Huy Vũ Tuyệt Thế
Tác giả: Vẫn Nặc Sí Phong
Thể loại: Ngắn, cổ trang, cung đình, giang hồ, anh em họ, ngược, 1×1, HE
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Tình trạng edit : đang tiến hành
Nguồn: Tuyết Ngàn Năm
Edit : Diệp Tử
-o-
Chương 7: Phù Vân Các Duyên Hiên
Ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn run rẩy xoa xoa gương mặt tái nhợt trên giường, giờ khắc này, trong lòng thiếu niên thật sự rất đau. . . . . .
Rất đau. . . . . .
Huy, đây hết thảy đều là ta sai, không nên, thật sự không nên. . . . . .
Thương thế nặng như vậy, nhất định là rất đau đi ?
Cũng may Thương nói thoa lên dược của hắn, hảo hảo nghỉ ngơi, một tháng là có thể tốt. . . . . .
Như vậy gặp lại, ta không nghĩ muốn, ta hảo hối hận. . . . . .
Cho nên, chờ ngươi tỉnh lại, đều bắt đầu lại lần nữa được không ?
Hết thảy đều bắt đầu lại lần nữa. . . . . .
……
“Cái gì? ! Mất đi tung tích ?” Viêm Cứu Viên khó có thể tin, xác nhận một lần nữa .
“Đúng vậy, Vương gia, bản thân thái tử bị trọng thương, tung tích không rõ .”
“Bị thương nặng sao ?” Viêm Cứu Viên ác ý cười nói: ” Đều đã biết chuyện của bổn vương rồi, để cho hắn phơi thây hoang dã. Kế tiếp, chỉ cần chờ hoàng đế ‘ bệnh ’ chết, ha ha, thiên hạ sẽ trở thành của bổn vương ! ! ! Ha ha ha ha ha ha ha ha cáp. . . . . .”
***
“Lần đầu” gặp mặt
“Thương, cho ta một lời giải thích, hắn vì cái gì còn chưa có tỉnh ?” 10 ngày , đến bây giờ cũng chưa có dấu hiệu tỉnh , muốn tức chết người sao?
Y Thương quả thực không nghĩ tới, người thánh chủ yêu lại là thái tử đương triều . Cũng đúng, trên đời này sợ rằng cũng chỉ có hai người này mới tương xứng lẫn nhau, càng không nghĩ tới chính là thánh chủ thế nhưng để hắn ngủ ở phòng mình, rất không thể tin nổi nha .
Bất quá, hắn có phải hay không đã quên chuyện gì quan trọng rồi ?
Thánh chủ cũng là người hoàng tộc , hắn còn chờ mong thái tử sau khi tỉnh lại nhìn thấy thánh chủ sẽ là cái biểu tình gì.
“Uy, uy, ” thiếu niên vươn tay trước mặt hắn quơ quơ, không phản ứng? Làm cái gì ngốc lăng vậy a ?
Thiếu niên kéo lấy cái lỗ tai hắn , bình ổn khí tức “Thương! Ngươi có hay không đang nghe ta nói a? ! !”
Đầu choáng mắt hoa, Y Thương hiện tại chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa , rất nhiều sao nha. =))))))))))
“Hừ!” Thiếu niên buông cái lỗ tai hắn ra: “Nói rõ, hắn vì cái gì còn chưa có tỉnh?”
Nhu nhu cái lỗ tai, Y Thương nhìn nhìn người trên giường, tấm tắc, tướng mạo này, còn không bằng thánh chủ kẻ gây tai hoạ, nhưng cũng đủ mê chết nữ nhân khắp thiên hạ nha, muốn tìm người như vậy quả thật đúng là rất khó.
“Người này không tỉnh ta có biện pháp gì, dù sao không tới một tháng hắn nhất định sẽ tỉnh là được rồi. . . . . . Ta cam đoan, hắn nhất định hoàn hảo không sứt mẻ gì.”
Mắt thấy người nào đó xu hướng muốn phát hỏa, Y Thương vội vàng bổ sung thêm một câu, chung quy là ổn định .
“Một tháng, hắn nếu không hoàn hảo có sứt mẻ gì , ngươi, tự mình lo liệu.” Xoay người rời khỏi phòng .
Bị uy hiếp a, không được, chờ ngươi tỉnh ta phải trả thù: “Thánh chủ, ngươi không lưu lại chiếu cố hắn sao?” Y Thương trêu đùa nói.
“Có việc, ngươi nếu không có việc gì cũng lui ra cho ta .”
“Ta đã nói qua với người bao nhiêu lần rồi, không được mặc ít như vậy, khiến người nhiễm lạnh ” nhưng sớm không thấy thân ảnh đâu nữa, tốc độ thật đúng là nhanh: “Ta lại nói lời vô ích rồi , ta cũng đi.”
Vừa rồi, là ai đang nói chuyện? Thánh chủ? Ai? Vì cái gì. . . . . . Mắt không mở ra được? Rất muốn ngủ. . . . . .
Sau khi đóng cửa phòng, lại nhìn thấy ba chữ to đùng trên cửa cứng cáp ôn nhu “Duyên Liễu Hiên” , thật không biết là duyên (lē), hay là duyên (liǎo) đây?
. . .
Chỗ này. . . . . . Là chỗ nào?
Viêm Cứu Huy đã mê man suốt 16 ngày. Khi hắn tỉnh lại ý thức có chút mơ hồ, theo bản năng đưa mắt nhìn xung quanh
Gian phòng thanh nhã, một màu thủy lam, rất dễ chịu.
Màu lam!
Trước mắt Viêm Vứu Huy lập tức xuất hiện một khuôn mặt xinh đẹp, hoạt bát tươi cười, hai mắt như bầu trời trong suốt.
Nhắm mắt lại, trong lòng tràn đầy đau sót. . . . . .
Vũ. . . . . .
Ta nhất định sẽ vì ngươi báo thù, nhất định. . . . . .
Cầm lấy y phục và mọi thứ một bên lên, đây cơ hồ là động tác theo quán tính của Viêm Cứu Huy, kỳ quái lại liếc mắt một cái, như thế nào có thể ? Y phục đều rất vừa vặn, đây đến tột cùng là nơi nào ?
Đẩy cửa sổ ra, là một đám mây trắng lớn, lẽ nào hắn đang ở trên thiên đình? ! !
Đẩy cửa phòng ra, là một dãy hành lang rất dài, dọc theo hành lang, có phòng, có hoa có cây cỏ, có đại sảnh, nhưng là không ai.
“Trầm mặc đi không biết bao xa .
Ngẩng đầu lên bỗng nhiên mới phát hiện
Vẫn trở về, trở về nơi bắt đầu
Quật cường kiên trì đối kháng thời gian
Đã nói rồi, vĩnh viễn đoạn tuyệt
Hy vọng không thay đổi lại đều đã đổi thay. . . . . .”
Đột nhiên, tiếng ca vang lên, cùng với tiếng cầm, giống như sóng thủy triều bao trùm cả U huyền cốc.
Tiếng ca trong trẻo, giống như dòng suối mát trên núi, chậm rãi quấn quanh tiến vào lòng người, khiến lòng người say mê.
Viêm Cứu Huy đầu tiên là sửng sốt, lập tức đi ra khỏi Phù Hoa điện theo hướng thanh âm chậm rãi mà đi, hắn còn không quên hắn đang bị thương.
Đi không được vài bước, hắn đã bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn .
Những cánh hồ điệp như những cánh hoa màu trắng tung bay đầy trời hoặc theo quy luật hoặc không theo quy luật, ở giữa không trung vẽ ra một cái độ cung duyên dáng. . . . . .
Hồ điệp diễm lệ bay lượn xung quanh bên người thiếu niên ngồi trên mặt đất đạn cầm, hoặc đậu trên vai thiếu niên, hoặc đậu trên y phục thuần trắng của thiếu niên, hoặc đậu trên ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn của thiếu niên, nhẹ nhàng lay động đôi cánh, giống như đang thưởng thức một màn ca vũ.
Nhưng, cho dù chúng nó xinh đẹp như thế nào cũng không bằng một phần thiếu niên.
Mái tóc đen dài tùy ý lay động trong gió, dung nhan tinh tế nhã nhặn mị hoặc tuyệt thế, đến thần thánh cũng không dám không tôn trọng.
Tiếng ca theo khóe miệng nhỏ nhắn xinh đẹp của hắn phát ra, mang theo từng đợt từng đợt mị hoặc triền miên không dứt , quấn quanh lòng người. . . . . .
Tình cảnh này, khiến người khác trầm luân, vô luận là thần. . . . . . hay là người. . . . . .
Chân không nghe lời hướng phía thiếu niên mà bước đến, cũng rất nhẹ nhàng. . .
“. . . Nhắm mắt lại mới có thể nhìn thấy,
Những hình ảnh tươi đẹp ấm áp trước kia.
Ngày mai sẽ quên đi không gặp lại
Chỉ cần cố gắng nắm chặt nỗi nhớ
Cho dù ngày mai không còn thấy
Khuôn mặt tươi cười của ngươi
Thời gian sẽ dần quên hết
Ta chỉ cần thuận theo dòng ký ức
Đến nơi sâu nhất dù là trong chớp mắt
Dù nước mắt chảy xuống là câu điểm
Trong lòng thủy chung ngươi chưa bao giờ đi xa
Lời thề bên tai còn đang vang vọng. . .”
Tiếng ca ngừng lại, Viêm Cứu Huy lúc này mới ý thức được mình không biết khi nào đã đứng ở trước huyền cầm , nhìn chăm chú vào thiếu niên, thiếu niên cũng mỉm cười nhìn chăm chú vào hắn, rồi vội vàng dời ánh mắt qua một bên : “Thật có lỗi, tại hạ vô tình mạo phạm.”
” Không việc gì, ta hiểu, ngồi xuống đi.” Ngươi tỉnh là tốt rồi, Huy.
Thiếu niên hướng người đối diện vươn tay: “Có thể thỉnh công tử cho ta bắt tay không? Ta muốn xem xem tình trạng công tử như thế nào rồi.”
Không nói nhiều, Viêm Cứu Huy đưa tay phải ra, nhiệt độ cơ thể ấm áp của thiếu niên theo đầu ngón tay hắn truyền đến, đột nhiên cảm thấy loại cảm giác này giống như đã từng quen biết, có thể tinh tường đem ấm áp truyền đạt cho hắn, trừ Vũ ra chính là người này, kỳ quái, hắn như thế nào sẽ đem y cùng Vũ so sánh nha?
Nhiều ít cũng cùng Thương học chút y thuật, thiếu niên vẫn là hiểu : “Đã không còn trở ngại, chỉ là công tử phải đúng hạn thay dược tái nghỉ ngơi nhiều, hơn mười ngày liền có thể khôi phục.” Khá tốt Thương hỗn đản kia không gạt ta, nếu không hắn nhất định phải chết!
“Xin hỏi, đây là nơi nào?” Thanh âm không chút cảm kích, Viêm Cứu Huy hỏi.
Không phải Viêm Cứu Vũ, liền không có cảm tình dư thừa, ngươi vẫn là như vậy a, Huy, đời này ngươi còn có thể lần nữa yêu người khác sao? Con ngươi màu đen của thiếu niên hiện lên một tia thống khổ, còn chưa kịp nắm giữ liền đã biến mất không thấy : “U huyền cốc.”
“U huyền cốc, ” nhẹ giọng nhắc lại một lần. Nếu ta không nhớ nhầm, U huyền cốc không chỉ cách hoàng cung không xa, còn là. . . . . .
“Không biết sao?” Thiếu niên nghi hoặc liếc hắn một cái : “Ta cho rằng U huyền cốc hẳn mọi người đều biết.”
“Nơi này là Viêm giáo?” Đây thật sự là mọi người đều biết, U huyền cốc —— Viêm giáo tổng bộ, chiếm cứ bốn tòa núi cao ngất chín tầng mây, chính là nơi này. . . . . . Là cao ngất chín tầng mây không sai, nhưng không có bóng dáng của núi.
“Ân, nơi này là U huyền cốc là nơi cao nhất, cho nên nhìn không thấy núi, ” thiếu niên mỉm cười, giống như nhìn thấu suy nghĩ của hắn.
Là trùng hợp sao? Viêm Cứu Huy mị mị con ngươi, nhìn về phía thiếu niên thần tình tươi cười : “Ngươi là. . . . . .”
“Công tử chẳng lẽ không biết muốn hỏi tính danh người khác, trước báo tính danh mình sao?” ngón tay lướt vài cái lên huyền cầm, thiếu niên có vẻ thực thảnh thơi.
“Là tại hạ thất lễ, bỉ họ Viêm, xin hỏi cô nương quý tính?” Hoàng tộc dạy dỗ chính là rất tốt, Viêm Cứu Huy biểu hiện rất khá, nhưng là. . . . . . ( ôm gối cười =))))))))))))
Thiếu niên cười khẽ : “Viêm công tử hiểu lầm rồi, ta cùng Viêm công tử đều là thân nam nhi, Viêm công tử gọi ta Phượng được rồi.” Đúng vậy, Long phượng, Long phượng, ngươi nhưng nghe hiểu được? Huy. . . . . .
“Viêm công tử không cần lần nữa cùng ta nói xin lỗi, hiểu là được rồi.” Thiếu niên lại bổ sung thêm một câu.
Hắn như thế nào biết? Lần trước là trùng hợp, như vậy, lần này đây? Vẫn là trùng hợp sao? Tạm thời xem như vậy đi, dù sao bọn họ trước đây cũng không biết nhau.
___________
Hết chương 7