24, Chương thứ hai mươi bốn . . .
Vẫn mải miết đi tới, hai mắt Sở Lục Y chợt tỏa sáng vì nàng vừa thấy Ngôn Du đung đưa nện bước muốn đi vào quán bar, không nhịn được vội vàng đuổi theo, “Ngôn lão sư!”
“Ôi chao... Lục Y... Em làm sao ở đây?” Tâm tình vốn dĩ rất kém, Ngôn Du từ trong nhà đi ra rồi hoàn toàn không biết nên chạy đi đâu bây giờ, tùy ý đung đưa, bắt gặp một quán bar liền trực tiếp đi vào, không ngờ mới đi được vài bước liền bị người gọi lại, thấy là Sở Lục Y thì ngẩn người, theo bản năng nhìn phía sau lưng nàng lại không thấy Sở Nguyệt Xuất.
“Nga, tỷ hôm nay có việc để cho em ra ngoài ăn cái gì đó, kết quả em lại quên mang tiền.” So với Ngôn Du lúc nói dối tất nhiên sẽ cúi đầu, Sở Lục Y cực kì bất đồng, khi nói dối sẽ mặt không đỏ tim không nhảy diễn cảm thập phần chân thật, lúc này vẻ mặt đau khổ, “Ngôn lão sư, em bụng thật đói...”
Ngôn Du chớp chớp mắt, sờ sờ túi tiền, lấy ra một trăm đồng đưa cho Sở Lục Y, “Cầm lấy.”
Sở Lục Y lộ ra nụ cười xán lạn, tiếp nhận tiền lại đưa mắt nhìn quán bar, “Ngôn lão sư, tỷ của em nói, không thể đến quán bar.”
“Vì sao chứ?” Kỳ thật căn bản chưa từng tới quán bar, chính là gần đây Vương lão sư lên trường vừa đụng tới liền hỏi loạn thất bát tao, không có chỗ nào là không quan hệ tới Ngôn Tĩnh, Ngôn Du vốn đã rất áp lực, hôm nay còn gặp phải Lạc Học Khâm, cái loại cảm giác khó chịu này càng thêm mãnh liệt, cho nên khi vừa nhìn thấy quán bar liền nghĩ tới từ 'mượn rượu giải sầu'. Ngôn Du thật biết điều nhìn Sở Lục Y, một chút phong phạm của giáo viên đều không có, so với Sở Lục Y rất giống một học sinh.
“Bởi vì... Bởi vì...” Sở Lục Y cũng không biết làm như thế nào để giải thích cho Ngôn Du vốn có vẻ mặt thoạt nhìn thực đơn thuần, ấp úng vài giây, nhãn châu xoay động, “Bởi vì tỷ của em là giáo viên nha, mà còn là giáo viên Ngữ Văn nên lời nói khẳng định có đạo lý!”
“Ngô...” Ngôn Du oai cái đầu nghĩ nghĩ, gật gật, “Đúng nga...”
(Editor: Rầu xong, một con nai đã vào tròng!)
Sở lão sư nói chuyện giống như luôn luôn gắng với đạo lý, mặc dù có thời điểm sẽ lao thao nhưng dù cho lao thao* đi nữa quả thật cũng rất có đạo lý.
*thao thao bất tuyệt
“Kia Ngôn lão sư, chúng ta đi địa phương khác đi.” Sở Lục Y đã nắm lấy tay Ngôn Du, “Cùng nhau đi ăn cơm đi.”
“Ngô, hảo...” Ngôn Du nghe lời gật đầu, theo Sở Lục Y đi ra khỏi quán bar, “Kia muốn đi đâu ăn đây?”
“Đi ăn KFC đi.” Sở Lục Y cười híp mắt chỉ chỉ KFC cách đó không xa , Ngôn Du lại lắc đầu phản đối, “Chính là cô muốn uống rượu...”
Sở Lục Y nhất thời không nói gì, trầm mặc vài giây, quay đầu nhìn Ngôn Du bĩu môi, vẻ mặt rầu rĩ không vui, “Ngôn lão sư không vui?”
“... Không có...” Ngôn Du phủ nhận, Sở Lục Y trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, “Kia Ngôn lão sư, em biết phải đi đâu ăn cơm rồi.””Ân?” Lại một lần sa vào cảm xúc khó chịu Ngôn Du phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía Sở Lục Y. Sở Lục Y đối với nàng cười cười, lôi kéo nàng hướng quán cơm nhỏ mà mình quen thuộc đi đến, mở ra một phòng, điểm đồ ăn lại gọi rượu, “Cấp, Ngôn lão sư.”
“Cám ơn.” Ngôn Du tiếp nhận rượu, thực không thuần thục mở ra, đổ ra ly, trực tiếp uống một hơi cạn sạch.
Này xem như là 'mượn rượu giải sầu' sao?
Sở Lục Y gắp đồ ăn đưa vào miệng nhai từ từ rồi chậm rãi nuốt, thấy Ngôn Du một ly rượu nhắm thẳng trong bụng mà chuốc, mày nhíu chặt chẽ. Không biết vì cái gì cảm thấy một trận buồn cười, vội vàng nhịn xuống không để cho mình cười ra tiếng.
“Thật đắng nha...” Uống mấy ly, sắc mặt Ngôn Du đã muốn đỏ bừng, một bộ dạng say rượu, ánh mắt thoạt nhìn có chút mơ hồ, “Rượu... Thật là khó uống...”
“Kia cũng đừng có uống gấp quá...” Sở Lục Y cùng Ngôn Du đều ngồi trên ghế thoạt nhìn thân cao cũng không kém nhau là bao, vì thế liền đưa tay sờ sờ đầu Ngôn Du, “Tỷ của em nói tiểu hài tử không thể uống rượu.”
“Cô... Cô...” Ngôn Du lại một bộ dạng say rượu, đầu cảm thấy càng ngày càng nặng, nghĩ đến Ngôn Tĩnh lúc này hẳn là đang cùng Lạc Học Khâm ăn cơm, lại nghe đến Sở Lục Y nói về tỷ tỷ, cái mũi không khỏi đau xót, “Chính là cô nghĩ mượn rượu... Mượn rượu giải sầu thôi...”
“Vì cái gì?” Hơi hơi nheo mắt, Sở Lục Y để đũa xuống, chống cằm nhìn Ngôn Du, “Ngôn lão sư vì sao phải 'mượn rượu giải sầu' đây?”
“Bởi vì... Bởi vì... Không vui...” Ngôn Du nhưng thật ra chưa bao giờ uống qua rượu cho nên lúc này chỉ uống được không đến một lọ cả người liền sa vào trạng thái mơ hồ, thoạt nhìn ngoan ngoãn lại ngơ ngác.
“Vì cái gì không vui đây?” Sở Lục Y có chút muốn thực hiện âm mưu hỏi, nâng tay làm bộ sờ cái mũi rồi lại như che giấu mà nhếch nhẹ khóe miệng, “Có người khi dễ Ngôn lão sư sao?”
“Ô...” Càng nghĩ càng không vui, Ngôn Du úp xuống bàn khóc lên, “Tỷ tỷ không quan tâm cô ...”
Mày hơi nhíu, Sở Lục Y ngồi nhích qua một chút, vuốt đầu Ngôn Du, “Tỷ tỷ vì sao lại không nhớ tới cô vậy?”
“Nàng... Nàng phải lập gia đình ...” Ngôn Du nghẹn ngào, chuyện tình vốn luôn luôn áp tại trong lòng không nhịn được nói ra, tựa hồ có thêm dũng khí mà buông lỏng cảm giác.
“Nàng phải lập gia đình thì vẫn là tỷ tỷ của cô mà.”
“Chính là... Chính là... Em không hiểu...” Khóc thút thít cũng lấy lại chút thanh tỉnh, Ngôn Du đô miệng nhu tròng mắt, “Không nói em biết...”
Ân?
Hứng thú bị nhắc tới xong lại treo ở giữa chừng, Sở Lục Y thực tự nhiên nhìn chung quanh, thở dài, “Được rồi, em không hỏi ...”
“Ân.” Ngôn Du dùng sức gật gật đầu, sau đó nhìn mặt bàn ngẩn người. Sở Lục Y cầm lên bình rượu, hướng trong ly Ngôn Du rót rượu, “Uống rượu đi, say liền quên hết phiền muộn trong lòng.””Hảo!” Nhìn thấy ly rượu được rót đầy, Ngôn Du rất hào hùng bưng lên, lại là một hơi uống sạch. Sở Lục Y lại đi rót tiếp một ly rượu nữa, “Còn khó chịu lắm không?”
Ly rượu lại bị rót đầy, Ngôn Du vẫn là một hơi uống sạch, đầu óc lại một lần nữa bị vây trong trạng thái mơ hồ, nghe được Sở Lục Y hỏi vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập ủy khuất, “Khó chịu...”
“Kia...” Lại rót thêm một ly, thấy Ngôn Du uống sạch lúc này Sở Lục Y mới phóng ra thanh âm ôn nhu, “Nói ra có thể sẽ dễ chịu hơn đó...”
“Ngô...” Ngôn Du ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn ly rượu, thật lâu thật lâu sau ngay tại lúc Sở Lục Y nghĩ âm mưu của chính mình không thực hiện được thì bỗng nhiên người đang úp trên bàn, giống hệt như một tiểu hài tử nói, “Cô thích tỷ tỷ!”
“Thích tỷ tỷ à...” Trong lòng chợt nảy lên, Sở Lục Y nhìn Ngôn Du đang gục xuống bàn bĩu môi còn thì thào tự nói, ánh mắt lộ vẻ ý vị thâm trường, “Em cũng thích tỷ tỷ nha, muội muội thích tỷ tỷ không phải thực bình thường sao?”
“Không... Không đồng dạng như vậy...” Ngôn Du nấc một cái, không nhịn được giải thích, “Cô... cô nghĩ muốn tỷ tỷ... Gả cho cô...”
“Tại sao vậy?”
“Bởi vì... Bởi vì cô thích tỷ tỷ... Không muốn tỷ tỷ gả cho người khác... Tỷ tỷ... Tỷ tỷ nhất định phải gả cho cô!” Say đến bét nhè, Ngôn Du đem bí mật vốn chôn sâu dưới đáy lòng toàn bộ nói ra, mặt đỏ hừng hực, ánh mắt dại ra, “Không muốn tỷ tỷ... Gả cho... Gả cho người khác...”
Nói xong lời này, Ngôn Du lại khóc lớn, “Chính là tỷ tỷ muốn gả cho... Cái kia... Cái kia họ Lạc... Tỷ tỷ không quan tâm cô nữa...”
“Không khóc không khóc...” Chứng kiến Ngôn Du như vậy, bản thân đồng dạng cũng yêu tỷ tỷ của mình cảm động lây mà đỏ vành mắt, đem Ngôn Du ôm vào trong lòng vỗ về sau lưng, “Ngoan... Tỷ tỷ không quan tâm chúng ta... Chúng ta cũng không cần tỷ tỷ ...”
“Chính là... Chính là...” Bẹt miệng, Ngôn Du ô ô nức nở, “Cô nghĩ muốn tỷ tỷ...”
“Em đem tỷ tỷ của em giao cho cô nha.” Sở Lục Y cùng nàng rớt ra khoảng cách, thực đứng đắn nhìn Ngôn Du, “Em đem Đại tỷ của em tặng cho cô, mời nàng gả cho cô, thế nào?”
“Tỷ tỷ... Cho cô?” Ngôn Du oai cái đầu, chìa ngón trỏ chỉ chỉ Sở Lục Y, lại chỉa chỉa chính mình.
“Đúng vậy a... Cô có yêu thích tỷ tỷ của em không?” Sở Lục Y ngữ khí mang theo hấp dẫn, “Tỷ tỷ của em cũng rất ôn nhu nha.”
“Em... Tỷ tỷ em cũng không phải... Cũng không phải là tỷ tỷ của cô mà...” Ngôn Du lắc đầu, “Không được...”
“Đều là tỷ tỷ nha...” Sở Lục Y mở to mắt tùy tiện biện đại lý do dụ bắt Ngôn Du, “Tỷ tỷ của em thật sự rất ôn nhu, cô không vui sao?”
“Ngô...” Ngôn Du ngốc ngơ nhìn nàng, “Đều là tỷ tỷ... Tỷ tỷ... Tỷ tỷ của em là ai vậy?”
Sở Lục Y nâng tay ôm trán, đối với Ngôn Du uống rượu quả thực là hết chỗ nói rồi. Ngôn Du xem nàng không trả lời, cũng không tranh cãi ầm ĩ nữa mà là gục xuống bàn thật biết điều cắn ngón tay, “Tỷ tỷ...”
“Tỷ tỷ của em là Sở lão sư nha.” Sở Lục Y vừa thấy nàng lại bắt đầu ngẩn người, vội vã mở miệng tiếp tục kế hoạch lớn hòng dụ bắt người của mình, “Sở lão sư, nhớ rõ không?”
“Ha ha...” Ngôn Du ngốc hề hề nở nụ cười, gật gật đầu, “Nhớ rõ...”
“Thực ôn nhu đi.” Sở Lục Y cười với nàng, “Tốt lắm đúng hay không nè?”
“Đúng!” Lực chú ý lập tức từ trong lòng Ngôn Du bị chuyển dời sang bên kia Sở Nguyệt Xuất, Ngôn Du cười đến ánh mắt đều híp lên, “Sở lão sư hảo hảo.”
“Đúng không, em đây đem tỷ của em tặng cho cô nha.” Sở Lục Y sờ sờ đầu của nàng, giống như đang vuốt ve tiểu sủng vật vậy, “Được không?”
“Ngô...” Ngôn Du lại bắt đầu cắn ngón tay, một bộ tự hỏi, hơn nửa ngày mới rầu rĩ nói, “Em đem tỷ tỷ tặng cho cô thì em làm sao lo liệu đây?”
“Em còn có một tỷ tỷ nữa.” Sở Lục Y nheo lại mắt, “Chúng ta mỗi bên một người, vừa vặn.”
“Mỗi bên một người...” Ngôn Du vạch lên ngón tay, “Mỗi bên... Một người...”
“Đúng rồi, mỗi bên một người, chúng ta còn có thể gom thành một bàn chơi mạt chược được luôn nhé.”
“Đánh mạt... Đem...” Vẫn là dùng ngữ khí mơ mơ hồ hồ nói, Ngôn Du bỗng nhiên nhăn lại mi, khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm cùng một chỗ.
Sở Lục Y ngẩn người, còn tưởng rằng nàng đã tỉnh táo lại liền vội vàng ôn nhu hỏi, “Ngôn lão sư, làm sao vậy?”
“Cô... Cô sẽ không chơi mạt chược đâu...” Ngôn Du thực vô tội nhìn nàng, “Làm sao bây giờ?”
Trán...
Lông mi lơ đãng run rẩy vài cái, Sở Lục Y quái dị nhìn Ngôn Du, mất một lúc lâu thật lâu sau, “Khụ, tỷ của em sẽ dạy cô.”
“Hảo!” Ngôn Du vỗ bàn một cái, vẻ mặt chánh nghĩa lẫm liệt, “Mỗi bên một người!”
Nói vừa hết lời liền “Ba” một tiếng úp trên bàn thở to mà ngủ, chỉ chừa lại Sở Lục Y một mình một người tại nơi này nhìn nàng nửa ngày, một tiếng cảm khái.
“Thật sự là hảo lừa gạt a.”
======================
Editor: Chao ôi, cùng chung cảnh ngộ gặp nhau mà bé Y Y vẫn không bỏ được khi dễ Ngôn lão sư, chuốc say trẻ nhỏ để mượn gió bẻ măng... Bao nhiêu điều muốn lên án bé nhưng tiếc cái là tui...... thích cái sự phúc hắc của bé ~~~~~ É hehehe!