CHƯƠNG 10
Bất kể ta cố gắng vươn tay ra nhanh đến thế nào, anh ấy vẫn lướt ra khỏi những đầu ngón tay.
Để mất đi thứ quý giá nhất cuộc đời, thì ra cũng chỉ cần một vài giây.
Anh hai cứ như vậy ngã thẳng xuống cầu thang, tựa như cứ thế mà đi thẳng xuống địa ngục.
Ta mở trừng mắt trong nỗi kinh hoàng tột độ, thét lên một tiếng xé nát gan ruột —-
Lảo đảo chạy xuống phía thân thể hoàn toàn bất động đang nằm lặng yên ở chân cầu thang kia, ta vươn đôi tay run rẩy cẩn thận ôm lấy thân mình mềm oặt đó gọi thật khẽ.
“Anh hai… anh hai…”
Gương mặt trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền.
Bất kể ta gọi đến thế nào, hôn đến thế nào, cái con người bị ta ngày đêm chà đạp thê thảm vô cùng đó vẫn không chịu mở mắt nhìn ta.
“Đừng mà… đừng làm thế với em! Tiểu Thần từ nay đều nghe lời anh, Tiểu Thần sẽ đối xử thật tốt với anh… đừng đối xử với em thế… anh hai! Anh hai! Anh hai!”
Ta không nhịn được khóc lớn.
Ta sai rồi ta sai rồi ta sai rồi!
Anh thì có tội tình gì, tội duy nhất của anh lẽ nào là không yêu tôi?
Mượn cớ yêu đương rồi lại khiến anh bị thương đến mức này, có phải ta đã mất đi tư cách yêu anh từ lâu rồi không.
Ta đã từng căm ghét màu trắng của bệnh viện.
Hồi nhỏ ta sức khỏe không tốt nên rất không ưa cái màu trắng trên tường của bệnh viện.
Nhưng hôm nay nơi này lại cứu sống được con người còn quý giá hơn cả sinh mệnh của ta.
Ta cảm kích ngồi bên cạnh giường bệnh cầm tay anh hai, không dám rời mắt ra khỏi anh ấy.
Anh hai gầy quá đi mất.
Sao ta chưa từng để ý rằng anh ấy gầy đến thế này? Căm hận đã che mờ cả mắt, ta chỉ nhìn thấy rằng mình bị tổn thương, nhưng không thấy được những vết thương chất chồng trên thân thể người này.
“Anh hai, anh dậy giết em đi, chỉ cần anh khỏe lại, anh muốn em làm thế nào cũng được, anh hai…”
Viền mắt hoe đỏ, không ngừng hôn lên bàn tay anh hai, ta nghẹn ngào nói với anh.
“Đỗ Nhược Thần! Ngươi làm gì A Phong vậy?”
Cùng với tiếng gầm giận dữ, một người đàn ông cao cao xộc vào phòng bệnh như một cơn gió lốc.
“Lăng Cường, đây là bệnh viện, phiền cậu nói nhỏ một chút.”
Bác sĩ mặc áo trắng đi đằng sau lo lắng kéo kéo hắn.
“Ông câm miệng cho tôi! Ở đây không có chỗ cho ông nói.”
Lăng Cường thô lỗ hất tay ông ta ra.
“Chỉ cần tôi ở đây, tôi không cho phép ai quấy rầy bệnh nhân của mình hết.”
Vị bác sĩ chủ trì chữa cho anh hai nghiêm túc nói.
“Sớm biết vậy tôi đã không báo cho cậu đến rồi.”
“A Phong gặp chuyện, ông dám không cho tôi biết sao?”
Lăng Cường dùng một tay kéo bác sĩ siết vào lòng, nâng cằm vị bác sĩ đó lên.
“Gần đây ông thiếu chọc đúng không? Có phải là mấy ngày tôi không đến tìm ông, cái mông ngứa ngáy rồi? Yên tâm, chỉ cần ông đảm bảo A Phong bình an vô sự, tôi cho phép ông rửa sạch mông về phòng làm việc chờ tôi, tôi cho ông sướng một phát.”
“Nơi này đang có người, đừng nói như vậy…”
“Mịa! Kỹ nữ còn giả vờ làm liệt nữ.”
Từ cuộc đối thoại khó nghe này ta nhận ra vị bác sĩ này chính là người mà Lăng Cường chơi cái đêm ta nghe được trong rừng cây, tuy rằng rất khó tưởng tượng người đàn ông trung niên thoạt nhìn dịu dàng lịch lãm, ôn văn nho nhã như thế này mà dám cùng với một người đàn ông ở bên ngoài làm bậy, nhưng ta đang bận lo lắng cho bệnh tình của anh hai nên cũng chẳng rảnh mà để tâm đến họ.
“Các người muốn làm gì tôi đều không quan tâm, bây giờ lập tức ra ngoài cho tôi.”
“Đỗ Nhược Thần, thằng hỗn đản này! Hành A Phong đến nông nỗi này mà còn dám ở đó mà lớn tiếng với ta?”
“Chuyện của tôi và anh hai không cần anh quản!”
Tuy trong lòng ta đã ngàn ngàn vạn vạn lần xin lỗi anh hai, nhưng đừng hòng ta nói thừa một câu với cái con người đang đứng trước mặt mà ta ghen ghét nhất trên đời.
“Vương bát đản! Ta đánh chết ngươi!”
Lăng Cường nổi giận đùng đùng lao tới phía ta, lại bị vị bác sĩ kia ôm chặt từ phía sau —
“Cường Cường! Không được đánh người!”
Lăng Cường nghe vậy đột nhiên dừng bước.
“Ông vừa gọi cái gì?”
“Xin… xin lỗi, tôi… tôi quen rồi… từ nhỏ hay tôi hay gọi cậu như thế… tôi…”
“Ông dựa vào cái gì mà dám gọi như vậy?! Ông dựa vào cái gì?!”
“Cường Cường, đừng đối xử như thế với ba, ba”
“Câm miệng! Tôi không có ba! Tôi không có! Ông cút ra ngoài! Cút ra ngoài!”
Lăng Cường đột nhiên tựa như phát điên ra sức đẩy người đàn ông vẻ mặt đau thương đó ra khỏi cửa.
Lạnh lùng nhìn một màn trước mặt, ta cảm thấy thế giới này quả đúng là nực cười.
Thì ra anh em loạn luân chả đáng vào đâu, cha con với nhau mới là đặc sắc.
“Anh hai biết chuyện của anh và ba anh không?”
Ta không phủ nhận, ta hỏi những lời này với nỗi bất an.
“Quan hệ của tôi và A Phong rất tốt, giữa chúng tôi không hề có bí mật.”
Lăng Cường lẳng lặng nhìn ta, tà tà cười.
Cảm giác đố kị tựa như một cây kim sắc nhọn đâm vào trái tim.
Anh hai yêu người này đến thế hay sao? Yêu đến mức dễ dàng tha thứ cho anh ta tất cả?
Vậy… ta có thể trả lại cho anh hai tất cả không?
Ta đã từng thề với thần linh, chỉ cần anh hai hạnh phúc, cái gì ta cũng làm.
Chỉ cần anh hai hạnh phúc….
“Đợi anh hai… đợi anh hai khỏe lại, tôi để anh ấy… để anh ấy về với anh.”
Gian nan nói câu mà cả đời ta không muốn thốt ra, ta đem mặt vùi vào bàn tay anh hai, không muốn hắn thấy nước mắt của mình.
“Ai nói tôi muốn đi về với cái tên kia?”
Một giọng nói yếu ớt từ trên truyền xuống, ta lập tức ngẩng đầu lên, kinh hỉ nhìn anh hai.
“Anh hai, anh tỉnh rồi?! Anh thấy thế nào? Có đau ở đâu không?”
“Đúng thế, A Phong, có khó chịu ở đâu không? Tôi… tôi ra ngoài gọi người kia đến xem thế nào nhé.”
Lăng Cường nói xong không chờ anh hai trả lời đã chạy ra ngoài.
“Tôi không sao.”
Vẻ mặt anh hai vô cùng mệt mỏi, nhưng đôi mắt xinh đẹp đó vẫn lưu chuyển ánh sáng động lòng người.
“Tôi nói là giữ lời, ước hẹn một năm chưa hết, tôi không đi đâu cả.”
“Anh hai…”
Nước mắt của ta, chẳng thể giấu nổi nữa rồi.
Ta nhẹ nhàng dựa lên ngực anh hai, trong lòng tràn ngập tình yêu đối với người này.
Ta yêu anh ta yêu anh ta yêu anh….
Cho đến khi ta hóa thành bụi cát, cũng sẽ không ngừng yêu anh.
Từ hôm nay trở đi, ta không bao giờ ép buộc tình yêu từ anh nữa.
Tôi sẽ dùng cả quãng đời còn lại, khẩn cầu hạnh phúc cho anh…
Ở bệnh viện được gần một tháng, vết thương trên người anh hai cũng đỡ nhiều, nhưng vẫn gầy như thế.
Anh ấy nói chỉ cần ngửi mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện là không muốn ăn, vì vậy chỉ chờ bác sĩ cho phép, ta lập tức vội vã đưa anh hai về nhà.
Dặn dò bà Vương chuẩn bị những món ăn mà anh hai thích, ngoài ra ta còn yêu cầu làm thêm mấy món canh tẩm bổ nữa.
Ta cẩn thận ôm anh hai bế lên giường.
“Em đi xem bữa tối chuẩn bị xong chưa.”
“Không phải vội.”
“Anh hai…”
“Không cần suốt ngày vì tôi mà bận tới bận lui. Cậu cả tháng này chăm sóc tôi chưa có đến công ty, như vậy không được. Tôi không muốn làm phiền cậu, tôi ghét nhất là trở thành phiền phức của người khác.:
“Anh không phải phiền phức của em.”
Anh không phải phiền phức của em. Anh là anh hai em.
“Tiểu Thần…”
Mỗi lần nghe anh hai gọi như thế, ta thấy thật hạnh phúc.
“Chuyện gì? Anh hai.”
“Không… không có gì… buổi tối gặp lại nha.”
Anh hai nghiêng người, kéo chăn lên tận mặt.
“Anh hai, anh mệt sao? Vậy anh nghỉ ngơi đi, cơm tối xong em sẽ gọi anh.”
Vuốt vuốt mái tóc mềm mại của anh hai, ta nhẹ nhàng nói.
Đến phòng bếp xem xét mấy món ăn, lại nếm nếm thử một chút, ta mới cười thỏa mãn. Thật mong vỗ béo anh hai nhanh nhanh một chút, để anh ấy khôi phục thần sắc trước đây.
Lần này gầy đến mức ta đau lòng muốn chết.
Ta tự mình bưng cơm lên lầu, thấy anh hai còn đang ngủ say, ta do dự không biết có nên đánh thức anh hai không.
“… Là cậu sao… là cậu sao…”
Ta đột nhiên nghe thấy anh hai nói mớ.
“Cậu cuối cùng cũng đến… dẫn tôi đi… dẫn tôi đi… tôi không bao giờ… phải chờ nữa…”
Giọng nói anh hai tràn ngập đau thương không nói nên lời, ta nghe mà lòng tan nát.
Bên cạnh tôi anh thống khổ đến thế sao?
Nếu anh muốn đi với Lăng Cường như vậy, sao lại muốn trở về bên tôi?
Nếu là vì bức tranh đó, tôi sẽ trả lại cho anh.
Cái gì cũng trả lại cho anh. Chỉ cần anh hạnh phúc, tôi chẳng ngần ngại dâng hiến cả sinh mạng này.
Chỉ cần anh hạnh phúc… Anh hai…
Thống khổ nhắm mắt lại, nước mắt ta cuối cùng không chịu nghe lời mà rơi xuống.
Người ta thường nói lệ nam nhi không thể rơi tùy tiện, thế nhưng nước mắt cả đời này của ta dành cho anh đã từ lâu chẳng thể đo nổi rồi…
Nhưng ta không hối hận, vĩnh viễn không hối hận vì đã yêu anh, anh hai của ta…
Mơ hồ, ta cảm giác có người dịu dàng chạm lên mặt ta, dịu dàng đến tưởng như đang chạm vào một thứ trân bảo dễ vỡ nào đó, ta chậm rãi mở mắt.
“…Cậu đừng khóc… tôi không đi đâu… không bao giờ đi nữa đâu… van cầu cậu đừng khóc…”
Ánh mắt anh hai mơ màng, phảng phất như vẫn còn trong giấc mộng đau thương kia.
Anh hai có phải nhầm ta thành Lăng Cường không? Nếu không anh ấy sao có thế nói với ta những lời mà ta tha thiết ước mơ.
Biết rõ là anh hai không nói với mình, nhưng những lời đó như thần dược xoa dịu những vết thương trong lòng ta.
Cho ta một chút thời gian nữa thôi nhé, anh hai. Ta nhẹ nhàng ôm anh hai vào lòng lặng lẽ nói với anh.
Cho ta vài ngày hồi ức ngọt ngào cuối cùng nữa thôi, để ta có đủ dũng khí mà tiễn anh đi…
Ta hết lần này đến lần khác mắng chửi mình mềm yếu và ích kỉ, ngày nối ngày cứ chậm rãi trôi qua, ta vẫn chưa đủ dũng khí để anh hai đi.
Nhưng ta không còn ép anh hai hoan ái cùng ta, ta không muốn anh ấy nhớ lại những ngày ta đối xử tàn tệ với anh.
Ta cố gắng tìm cách để anh hai không ghét mình, cũng chỉ còn một đường là không ngủ cùng anh ấy, nếu không ta không dám chắc mình có thể nhịn được mà không động vào anh.
Hôm nay, trong lúc dùng cơm, tâm tình anh hai có vẻ tệ hơn mấy ngày trước nhiều.
Ta nhìn gương mặt âm u của anh hai, ta bắt đầu thấy bất ổn trong lòng.
Ta sợ anh ấy đột nhiên nói rằng anh ấy không muốn nhìn thấy ta nữa, không muốn tiếp tục ở lại nơi này.
Ta vờ như không có việc gì hạ mắt ăn cơm, tránh né ánh mắt sắc bén của anh hai, kỳ thực trong ta đã run sợ từ lâu.
Giữa lúc không khí tựa như muốn ngưng lại, người giúp việc tiến lên thông báo ta có khách.
Ta luôn luôn ghét bị người đến quấy rầy lần đầu tiên hoan nghênh có khách đến chơi.
“Cao Thiên Lâm đến, em ra nói chuyện với cậu ấy một chút, anh hai ăn một mình nhé.”
Ta gần như chạy trốn vội vã rời khỏi phòng ăn.
“Cao Thiên Lâm, mời ngồi.”
Ta nhiệt tình bắt chuyện với hắn.
Hắn lộ ra vẻ thụ sủng nhược kinh, khiến ta có chút ngượng ngùng.
Sau khi ngồi xuống sopha, ta chân thành nói lời cảm ơn với hắn:
“Cảm ơn cậu, hôm đó tình hình rất tệ, nếu không phải cậu tự mình lái xe đưa anh hai đến bệnh viện cấp cứu, tôi chỉ sợ anh ấy sẽ…”
Ta không dám nói thêm nữa, cũng không dám nghĩ sẽ có hậu quả gì.
“Không có gì, việc nhỏ ấy mà. Tôi thấy cậu mấy ngày không ra khỏi cửa, lo cậu không biết có gặp chuyện gì hay không, vậy nên vẫn đứng trông chừng trước cửa, không ngờ lại có chuyện không may xảy ra như thế, mà… Ai, anh hai cậu bây giờ có ổn không?”
Anh ấy có ổn không? Ta không biết… Anh hai nhìn dường như là ổn, nhưng lại dường như không ổn lắm.
Có lẽ anh ấy về bên cạnh người anh ấy yêu mới ổn hơn, nhưng ta có thể buông tay sao?
Ta cúi đầu mơ hồ nhìn hai bàn tay mình.
Đôi tay này, đã bao lâu không ôm người kia rồi?
Thật muốn ôm lấy anh ấy, an ủi anh ấy, để anh ấy gối lên tay mình mà ngủ.
Nếu như ta nói với anh ấy, ta sẽ không làm gì cả, chỉ ôm anh ấy ngủ thôi, anh ấy có đồng ý không?
Anh ấy sẽ đồng ý chứ?
Lúc ta thất thần nghĩ rằng không thể nào, từ phòng ăn truyền đến âm thanh vật gì đó nặng nề rớt xuống, tiếp theo là tiếng bát vỡ liên tiếp.
Ta nghe mà nhảy dựng, theo phản xạ chạy về phía phòng ăn.
Trong phòng ăn, bát đũa và thức ăn rơi vãi đầy mặt đất, anh hai cúi đầu đứng ở giữa đống bừa bộn ngổn ngang thở dồn dập.
Ta thấy tay anh hai bị một vết thương, máu không ngừng chảy ra, sợ đến suýt nữa hôn mê.
Ta bước một bước dài, ôm anh hai vào lòng.
“Anh, em đưa anh đến bệnh viện.”
“Không cần! Cậu buông ra!”
Anh hai giãy mạnh tay ra khỏi ta.
Bời vì sợ làm đau vết thương của anh hai, ta không dám ngăn cản.
Anh ấy vùng khỏi vòng tay ta, chạy nhanh lên lầu.
Ta vội vàng cầm hộp cứu thương trong ngăn kéo chạy theo.
“Anh, anh không đến bệnh viện cũng được, vậy để em giúp anh băng bó lại được không?”
“Cậu không cần lo cho tôi!”
“Sao em không lo cho anh được?”
“Cậu đi đi! Không phải có khách đang chờ sao?”
“Khách?”
Ta căn bản không nhớ nổi còn có ai đang chờ mình.
“Nga, cũng đúng, tôi không nên gọi người ta là khách, người ta sắp thành chủ nhân ở đây rồi, tôi mới là khách.”
Anh hai cười lạnh lùng.
Nhìn chăm chăm vào vết thương đang rỉ máu trên tay anh hai, cái gì mà khách với chủ, ta căn bản nghe chẳng hiểu cũng không muốn hiểu.
“Anh hai, để em giúp anh băng bó có được không?”
Ta cẩn thận kéo tay anh hai qua, thấp giọng van nài.
Anh hai hừ lạnh một tiếng, nhưng không từ chối nữa.
Ta âm thầm ở phào nhẹ nhõm, vội vàng băng bó khử trùng cái vết thương nhìn thấy mà giật mình kia.
“Tôi đói rồi.”
Anh hai vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng.
“A?”
“A cái gì? Tôi ăn chưa có no. Vừa nãy nhìn thức ăn là thấy phiền, bị tôi ném hết xuống đất rồi, không được sao?”
Trời ạ, thì ra là vậy. Xem ra mình nên gọi bà Vương nên làm mấy món mới mới được.
“Được, được, anh muốn làm gì cũng được. Anh phá hết mấy cái phòng ở đây em cũng không có ý kiến gì, nhưng lần sau đừng làm mình bị thương nữa, được không?”
“Bớt nhiều lời đi, tôi muốn xuống dưới kia ăn.”
“Để em bảo bà Vương làm mấy món nữa rồi bưng lên cho anh ăn, anh ngồi nghỉ ở đây là được rồi.”
“Tôi muốn xuống dưới kia ăn! Cậu không cho tôi xuống tôi sẽ không ăn đâu!”
Ta không hiểu tại sao anh hai lại như trẻ con quấy đến mức này, nhưng ta luôn làm theo lời anh ấy như phụng thánh chỉ, nào dám cãi.
“Được được, chúng ta xuống lầu.”
“Tôi mệt, không muốn bước, cậu bế tôi xuống đi.”
Ta nghe mà sửng sốt. Từ trước đến nay anh hai luôn không muốn ta hầu hạ anh ấy như hầu hạ phụ nữ cơ mà, hôm nay lại bị làm sao vậy?
Bất quá có cơ hội ôm cục cưng của mình, ta đương nhiên cầu còn chẳng xong.
Ta hân hoan ngấm ngầm ngoan ngoãn bế anh hai lên, một khắc sau lại thấy đau lòng xót ruột vì anh hai đã nhẹ hơn trước đây nhiều.
“Chúng ta đến phòng khách đi, tôi muốn vừa ăn vừa xem TV.”
“Được, anh nói gì cũng được.”
Ta đau lòng trả lời.
Cẩn thận xuống lầu, ta bế anh hai đến sopha phòng khách, vừa xoay người tính gọi bà Vương vào nhà chính làm cơm, ta chợt thấy Cao Thiên Lâm vẻ mặt vô cùng không cam lòng nhìn ta.
Không xong! Ta căn bản quên mất sự tồn tại của hắn.
Bởi vẫn cảm kích ơn cứu mạng anh hai, con người không có một người bạn nào như ta, kỳ thực rất muốn kết giao bằng hữu với hắn.
“Cao Thiên Lâm, thật ngại quá, phiền cậu ngồi ở phòng khách chờ một chút, tôi đi kêu bà Vương làm thức ăn lại.”
“Tôi không muốn ăn thức ăn bà Vương nấu, cậu tự mình làm bát mì cho tôi ăn đi.”
Vừa nghe anh hai nói, ta lập tức giật mình. Ta cả đời chưa từng xuống bếp bao giờ, ngay cả nước sôi cũng chưa có đừng đun qua.
“Nhưng mà, anh hai”
“Cậu không làm thì thôi.”
Thấy anh hai không vừa lòng, ta còn nói được gì, vội vàng chạy vào bếp.
Len lén gọi điện thoại thỉnh giáo bà Vương làm sao nấu mì, ta luống cuống chân tay bắt đầu nấu món ăn lần đầu xuống bếp trong đời.
Vì sợ anh hai đói, từ xắt thịt đến rửa rau, từ đun nước sôi đến khi bỏ mì, ta làm trong vòng hai mươi phút là xong.
Vội vã nếm thử vị.
Ai, thiên tài chính là đây a.
Ta đắc ý bưng đến phòng khách.
“Anh, anh đói bụng rồi ha, mau ăn đi.”
Anh hay giơ giơ bàn tay bị thương lên, nhíu mày.
“Như vậy sao ăn a?”
“Em đút cho anh có được không?”
Ta cẩn thận nhìn vẻ mặt anh hai.
Anh hai bình thản liếc mắt nhìn ta, dường như rất miễn cưỡng mà nói.
“Được rồi.”
Ta hài lòng hầu hạ tiểu tổ tông của mình, từng miếng từng miếng thổi cho đỡ nóng rồi đút cho anh ấy.
“Anh, cẩn thận chút, nóng lắm, ngon chứ? Em lần đầu xuống bếp, làm không ngon, lần sau em hỏi bà Vương học thêm chút ít, nhất định sẽ ngon mà.”
“Cậu xuống bếp lần đầu thật hả?”
Anh hai dường như rất vui.
“Đúng vậy, lần đầu đó, anh hai ăn có ngon không?” Ta thấp thỏm nhìn anh ấy.
“Ngon lắm, Tiểu Thần…” Anh hai đột nhiên cười với ta: “Cảm ơn em.”
Ta trợn trừng mắt, quả không tin nổi những gì mình thấy.
Đây là anh hai sao? Cái con người cười dịu dàng cười cảm ơn ta, thật sự là anh hai từ nhỏ đến lớn vẫn ghét ta sao?
Ta căn bản không dám chớp mắt, sợ rằng chớp một cái, nụ cười của anh hai sẽ biến mất trước mặt ta.
“Đỗ Nhược Phong! Anh đúng là đồ tiểu nhân đê tiện!”
Tiếng thét đó làm ta tỉnh lại từ giấc mộng đẹp.
Nghiêng đầu nhìn Cao Thiên Lâm đang đùng đùng rống lên với anh hai, ta lập tức nổi giận!
“Ai cho cậu cái gan dám chửi mắng anh hai của tôi?!”
Nếu không phải nể mặt hắn ta đã cứu anh hai một lần, ta đã đánh cho hắn quỳ xuống đất rồi.
“Tiểu Thần, người ta là khách, không thể vô lễ với khách khứa như thế được.”
Anh hai nói giữ nguyên nụ cười như cũ.
“Đỗ Nhược Phong, không cần giả vờ tử tế! Anh không nhớ đã đồng ý cái gì với tôi sao? Nếu anh sớm muộn gì cũng đi, sao còn đùa bỡn với cậu ấy như thế?”
“Cao Thiên Lâm, cậu câm mồm cho tôi! Câm mồm!”
Ta vừa nghe đến cái hẹn ước sau đó sẽ rời đi của anh hai, ta quả tức giận đến phát cuồng!
Ta ước gì anh hai vĩnh viễn đừng nhắc tới chuyện đó, hắn dám làm trò trước mặt ta mà nhắc lại với anh hai.
Ta thực hận không thể một đấm mà giết chết hắn!
“Cao Thiên Lâm, tôi nói cho cậu biết…”
Giọng nói trầm thấp của anh hai đột nhiên truyền tới.
“Tôi đổi ý rồi.”
“Anh nói những lời này là có ý gì?”
Cao Thiên Lâm oán hận hỏi.
Đúng vậy, anh hai rốt cục có ý gì?
“Cậu không biết có ý gì chẳng quan trọng, quan trọng là… tôi tự mình hiểu là được. Tiểu Thần, em để cậu ta đi đi, anh không muốn nhìn thấy cậu ta nữa.”
“Được, anh hai, em để cậu ấy đi. Cao Thiên Lâm, tôi”
Ta còn chưa nói xong, mắt đã đập vào vẻ đau thương của hắn, ta đột nhiên không đành lòng nói tiếp.
“Nhược Thần, không cần cậu đuổi, tôi đi bây giờ đây. Nhưng, tôi sẽ không buông tay đâu, tôi vĩnh viễn sẽ không buông tay.”
Cao Thiên Lâm nhìn ta đắm đuối, xoay người bước ra ngoài.
“Vĩnh viễn sao…”
Ta mơ hồ nghe tiếng anh hai thì thầm.