Huy Vũ Tuyệt Thế
Tác giả: Vẫn Nặc Sí Phong
Thể loại: Ngắn, cổ trang, cung đình, giang hồ, anh em họ, ngược, 1×1, HE
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Tình trạng edit : đang tiến hành
Nguồn: Tuyết Ngàn Năm
Edit : Diệp Tử
hdm024
Chương 4: Sóng ngầm mãnh liệt
“Vương gia, Vương gia, ” một người hầu hoảng hốt khẩn trương chạy vào tiền thính.
Viêm Cứu Hiên cũng không trách cứ hắn vô lễ, ngược lại là gấp đến độ xoay vòng vòng: “Vũ nhi vẫn là không chịu ăn chút gì sao?”
” Vâng, thiếu gia còn đang tức giận, nói. . . . . . Nói chúng ta nếu còn phiền hắn nữa, thiếu gia hắn liền tự vận !”
“Điều này sao được a, kia Vũ nhi. . . . . . Quý Thu đi thỉnh thái tử đến ” phân phó xong Viêm Cứu Hiên vận khinh công đi tới trước phòng Viêm Cứu Vũ: “Vũ nhi, là phụ thân, đi ra ăn một chút gì được không? Phụ thân biết mất đi mẫu thân ngươi rất thống khổ, nhưng là ngươi đã muốn ba ngày không ăn gì rồi , mở cửa, Vũ nhi!”
“Không cần, ta không muốn ăn .”
Thanh âm nức nở truyền vào tai Viêm Cứu Hiên, đau lòng a: “Vũ nhi, nghe lời, phụ thân chỉ có một mình ngươi, ra ăn một chút gì đi.”
“Ô. . . . . . Không cần, phụ thân là người nhẫn tâm, mẫu thân đi rồi ngươi cũng không thương tâm, mẫu thân hảo đáng thương a ô… ô. . . . . .”
“Không phải, Vũ nhi, so với ngươi còn hơn, phụ thân nghĩ càng quý trọng ngươi a, đi ra được không? Coi như phụ thân cầu ngươi , không cần tra tấn chính mình như vậy.”
Trả lời Viêm Cứu Hiên chỉ là thanh âm nức nở đứt quãng .
Vậy phải làm sao bây giờ a ? Hắn đi tới đi lui mấy vòng, Viêm Cứu Huy cuối cùng cũng chạy tới .
“Cứu Vũ, mở cửa, ta là Huy ca ca đây .” Viêm Cứu Huy trực tiếp gõ cửa phòng đang đóng chặt, thanh âm khẩn thiết lộ ra tâm tình của hắn lúc này .
“Huy ca ca, là ngươi sao ?”
Cuối cùng nghe được thanh âm, không có việc gì là tốt rồi : “Là ta, mở cửa được không? Ta có lời muốn nói với ngươi.”
Viêm Cứu Vũ chà chà nước mắt: “Hảo, chỉ cho ngươi tiến vào, những người khác đều không được, cửa không khóa.”
Không khóa ? Viêm Cứu Hiên hung hăng trừng mắt liếc nhìn hạ nhân một cái! Có lầm hay không a ? Sớm biết ta liền trực tiếp vọt vào rồi.
Hạ nhân cái kia vô tội a, là thiếu gia không cho bọn họ tới gần nha, còn lấy tự vận ra uy hiếp, bọn họ như thế nào sẽ biết cửa không có khóa đi.
Viêm Cứu Huy thử đẩy một cái, quả thực không khóa, xoay người đối diện hạ nhân hai bên cửa phân phó: “Chuẩn bị tốt nước rửa mặt cùng đồ ăn đặt ở cửa.”
“Vâng, thái tử .”
Viêm Cứu Hiên nhìn cánh cửa khép lại, chỉ có thể thở dài một tiếng sau đó rời đi . Mình thế nhưng còn không bằng Huy nhi, thật đúng là bị hoàng huynh nói trúng rồi, hai hài tử này thật sự là trời sinh một đôi, dung mạo kia cũng là thế gian ít có a. Nhất là Vũ nhi, a, Vũ nhi của ta a, mới chỉ có 14 tuổi, yên tâm, phụ thân tuyệt sẽ không để ngươi sớm như vậy gả cho hắn, ngươi là bảo bối của phụ thân a!
Vừa vào phòng, Viêm Cứu Huy liền nhìn thấy thân ảnh co lại ở giường chân, cuốn thành một đoàn hai tay gắt gao ôm lấy gối. . . . . . ?
Tóc dài thật dài phủ kín quanh thân, đôi con ngươi màu lam trong veo nhìn chằm chằm mình, da thịt trắng bệch như ngâm trong nước, tinh xảo giống như không lien quan tới thế giới này, khiến người ta có thể tự nhiên mãnh liệt muốn bảo hộ. Cứu Vũ đã muốn trưởng thành, đúng là như thế khiến người mê muội .
Viêm Cứu Huy cùng lúc đánh giá Viêm Cứu Vũ , Viêm Cứu Vũ cũng đang đánh giá hắn.
Khuôn mặt thanh tú tuấn mỹ, tóc đen thuần sắc, một đôi mắt màu đen rất đẹp , giống như một hồ nước trong suốt yên tĩnh. Chung quy , đây là một thiếu niên rất tuấn mỹ, bất quá cùng Viêm Cứu Vũ xinh đẹp không giống nhau, thiếu niên này lạnh lùng tuyệt diễm như nguyệt.
“Không, ngươi không phải Huy ca ca, đi ra ngoài ! Cút đi !!” Viêm Cứu Vũ nước mắt tràn mi , kéo chăn qua bên cạnh đem chính mình che ở bên trong.
Cho dù Viêm Cứu Huy không rõ hắn vì cái gì phải nói như vậy, hơi chau mày, đến gần bên giường, kéo chăn ra một bên, duỗi tay kéo người đang trốn tránh kia.
Viêm Cứu Vũ sợ tới mức liều mạng lùi về sau : “Không được đụng vào ta! Ngươi không phải Huy ca ca, không được đụng vào ta! !”
Mấy năm không gặp hắn, phát sinh chuyện gì a ?
Không khỏi phân trần nói, kéo người kia qua gắt gao ôm vào trong ngực: “Ngoan, Cứu Vũ, mặc kệ phát sinh chuyện gì Huy ca ca đều sẽ bảo vệ tốt cho ngươi, không phải sợ.”
Ngữ khí này, thanh âm này, còn có cái ôm quen thuộc này nữa, Viêm Cứu Vũ ngừng giãy dụa, cẩn cẩn dực dực ngẩng đầu: “Huy. . . . . . Ca. . . . . . Ca?”
“Là ta ” Viêm Cứu Huy nói, nâng tay vì hắn lau nước mắt: “Đừng khóc nữa được không?”
“Huy ca ca !” Viêm Cứu Vũ ôm chặt hắn, “Mẫu thân đã chết, nàng đã chết a, mẫu thân yêu ta nhất đã rời ta đi ! Hảo khổ sở a .”
Viêm Cứu Huy xoa xoa đầu hắn : “Cứu Vũ, có một số việc nhất định phải trải qua, tỷ như sinh lão bệnh tử, chỉ cần là tự nhiên hà tất phải vì nó thương tâm a ? Ở trên trời, mẫu thân ngươi nhìn thấy ngươi cái dạng này cũng sẽ rất buồn, nếu ngươi mỗi ngày đều sống vui vẻ, ta nghĩ mẫu thân ngươi nhìn thấy nhất định sẽ rất cao hứng, có đúng hay không ?”
“Thật vậy sao?”
“Thật sự.”
” Vậy thì tốt lắm, ta sẽ không khóc nữa, ta phải ăn cơm, ta phải vui vẻ, như vậy mẫu thân cũng sẽ vui vẻ.”
Nhìn thấy Vũ khuôn mặt tươi cười tinh khiết , thiếu chút nữa nhìn không ra: ” Nói cho huy ca ca biết, vừa rồi vì cái gì nói ta không phải a?”
“Bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . .” ánh mắt Viêm Cứu Vũ có chút né tránh, trên mặt còn chút khả nghi: “Huy ca ca biến thành xinh đẹp rồi a. Mấy năm không gặp, ta thậm chí có chút nhìn không ra .”
“Ha ha, Cứu Vũ vẫn là đáng yêu như vậy a, ” Viêm Cứu Huy nhẹ nhàng gõ xuống cánh mũi thanh tú của hắn: “Rửa mặt một chút rồi ăn cơm, đừng để mọi người lo lắng , ân?”
“Ân.” Huy ca ca, cũng chỉ có đối với ta, mới có thể cười sáng lạn đến như vậy, không chút cố kỵ, trong lòng Viêm Cứu Vũ nổi lên một trận ngọt ngào.
__________
Hết chương 4