93, Chương thứ chín mươi ba . . .
Ngôn Du một mình ngồi ở trên giường, trong lòng còn ôm chặt gối nhỏ, bĩu môi, ánh mắt mờ mịt nhìn một nơi bất định ngẩn người.
Nếu vào phòng thí nghiệm, nàng cũng sẽ không cần như bây giờ.
Bây giờ, ngủ thì không ngủ được, lại không có biện pháp tập trung tinh thần làm việc... Nàng trừ bỏ ngẩn người thì không biết còn làm gì khác, mà đã ngẩn người, cố tình lại sẽ rất tưởng niệm Sở Nguyệt Xuất.
Nói là đạo sư không cho tiếp tục nghiên cứu nữa dành để nghỉ ngơi, trên thực tế, phải nói là người yêu của đạo sư thương xót cho người yêu mới đúng.
Nguyên lai cái tên Cổ Chánh dong dài thích ăn mặc bảnh bao lại là người yêu đạo sư... Quả nhiên trước kia ở trên máy tính tìm tư liệu nói đúng như vậy, thời đại phát triển, xã hội tiến bộ, thiên hạ sắp đại đồng hết rồi.
Đạo sư bị nam nhân lao thao kia tha đi rồi, nhân tiện ngay cả nàng cũng bị lao thao một trận bắt gấp trở về, hiện tại hoàn toàn không biết nên làm cái gì .
Hơn nữa... Chỉ cần không ngủ được mà không nghiên cứu, một khi để nàng bắt gặp di động, nàng sẽ gặp bắt đầu rối rắm có nên gọi điện cho Sở Nguyệt Xuất hay không.
“Ô... Làm sao bây giờ nha...” Ngẩn người bao nhiêu lâu trên thực tế cũng củ kết bấy nhiêu lâu, Ngôn Du bày ra vẻ mặt đau khổ giật giật lên thân mình có chút cương, thân mình quá mức vô lực đành quay trở về giường, ôm gối nhỏ đứng người dậy.
Kỳ thật lúc trước, khi quyết định chạy tới Mĩ, trừ bỏ không biết ở ngoài nên làm sao thì bản thân nàng cũng biết mình nên như ba ba nói, cần phải trưởng thành hơn. Chính là, đến đây cũng hơn một tháng rồi, nàng căn bản không có cảm giác mình trưởng thành ở đâu hết.
Không nghiên cứu thì đi ngủ, chưa từng ra khỏi phòng thí nghiệm hay chỗ trọ của mình, không có kết giao bất luận kẻ nào bên ngoài trừ nhân viên nghiên cứu...
Nga, kỳ thật cũng có chút chút đi, nếu như nói hàng xóm cách vách tò mò bắt chuyện thì cũng coi như kết giao rồi nhỉ.
Như vậy... đến Mĩ rốt cuộc làm chi a? Cái gì mà muốn trưởng thành a... Rõ ràng... Rõ ràng chính là chật vật đi né tránh, bởi vì không biết nên làm sao đối mặt với đám học trò, đối mặt với Sở lão sư... Sợ hãi Sở lão sư nói lời chia tay cho nên cứ chạy thoát như vậy, hiện tại ngẫm lại thật là không có xíu trách nhiệm nào a.
Sở lão sư... Sở lão sư nhất định sẽ tức giận đi...
Không đúng, cũng có thể không thèm tức giận bởi vì rõ ràng đều không cần nữa rồi.
Ở trong lòng Sở lão sư, học trò mới là trọng yếu nhất...
Ngơ ngơ ngẩn ngẩn nghĩ, Ngôn Du ôm trong lòng gối nhỏ, thẳng đến thanh âm “Rầm rầm” ngoài cửa bị gõ như muốn phát nổ, thế này mới hồi phục tinh thần, xoay người xuống giường ra mở cửa.
Đang đứng ngoài cửa đương nhiên là đồng sự vốn cùng làm nghiên cứu, cũng chính là nữ nhân thường xuyên kêu nàng đi ăn cơm chung. Ngôn Du một tay mở cửa, một tay còn ôm gối nhỏ, đồ ngủ đang mặc trên người là lúc trước Sở Nguyệt Xuất vì đậu nàng mà mua riêng cho nàng áo ngủ Lười Dương Dương. Tóc rối tung trên vai, trên mặt lại ngây ngốc, trong lúc nhất thời nhường nữ nhân kia có chút xuất thần.Bởi vì ánh mắt nóng rực mà khẽ nhíu mày, Ngôn Du đứng ở cửa, thanh âm non nớt lại dẫn theo mát lạnh, “Có chuyện gì sao?”
“Ngôn, cùng đi ra ngoài chút đi.” Phục hồi tinh thần xong, nữ nhân bèn mỉm cười nói, “Professor nói rõ mấy ngày nay nghỉ, để cho tôi mang cô ra ngoài đi dạo.”
Professor Trần chính là đạo sư của Ngôn Du. Thời gian Ngôn Du học đại học đã nhận thức ông ấy, nói là đạo sư nhưng đại đa số thời điểm càng giống bằng hữu hơn. Chính là sau khi Ngôn Du tốt nghiệp đại học một năm thì Professor Trần liền chạy tới Mĩ Quốc phát triển, tiếp theo còn khuyên bảo Ngôn Du nhiều lần nhưng Ngôn Du đều nói cần suy nghĩ thêm.
“Ân, không cần.” Lắc đầu, Ngôn Du nhìn nữ nhân vẻ mặt lộ ra mỉm cười, không biết vì sao lại nhớ tới Bạch Hiểu An, hơi hơi lui về sau vài bước, “Tôi muốn quay về ngủ...”
Bạch Hiểu An trước kia hình như cũng sẽ nhìn nàng giống vậy...
Ngôn Du bị ý nghĩ như vậy làm cho sợ tới toát một thân mồ hôi lạnh, có chút lắp bắp nói.
“Ngôn, cả ngày buồn bực thật không tốt nha.” Không rõ Ngôn Du tại sao khi nhìn mình lại lộ ra vẻ mặt sợ hãi rõ mồn một tới vậy, nữ nhân có chút kỳ quái nhìn nàng, “Cô làm sao vậy?”
“Tôi...” Chớp chớp mắt, xem nữ nhân trước mặt tên là Emma này hỗn huyết, một tay Ngôn Du bèn nhéo nhéo góc áo, “Tôi không sao, tôi muốn ngủ ...”
“Ngôn?” Tựa hồ đã hiểu ra điều gì, Emma hướng nàng đi tới từng bước, “Cô đang sợ tôi hả?”
“Tôi...” Ngôn Du cũng lui lại từng bước, tay vốn đang níu góc áo cũng ôm chặt lấy gối nhỏ, mặt lập tức thăng cái đỏ bừng.
“Không cần sợ nha, tôi chỉ là cảm thấy... Ân, cô thực đáng yêu...” Emma nhẹ giọng cười, nâng tay muốn sờ hai má Ngôn Du nhưng Ngôn Du đã thối lui thêm vài bước, nàng cũng không có dựa tới quá mà vẫn như trước cười cười, “Tôi muốn theo đuổi cô...”
Dọa...
Ngôn Du nhìn vẻ mặt tự tin của nữ nhân nọ, chu miệng, “Tôi có người thích rồi!”
Không dự đoán được Ngôn Du bỗng nhiên sẽ nói vậy, Emma trơ ra vài giây, nhẹ nhàng cười, “Không sao.”
“Tôi rất rất rất là thích nàng.” Ngôn Du vẫn phồng miệng, “Tôi không muốn nói chuyện với cô nữa, tôi muốn đi ngủ.”
Buồn cười nhìn nàng, Emma nói, “Professor Trần nói cô là một mình tới nơi này, ha ha, người cô thích đi vắng không ở bên cạnh cô, nên tôi vẫn còn cơ hội.”
“Cô không có cơ hội.” Ngôn Du trừng mắt với nàng, “Tôi thực sự rất rất rất thích người kia...”
Nói liền một hơi “rất thích”, có chút thở không nổi mà phải thở ra một hơi, Ngôn Du nhìn cửa bị tay Emma gánh lên, bĩu môi, “Tôi muốn đi ngủ, cô nhớ khóa lại giúp tôi đó.”
Nói xong, cũng không cho Emma cơ hội liền trực tiếp trở về phòng ngủ của mình đóng cửa lại, hai - ba bước chạy đến trên giường ôm gối nhỏ nằm xong.
Đây mới là phản ứng trong tình hình đặc biệt khi nàng phải đối mặt với người mình không thích đó nha...
Dù sao, dù sao nữ nhân tên Emma này chức lại không cao hơn mình, cự tuyệt một chút cũng không sao đi.Chuyển người lại, nhìn chằm chằm điện thoại bên cạnh, Ngôn Du đưa tay cầm lại, một lần nữa ngồi dậy, cúi đầu xem trong chốc lát, lại lần nữa thả điện thoại trở về.
Sở Lục Y từ trong phòng đi ra liền chứng kiến hai người đang ngồi trong phòng khách. Sở Nguyệt Xuất hốc mắt hồng hồng, rõ ràng chính là đã khóc qua mà Sở Giản Hề ngồi ở một bên vẫn đang trầm tư.
Liếc mắt, trực tiếp vào trong bếp hâm đồ ăn, đợi khi hâm xong mới giả bộ mang bát đi đặt mặt trước Sở Nguyệt Xuất, thở dài không nói chuyện.
“Tiểu Y...” Sở Giản Hề thấy nàng, “Làm sao em ...”
“Tỷ nói làm xong cơm sẽ gọi em ra nha, kết quả là bài tập em đều làm xong hết rồi ... lúc ngẩng xem giờ thì...” Liếc mắt nhìn kim đồng hồ chỉ một giờ rưỡi, Sở Lục Y có chút bất đắc dĩ, “Các chị không đói bụng sao?”
“A, thực xin lỗi...” Bị một nhắc nhở như vậy, Sở Nguyệt Xuất lúc này mới nhớ tới thời gian cơm trưa đã qua, có chút tội lỗi nhìn Sở Lục Y. Sở Lục Y lắc đầu, đem đũa đưa cho nàng, “Tỷ, mau ăn cơm đi, chị ngày hôm qua cũng chưa ăn gì hết trơn, phòng bếp còn có dư đó.”
“A...” Sở Nguyệt Xuất nhìn nàng một lúc lâu mới nhẹ nhàng gật đầu, tiếp nhận đũa, nâng bát yên lặng ăn. Sở Giản Hề bụng cũng đi theo “rột rột”, đặc biệt gặp mùi thơm từ bát cơm của Sở Nguyệt Xuất bay ra thì nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, ngẩng đầu tha thiết mong chờ nhìn Sở Lục Y, “Tiểu Y, của chị...”
Sở Lục Y mãnh liệt mắt trợn trắng, “Tự mà đi múc...”
“Tiểu Y...” Cả người Sở Giản Hề tựa vào ghế salon, tội nghiệp nhìn Sở Lục Y, “Đói bụng đến không còn khí lực ...”
“Sở Giản Hề!” Sở Lục Y trừng nàng, bộ dáng tức giận nhường vẻ mặt có chút hoảng hốt của Sở Nguyệt Xuất cũng phải bật cười, buông bát, “Được rồi, để chị đi múc...”
“Không cần!” Sở Lục Y cùng Sở Giản Hề đồng loạt hô ra miệng, Sở Nguyệt Xuất hơi hơi sửng sốt, Sở Giản Hề lập tức đứng lên, “Em cùng Tiểu Y hay nói giỡn...”
Sở Lục Y cũng không nói gì mà là trực tiếp xoay người tiến vào nhà bếp múc cơm, Sở Giản Hề vội vàng đuổi theo, nhìn thấy động tác múc thức ăn của Sở Lục Y, đột nhiên cảm giác cực kì hạnh phúc.
=. = Thật kỳ quái, chẳng qua là muội muội giúp bới một chén cơm thôi, vì sao sẽ cảm thấy thực hạnh phúc?
Sở Lục Y múc xong rồi, lúc quay người lại liền chứng kiến Sở Giản Hề đang đứng phía sau mình như đang có điều suy nghĩ, nhịn không được lại liếc mắt, “Làm cái gì?”
Rõ ràng lúc trước đã nói nửa đêm không cho đem A Ly nhét vào trong lòng mình, kết quả, bây giờ không nhét A Ly mà đi nhét gối đầu. Đáng giận cái tên Sở Giản Hề!
Như trước hãy còn nhìn Sở Lục Y xuất thần, Sở Giản Hề không rõ cái loại rung động trong lòng này là chuyện gì xảy ra. Cảm giác như vậy thật giống với lúc đêm, mỗi khi nhìn bộ dáng ngủ say của Tiểu Y sẽ có cảm giác rất kỳ quái, khi nghe Tiểu Y phát ra thanh âm dường như nỉ non mà còn có thể không hiểu ra sao sinh ra cảm giác thỏa mãn, sau đó liền...
Sẽ có càng cảm giác cực kì kỳ quái!
Nhíu mày, buông bát, Sở Lục Y đưa tay trực tiếp nắm lấy cái mũi của Sở Giản Hề.
“Tiểu... Tiểu Y?” Bởi vì lên động tác của nàng mà rốt cục hoàn hồn, Sở Giản Hề mặc cho nàng nắm cái mũi, không hề có ý tứ phản kháng, ánh mắt thoạt nhìn tràn ngập nghi hoặc.
Tiểu Y làm cái gì mà nắm mũi nàng lại không chịu nói lời nào?
Sở Lục Y hừ lạnh một tiếng, thu tay về, một tay giữ chặt tay Sở Giản Hề, tay kia nâng lên mặt nhéo qua, “Chị nhớ kỹ, khoảng cách thi vào cao đẳng chỉ còn có hai tháng.”
Nếu không phải ngày thi vào cao đẳng càng ngày càng gần, nàng đem tinh lực toàn bộ phóng tới học tập mà tỷ tỷ gần đây còn xảy ra chuyện như vậy, nàng làm sao có thể sẽ tùy ý để Sở Giản Hề nửa đêm đem gối đầu nhét vào trong lòng nàng chứ...
Chờ thi xong cao đẳng sẽ thu thập tên đầu gỗ này sau!
Sở Giản Hề tự nhiên sẽ không lý giải tâm tư Sở Lục Y, nghe nàng nói xong liền lộ ra một cái mỉm cười, “Đúng rồi, Tiểu Y cố lên.”
“Nói nhảm...”
Hai người đều tự bưng một chén cơm đi ra ngoài, Sở Giản Hề gặp điện thoại đặt trên bàn trong phòng khách vang lên liền buông bát, đón thông điện thoại, nghe đến đầu bên kia điện thoại người nọ nói mấy lời, tiếp theo lập tức thu hồi nụ cười trên mặt, ánh mắt sắc bén.
Bên kia, Ngôn Tĩnh nói một phen xong xuôi thì cúp điện thoại, khóe miệng gợi lên một đường cong nhạt.
Không thể nói cho cảnh sát nhưng nói cho muội muội của em vợ tương lai biết thì cũng được đi?
______________________________
Editor: Come back in a minute~~~ Hơm phải bỏ nha, lâu lâu người ta vẫn ngồi vô edit vài ba chap rồi dồn post thôi. Trung Thu vui vẻ nhá mọi người!