20, Chương thứ hai mươi . . .
Về đến nhà đã là rạng sáng hơn một giờ.
“Tiểu Du, đi tắm rửa trước đi.” Ngôn Tĩnh theo ban công thu quần áo đưa cho Ngôn Du. Ngôn Du tiếp nhận quần áo, xoa xoa mắt ngáp một cái, xoay người, hướng phòng tắm đi đến.
Thừa dịp Ngôn Du tắm rửa, Ngôn Tĩnh về phòng mình cầm áo ngủ rồi mới quay trở lại trong phòng Ngôn Du, ngồi trên giường chờ Ngôn Du hãy còn đang tắm.
.....................................
Một đầu khác, Sở Nguyệt Xuất đợi hai muội muội đều tắm rửa trở về phòng ngủ, bản thân cũng trở về phòng, cầm quần áo tính đi tắm, lại đúng vào lúc cần bước vào phòng tắm thì ngừng lại. Tự hỏi xong liền trở lại cầm lấy di động, bấm số Ngôn Du.
Mới vừa tắm rửa xong chưa đeo mắt kiếng liền từ trong phòng tắm đi ra, Ngôn Tĩnh cầm điện thoại đang reo chuông đưa cho Ngôn Du, Ngôn Du mê hoặc nhìn hiển thị trên điện thoại, bấm nhận, điện thoại đầu bên kia truyền đến thanh âm dịu dàng của Sở Nguyệt Xuất, “Ngôn lão sư đang làm gì vậy?”
“Ngô... Mới vừa tắm xong...” Ngôn Du thành thật đáp, tầm mắt dừng trên máy vi tính, rục rịch muốn đi mở máy. Ngôn Tĩnh không có chú ý tới ánh mắt của nàng, sờ sờ đầu nàng, liền cũng vào phòng tắm tắm rửa.
“Ân, nếu tắm rửa xong rồi không sai biệt lắm nên đi ngủ.” Sở Nguyệt Xuất vuốt vuốt sợi tóc, ngữ khí thản nhiên, “Không cần đi nhìn bưu kiện kia.”
“Ô...” Mới đi đến máy tính, Ngôn Du cong miệng lên, “Tôi chỉ nhìn một chút...”
“Cô muốn dạy bổ túc?” Sở Nguyệt Xuất ngữ khí mang uy hiếp, vẻ mặt tươi cười, “Ngôn lão sư thật sự là một hảo lão sư nha.”
“...” Ngôn Du phồng miệng không nói lời nào.
Không biết vì cái gì liền có thể đoán được biểu tình của Ngôn Du giờ phút này, Sở Nguyệt Xuất tươi cười càng phát ra xán lạn*, “Nghe lời, mau tới phòng ngủ.”
(Editor: (*) Theo từ điển chính thống: xán lạn = xán (“rực rỡ”) + lạn (“sáng sủa”) )
“Tôi... Tôi chỉ nhìn một chút thôi...” Ngôn Du thanh âm buồn bực, “ Mở ra bưu kiện nhìn một chút rồi sau đó liền... Sau đó liền nằm ngủ...”
“Không được.” Sở Nguyệt Xuất nhăn lại mi, “Đã muộn.”
“Tôi... Tôi chỉ xem... Từng cái, liền từng cái...” Ngôn Du ủy khuất chứng minh, tay nhỏ cầm góc áo, “Thật sự, liền chỉ nhìn một chút sẽ bỏ xuống...”
Sở Nguyệt Xuất trầm ngâm vài giây, thở dài, “Được rồi, kia... Liền nhìn một chút thôi nha?”
“Ừ, liền một chút!” Ngôn Du dùng sức gật đầu, cũng không quản điện thoại đầu bên kia người ta có xem tới được hay không.
“Được rồi, tôi đi tắm đây, cô xem xong một chút thì nhanh ngủ.” Sở Nguyệt Xuất nói xong, đợi nghe được đầu bên kia thanh âm mềm nhũn trả lời lại thì lúc này mới cúp điện thoại, đi vào phòng tắm tắm rửa.Ngôn Du đem điện thoại ở bên tai lấy ra, chớp chớp mắt, tùy tay ném điện thoại di động lên giường, chạy đến trước máy vi tính mở máy ra, lướt network, xem xét bưu kiện, thực nhanh chóng đem đề mục nhìn một lần, tiếp theo tùy tiện cầm bút trên bàn viết một thoáng, sau đó ai ya đóng lại máy tính. (Editor: Bạn Du ngoan ngoãn làm với tốc độ ánh sáng luôn chớ!)
Ngôn Tĩnh ở trong phòng tắm tắm rửa, lúc nghe được tiếng máy tính khởi động, trong lòng âm thầm kêu không tốt, nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ tắm rửa, hi vọng có thể sớm ra ngoài ngăn cản Ngôn Du lại một đêm thức trắng. Vội vội vàng vàng rửa sạch bọt trên người, lau khô thân mình mặc vào áo ngủ mới mở ra cửa phòng tắm liền nghe được tiếng máy tính tắt, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Tiểu Du đóng máy tính sao?
Phải.. Hôm nay rất mệt nhọc đi?
Chính là thời điểm đi ra, Ngôn Tĩnh lại không thể tin được.
Người kia ngồi ở trước bàn đọc sách nắm bút mà hướng trên giấy múa bút thành văn, tóc vẫn ẩm ướt, không phải muội muội nhà nàng thì còn là ai?
“Tiểu Du, hôm nay đi ngủ sớm một chút có được không?” Ngôn Tĩnh đi đến phía sau Ngôn Du, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, giữa mũi tràn ngập mùi hương dầu gội mới tắm xong, thanh âm ôn nhu, “Ngày mai lại tính tiếp, ân?”
(Editor: Mặc dù đây là hình ảnh tỷ muội thân quen nhưng tui chỉ muốn nói là, lúc nào có ngừ êu tui cũng muốn được ôm như vậy a~~~ T___T *khóc 1 dòng sông*)
Bút dừng một chút, Ngôn Du tập trung tinh thần nhìn chằm chằm trên trang giấy một dãy công thức mới vừa được liệt kê, nhíu lại mi, rất nhanh mải miết tiếp tục múa bút thành văn. Ngôn Tĩnh thở dài, đứng dậy cầm máy sấy tóc đi đến bên cạnh Ngôn Du giúp nàng thổi tóc. Ngôn Du dường như không hề có cảm giác, trên giấy không ngừng xuất hiện các con số hoặc là công thức, cho đã mắt si mê.
Thẳng đến khi Ngôn Tĩnh giúp nàng thổi khô tóc xong thì Ngôn Du vẫn như cũ mải miết viết. Ngôn Tĩnh làm sao chịu để nàng như vậy, đưa tay nhẹ cầm lấy bàn tay nàng đang cầm bút, “Tiểu Du...”
Vừa lúc nghĩ đến một điểm đột phá, Ngôn Du có chút sốt ruột muốn đem thủ rút ra, nhưng làm sao Ngôn Tĩnh cũng nắm thật chặt không buông, không khỏi nóng nảy, ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ mình, “Tỷ tỷ...”
“Nghe lời, trước ngủ, tỉnh dậy lại tiếp tục tính.” Ngôn Tĩnh cố gắng hống nàng, thủ vẫn nắm lấy tay nàng, “Ngoan.”
“Em... Em đây tính một chút sẽ đi ngủ.” Kỳ thật thời điểm vừa mới bắt đầu đem đề mục viết lên giấy, chỉ là nghĩ nếu hôm nay nhất định phải ngủ sớm, vậy dứt khoát đến trường tiếp tục tính thôi. Chính là trong quá trình đem đề mục viết ra nàng lại không tự chủ được có linh cảm, vừa muốn đem linh cảm viết xuống , vì thế càng viết càng nhiều...
Không tiếng động thở dài, Ngôn Tĩnh nhìn thấy Ngôn Du vẻ mặt sốt ruột, không đành lòng buông lỏng tay ra, “Kia... Việc này làm thêm chút nữa thì phải đi nằm ngủ đó?”
“Ân!” Ngôn Du thuận miệng đáp một tiếng, lập tức lại cầm bút viết lên.
Ngôn Tĩnh làm khô tóc của mình xong ngồi ở trên giường chờ Ngôn Du hứa đem vài bước viết ra, bất tri bất giác cứ như vậy mà ngủ.Dù sao nàng bình thường đều là mười một giờ đúng sẽ đi ngủ, hôm nay lại vừa kinh sợ tìm kiếm qua một ngày như vậy, giờ lại trễ thế này, mệt mỏi cũng là chuyện bình thường.
............................................
Không đúng... Không đúng... Không đúng...
Ngồi ở trước bàn đọc sách Ngôn Du phát điên đem bút ném lên bàn, tức giận dựa người ra sau, trừng mắt nhìn bản giấy nháp trên mặt bàn, nghiến răng nghiến lợi.
Đáng giận, lại đổi một loại phương pháp!
Một lần nữa ngồi thẳng, Ngôn Du đang muốn lấy bút viết chữ thì bút bởi vì động tác của nàng quá lớn mà rơi xuống mặt đất, nàng đành cúi xuống lượm, khi quay người lại liền chứng kiến Ngôn Tĩnh đã muốn dựa vào đầu giường của nàng ngồi ngủ, không khỏi ngẩn ngơ. Đem bút thả lại trên bàn, Ngôn Du đi đến bên giường, thật cẩn thận bán ôm Ngôn Tĩnh, để nàng nằm xuống xong mới đắp kín mền, ngồi ở bên giường ngây ngốc nhìn trong chốc lát, tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt của nàng, thì thào lên tiếng, “Tỷ tỷ...”
Cũng đúng lúc này, lời uy hiếp của Sở Nguyệt Xuất lúc trước cùng lời của tỷ tỷ nàng bỗng nhiên hiện lên trong đầu, Ngôn Du bỗng dưng trừng lớn mắt, quay đầu nhìn thời gian mới ý thức được hiện tại đã gần bốn giờ, lông mi hơi hơi run rẩy vài cái, gãi gãi hai má, hơi có chút khó xử đứng đó lo lắng.
Giống như... trời đã muốn sáng? Có phải nên ngủ không?
Chính là...
Quay đầu, mắt nhìn bản thảo trên bàn giấy viết tán loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngôn Du không khỏi rối rắm, qua một lúc lâu, tự nhủ, “Mình sẽ đem phương thức viết ngắn gọn xong rồi đi ngủ...”
Ân... Vậy để một hồi ngủ...
Nghĩ như thế, liền lập tức ngồi vào trước bàn cầm bút, lại bắt đầu múa bút thành văn.
Này một hồi... Đã vượt qua bốn giờ.
Khi Ngôn Tĩnh nhíu mi tỉnh lại, đã là buổi sáng hơn bảy giờ. Nằm ở trên giường một lúc lâu không mở mắt, lỗ tai thế nhưng có thể nghe được tiếng sột soạt viết chữ. Lập tức Ngôn Tĩnh mạnh mẽ mở mắt ra, nghiêng người nhìn lại, quả nhiên Ngôn Du còn ngồi trước bàn đọc sách, thần tình nghiêm túc đang viết gì đó.
Trái tim trừu đau, Ngôn Tĩnh đứng lên đi đến bên cạnh Ngôn Du, trực tiếp gỡ mắt kính nàng xuống.
“Ngô...” Kính bỗng nhiên bị lấy xuống, Ngôn Du chính là bất mãn phát ra một tiếng hậm hực, hướng mặt bàn cúi thấp, bút còn không có ngừng.
“Ngôn Du!” Ngôn Tĩnh vừa tức vừa khó chịu, “Em một đêm không ngủ?”
“Bước đầu tiên nghiệm chứng không sai biệt lắm ...” Ngôn Du hình như không có nghe được gì, buông bút duỗi lưng một cái, xoa mắt ngáp. Tay Ngôn Tĩnh run nhè nhẹ, vừa mới tỉnh ngủ hốc mắt liền đỏ.
“Hảo mệt...” Đại khái quá trình tính toán đạt được giai đoạn đầu rồi, Ngôn Du rốt cục cũng quyết định nghỉ ngơi, than thở nói một câu, quay người lại mới phát hiện người vẫn đứng yên bên cạnh mình, sửng sốt vài giây, ngẩng đầu lên nhìn Ngôn Tĩnh. Quả nhiên, không đeo kính cái gì cũng đều không thấy rõ, cho đến khi một giọt lệ tích ở trên mặt nàng mới ý thức tới chuyện gì, bối rối đứng lên, “Tỷ tỷ...”
“Em không thể nghỉ ngơi tốt một chút sao?” Ngôn Tĩnh lên giọng, nghẹn ngào, “Rõ ràng thân thể không tốt, còn muốn liều mạng như vậy... Em... Em...”
“Tỷ tỷ...” Đứng dậy, Ngôn Du cùng tỷ tỷ mình cao không sai biệt lắm, cho dù không đeo mắt kiếng cũng có thể thấy rõ lệ trên mặt tỷ tỷ, Ngôn Du một trận lúng túng, “Thực xin lỗi...”
“Em không phải lại để bệnh nặng rồi mới bằng lòng nghỉ ngơi đi?” Từ trước tới nay, Ngôn Du vẫn luôn không hề nghỉ ngơi thật tốt, đều là ban đêm liều mạng mong muốn nghiên cứu, ban ngày mới đứt quãng ngủ. Chính là bác sĩ nói qua, nghỉ ngơi như vậy căn bản không tính là nghỉ ngơi, nếu cứ luôn tiếp tục như vậy thì thân thể vốn gầy yếu căn bản liền chịu không được.
“Em... Em...” Ấp úng hồi lâu một câu đầy đủ vẫn không nói được, Ngôn Du ngốc ngơ nhìn tỷ tỷ rơi lệ, giữa mũi đau xót đành cắn răng nhẫn trong chốc lát, nâng tay giúp tỷ tỷ lau khô nước mắt, “Thực xin lỗi, tỷ tỷ.”
“Nghỉ ngơi thật tốt được không?” Ngôn Tĩnh nắm tay nàng, “Em trước kia... Em trước kia không có như vậy.”
Cúi đầu, trong lòng biết mình kỳ thật chính là cố ý trốn tránh một vài thứ cảm tình, không muốn nhường chính mình thanh tỉnh đi đối mặt với Ngôn Tĩnh. Ngôn Du mặc cho Ngôn Tĩnh nhẹ nhàng ôm lấy mình, không nói được một lời.
“Tiểu Du, em trước kia thực nghe lời chị...” Ngôn Tĩnh thanh âm ảm đạm, nước mắt lại chảy xuống, “Trước kia chị không muốn em làm cái gì em sẽ không làm cái đó...”
“Tỷ tỷ, thực xin lỗi.” Ngôn Du rũ đầu xuống, chỉ biết lặp lại lời xin lỗi.
“...” Trầm mặc một lúc lâu, Ngôn Tĩnh thở dài cùng Ngôn Du rớt ra khoảng cách, “Hôm nay xin phép nghỉ nha?”
“Không được...” Ngôn Du cố chấp lắc đầu, “Phải lên dạy.”
“Chính là em...”
“Tỷ tỷ, em... có tiết thứ ba, em trước xong tiết dạy sẽ trở về ngủ.”
Dừng thật lâu, Ngôn Tĩnh lại thở dài, “Được rồi.”
Ngôn Du của hiện tại, cố chấp mà trầm mặc, mình căn bản không biết nên khuyên nàng như thế nào, lại nên làm thế nào để nàng chiếu cố tốt thân thể của chính mình.
“Em đây... Em đây đi rửa mặt liền đến trường, dù sao cũng đã tới tiết thứ nhất ...” Ngôn Du vẫn cúi đầu khi nói ra câu này, liền vội vội vàng vàng vào phòng tắm rửa mặt. Đứng yên tại chỗ nhìn phòng tắm một lúc lâu, thần sắc mệt mỏi đi về phòng của mình thay quần áo, sau đó đi phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Ăn xong bữa sáng, Ngôn Tĩnh lái xe đưa Ngôn Du đến trường, sợ Ngôn Du một đêm chưa ngủ ở trên đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Sở Nguyệt Xuất hôm nay có tiết thứ nhất, thời gian dạy xong vừa vặn trở lại văn phòng liền chứng kiến Ngôn Du một đường lung lay đi vào đó, trực tiếp đi đến trước bàn, ngồi vào ghế liền rất nhanh ngủ mất .
Lông mày khẽ nhăn, giẫm trên giày cao gót đi qua, Sở Nguyệt Xuất hơi hơi xoay người, thanh âm mềm nhẹ, “Ngày hôm qua mấy giờ ngủ ?”
“Ân...” Thật sự buồn ngủ cực kì, Ngôn Du mơ mơ màng màng chỉ nghe có người ở bên tai mình nói chuyện, cũng không biết rõ là ai nói, than thở một tiếng lại tiếp tục ngủ.
“Ngoan, nói cho tôi biết ngày hôm qua mấy giờ ngủ, tôi sẽ không sảo* cô nữa.” Sở Nguyệt Xuất ở bên tai nàng tiếp tục dẫn từng bước, một lúc lâu, người đang sắp ngủ cũng thành thật trả lời, “Ô... Không ngủ...”
*quấy rầy
Ánh mắt chợt chuyển lãnh, Sở Nguyệt Xuất nhìn Ngôn Du đang lúc ngủ mơ vài giây, gợi lên khóe miệng, trong con ngươi một chút ý cười đều không có.
;y: