Hữu Ương Lưỡng Song

Chương 122: Chương 122




122, chương thứ một trăm hai mươi hai . . .

“Cha...” Ngôn Tĩnh không rõ vì cái gì cha mình có thể tự tin như thế, nhíu lại mi, vẫn là cố gắng biện giải, nhưng Ngôn ba ba căn bản không để cho nàng có cơ hội, “Hai đứa các con là con gái của ta, ta có thể không biết sao?”

Ngôn Tĩnh giật mình, Ngôn ba ba lại tiếp tục nói, “Sau khi muội muội con đi Mĩ Quốc, con xem con đi, giống cái bộ dáng gì!”

“Con...” Ngôn Tĩnh há miệng thở dốc, muốn nói gì đó, Ngôn ba ba liếc nàng một cái tiếp tục nói, “Liền như con tính tình này, ta có thể không biết? Con giống hệt y như mẹ của con, cái đồ hỗn trướng kia nếu không ai chiếu cố làm như nó sẽ chết liền ngay bên ngoài vậy.”

Hừ lạnh một tiếng, Ngôn ba ba bưng ly trà trên bàn lên, “Đoạn thời gian trước con liền bình tĩnh hơn, là bởi vì nha đầu kia đi được lâu nên không lo lắng à? Ta xem không phải thế đâu...”

Cắn môi, Ngôn Tĩnh không nghĩ tới cha mình chỉ dựa vào phản ứng của mình liền có thể đoán ra hết thảy, ngón tay vặn lên đệm sô pha, nửa ngày không biết nói cái gì cho phải.

“Không phải là bởi vì nha đầu kia đi được lâu, mà là bởi vì có người chiếu cố nó ... Hai người các con từ nhỏ đến lớn đều là dính chặt một khối, có thể làm cho con yên tâm như vậy, trừ bỏ Sở Nguyệt Xuất lần trước đến gặp chúng ta, còn có thể là ai?” Uống ngụm trà, Ngôn ba ba lại tiếp tục nói, “Đừng tưởng rằng các con lần trước làm trò ở trước mặt ta mà lầm ta đoán không ra, có thể làm cho cái đồ khốn kia nghe lời như vậy, ta cũng không tin chỉ là đồng sự đơn giản vậy đâu... Hơn nữa, sau chuyện kia, hừ...”

Đối mặt lời nói của phụ thân sắc bén như thế, Ngôn Tĩnh cúi đầu, chờ hồi lâu mới nói, “Cha, vậy ngài...”

“Ta nói , ta quản không nổi đồ khốn kia...” Đem chén trà buông, Ngôn ba ba lại nặng nề hừ một tiếng, “Xú nha đầu từ nhỏ đến lớn đều không nghe lời ta nói, ta quản nó thích ai chứ!”

“Cha...” Ngôn Tĩnh mãnh liệt ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt ngạo kiều của phụ thân, có chút khó tin.

Những lời này, rõ ràng chính là đang nói sẽ không ngăn cản Ngôn Du cùng Sở Nguyệt Xuất chung một chỗ nữa.

“Còn con nữa...” Ngón tay Ngôn ba ba vuốt ve chén trà, “Ta hỏi con, có phải con có người thích hay không?”

“Con...” Chuyện trong lòng vẫn luôn lo lắng nhất hôm nay đã bị phụ thân trạc phá, Ngôn Tĩnh nhất thời có chút hốt hoảng, lại nghe đến phụ thân chợt hỏi mình như vậy, hơn nửa ngày cũng chưa phục hồi tinh thần lại.

“Con chính là đại nữ nhi ta đắc ý nhất.” Ngôn ba ba đứng lên, đem tờ báo buông, “Đừng làm cho ta thất vọng, đều đã thế kỷ hai mươi mốt, cũng đừng đem ta trở thành lão cũ kỹ.”

Nhìn thấy thân ảnh phụ thân thẳng thắt lưng trở về phòng, Ngôn Tĩnh nhất thời có chút xuất thần.

Ba ba nói những lời này là có ý gì?

Đừng làm cho ông thất vọng? Đừng coi ông thành lão cũ kỹ?

Một mình ngồi ở trong phòng khách, Ngôn Tĩnh xuất thần nghĩ, nửa ngày cũng chưa nghĩ ra cái gì, cuối cùng chính là thở dài, đứng dậy cũng trở về gian phòng của mình.Hôm nay... hẳn làm bị thương hài tử kia rồi, chính là...

Các nàng cùng chung một chỗ, thật sự sẽ có kết quả sao?

..................

“Sở Giản Hề, buổi tối theo em đi xem phim!” Vừa tỉnh ngủ đã là hơn bốn giờ, Sở Lục Y hai tay bắt hai má Sở Giản Hề, “Chị lần trước cho em leo cây!”

“A...” Mặt bị nắm, nhưng không có một chút đau đớn, Sở Giản Hề ôm lấy muội muội, “Hảo...”

“Chúng ta đi ăn bữa tối có nến đi.” Thấy nàng đáp ứng, Sở Lục Y lộ ra tươi cười, buông lỏng tay, cúi đầu hôn xuống chóp mũi nàng, mềm giọng, “Được không...”

“Hảo...” Sở Giản Hề thành thật đáp ứng, “Tiểu Y muốn làm cái gì cũng có thể hết.”

“Hắc hắc, thực ngoan.” Thu một tiếng, hôn lên gương mặt của nàng, Sở Lục Y vừa lòng nói, “Sở Giản Hề, nguyên lai chị làm bạn gái tốt như vậy a.”

Sở Giản Hề nhìn thấy Sở Lục Y nghịch ngợm như vậy, lộ ra ấm áp tươi cười.

Tuy nói chính thức xác định quan hệ mới chỉ từ lúc giữa trưa, nhưng giữa hai người vẫn là thực tự nhiên, thật giống như các nàng vốn đã là tình lữ từ kiếp nào.

Sở Lục Y cũng ngồi dậy theo, đứng dậy chạy đến tủ quần áo trước tìm bộ váy thay, vẫn không quên ở trước mặt Sở Giản Hề vòng vo mấy lượt, “Đẹp không?”

Hai má hơi hơi nóng lên, Sở Giản Hề có chút mất tự nhiên , “Ân, đẹp.”

Nàng hiện tại cảm thấy vẫn có chút không giống với lúc trước, rõ ràng trước kia Sở Lục Y ở trước mặt nàng thay quần áo, nàng đều không có ý niệm khác trong đầu, có thể là vừa mới... Haizz... Làm sao lại bỗng nhiên xuất hiện cái loại dục vọng này chứ?

Có chút ngượng ngùng nghĩ, Sở Giản Hề ho khan vài tiếng, cũng đứng dậy từ tủ quần áo cầm lấy một bộ đồ, do dự, mở ra cửa phòng tắm đi vào đổi.

Sở Lục Y ngồi vào trên giường, khóe môi vi vạch, ánh mắt có chút giảo hoạt.

Tên ngu ngốc đầu gỗ kia thế mà lại thẹn thùng nha...

Nói tới, hiện tại, tình huống như vậy mới là chính xác nhất, nàng Sở Lục Y chính là công à, như thế nào có thể giống buổi sáng chỉ bởi vì cái ngu ngốc đầu gỗ kia mà xấu hổ đến mặt đỏ bừng bừng đây?

Muốn đến tận đây, Sở Lục Y liền không khỏi nhớ lại có lần chính mình từng cùng Sở Giản Hề nhìn lén... tỷ tỷ nhà nàng cùng Ngôn Du làm cái « chuyện kia ».

Sách, ngơ ngác như Ngôn lão sư cũng đã đối tỷ tỷ như vậy, nàng có phải cũng muốn đối Sở Giản Hề hay không...

Chính là, chuyện như vậy hẳn là cần thời gian đốt lửa cẩn thận mới làm đi, nếu bỗng nhiên liền đẩy ngã Sở Giản Hề, nàng cùng Ngôn Du đồ ngốc kia có cái gì khác nhau?

Ở trong lòng âm thầm tính toán, mà trên mặt Sở Lục Y vẫn duy trì bình tĩnh, thẳng đến nghe được tiếng vang, gặp Sở Giản Hề từ trong phòng tắm đi ra, bất động thanh sắc đi qua, cao thấp đánh giá Sở Giản Hề một phen, cười híp mắt.Đầu gỗ mặc áo liền quần, rõ ràng là trải qua cân nhắc cách ăn mặc nha, còn có bộ mặt đỏ rực, tấm tắc, đừng nói đầu gỗ còn thẹn thùng đi nha?

Bị Sở Lục Y dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, vốn là đã có mấy phần ngượng ngùng Sở Giản Hề lại càng ngượng ngùng hơn, đặc biệt nghĩ đến chính mình ở trong phòng tắm lại có thể nghĩ tới chuyện Ngôn Du cùng tỷ tỷ từng làm, cùng nghĩ sẽ đối với Sở Lục Y làm đồng dạng như vậy, tâm liền nhịn không được gia tốc nhảy lên.

Tiểu Y vẫn là nhi đồng a, nàng... Nàng có ý nghĩ như vậy có thể rất không bằng cầm thú hay không. (Editor: theo như quan sát thì tụi nhỏ thích « thú » lắm, chẳng hạn như bạn nhỏ Tiểu Y Y =)))))

Chính là... Chính là Tiểu Y nàng mười tám tuổi , hẳn là cũng còn...

Không đúng không đúng, nàng cũng đã hai mươi ba, Tiểu Y mới là nhỏ đi, dạng này có bị coi là trâu già gặm cỏ non không đây?

Ý vị ở trong lòng miên man suy nghĩ, thẳng đến Sở Lục Y kéo qua tay nàng, Sở Giản Hề mới lấy lại tinh thần, đối với Sở Lục Y xả ra nụ cười, “Mau năm giờ, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, cơm nước xong liền đi xem phim... Em lần trước nói muốn xem bộ điện ảnh kia, không biết có còn...”

“Đi xem sẽ biết.” Sở Lục Y mới không sao cả, nàng cần chính là cảm giác ở trong rạp chiếu bóng với Sở Giản Hề cùng nhau xem phim, đến nỗi xem cái gì (miễn chỉ cần không phải cái gì mà phim 3D giết người ăn thịt) thì cũng đều có thể.

Cuộc sống như thế không biết có thể liên tục đến bao giờ, đợi tỷ tỷ đã trở lại, phỏng chừng lại không được nữa.

Nắm tay Sở Giản Hề dọc theo đường, Sở Lục Y trong lòng phỏng đoán phản ứng Sở Nguyệt Xuất sau khi trở về biết được chuyện này, nhịn không được thở dài.

Tuy nói lúc trước vì để cho tỷ tỷ có thể nhận « nữ nữ tướng mến » mới cố ý làm mối cho tỷ tỷ cùng Ngôn Du... Đương nhiên kỳ thật nàng cũng không phải làm mối cao siêu thế nào, tựa hồ hai người kia chính là không hiểu sao tự nhiên lại xem vừa ý nhau, sau đó liền tình cảm mãnh liệt như lửa mua vé mà đi... Chính là, hiện tại tỷ tỷ đã có thể nhận « nữ nữ tướng mến » , có thể nhận tỷ muội mến nhau hay không?

Nếu đến lúc đó tỷ tỷ một tiếng phản đối, đầu gỗ nhà nàng có phải liền đổi ý hay không?

Quay đầu nhìn vẻ mặt thành thật của Sở Giản Hề đang nhìn thẳng phía trước, Sở Lục Y nắm thật chặt bàn tay bị chính mình nắm, cưỡng chế bất an, một lần nữa tìm về cái loại tâm tình khoái trá này, muốn cùng Sở Giản Hề qua một cái hoàn mỹ khoái trá ban đêm.

Chính là, khi hai người nếm qua cơm chiều xong đến cửa rạp chiếu phim thì lại có thể đụng phải sư huynh Sở Giản Hề.

“Giản Hề...” Sư huynh vừa nhìn thấy Sở Giản Hề, lập tức đi qua, tiếp tục nhìn kỹ, cư nhiên còn có thể nhìn ra cách ăn mặc cũng không giống trong ngày thường mà Sở Giản Hề hay mặc, lại càng có cảm giác hai mắt tỏa sáng, lập tức nói, “Em cũng tới xem phim a?”

Rõ ràng có thể cảm giác được trong tay Sở Lục Y dùng sức, Sở Giản Hề trộm nhìn Sở Lục Y liếc mắt một cái, nhìn qua là không có gì diễn cảm, quay mặt, ho khan một tiếng, “Ân, không, chính là đi qua, muốn nhìn xem có bộ điện ảnh nào mà thôi.””Nga, phải không?” Sư huynh hiển nhiên có thể cảm giác được Sở Giản Hề vô ý xa cách , chính là vẫn duy trì nhiệt tình, “Gần đây mấy bộ phim cũng không tệ lắm, thế nào, cùng nhau xem đi?”

“A, không được rồi, em cùng Tiểu Y còn có việc.” Sở Giản Hề vội vàng cự tuyệt nói, “Chúng em đi trước.”

“Giản Hề...” Sư huynh vẫn là mưu cầu muốn tiến lên cùng giai nhân xem phim, nhưng tiếc là giai nhân không hề cảm kích, mang theo muội muội rất nhanh rời đi, cuối cùng chỉ có thể suy sụp thở dài.

“Tiểu Y?” Rời đi rạp chiếu phim đi một đoạn đường, Sở Giản Hề thật cẩn thận hô Sở Lục Y một tiếng, Sở Lục Y liếc nàng liếc mắt một cái, “Để làm chi?”

“Hơ... Chị không thích sư huynh.” Sở Giản Hề tổ chức lại ngôn ngữ, “Chị... thích em.”

Chợt ngay tại trên đường cái nghe Sở Giản Hề thổ lộ, Sở Lục Y mặt lập tức đỏ lên, “Để làm chi bỗng nhiên nói mấy lời này...”

“Chị sợ em ghen nha.” Sở Giản Hề mặc dù không có ngốc như Ngôn Du, chính là quá thẳng tính “toàn cơ bắp thần mã”, cũng là có phần nhường người đau đầu, “Em cũng biết mà, chị sẽ không thích sư huynh.”

“Được rồi!” Rõ ràng ý nói bản thân mình là công không thể thẹn thùng, chính là khuôn mặt vẫn không khống chế được bị đốt nhiệt, Sở Lục Y giậm dưới chân, “Đi thôi đi thôi, chúng ta đi chơi trò chơi công viên, lần trước cũng chưa chơi đâu!”

“Ân ân, hảo.” Sở Giản Hề đần độn theo sát, tay kéo tay Sở Lục Y, đi trong chốc lát, bỗng nhiên nói, “Tiểu Y, tỷ tỷ nhất định sẽ đồng ý chúng ta.”

Không biết có phải là bởi vì thành người yêu nên liền có loại cảm giác tâm hữu linh tê hay không, phía trước lúc Sở Lục Y trầm mặc, nàng cũng đã cảm thấy... Chính là thoáng tưởng tượng, liền đoán được Sở Lục Y đang lo lắng những thứ gì.

“Chị tin tưởng tỷ tỷ.” Sở Giản Hề nhìn thẳng phía trước, nghĩ đến tỷ tỷ từ nhỏ đến lớn đối với mình cùng Sở Lục Y yêu thương, nghĩ đến lúc trước tỷ tỷ bởi vì mình cùng Sở Lục Y cố chấp không muốn nhận Ngôn Du, rất là kiên định nói, “Tỷ tỷ chị ấy, nhất định là người duy nhất trên đời hy vọng chúng ta hạnh phúc.”

____________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: khụ khụ, Ngôn ba ba thần mã, kỳ thật không như vậy chán ghét nha, = = kỳ thật hắn thuộc tính không phải cũ kỹ, là ngạo kiều... Phốc...

=. = chuyện kể rằng, viết đến mặt sau cùng, bỗng nhiên thật sự nhớ...quá cần cái tỷ tỷ a... Làm tỷ tỷ người tốt bi thúc giục a... Làm mao em là làm tỷ tỷ người không phải làm muội muội đâu! ! ! Đáng giận! ! ! ! Em cũng muốn cái các loại yêu thương em các loại sủng ái tỷ tỷ của em! ! ! ... Em không nghĩ nói muốn đem tỷ tỷ đẩy ngã a... Uy, các ngươi không cần nghĩ lung tung nga! ! ! ←← đây là trong truyền thuyết không đánh mà khai sao? Phốc...

Nha, canh thứ ba thu phục, hắc hắc, ngoan đi...

______________________________

123

123, chương thứ một trăm hai mươi ba . . .

Sáng ngày thứ hai Sở Nguyệt Xuất đem Ngôn Du gọi dậy, đến lúc đi làm vẫn không quên dặn dò một câu, “Tiểu Du, nhớ gọi điện thoại cho tỷ tỷ em.”Đã muốn mặc quần áo tử tế sắp ra khỏi cửa. lúc này Ngôn Du xoay đầu, có chút áy náy, “Hảo.”

Đúng rồi, giống như hảo vài ngày chưa cho tỷ tỷ gọi điện thoại , ngô, mình thật là rất không lương tâm.

Ngôn Du trong lòng nghĩ, cầm di động xuất môn, chứng kiến bộ dáng Hạ Kiều Mộc đang đắp tấm thảm mỏng trên mặt, chớp mắt, đi qua đem thảm kéo xuống, Hạ Kiều Mộc mở đôi mắt sưng đỏ liếc nàng một cái, lại lần nữa nhắm mắt lại, đưa tay đem thảm mỏng hướng lên trên, một lần nữa che trên đầu.

“Ngô...” Không nghĩ tới sẽ thấy bộ dáng Hạ Kiều Mộc như vậy, Ngôn Du nhất thời có chút sững sờ, hơn nửa ngày mới có chút xấu hổ, “Ơ... Tôi không biết em... Cái kia, trên sách có nói không nên dùng mền đắp quá đầu, đối với hệ hô hấp không tốt.”

Thở dài, Hạ Kiều Mộc đem thảm kéo xuống phía dưới, “Cám ơn.”

“Ân...” Ngôn Du gãi gãi cằm, “Tôi đi làm đây, cúi chào.”

“Cúi chào...” Hữu khí vô lực đáp lại, Hạ Kiều Mộc đã một đêm không ngủ do đa phần khóc quá sức, đầu óc hỗn loạn, rốt cục trong mông lung nghe được tiếng cửa đóng lại sau dần dần ngủ mất.

Có lẽ chỉ có trong mộng mới không có nhiều thương tổn tới vậy, chính là... Nếu lại mơ thấy Ngôn Tĩnh gả cho nam nhân thì làm sao đây?

...

Emma xiêm áo thập phần phong tao, tạo dáng ỷ vào chiếc Porsche thể thao đỏ thẫm của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa nhà Ngôn Du, chờ Ngôn Du xuất hiện.

Nàng đoán chắc thời gian riêng ở nơi này chờ cùng Ngôn Du nuôi cấy cảm tình, cần từ hôm nay bắt đầu.

Quả nhiên Ngôn Du rất nhanh liền hiện ra trong tầm mắt của nàng, Emma lộ ra một nụ cười tự tin, phong tình vạn chủng liêu mái tóc cuộn sóng, đang muốn dựa theo bản thân dự kiến phản ứng của Ngôn Du khi thấy mình tươi cười sẽ thế nào, lại phát hiện Ngôn Du cũng không có nhìn sang đây, mà là xoa mắt ngáp một cái, lưng đeo bao cúi đầu từng bước nhoáng một cái trực tiếp từ bên cạnh mình lướt qua .

Nụ cười trên mặt trực tiếp cứng đờ, Emma trơ vài giây, gót bước theo Ngôn Du vỗ vỗ bả vai của nàng. Ngôn Du quay đầu, gặp nàng, lại dụi dụi mắt, xác định không nhìn lầm xong, “Hi...”

Sở lão sư nói cần lễ phép, không thể luôn coi thường người ta... Nàng thật biết điều, luôn nghe lời Sở lão sư nha.

“Hi...” Emma lại lộ ra cái tươi cười, “Buổi sáng tốt lành.”

“Buổi sáng tốt lành.” Ngôn Du nâng tay hướng nàng quơ quơ, “Tôi đi làm, cúi chào.”

“...” Emma nhất thời không nói gì, ngay sau đó lại ngăn Ngôn Du đang tính rời đi, “Ngôn, để tôi đưa cô đi làm.”

“Không cần.” Ngôn Du lắc đầu, tiếp tục hướng phía trước mà đi.

“Ngôn, để tôi đưa cô qua đi, rất nhanh.” Emma chưa từ bỏ ý định, lại muốn ngăn đón nàng. Ngôn Du không nhìn thẳng nàng, từ trong túi lấy điện thoại cầm tay ra gọi điện thoại cho Ngôn Tĩnh.

Sở lão sư bảo bọn họ nên ngồi xuống a, có chào hỏi, có nói thanh hảo, cũng có nói sẽ tiếp tục gặp... Ngô, nhưng mà nàng vẫn chán ghét Emma, ngoài nàng ra mới không cần nói gì đi.Vừa nghĩ vừa đi tới, điện thoại đầu bên kia đường dây rất nhanh được kết nối. Ngôn Tĩnh đang trong phòng của mình rút ra quyển sách lật xem thì thấy dãy số ở Mĩ Quốc của Ngôn Du gọi tới, không khỏi có chút buồn cười, “Nghe lời dữ vậy luôn.”

“Ngô?” Ngôn Du đã muốn đi có chút xa, Emma không có biện pháp, chỉ có thể trở về mở xe chạy ở sau lưng nàng. Vì thế liền hình thành tình thế cực kỳ quỷ dị: một chiếc ô tô so với tốc độ người đi đường còn muốn chậm hơn. Ngôn Du tự nhiên đối với vụ này không chút nào để ý, nghe được lời trêu chọc của tỷ tỷ còn có chút khó hiểu, “Cái gì nghe lời cơ?”

“Em chứ ai.” Ngôn Tĩnh nhẹ giọng cười, một ngày qua tâm tình vẫn luôn rất thấp bởi vì lời của muội muội mà hơi hơi giơ lên, “Là Sở lão sư bảo em gọi điện thoại mà nhỉ.”

“Ngô...” Đỏ mặt lên, tiếp tục chậm chạp cũng có thể nghe ra ý tứ trong lời nói tỷ tỷ, Ngôn Du có chút ngượng ngùng, “Thực xin lỗi, tỷ tỷ...”

“Đứa ngốc, cùng tỷ tỷ không cần nói xin lỗi.” Ngôn Tĩnh thanh âm nhu lên, “Kỳ thật cũng không có gì nha, trước kia luôn lo lắng em ở Mĩ Quốc không chiếu cố tốt chính mình, lúc không ngủ lúc lại điên cuồng ngủ, điên cuồng ăn gì đó, liền chưa thấy qua có người nào so với em mà bỏ qua chính mình... Hiện tại Sở lão sư trông coi em, chị không có gì lo lắng.”

“Hắc hắc...” Ngôn Du ngây ngốc cười, một đường nghe thanh âm ôn nhu của tỷ tỷ mà đi đến ký túc xá, “Tỷ tỷ thật tốt.”

Mắt thấy Ngôn Du bước vào ký túc xá, Emma không thể làm gì khác, chỉ có thể trước tiên đậu xe vào bãi đỗ xong xuôi, lúc này mới vội vàng đi vào, chính là Ngôn Du đã muốn vào thang máy ấn tầng lầu nghiên cứu, cửa thang máy đang chậm rãi đóng lại, Emma cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn khuôn mặt Ngôn Du bởi vì cánh cửa kia khép lại mà biến mất.

“Bất quá... Tiểu Du, có nghĩ tới sẽ về nước hay không?” Tuy nói, đối với cuộc sống muội muội ở nơi này rất là yên tâm nhưng Ngôn Tĩnh vẫn cảm giác mình có chút nhớ nhung Ngôn Du, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trang sách bóng loáng, “Tỷ tỷ nhớ em.”

“Ngô...” Ngôn Du ngửa đầu nhìn con số trên thang máy biến đổi liên tục, bĩu môi, “Em cũng muốn trở về, chính là cảm thấy mới đến không bao lâu liền trở về thì thực không chịu trách nhiệm.”

“Đúng vậy, Tiểu Du nhà ta là người rất có trách nhiệm mà.” Ngôn Tĩnh nhẹ giọng cười nói.

“Ân, chờ qua một thời gian ngắn, em nhất định sẽ cùng lão sư nói đi về.” Ngôn Du ngữ khí kiên định nói, “Như vậy là có thể nhìn thấy tỷ tỷ rồi... Ngô, tỷ tỷ, chị chừng nào thì đi làm vậy?”

Khép sách lại, Ngôn Tĩnh cầm sách thả lại trên giá, tắt đèn rồi mở đèn đầu giường, nàng ngồi vào trên giường nghe Ngôn Du hỏi như vậy, hơi có chút nghi hoặc, “Làm sao vậy?”

“Tỷ tỷ có thể tới Mĩ Quốc nha.” Ngôn Du thanh âm non nớt nói, “Như vậy mới có thể sớm nhìn thấy tỷ tỷ.”

Vừa có thể thấy Sở lão sư, cũng có thể thấy tỷ tỷ, thật tốt.

Cứ vậy mà nghĩ tới, Ngôn Du đang từ trong thang máy đi ra, mắt nhỏ lập tức cười đến híp lại thành một đường nhỏ, nhường Emma theo từ trong thang máy bên kia ra tới thấy được không khỏi có chút ghen tị.Theo nàng nhận thức Ngôn Du từ đó đến nay, liền rất ít khi chứng kiến trên mặt Ngôn Du có tươi cười, trừ phi là lúc gọi điện thoại, mà người ở đầu bên kia nhất định là tỷ tỷ Ngôn Du.

“Như vậy sao...” Nghe được lời này của Ngôn Du, Ngôn Tĩnh giật mình, tiếp tục lại nghĩ tới Hạ Kiều Mộc đã ở Mĩ Quốc, lại nhướn lên mi, một lúc lâu mới dùng ngữ khí thật bất đắc dĩ nói, “Tiểu Du, gần đây tỷ tỷ có việc, khó có thể đi được.”

“A...” Ngôn Du có chút thất vọng đáp lại, bĩu môi, “Được rồi...”

“Ân.” Nếu là nàng cũng đi, chỉ sợ tình huống thật sự sẽ ngày càng loạn đi.

“Bằng hữu tỷ tỷ cũng ở chỗ này nè.” Nói đến đây liền nghĩ tới Hạ Kiều Mộc, Ngôn Du đi vào phòng nghiên cứu, đem bao phóng tới trong tủ quần áo, “Nàng ngày đó tới đây có nói với em là tỷ phu gì đó, hại em giật cả mình.”

Mấy chuyện làm loạn hay nói giỡn, ghét gì đâu.

Trên mặt nóng lên, mặc dù biết muội muội thực đơn thuần, cũng biết muội muội căn bản không tin tưởng lời nói của Hạ Kiều Mộc, thế nhưng ở một khắc này Ngôn Tĩnh vẫn là chột dạ , “Em đừng nghe nàng nói lung tung.”

“Em không có nha.” Ngôn Du nhu thuận nói, trong đầu bỗng dưng hiện lên bộ dáng tiền tuỵ của Hạ Kiều Mộc sáng sớm hôm nay, không khỏi có chút không đành lòng, “Tỷ tỷ, bằng hữu của chị có phải bị làm sao hay không, buổi sáng em nhìn thấy ánh mắt của nàng sưng tấy luôn.”

Hơi thở bị kiềm hãm, ngồi ở trên giường Ngôn Tĩnh một tay nắm chặc sàng đan, “Nàng... Ánh mắt sưng tấy ?”

“Ân, giống như khóc lâu lắm...” Ngôn Du oai cái đầu, nghĩ nghĩ lại bỏ thêm một câu, “Trước kia Sở lão sư không quan tâm em, em cũng hay khóc giống như vậy... Nàng có phải đã khóc hay không, có phải nàng thích phải người không cần nàng hay không...”

Ngôn Du mỗi nói một câu, Ngôn Tĩnh liền cảm giác tim mình run rẩy chia ra, hàm răng vẫn luôn dùng sức cắn môi dưới, thật giống như chỉ có làm vậy mới có thể khiến cho mình không thống khổ, Ngôn Tĩnh gắt gao cau mày, hồi lâu cũng không nói một câu.

“Tỷ tỷ?” Ngôn Du nói xong lời kia liền chờ tỷ tỷ trả lời, lại không nghe được bất kỳ thanh âm nào, không khỏi có chút nghi hoặc, “Vì cái gì không nói lời nào nha?”

“Ân... Không, vừa mới đi tắt đèn.” Ngôn Tĩnh thuận miệng tìm lý do, lại không phát hiện lý do này của mình cùng không nói lời nào căn bản không có nửa điểm quan hệ, mà Ngôn Du cũng chậm độn không phát hiện ra cái cớ này có bao nhiêu nát vụn, rất thành thật gật đầu, “Tỷ tỷ, chị cũng đi ngủ sớm một chút nga, Tiểu Du cần thay quần áo tiến phòng thí nghiệm.”

“Ân...” Ngôn Tĩnh giờ phút này tâm loạn như ma, cũng không biết nên cùng Ngôn Du nói cái gì, “Em mau đi đi, đừng quá mệt biết không?”

“Ân, tỷ tỷ cũng vậy, tỷ tỷ chúc ngủ ngon, tỷ tỷ tái kiến.” Ngôn Du cùng tỷ tỷ nói dứt, để di động xuống, sau đó lấy ra áo ba-đờ-xuy trắng của bản thân mặc vào, chợt tức thời chuyển thân hoảng sợ lui về sau mấy bước.

Emma đang đứng ở sau lưng nàng, xa không đến vài bước nhìn nàng.

“Ô... Cô làm gì...” Ngôn Du thở sâu một chút, tay vỗ về ngực, “Làm tôi sợ nhảy dựng.”

Emma đưa tay muốn phủ lên hai má Ngôn Du, Ngôn Du lập tức cảnh giác trốn tránh, “Cô muốn làm gì vậy?”

“Ngôn, tôi trước không truy cô.” Emma lơ đễnh, nhẹ nhàng cười, “Chúng ta làm bằng hữu đi.”

Ngôn Du nhìn nàng vài giây, sai lệch oai đầu, “Hảo.”

“Vậy, giữa bằng hữu nắm tay, có thể đi?” Emma chìa tay phải nói.

“Có thể.” Ngôn Du chìa tay phải, cùng nàng cầm, lại buông ra, “Tôi đi vào.”

“Ân.” Emma gật gật đầu, đi đến trước ngăn tủ của mình, đang vì thời điểm sách lược của mình muốn đạt được mà đắc ý. Đã muốn bước vào phòng thí nghiệm Ngôn Du chợt lui trở về, “Đúng rồi, bằng hữu trong đó, không thể sờ mặt của tôi cũng không cần mới buổi sáng xuất hiện dưới lầu nhà tôi còn có không cần dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn xem tôi đâu nhé...”

Emma nhất thời cứng người tại chỗ, đợi cho hoàn hồn lại rồi thì Ngôn Du đã muốn bước vào phòng thí nghiệm, nghiêm túc công tác.

Mặc vào áo ba-đờ-xuy trắng cũng vào phòng thí nghiệm, ánh mắt Emma nhìn Ngôn Du rất là quỷ dị.

Còn tưởng rằng một người chậm chạp đơn thuần như vậy, mình có thể dựa vào lý do làm bằng hữu mà tới gần sẽ không nhận thức được, vậy mà tựa hồ... cũng không có dễ lừa như vậy nha.

_____________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.