Huých Tường

Chương 12: Chương 12




CHƯƠNG 12

Theo quán tính, ta xoay người sang định ôm lấy người bên cạnh, nhưng ta chỉ sờ thấy giường đệm lạnh tanh.

Tỉnh lại trong mơ hồ ngờ vực, ta ngái ngủ mở mắt nhìn thì thấy ngoài cửa sổ trời vẫn tối đen.

Bây giờ là mấy giờ rồi?

“Anh, em cũng muốn đi WC.”

Vén chăn xuống giường. Ta cảm thấy hơi mót nên đoán theo trực giác là anh hai đang trong WC.

“Anh, em vào nhé.”

Đợi một lúc không nghe tiếng anh hai trả lời, ta đẩy cửa bước vào.

Ta lập tức mở trừng mắt, bất chấp ta mở to mắt đến thế nào, phòng tắm vẫn vắng tanh không hề có một bóng người.

Anh hai chạy đi đâu rồi? Anh hai đâu?

Nửa đêm rồi, anh ấy đi đâu được chứ?

Ta sợ hãi vội vã vơ bừa cái áo khoác, hỏa tốc chạy ra ngoài.

Hỏi lễ tân, người ta nói thấy anh hai lên một chiếc ô tô.

Ta lập tức thấy lạnh toát trong lòng.

Là xe của ai? Anh hai lên xe của ai?

Ta hỏi thật kỹ màu sắc và hình dáng của chiếc xe rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Ta lái xe tìm khắp đường lớn đường nhỏ của thị trấn be bé nhưng không thể nào tìm được chiếc xe đó cũng như hình bóng của anh hai.

Ta lại xông về phòng của mình, muốn xem xem anh hai đã trở về hay chưa.

Có lẽ anh hai chỉ ra ngoài mua cái gì đó mà thôi.

Có lẽ anh hai chỉ ra ngoài đi tản bộ một chút mà thôi.

Có lẽ…

Trong đầu ta liên tục quay những giả thiết có lẽ, ta ngồi ở trong phòng đợi thật lâu, lại không chịu nổi chạy đi tìm thêm một lần nữa.

Cứ như vậy, ta như một con quay mất hết phương hướng, chạy tới chạy lui mấy vòng.

…Cho đến hừng đông.

Đến lúc mặt trời ngoài cửa sổ chậm rãi mọc lên thì trái tim ta lại chầm chậm chìm xuống.

Không đâu, anh hai sẽ không bỏ ta đi đâu. Anh ấy đã ưng thuận rằng sẽ không bỏ ta đi rồi. Anh ấy đã ưng thuận rồi.

Ta phải tin anh hai. Ta phải tin anh hai.

Ta không ngừng nhẩm đi nhẩm lại với chính mình.

Ta ngồi trên giường, không dám cử động một chút nào. Ta sợ vạn nhất anh hai trở về sẽ không tìm được ta.

Anh hai sẽ quay về. Anh hai sẽ quay về.

Ta không ngừng thì thầm với chính mình.

Trong mơ hồ, mặt trời lặn, trăng lên…

Một ngày một đêm trôi qua.

Anh hai vẫn chưa có quay về.

Không ăn không uống, ta như một bức tượng đá ngồi lặng yên trên giường, trái tim lạnh băng trống rỗng.

Mơ hồ, tựa như có một âm thanh nhẹ nhàng nói với ta

“Đồ ngu, anh ta lừa mi. Anh ta đi rồi. Anh ta đi rồi.

Ta lảo đảo đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

Ta hoàn toàn không biết mình đi đã bao lâu, bao xa.

Đến lúc ta nhận ra mới phát hiện rằng mình đã bến bãi biển mà mình đã chơi đùa với anh hai hôm trước không biết từ lúc nào.

Nhưng cuối cùng… đến cuối giấc mơ, anh hai luôn vứt em lại ven biển mà bỏ đi…

Lần này sẽ không thế nữa đâu… Tiểu Thần… anh hai sẽ không đi nữa đâu…

Được, ai mà lừa thì sẽ là chó con.

Đến một ngày nào đó hai người chúng ta đều tóc bạc, già đến nhai mấy thứ gì đó cũng chẳng nhai được nữa, em sẽ nắm tay anh hai cùng đi.

Anh nói rồi, chỉ cần anh sống một ngày, anh sẽ chẳng rời em đi.

“Anh lừa tôi!”

Ta đột nhiên điên cuồng gào to chạy xuống biển.

“Anh lừa tôi! Anh lừa tôi! Anh lừa tôi!””

Khua mạnh hai tay khuấy lên hàng dòng bọt nước, nước mắt phẫn hận rớt xuống biển rộng, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

“Đỗ Nhược Phong! Anh là chó con! Anh là chó con!”

Hai mắt đẫm lệ mờ đi…

Ngước mắt lên nhìn bầu trời ngàn sao, xa xa kia lóe lên một ánh sáng lấp lánh, giống như khát cầu cả đời này của ta, đẹp đẽ đến như thế, rồi lại xa đến vĩnh viễn không bao giờ chạm đến nổi…

Anh hai…

Ta nhẩm lại lần cuối cùng hai chữ vừa đáng yêu vừa đáng hận đó.

Chẳng còn hy vọng.

Ta lao về phía trước, để chính mình chìm thật sâu vào lòng biển…

Ngực bị nén mạnh xuống. Ruột gan dường như sắp phun hết cả ra ngoài.

Ta chậm rãi khôi phục chi giác, từ từ mở mắt.

Nhìn thấy con người vừa cứu mình lên ta không hề có chút cảm kích nào hết.

“Đỗ Nhược Thần, thằng ngu kia!”

Ta lạnh lùng nhìn Lăng Cường toàn thân ướt đẫm đang hung hăng trừng mắt nhìn mình.

“Sao? Nói cậu là đồ ngu cậu không phục sao? Đến lúc cậu biết tất cả mọi chuyện, coi cậu có thừa nhận hay không. Ai, bỏ đi, chính ta cũng bị cậu ta che mắt giấu giếm mà. Đáng ghét, nói đi nói lại, đều là lỗi của tên lang băm đáng ghét đó! Chuyện nghiêm trọng như thế này mà dám không nói cho ta, xem lúc quay về ta có kiền chết ông ta không!”

Ta đột nhiên thấy thật nực cười, sao ta phải nằm ở chỗ này nghe cái tên Vương bát đản này nói năng lảm nhảm.

Ta cố gắng chống thân mình dậy muốn rời đi lại bị hắn kéo lại, cương quyết lôi nhét vào trong xe.

“Lăng Cường! Anh đừng có quá phận! Anh muốn đưa tôi đi đâu?”

Thể lực còn rất yếu, ta thở hồng hộc mắng.

Chiếc xe phóng nhanh trên con đường vắng, không khí trong xe rất nặng nề, ta lạnh lùng hỏi lại:

“Anh cuối cùng muốn đưa tôi đi đâu?”

“Đưa cậu đi gặp A Phong.”

“Dừng xe! Tôi không muốn gặp anh ta!”

Ngược lại lời trái tim kêu gào, vừa nghe đến cái tên kia ta lập tức khùng lên như người điên.

“Dừng xe! Ta nói anh dừng xe ngay!”

“Câm miệng! Cậu là cái thằng ranh con bị chiều đâm ra hư hỏng, đối với ân nhân cứu mạng mà dám to tiếng thế hả?”

“Ai cần anh cứu tôi, tôi thà chết còn hơn để anh cứu!”

Lăng Cường xoay mạnh tay lái, quay lại rống lên với ta.

“Cậu muốn chết cũng phải đợi đến lúc cứu A Phong sống lại đã hẵng chết!”

Trong xe đột nhiên lặng phắc như tờ.

Cơ thể ta đột nhiên run lẩy bẩy.

“Có ý gì? Anh nói thế là có ý gì?”

“Đỗ Nhược thần, A Phong sắp chết. Cậu ấy bị ung thư gan, đã đến thời kỳ cuối rồi.”

Đỗ Nhược Thần, A Phong sắp chết. Cậu ấy bị ung thư gan, đã đến thời kỳ cuối rồi.

Đỗ Nhược Thần, A Phong sắp chết. Cậu ấy bị ung thư gan, đã đến thời kỳ cuối rồi.

“Đồ khốn kiếp! Ai cho phép anh trù ẻo anh hai tôi như thế!”

Ta gào lớn lao lên như một con dã thú phát điên.

Tay lái bị ta đụng phải xoay mạnh, cả xe phóng ra ngoài.

Lăng Cường cố gắng đạp phanh, chiếc xe bị hãm lại đột ngột nên quay tròn, đâm sầm vào vách núi bên cạnh mới ngừng lại—-

“Đỗ Nhược Thần! Cậu điên rồi?!”

“Nuốt ngay câu kia lại cho tôi! Tôi không cho phép anh nguyền rủa anh hai tôi như thế!”

Hai mắt ta đỏ ngầu hung hăng trợn lên nhìn hắn, sẵn sàng lao lên bóp cổ cái tên hỗn đản nói năng bậy bạ kia.

“Nếu như nuốt lại mà A Phong sống được, cứt chó ven đường tôi cũng nuốt!”

Trời đất bỗng đảo điên, bóng tối vô tận phút chốc trùm lên , tuyệt vọng không lối thoát như một chiếc lưới khổng lồ quấn chặt lấy ta—

“Anh nói dối! Tôi không tin… tôi không tin… Anh hai… anh hai ở đâu? Tôi muốn gặp anh ấy! Tôi muốn gặp anh ấy!”

Không chịu nổi sự dày vò vô hình này, ta ôm chặt thân mình, khóc thất thanh.

“A Phong ở bệnh viện Đài Bắc. Tôi đang chở cậu đi đây. Trực thăng tư nhân đang đợi chúng ta rồi.”

“Anh hai… Anh hai… Anh hai…”

Đầu đau nhức nhối đến sắp nứt ra, ta chỉ có thể ôm đầu không ngừng khóc gào.

“Đỗ Nhược Thần, cậu bình tĩnh chút đi! A Phong vẫn còn hy vọng, cậu là em của cậu ấy, chỉ mình cậu mới có thể cứu được cậu ấy.”

Đứng ở ngoài phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, qua lớp kính, nhìn con người ta yêu đến điên cuồng từ nhỏ khắp mình cắm đủ loại dây nhợ, hấp hối nằm trên giường bệnh, ta lập tức tan vỡ!

Ta ôm mặt, ngã ngồi xuống đất khóc không thành tiếng .

“Từ bảy năm trước A Phong rời khỏi nhà họ Đỗ, chúng tôi đã sống cùng nhau.”

Giọng nói của Lăng Cường đột nhiên thong thả truyền đến.

“Anh câm miệng đi! Tôi không muốn nghe!”

“Hừ, cậu không nghe sẽ hối hận đấy.”

Lăng Cường hừ lạnh một tiếng.

“Lẽ nào cậu không muốn biết sự thật sao?”

“Sự thật?”

Trái tim ta nhảy lên, lập tức ngẩng đầu.

“Đúng, thực ra…”

Lăng Cường thản nhiên liếc mắt nhìn ta:

“A Phong nói chúng tôi kết hôn thực ra là lừa cậu.”

“Lừa tôi sao?!”

Ta trợn trừng hai mắt.

“Đúng vậy, tôi và cậu ấy chỉ kết bái huynh đệ, căn bản không phải loại quan hệ đó. Tuy rằng đôi lúc chúng tôi cũng có lên giường cho nhau tí ti thoải mái.”

Lăng Cường nhìn ta tà tà cười.

“Ha ha. Cậu đúng là không biết đùa. Được rồi, đừng có trợn mắt lên nữa, vừa nãy là nói đùa thôi.”

Ta hừ lạnh một tiếng, hận không thể đánh chết cái tên lưu manh này.

“Lại nói tiếp, bệnh của anh hai cậu liên quan rất nhiều đến cậu, thậm chí bảo là cậu làm hại cũng không sai.”

“Nói bậy! Sao tôi lại hại anh hai của tôi cho được?!”

Ta nghe vậy tức giận điên người.

Ta yêu anh hai như vậy, yêu đến cái mạng này cũng không cần, sao cái tên khốn kiếp này dám nói thế với ta?!

“Sao lại không được? Cậu biết không, từ ngày bỏ cậu đi, A Phong đã trở nên rất bất thường.”

Lăng Cường thở dài một hơi.

“Bất thường? Anh hai bị làm sao?”

“Cậu ấy không ngủ được, thậm chí vài ngày không chợp mắt nổi là chuyện bình thường. Tôi hỏi cậu ấy vì sao mất ngủ, cậu biết cậu ấy nói thế nào không?”

“Nói… nói thế nào?”

“Cậu ấy nói, vì cậu ấy nghe thấy cậu khóc.”

Ta chấn động cả người.

“Cậu ấy nói cứ đến đêm, hễ nhắm mắt lại là nghe thấy tiếng cậu khóc, khóc kêu cậu ấy đừng đi. Hiện tượng ấy càng về sau càng nghiêm trọng đến mức không cần lên giường cũng nhìn thấy ảo giác. Cậu ta không chịu nổi kiểu đày đọa này nên bắt đầu uống đến say. Con người ban ngày rõ ràng đường hoàng khỏe mạnh, vừa đến đêm nếu không uống đến say mềm thì không thể nào ngủ nổi.”

“Anh hai….”

Lòng ta đau như ai cắt.

“Cứ như vậy qua nhiều năm, tình trạng ấy không hề cải thiện, mấy lần tôi muốn đưa cậu ấy đến bác sĩ, cậu ấy đều không muốn. Tôi nghĩ, chắc hẳn cậu ấy muốn tự trừng phạt mình.”

Lăng Cường lau khóe mắt ươn ướt.

“Anh hai cậu… một mực chờ cậu.”

“Chờ tôi…?”

Ta mở đôi môi run run khẽ hỏi.

“Đúng, cậu ấy nói cho tôi, nếu như sau này cậu lớn lên mà trong lòng vẫn có cậu ấy, cậu nhất định sẽ quay về tìm cậu ấy trả thù.”

“Cậu ấy đợi một năm, lại thêm một năm, cậu vẫn không hề xuất hiện. Cậu cũng biết anh hai cậu điều kiện tốt thế nào, xung quanh cậu ta có bao nhiêu cả nam lẫn nữ xoay quanh điên cuồng vì cậu ấy vẫn không ai làm được gì, cậu ấy cũng có vài lần nghiến răng ép mình hẹn hò với người khác, nhưng cuối cùng vẫn vì không quên được cậu mà chấm dứt.”

“Anh hai… anh hai…”

“Đếm từng năm từng năm, cuối cùng anh hai cậu cũng đợi đến được nửa năm trước ,khi cậu về nước. Để cậu có thể thấy cậu ấy dung quang tỏa sáng, cậu ấy dùng tất cả các phương pháp để cai rượu. Thế nhưng, cậu là đồ vô lương tâm!”

Lăng Cường tức giận ngẩng đầu hung hăng trừng mắt lên nhìn ta.

“Vậy mà cậu gần như hoàn toàn quên phắt cậu ấy, căn bản không chịu tới tìm.”

“Không phải, tôi…”

Ta còn chưa chuẩn bị tốt a!

“Không cái gì? Ko chuyện cậu về nước không chạy đến tìm cậu ta sao? Không hề! Cậu dám lằng nhằng dây dưa mấy tháng, nếu không phải A Phong dùng kế đưa bức tranh đó đến tay cậu. Xem ra cậu căn bản không nhớ ra nổi cậu ấy!”

“Anh nói gì?! Bức tranh đó? Anh nói là bức tranh nào?!”

“Hừ, biết rồi còn giả ngu sao. Tôi nói chính là bức tranh mẹ của A Phong đó! Bức tranh đó được gia tộc cậu ấy cất giữ, người ngoài làm sao mà lấy được. Anh hai cậu thấy cậu về nước vẫn không có hành động gì, thống khổ sắp điên rồi. Cậu ấy nói cho tôi biết, cậu ấy đánh cược, nếu như cậu nhận được bức tranh đó mà vẫn không chịu dùng nó để phục thù, vậy cậu ấy từ đó về sau sẽ không bao giờ nhớ đến cậu nữa!”

Bức tranh ta dùng để uy hiếp anh hai là anh ấy tự đưa ra?!

Sự thực này quá sức tưởng tượng, khiến ta loạn hết cả lên.

“Sao lại thế được? Sao lại có thể như thế được? Anh hai hà cớ gì phải hao tâm tổn trí như vậy, bao nhiêu năm qua, nếu anh hai nhớ tôi như vậy sao lại không liên lạc gì với tôi? Chỉ cần anh ấy nói một tiếng, dù ở tận chân trời góc bể tôi cũng lập tức quay trở về bên anh ấy!”

“Nếu mọi chuyện đơn giản như vậy thì tốt quá rồi!”

Lăng Cường nặng nề thở dài một hơi.

“Đầu tiên, cậu ấy không thể xác định được rằng sau này lớn lên cậu còn yêu cậu ấy không, dù sao lúc hai người chia tay cậu còn quá nhỏ. Còn nữa, là điểm quan trọng nhất, trong lòng A Phong có một nỗi ám ảnh.”

“Ám ảnh?”

“Nỗi ám ảnh từ chính mẹ cậu ấy… Cậu biết không, mẹ của A Phong là phát điên mà chết.”

Trái tim ta chấn động.

“Mẹ cậu ấy sau khi bị cha cậu li dị liền về nhà mẹ đẻ, chẳng bao lâu sau thì phát điên. Bà ấy trước khi chết đã ép A Phong thề độc, đời đời kiếp kiếp đều coi mẹ con cậu là kẻ thù, bằng không sẽ không được chết tử tế. Vì vậy lúc anh hai cậu phát hiện mình đã yêu người em cùng cha khác mẹ mà đúng ra mình phải hận thấu xương, cậu ấy ngoại trừ việc bỏ chạy, cũng không còn biết phải làm sao. Khi đó cả hai chúng tôi đều cho rằng chỉ cần cậu ấy rời khỏi Đỗ gia, có thể bắt đầu lại tất cả từ đầu. Thế nhưng, tôi ngàn vạn lần không thể ngờ rằng, A Phong lại yêu cậu như vậy…”

Lăng Cường nghẹn ngào nói.

“Anh hai… anh ấy yêu tôi?”

Đầu óc trống rỗng, ta căn bản không thể tin vào chuyện hoang đường như cổ tích này được.

“Nói vớ vần gì thế? Cậu ấy không yêu cậu thì việc gì phải khổ sở như thế! A Phong thống hận việc mình yêu cậu, rồi lại không ngăn được mình nghĩ đến cậu. Rõ ràng nói quyết không gặp lại cậu nữa, nhưng lòng vẫn một mực chờ đợi cậu. Cậu ấy cả đời này cứ không ngừng vật lộn giữa thống khổ mâu thuẫn, chưa từng được sống thanh thản một ngày. Lúc biết cậu đã có được bức tranh và muốn đem nó đi đấu giá, cậu ấy vui vẻ cực kỳ. Cậu ấy nghĩ rằng cậu căn bản không có quên cậu ấy. Hai người chúng tôi đều cho rằng đây là một cơ hội tuyệt vời để cậu ấy có thể dứt bỏ khỏi nỗi ám ảnh từ người mẹ đã mất, để hai người bắt đầu lại từ đầu. Anh hai cậu nói, lần này cậu ấy nhất định phải bù đắp những điều bất hảo đối với cậu khi cậu còn bé. Nhưng ông trời đúng là không có mắt!”

Lăng Cường đột nhiên bật khóc.

“Tên lang băm hỗn đản đó nói cho tôi biết, A Phong nhận được tin mình bị ung thư gan một ngày trước khi gặp cậu!”

“Không!”

Ta nghe đến đó không nhịn được bật khóc.

Anh hai! Anh hai! Sao anh tàn nhẫn như thế?! Anh sao lại không nói cho em một tiếng nào?!

“Anh hai! Anh nhìn này, anh mở mắt nhìn em này! Anh hai!”

Ta vùng dậy đấm rầm rầm vào lớp kính thủy tinh, lớn tiếng khóc gào.

“Đỗ Nhược Thần cậu đập nữa A Phong cũng không nghe thấy đâu, cậu ấy tối hôm qua đã bắt đầu hôn mê rồi.”

“Không thể nào! Tối hôm qua anh hai vẫn còn bên cạnh tôi cơ mà!”

“Đều là lỗi của tôi! Cậu chủ phát bệnh đều là lỗi của tôi!”

Một người đàn ông quen quen đột nhiên xông ra, quỳ xuống trước mặt ta, đập đầu lia lịa.

“Tôi… dường như đã gặp ông.”

“Đúng thế, Đỗ tiên sinh đã gặp tôi ở Nhật Bản.”

“Đúng, là ông! Ông rốt cuộc là ai?”

Người bí ẩn bên cạnh anh hai nhiều quá, ta không bao giờ cho phép anh ấy lừa ta một lần nào nữa.

“Tôi là quản gia của nhà mẹ cậu chủ.”

“Người của nhà mẹ anh hai? Vậy ông… vì sao ông lại nói lần này là do lỗi của ông? Ông đã làm gì anh hai?”

“Tôi… tôi theo lệnh lão gia đến đón cậu chủ về Nhật chữa bệnh. Nhưng cậu chủ không chịu đi, kỳ thực mấy ngày hôm nay tôi đều đi theo các ngài, muốn tìm cơ hội khuyên cậu ấy. Ngay ngày hôm qua… tối hôm qua, cậu chủ gọi tôi vào, cậu ấy nổi giận muốn đuổi tôi đi. Tôi thấy cậu chủ đang sốt rất cao, liền kiên trì đòi đưa cậu ấy đến bệnh viện… nhưng cậu ấy sống chết không chịu đi, kết quả đang giằng co, cậu chủ đột nhiên… đột nhiên gục xuống!”

Người đàn ông nói đến đây đã chảy nước mắt.

“Lúc ấy tôi chỉ biết vội vàng đưa cậu chủ tới bệnh viện, nhưng bác sĩ ở đó nói họ không xử lý được, tôi đành gọi trực thăng đưa cậu ấy về Đài Bắc. Khi đó tình huống nguy cấp, tôi không thể thông báo cho Đỗ tiên sinh, khiến ngài lo lắng, xin ngài tha thứ cho tôi.”

Ta đột nhiên thực hận chính mình.

Thì ra anh hai vốn không lừa ta… Lúc anh ấy giằng co với tử thần, ta còn ở đâu đó nghi oan anh ấy, oán giận anh ấy.

Đỗ Nhược Thần, mày là thằng ngu đệ nhất thiên hạ!

“Đỗ tiên sinh, cầu xin ngài rủ lòng thương cứu cậu chủ nhà chúng tôi!”

Quản gia nhà anh hai lại dập đầu với ta lần nữa.

“Không cần ông nói tôi cũng cứu anh hai.”

Qua đôi mắt ngập lệ, ta nhìn con người nằm trong phòng kính mà mình yêu nhất trên đời nhẹ nhàng nói.

“Bất kể là cần gan, hay trái tim, thậm chí là cần cái mạng này, tôi đều cho anh ấy hết, chỉ cần anh ấy có thể sống thứ gì tôi cũng cho…”

“Đỗ tiên sinh, cảm ơn ngài, cảm ơn ngài! Tôi biết ngài là người tốt mà, kỳ thực từ lúc ở Nhật Bản lão gia đã định đích thân nhờ ngài giúp, mong ngài có thể hiến gan cho cậu chủ. Nhưng cậu chủ nghe bác sĩ nói rằng người hiến gan cũng không thể đảm bảo trăm phần trăm an toàn, hơn nữa có khả năng bị di chứng, nói sao cũng không cho chúng tôi gặp ngài.”

Anh hai, sao anh ngốc vậy?! Lẽ nào anh chết đi rồi, em còn sống một mình được sao?

Chúng ra đã sinh ly bao lâu như vậy, lẽ nào đến giờ anh còn để chúng ta nếm mùi tử biệt?

Anh hai bây giờ chắc là anh mệt mỏi lắm rồi, cứ yên tâm giao cho em.

Em đã từng thề với trời rằng sẽ mãi mãi quan tâm chăm sóc anh.

Vì vậy, dù phải dùng tất cả những gì mình có, em cũng nhất định để anh sống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.