CHƯƠNG 7
Quá một phen hết lời giữ lại của phu phụ Trịnh Kỳ Uyên, Bạch Thanh Ẩn khó lòng thoái thác bèn ngụ lại Trịnh phủ. Trong mắt ngoại nhân, hắn cùng Trịnh Ngưng Sương dù sao cũng là một đôi phu thê, nên tự nhiên cả hai cộng xử nhất thất1.
Buổi tối, hai người nghỉ ngơi tại khuê phòng ngày trước của Trịnh Ngưng Sương.
Bạch Thanh Ẩn cùng Trịnh Ngưng Sương, một người ngồi ở trác tử2 ngoại gian nhớ lại chuyện cũ, một người ở trong phòng không ngừng đi tới đi lui khẩn trương.
Trịnh Ngưng Sương không nghĩ tới hai người bọn họ cuối cùng cũng có thể cộng xử nhất thất. Lòng tự hỏi đêm nay bọn họ có thể nào thật sự trở thành phu thê đúng nghĩa hay không… nghĩ tới đó, mặt nàng bắt đầu nóng lên.
Đêm đã khuya, mà người ở bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì. Trịnh Ngưng Sương đi đi lại lại ở trong phòng cuối cùng cũng hạ quyết tâm, muốn ra ngoài thỉnh phu tế Bạch Thanh Ẩn nghỉ ngơi.
Nhưng, đương lúc nàng định bước ra khỏi phòng, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng cửa mở. Nàng bước vội ra, chỉ thấy trác tử lúc nãy mà Bạch Thanh Ẩn ngồi đã không còn ai, cửa phòng cũng đang mở.
Trông tình cảnh này, Trịnh Ngưng Sương bỗng cảm thấy toàn thân vô lực. Nàng yếu ớt bước đến nơi mà Bạch Thanh Ẩn lúc nãy còn ngồi, nếm từng hồi gió lạnh từ cửa thổi vào, nàng bi thương ngồi xuống.
Sau khi rời khỏi gian phòng kia, Bạch Thanh Ẩn đi dạo vài vòng trong đình viện vừa rắc rối dạng hình lại vừa phức tạp đến khó tin, bỗng phát giác bản thân mình nếu tiếp tục đi lại như thế này có thể lạc đường, hắn bèn vận khí thi triển khinh công nhảy vọt lên mái nhà.
Ngay vừa lúc nhảy lên mái nhà cao ngất, thầm tính toán nhắm bừa phương hướng nào đó mà nhảy đến, một bóng người đồng dạng ở cách đó không xa cũng đang ở trên mái nhà hấp dẫn ánh mắt của y.
Phát hiện có người đang nhằm hướng mình đi tới, Trịnh Trường Tiếu ngẩng đầu nhìn, khi thấy rõ người tới là ai, hắn liền mỉm cười.
“Tỷ phu tận giờ này vẫn chưa ngủ sao?”
Vừa nói, hắn vừa buông lỏng tay đang cầm Khổng Minh Đăng3, để nó chậm rãi bay lên, phiêu nhẹ giữa không trung.
Bạch Thanh Ẩn không trả lời, ánh của Trịnh Trường Tiếu dừng lại ở ngọn đăng, chăm chú nhìn nó từ từ bay lên cao. Còn tầm mắt của hắn thì dừng nơi ánh mắt điểm xuyến ánh lấp lánh của đăng quang chiếu rọi trên gương mặt y.
“Ngươi muốn cầu phúc?”
Hắn nhẹ nhàng cất tiếng hỏi. Hắn sợ bản thân mình nếu thở mạnh một chút sẽ đánh mất sự yên lặng tĩnh tường lúc này.
“Ân” Trường Tiếu cũng nhẹ nhàng ôn nhu hồi đáp lại.
Khác với vẻ bướng bỉnh ngày thường, dưới ánh trăng, quanh thân y tản ra một loại khí tức bình hòa, khiến người khác trong nhất thời có khi sẽ nhận định nhầm niên kỷ của y. Tựa như y là người đã từng trải qua thiên niên tế nguyệt4, chứng kiến hết đạm định của thế tục, cho người khác cảm giác y có chút mờ áo, không chân thực.
Tầm mắt Bạch Thanh Ẩn đang dán trên người y càng bởi vậy mà có chút vô ý không muốn ly khai, mãi cho đến khi người bị nhìn chú ý đến
“Có chuyện gì sao?”
Y cúi đầu nhìn lại chính mình, nhìn mãi cũng chẳng thấy không có gì bất ổn, mới ngẩng đầu buồn bực hỏi
“Không có” Bạch Thanh Ẩn liền lắc đầu giải thích “Vẫn có chút không tưởng được, ngươi vậy mà lại là thân nam nhi…”
Nhắc lại chuyện kia, Trường Tiếu không nén được thoải mái cười to “Cũng là hôm đó phụ thân ta bảo ta nam không ra nam, nữ không ra nữ, còn phạt ta quỳ gối ở Phật đường một ngày một đêm đó chứ!”
“Ta không cảm thấy như thế.” nhớ đến chuyện xảy ra ngày hôm đó, nữ hài linh tú khả nhân đã ngã vào lòng hắn, nữ hài đã khiến tâm hắn kể từ lúc đó không lúc nào yên nhịp…
“Thật sự rất đẹp” Hắn từ đáy lòng thốt lên
“Cảm ơn đã khen ngợi, bất quá một nam hài tử mà ăn mặc như vậy đúng thực là không ra gì, hơn nữa phụ thân cũng không thích ta như thế, nên sau này ta sẽ không ăn mặc như vậy nữa.”
Nhìn Khổng Minh Đăng càng lúc càng bay cao, đến mức gần như chỉ còn một đốm sáng nhỏ lấp lánh trên bầu trời, gương mặt Trường Tiếu bỗng nổi lên một mạt bi thương, nhưng chỉ là thoáng vụt qua rồi nhanh chóng biến mất, nhanh đến nỗi khiến người khác không sao xác định được—
“Ngươi…”
Nhìn sắc mặt bình tĩnh của y, Bạch Thanh Ẩn muốn nói cái gì, lại bị ngắt lời.
“Ngươi nói xem…” Trường Tiếu quay đầu nhìn người bên cạnh “Trản đăng kia có bay lên được đến thiên đình không?”
“Thiên đình?” Vô thức đem tầm mắt dời đến ngọn đăng chỉ còn lại một chút quang mang tít tắp trên cao, Bạch Thanh Ẩn trầm mặc một lúc lâu mới đáp “Nếu thành tâm thành ý gửi vào đăng, thần sẽ thu hồi trản đăng, thực hiện nguyện vọng của ngươi.”
“Thật sao?” Trường Tiếu nhìn không trung, có thể là nhìn đăng, cũng có thể là nhìn ai đó, khẽ khàng, ôn nhu nở nụ cười.
Bạch Thanh Ẩn nhìn đến ngây người, thật lâu thật lâu sau mới lấy lại thần, cẩn trọng hỏi nhỏ “Nguyện vọng của ngươi là gì?”
…Lại khiến ngươi chờ mong như thế, khiến ngươi lộ ra nét mặt ôn hòa như thế?
“Được cùng nhau…”
Tựa như lời thì thầm với chính mình, tựa như nói với ai đó.
“A?” Hắn nghe không rõ ràng lắm
Tầm mắt ngưng lại giữa bầu trơi đen hoặc, hắn bình thản nhẹ nhàng lặp lại một lần nữa
“Hy vọng có thể được ở cạnh nhau… vĩnh viển cùng nhau…”
“Cùng ai?” y hỏi lại.
Y không trả lời, chỉ trầm mặc nhìn không trung, im lặng trầm mặc.
Hắn nhìn y, cũng trầm mặc hệt như thế.
_________________________
Sáng sớm ngày thứ hai, sau một đêm lòng đầy tâm sự đến mức không thể nào yên ổn trọn giấc, Trịnh Ngưng Sương dậy thật sớm.
Nàng bước ra phòng, đương lúc chuẩn bị gọi nha hoàn mang những thứ sấu tẩy vào, vô tình lại bắt gặp Bạch Thanh Ẩn đang nằm ngủ trên y tử.
Hắn trở về lúc nào, đi vào lúc nào?
Nàng vừa nhìn trái phải vừa tự hỏi, khi nhìn thấy cửa sổ mở toang thì ngay lập tức hiểu rõ.
Nhẹ nhàng bước đến nhìn gương mặt hắn vẫn còn đang say ngủ, Trịnh Ngưng Sương chăm chú nhìn gương mặt tuấn dật của y một lúc, rồi mới trở lại phòng lấy một tấm áo choàng, nhẹ nhàng đắp lên người hắn.
Nhưng hắn tựa hồ như không say giấc lắm, liền bị nàng đánh thức.
Lúc hắn mở to mắt nhìn nàng, cũng là lúc nàng dừng lại động tác khoác áo choàng cho hắn. Nàng nhìn hắn, tâm tình một trận phức tạp.
Nàng nghĩ thầm, phải chăng hắn sẽ cự tuyệt nàng, hoặc là mặt lạnh đáp lại…
Nhưng người đang chăm chú nhìn nàng còn chưa mở miệng nói gì, ngoài cửa đã truyền đến thanh âm gõ cửa nhẹ nhàng cẩn trọng.
“Tiểu thư, cô gia, hai người đã thức dậy?”
Nàng vẫn chưa kịp phản ứng thì người đang ngồi trên hắn tử liền kéo xuống áo choàng vừa mới được đáp lên người, đứng lên đi đến mở cửa ra.
“Cô gia sớm an.” Nha hoàn đứng ngoài cửa vừa thấy hắn liền cúi đầu chào.
“Sớm an.” Bạch Thanh Ẩn cũng hữu lễ đáp lại.
“Cô gia, tiểu thư đâu?” sau khi vấn an qua loa, nha hoàn liền hỏi
Bạch Thanh Ẩn trước nghiêng người để nha hoàn thấy người đứng bên trong, sau mới lên tiếng hỏi “Nàng cũng đã tỉnh, có gì không, xảy ra chuyện gì sao?”
“Hồi cô gia, là lão gia phu nhân sai nô tỳ đến thỉnh hai người, bảo là mọi người đã chuẩn bị thức ăn ở đại đường, giục hai người mau mau đến. Nếu để cho thức ăn nguội sẽ dùng không được ngon miệng”
“Ngươi đi bảo lại với phụ mẫu, ta cùng cô gia sẽ qua ngay lập tức. Phải rồi, tiện thể ngươi gọi Tiểu Diễm đến giúp ta cùng cô gia chuẩn bị mọi thứ để sấu tẩy.”
Trinh Ngưng Sương bước đến trước mặt nha hoàn, nhẹ nhàng phân phó.
“Đã biết, tiểu thư. Nô tỳ xin phép đi.”
“Ân, đi đi”
Sau khi cho nha hoàn rời đi, Trịnh Ngưng Sương mới quay lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hắn mà nói “Cũng may chàng quay về kịp lúc. Nếu để mấy nha hoàn phát hiện chàng không ở trong phòng, nhất định sẽ sinh nghi ngờ.”
Bạch Thanh Ẩn không nói gì, nhìn nàng một cái rồi trở lại phòng.
Nhìn thân ảnh hắn rời đi, Trịnh Ngưng Sương chua xót cắn môi đến đỏ hồng, cũng không nói gì thêm, lẳng lặng cùng hắn vào phòng, chờ nha hoàn đến đưa vật dụng để sấu tẩy.
_______________________
1Cộng xử nhất thất : ở cùng một chỗ, thường là ám chỉ vợ chồng ấy mà
2Trác tử : cái ghế zí cái bờn ( T^T em nó ứ kiếm ra cả bộ, chỉ kiếm được mỗi cái ghế)
3Khổng Minh Đăng : một loại đèn hơi bị nổi tiếng
Đèn trời hay Thiên đăng (天燈), còn gọi là đèn Khổng Minh, Khổng Minh đăng, là loại đèn làm bằng giấy, dùng để thả cho bay lên trời sau khi đốt đèn. Đây là loại đèn truyền thống của các nền văn hóa Đông Á. Đèn do Gia Cát Lượng tự Khổng Minh sống ở thời Tam Quốc phát minh ra.
4Thiên niên tuế nguyệt : ngàn năm đằng đẵng