uy hiếp.
Nếu không như thế, người này vốn dĩ cả đời này vẫn là tỷ phu của y, vậy mà ngay tại một đêm hắc ám kia, lại nói ra, vốn dĩ người mà hắn muốn kết hôn, phải là y mới đúng.
Buồn cười, đến muốn khóc.
Nhưng mà, tiếp theo, y nên làm gì đây?
Nhìn ra được, Ngưng Sương đối với trượng phu của mình thực là có tình cảm khắc sâu, mà nàng lại là thân nhân cả đời này của y, hẳn là hắn nên vì nàng làm cái gì đó.
Có lẽ, để Bạch Thanh Ẩn quên đi y mà thừa nhận nàng, mới là lựa chọn tốt nhất.
Giờ phút này, y chỉ là một phàm phu tục tử, hoàn toàn không có năng lực làm được gì…
Nhưng, có một việc y có thể làm, đó là biến mất.
_______________________
1 Y bãi : tà áo
2 Lộ túc : lộ = đường, túc = nghỉ, túm lại là ngủ ở lề đường
3 Dạ thâm nhân tĩnh : đêm lặng người vắng, ý chỉ đêm tối không người