Huyền Ấn: Vùng Đất Thiêng

Chương 6: Chương 6




Chương 6

Đã một tuần trôi qua từ khi Lý Nguyên gặp con hổ mắt đỏ đó. Con hổ cứ ám ảnh tâm trí cậu bé suốt. Một tuần trôi đi tự một năm, Lý Nguyên vẫn nằm bẹp trong phòng, vắt tay lên chán và suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra với mình.

Cách đây đúng một tuần, sau khi nhận được án phạt từ cha mình, Lý Nguyên cảm thấy đây sẽ là một tuần khủng khiếp trong đời mình. Một tuần đầy sự chán ngắt. Bất chấp, cô bé Kim Mai kia, trước khi đi đã đến xin lỗi và tặng cậu một chiếc diều như quà tạ lỗi. Nhưng khổ nỗi trong phòng làm sao thả được diều.

-“Cho muội xin lỗi nha! Đáng lẽ ra muội không nên đi theo mấy đứa nó làm huynh bị liên lụy.”- Kim Mai tỏ vẻ vô cùng hối lỗi trước mặt Lý Nguyên. Thái độ này cũng chả làm cho Lý nguyên bớt tức giận hơn.

-“Chỉ tại cái con bé này mà mình bị giam lỏng trong phủ một tuần liền!”- Lý Nguyên uất ức nghĩ.

-“Đừng giận muội nữa nha.”- Cô bé gượng cười nói: “Muội tặng huynh con diều, nếu buồn thì thả chơi.”

Kim Mai đặt con diều lên bàn rồi ngượng ngùng nhìn vào mắt Lý Nguyên. Đôi mắt kia vẫn tràn đầy sự oan ức và nỗi tức giận trước người đang đứng trước mặt nó. Thấy thế, không dám nói thêm câu nào nữa, Kim Mai lẳng lặng bỏ đi.

Và kể từ lúc ấy, sự cô đơn và buồn chán bắt đầu bám diết lấy cậu bé. Cậu sẽ phải sống chung với nó suốt một tuần liền và chính nó thôi thúc những mầm bệnh trong người trỗi dậy. Lý Nguyên cần phải được ra ngoài để nằm dưới những cánh đồng cỏ xanh mát rượi, nhắm mắt và hòa mình với thiên nhiên bằng không cậu sẽ chết mất.

Hai ngày kể từ khi án phạt của Lý tướng quân có hiệu lực, thằng con trai duy nhất của ông bỗng đổ bệnh, nằm bẹp trên giường. Trong lòng ông thật sự rất lo lắng cho con trai mình nhưng bề ngoài thì luôn tỏ thái độ không mấy quan tâm vì ông tự nghĩ có lẽ nó giả bệnh để dọa ông, thu cái án phạt kia lại. Nhưng rồi cái ý nghĩ ấy bị ông thu lại khi thầy lang nói bệnh tật của con trai ông sẽ không ngừng tiến triển xấu thêm.

-“Ông nói sao?”- Lý tướng quân nóng nảy nói.

-“Cũng chỉ là ốm bình thường thôi nhưng nếu cứ trong cái tình trạng này thì bệnh sẽ tiếp tục kéo dài đấy.”- Vị thầy lang trả lời.

-“Ý ông là gì?”- Lý phu nhân vội vã hỏi.

-“Ý tại hạ là hãy để cho thiếu gia ra ngoài hít thở không khí chứ đừng lúc nào cũng nằm một chỗ không tốt đâu.”

Đó là những lời mà Lý tướng quân không hề muốn nghe. Đứa con trai của ông đang bị phạt giam lỏng trong phủ một tuần. Thế mà bây giờ phải thả nó ra ngoài thì chả ra thể thống gì hết. Lới nói của ông trong phủ sẽ bị mất đi giá trị. Là quân tử đã nói là làm, không thể rút lại. Ông đã nói là bị nhốt một tuần là một tuần, chứ đâu phải ngày một ngày hai rồi thả đâu. Nhưng nếu àm cứ đợi đến hết tuần thì có lẽ thằng con trai duy nhất nối dõi gia đình ông sẽ ốm mà chết mất.

Lý Nguyên nằm bẹp trên giường, đầu óc choáng váng, chân tay như muốn rời ra. Cái đầu không ngừng kêu lên nhức nhối, dường như có trăm ngàn tảng đá nằm đè lên ý. Thế mà hình bống con hổ vẫn không ngừng ẩn hiện. Không hiểu sao con hổ đó lại có sức hút tâm trí Lý Nguyên tới vậy, phải chăng là vì đôi mắt của nó. Chưa bao giờ cậu thấy một đôi mắt nào như thế cả?

Hai ngày nữa đã trôi qua rồi, vậy tức là còn ba ngày nữa sẽ hết tuần. Thế mà bệnh của Lý Nguyên không hề có chiều hướng suy giảm. Những ngày ấy, Lý phu nhân lúc nào cũng ở bên cạnh, chăm sóc đứa con trai mình một cách chu đáo. Còn Lý Nguyên tướng quân đã quá mất bình tĩnh trong những suy nghĩ của mình. “Có lẽ nên cho nó ra ngoài một lúc cho tỉnh táo? Không! Nếu thế mình… nhưng nếu không nó sẽ chết mất.” Khỉ thật, ông cần có một quyết định dứt khoát.

Sang đến ngày thứ năm trong tuần, bỗng bệnh tật của Lý Nguyên có chiều hướng suy giảm đi trông thấy. Sắc mặt đã bớt nhợt nhạt so với trước, cậu đã có thể tự nằm dậy và ăn được khá nhiều. Điều này khiến cho Lý phu nhân hồi xuân vậy. Nỗi lo âu bỗng chống tan biến, trên khuôn mặt bà đầy sự vui vẻ. Lý tướng quân cũng không giấu nổi sự vui mừng khi thấy bệnh tình con trai mình suy giảm đi nhiều phần. Và để tự động viên con trai mình, hết tuần này, ông hứa sẽ đưa con trai mình lên kinh thành chơi một chuyến, ở đó sẽ rất đẹp vì trung thu sắp tới rồi.

Ngày thứ sáu thì bệnh tình của Lý Nguyên dường như tan biến. Sắc mặt đã trở lại bình thường, cái đầu giờ đã thôi không nhức nhối nữa, chân tay đã hoạt động lại bình thường. Giờ Lý Nguyên chỉ muốn bật dậy, chạy nhảy khắp nơi cho bõ tức những ngày phải nằm dí trên giường. Nhưng lại nghĩ đến cái án phạt của cha vẫn còn hiệu lực nên đành thôi.

“Chỉ còn một ngày nữa thôi. Cố lên! Mình đã phải nằm ì suốt sáu ngày rồi, thêm một ngày nữa đâu có sao.”

Sang đến ngày thứ bảy, ngày cuối cùng, thời gian dường như ngưng đọng đối với Lý Nguyên. Có lẽ hôm nay sẽ là ngày dài nhất trong đời cậu. Càng mong chờ thời gian trôi nhanh thì nó càng chậm lại. Lý Nguyên nằm đếm từng khắc một. Cố nhắm mắt lại ngủ để thời gian trôi nhanh hơn nhưng không thể, cậu đã ngủ quá nhiều rồi. Lý Nguyên nghĩ mình nên làm cái gì đó để giết cái thời gian đang chầm chầm trôi kia.

Và Lý phu nhân cực kì ngạc nhiên khi bước vào phòng và thấy con trai mình đang ngắm nghía thanh kiếm mà chồng mình tặng cho con trai. Bà từ từ tiến lại, đưa ánh mắt trìu mến nhìn cậu con trai.

-“Con trai mẹ khỏi bệnh rồi à?”

Lý Nguyên ngước mắt nhìn mẹ nói:

-“Con muốn được ra ngoài.”

-“Ngày mai là con có thể ra ngoài mà. Hôm nay thì không được. Cha vẫn còn ở nhà đấy.- Lý phu nhân từ tốn trả lời.

-“Thế ngày mai, mẹ mở cửa sẵn cho con nhé. Đừng có khóa.”

Mẹ cậu bé mỉm cười đáp lại.

Cả tối hôm nay, Lý Nguyên không thể chợp mắt được, trong đầu bắt đầu hình dung xem ngày mai mình sẽ làm những gì sau một tuần nằm lì một chỗ. Bất giác, con hổ với đôi mắt đỏ lại hiện ra trong trí óc. Những sọc vằn đen vàng trải dài trên thân hình to lớn và cặp mắt đỏ rực của con hổ đã thực sự thu hút Lý Nguyên. Nó rõ ràng là một con hổ đặc biệt. Một con chó có thể lại gần nó mà không hề run sợ. Con hổ ấy có vẻ như không muốn làm hại bất kì sinh vật nào. Một con hổ ăn chay ư? Thật nực cười! Nhưng nó lại tức giận khi nhìn thấy Lý Nguyên và nếu mà cậu lên núi tìm nó một lần nữa thì sẽ bị nó ăn thịt mất. Rùng mình với ý nghĩ đó những Lý Nguyên vẫn muốn nhìn thấy con hổ đấy một lần nữa. Đối với cậu, con hổ ấy như một cái gì đó bí ẩn và mới lạ. Sự tò mò đã giết chết nỗi sợ hãi của cậu bé mười một tuổi, để cậu có thể dũng cảm đi tìm gặp nó một lần nữa. Chắc chắn, ngay trong này mai, khi được trả tự do, Lý Nguyên sẽ lại lên núi.

Ngay khi ánh nắng đầu tiên của một ngày mới vừa lé rộ, Lý Nguyên đã nhảy bổng dậy, lao ra khỏi phòng và chạy thẳng ra cổng sau. Tự do muôn năm! Giờ cậu bé đang khao khát được hít thở cái không khí tự do bên ngoài kia hơn bao giờ hết. Ra đến cổng sau, cánh cỗng vẫn nằm im lìm, và bị một cái khóa kiên cố giữ chặt. Không tài nào có thể mở được cánh cổng đó ra nếu không có chìa khóa. Cách duy nhất là trèo tường qua nhưng bức tường cao gấp đôi chiều cao thằng bé.

Không phải lo. Mọi thứ đã được sắp xếp hết rồi. Ở đằng xa kia, có một tảng đá khá cao đặt gần sát tường. Lý Nguyên sẽ nhảy lên tảng đá đó và trèo qua tường. Vội vàng thực hiện ngay ý nghĩ ấy, cậu bé chạy lại đẩy tảng đá vào gần tường vồi nhảy lên. Giờ đầu cậu đã cao hơn bức tường. Đưa hai tay bám chặt thành tường, lấy đà rồi bật cao lên, và vội đưa một chân vắt ngang qua tường. Công việc còn lại là dùng sức của đôi cánh tay cố kéo thân thể gầy gò này sang bên kia bức tường. Khi một nữa thân thể của mình đã nằm ở phía bên kia bức tường, Lý Nguyên cẩn trọng nhảy xuống. Đôi bàn chân chạm đất không được vững làm cậu ngã ra phía sau nhưng không việc gì cả, cậu vội vã đứng dậy và chạy thẳng về phía bờ đê nơi mình hay thường nằm đó.

Những ánh nắng bắt đầu hiện lên ngày càng rõ rệt hơn, đường phố bắt đầu đông đúc trở lại như cái vẻ vốn có. Mùi bánh đúc hấp thơm ngon từ đâu sộc vào mũi Lý Nguyên. Cái bụng cậu bỗng dưng reo lên, cậu bắt đầu cảm thấy đói. Dừng lại, quay người đi về phía mùi bánh hấp đang nghi ngút. Thì ra mùi bánh là từ quán nhà ông Dịch, bánh nhà ông khá ngon.

-“Lý thiếu gia! Hôm nay cậu đến mua bánh nhà tôi à?”- Ông chủ tiệm cười nói khi thấy Lý Nguyên lại gần.

-“Ông cho cháu năm cái.”- Lý Nguyên cười đáp.

-“Tôi nghe nói mấy hôm trước cậu ốm nặng lắm.”- Ông chủ tiệm vừa nói, tay vừa lấy bánh từ trong những chiếc màn thầu bốc khói nghi ngút: “Thật mừng khi cậu khỏi bệnh.”

Ông chủ tiệm từ tốn đứa gói giấy đựng bánh cho Lý Nguyên, cậu vội vàng nhận lấy, trả tiền rồi chạy đi.

-“Giờ cháu khỏe rồi!”

Nói xong, Lý Nguyên chạy một mạnh về phía bờ đê, mồm ngồm ngoàm bánh nóng hổi.

Tựa lưng mình vào bãi cỏ xanh rờn ở trên dốc đê, dang rộng hai tay, hai chân ra và bắt đầu dồn sức để hít một hơi thật sâu. Lý Nguyên muốn hít tất cả những gì tinh tú nhất của buổi nắng sớm vào người. Hà hà! Thật là dễ chịu, thoải mái. Mở to hai mắt và nhìn thẳng lên bầu trời cao xanh kia. Xa xa phía chân trời, mặt trời đã ló lên phân nửa, phản chiếu ánh nắng vàng rực rỡ. Lý Nguyên nghĩ mình sẽ nằm ở đây cho đến khi mặt trời nhô hẳn lên khỏi đường chân trời thì mới lên núi tìm con hổ.

Hình ảnh con hổ vẫn tiếp tục ẩn hiện trong tâm trí cậu bé. Và nó bị ngắt quãng khi cậu nghe thấy hàng loạt tiếng bước chân vội vã. Cậu vội nhổm dậy và thấy tụi trẻ chăn trâu lần trước đang tiến lại gần, dẫn đầu vẫn là thằng đại ca đầu tóc bù xù, áo quần sộc sệch. Thằng đó nói khi lại gần cậu.

-“Ê! Thằng đàn bà. Tao tưởng mày sợ quá không dám ra ngoài chứ. Không ngờ sau một tuần đắp chăn ở nhà cũng có gan ra đây.”

Thằng đại ca cười một cách mỉa mai làm cho lũ đàn em kia cũng cười theo, còn mấy đứa con gái thì không. Lý Nguyên ngay lập tức đáp lại.

-“Tao không nhát gan như tụi mày nghĩ đâu. Đi theo tụi mày nên tao bị cha phạt không được ra ngoài đó thôi. Có giỏi thì tao với mày lên núi tìm con hổ ấy lần nữa xem nào.”

Lời thách thức của Lý Nguyên dường như chả có tác động gì tới thằng đó cả. Nó vẫn bình thản đáp lại lời thách thức của cậu.

-“Vậy à! Tao không có thời gian rảnh như mày đâu. Tao còn có cả đống việc phải làm đây này. Có giỏi thì mày đi một mình xem nào.

-“Mày cũng là đồ nhát gan mà thôi.”- Lý Nguyên phản ứng lại.

Câu nói vừa rồi của Lý Nguyên thì lại khác. Nó tác động mạnh đến thằng nhóc đại ca. Nó tỏ vẻ bực bội khi bị Lý Nguyên nói vậy. Nó chừng mắt nhìn cậu vẻ hận thù.

-“Thằng đàn bà! Mày bảo ai nhát gan cơ. Đừng tưởng cha mày làm quan trong triều mà tao sợ mày nhớ. Cẩn thận đó.”

Lý Nguyên chả tỏ vẻ gì sợ hãi trước lời đe dọa của thằng đó cả, cậu vẫn còn khiêu khích tiếp.

-“Thế thì mày và tao cùng lên núi tìm con hổ đó.”

Thằng đại ca không nói gì. Lý Nguyên cá mười quan tiền là thằng đó đang sợ hãi khi nghĩ tới khung cảnh nó gặp con hổ hung tợn đó. Bỗng nhiên, thằng đại ca nói.

-“Thế thì mày thích khi nào? Hôm nay thì không được, tao có việc rồi.”

-“Thế thì ngày mai đi!”- Lý Nguyên dứt khoát: “Sáng sớm ngày mai.”

-“Cũng được. Đợi nhau ở chân núi nhé. Mày đừng có không đến đó.”

-“Câu nói đó phải dành cho mày chứ!”

-“Vậy à! Dũng cảm ghê! Ngày mai mày sẽ biết mặt tao.”

Nói rồi, tên đại ca nhếch mém cười đểu một cái rồi quay người bỏ đi, để lại đằng sau lũ đàn em tròn mắt ngạc nhiên. Tụi con trai vội lẽo đẽo chạy theo sau còn hội con gái vẫn ở lại, cùng đưa mắt nhìn Lý Nguyên. Lý Nguyên cũng nhìn lại vẻ tò mò. Và từ trong đám con gái có một một cô bé bước ra phía trước. Lý Nguyên nhận ra ngay đó là cô bé Na bị mất con chó lần trước. Giờ trông sắc mặt cô bé có phần hồng hào hơn trước nhiều. Cô bé từ từ lại gần Lý Nguyên, ánh mắt đầy ngại ngùng.

-“Cám ơn thiếu gia đã tìm con Khuyển Cẩu giúp muội.”

-“Không… không có gì!”- Lý Nguyên ấp úng đáp lại.

Xong rồi, đám con gái đồng loạt quay người, đi về phía bãi cỏ dưới dốc đê bỏ lại Lý Nguyên một mình. Và lúc bấy giờ, Lý Nguyên nhận ra mặt trời đã nhô cao khỏi đường chân trời. Không hiểu sao mặt trời lên nhanh thế nhỉ? Giờ cậu phải lên núi tìm con hổ đấy. Cá rằng giờ này mẹ cũng đã biết mình đã không có trong phủ nữa rồi.

Giống như lần trước, Lý Nguyên cũng đi men theo đường đê một quãng dài rồi rẽ phải tại đoạn khúc cua. Các bụi cậy cỏ hiện lên ngày càng nhiều, chen chúc, um tùm. Và giờ Lý nguyên đang ở ngay dưới chân núi. Cậu bé đứng đó, hồi tưởng lại con đường lần trước mình đã đi. Đứng suy nghĩ một hồi, Lý Nguyễn bỗng tiến lên phía trước đầy tự tin: “Con hổ kia! Ta đến tìm mày đây!”. Chậm rãi đi từng bước, vừa đi vừa cố nhớ lại con đường lần trước. Càng đi vào sâu trong rừng, Lý Nguyên càng thấy mình đi đúng hướng. Quang cảnh và lối đi này rất giống với những gì trong hồi ức của cậu. Lý Nguyên bước một cách chậm rãi và cẩn thận. Trong lòng vô cùng hồi hộp, bồn chồn, không biết khi gặp con hổ ấy, mình sẽ làm gì? Con tim đập mỗi lúc thêm nhanh khi càng tiến sâu hơn vào núi. Và kia rồi, trước mắt Lý Nguyên chính là con suối nhỏ, nơi mình đầu tiên đụng mặt con hổ.

Lý Nguyên đứng im lặng như khúc gỗ, mắt đăm chiêu nhìn về phía bên kia con suối. Có lẽ bờ bên kia chính là lãnh thổ của con hổ. Lý Nguyên bắt đầu đi từng bước ngắn và nhẹ nhàng về phía con suối. Cậu bé cẩn thận, chậm rãi bước qua từng tảng đá nổi lên giữa dòng suối. Nếu không cẩn thận thì sẽ rất dễ bị ngã ướt. Khi đã an toàn đặt trên sang bờ bên kia, Lý Nguyên đứng chần trừ một lúc rồi mới dám bước tiếp. Phía sau bụi cậy kia sẽ có một cái gì đó bí hiểm và đầy nguy hiểm. Lý Nguyên cảm nhận được điều đó. Sống lưng cậu đang thêm một lạnh buốt. Cậu bé đang sợ? Chả lẽ lại quay về? Lý Nguyên không hề có cái ý định đó. Cậu vẫn vững vàng bước tiếp. Càng ngày càng dấn sâu vào trong rừng, sống lưng càng một thêm lạnh và rung mình khi nghĩ. “Mình sẽ làm gì khi thấy con hổ đó?”. Chết thật! Sao có thể quên điều đó được nhỉ!

Bước chân mỗi lúc thêm nhanh hơn. Tiếng chim chóc kêu cũng nhỏ lại. Một không gian im lặng bao chìm. Lý Nguyên còn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập loạn xạ trong lồng ngực. Đã đi một lúc khá lâu rồi mà vẫn chưa thấy hình bóng con hổ đâu cả. Không biết là nên vui hay nên buồn vì điều này. Vui là vì nếu không thấy con hổ, có lẽ cậu sẽ quay về nhà an toàn. Còn buồn vì mục đích chờ đợi cả tuần nay không thành hiện thực. Và cả lời thách đấu với tên đại ca kia nữa.

Nhưng rồi cũng không phải chờ đợi và đắn đo nhiều, bỗng trước mặt hiện lên một khung cảnh mà cậu không dám nghĩ tới nó xuất hiện nhanh và đột ngột tới đến vậy. Lý Nguyên chết đứng một chỗ, mắt nhìn chằm chằm vào con hổ đang đứng trông thật oai hùng trên tảng đá cao, cách đất vài thước. Không biết nó đã xuất hiện từ lúc nào. Con mắt đỏ ngàu của nó nhìn thẳng vào Lý Nguyên.

Tim Lý Nguyên bỗng chốc đập nhanh gấp mấy lần bình thường, mồ hôi thì chảy ra như nước. Ánh mắt con hổ nhìn cậu làm cho cậu vô cùng sợ hãi. Những chiếc răng nanh nhe ra, nhọn hoắt. Thân hình to lớn của con hổ bỗng dưng di chuyển. Các cơ thịt rắn chắc mà uyển chuyển, đưa bước chân di chuyển nhẹ nhàng trên tảng đá. Nó đang tiến lại phía Lý Nguyên. Quá sợ hãi! Lý Nguyên chưa chuẩn bị cho tình huống này. Đáng lẽ ra cậu phải mang theo thanh kiếm cha tặng để phòng thân chứ. Thế là theo bản năng, Lý Nguyên vội quang người lại, chạy thục mạng, tránh xa con hổ càng xa càng tốt. Giờ cậu vô cùng hối hận khi đã thực hiện ý định ngu ngốc này.

Con mắt đỏ rực lửa của con hổ dõi theo từng bước chạy của thằng bé kia. Con hổ nhớ nó đã từng gặp thằng bé này trước kia rồi. “Thằng bé đó làm cái quái gì ở đây thế nhỉ?”. Con hổ vội nhảy chồm về phía trước, lao về phía thằng bé đang cong đuôi chạy thục mạng kia. Rõ ràng là thằng bé đó không thể chạy thoát khỏi nó và khi chỉ cách thằng bé có hai thước, con hổ nhảy vồ lên. Hai chân trước ẩn thằng bé ngã lăn xuống đất.

Lý Nguyên nằm bất động dưới đất. Một thân hình to lớn đang nằm đè lên người cậu bé làm cậu không thể cửa động. Lý Nguyên cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của con hổ đang thổi vào gáy mình. Nó ấm áp nhưng lại làm cho cậu lạnh người. Và hơi thở mạnh mẽ ấy di chuyển từ từ lên tai. Lý Nguyên run lên vì sợ, cả cơ thể rã rời. Mắt nhắm nghiền lại chờ đợi cái chết.

-“Ngươi làm gì ở đây thế?”

Cái gì thế? Lý Nguyên hình như vừa nghe được một giọng nói vang ngay tai mình. Ai nói vậy? Mở to mắt ra. Một bộ răng nanh sắc nhọn có thể cắn nát bất cứ thứ gì đang hiện ra. Trong thoáng hơ hồ, Lý Nguyên lại có ý nghĩ giọng nói kia là của con hổ đó.

Bỗng nhiên con hổ nhảy khỏi người Lý Nguyên. Cả cơ thể cậu được giải phóng. Vội vàng nằm dậy và lê mông giật lùi về phía sau khi thấy con hổ to lớn đứng ngay sát mặt mình. Và không thể lùi xa hơn được nữa khi lưng cậu chạm phải một thân cây lớn.

Con hổ vẫn chằm chằm đưa đôi mắt đỏ rực dõi theo thằng bé đang run cầm cập. Nó hoàn toàn không có ý định làm hại thằng bé, chỉ muốn dọa cho nó sợ thôi.

-“Ngươi là ai? Sao có thể nói được?”- Lý Nguyên nói giọng yếu ớt và tràn đầy sợ hãi.

Bất chợt, con hổ tiến lại gần Lý Nguyên.

-“Đừng có lại đây!”

Lý Nguyên hét lên. Cái chân cố đẩy đẩy thân mình ra xa con hổ nhưng vô ích vì đã bị thân cây chặn đứng. Hai tay thì cứ lần mò dưới đất xem có thể tìm thấy cái gì để tự vệ, chống lại con hổ không.

Giả bộ như không nghe thấy câu nói vừa rồi của thằng bé. Con hổ vẫn tiếp tục bước lại gần, từng bước nhẹ nhàng. Và khi chỉ còn cách thằng bé hai bước, con hổ bỗng nói:

-“Hãy đi ra khỏi khu rừng này! Càng xa càng tốt”

Lý Nguyên không còn tin vào mắt và tai mình nữa. Đúng là con hổ này biết nói.

-“Ngươi là ai? Con hổ kia!”- Giọng Lý Nguyên vẫn không ngừng sợ hãi.

-“Ngươi không cần biết.”- Một giọng nói ồm ồm vang ra từ trong bụng con hổ: “Hãy cút ra khỏi khu rừng này mau!”

“Tại sao con hổ ấy cứ đuổi mình ra khỏi khu rừng này nhỉ? Sao lại không ăn thịt mình? Hay nó không hề có ý định làm hại gì mình. Rõ ràng là như thế rồi.”

-“Tại sao lại phải rời khu rừng này?”- Giọng Lý Nguyên bớt sợ hãi đi khi có những ý nghĩ trên ở trong đầu. Giờ cậu tĩnh táo hơn nhiều. Nỗi sợ hãi không còn lấn chiếm cơ thể cậu nữa.

Con hổ cũng nhận ra điều này. Ánh mắt thằng bé đã nói lên tất cả. Không còn tràn đầy sự sợ hãi nữa mà thay vào đó một sự điềm tĩnh lạ thường. Con hổ chuyển tư thế, ngồi ngay xuống trước mặt thằng bé. Con mắt đỏ ngàu của nó đảo qua nhìn thằng bé một lượt.

-“Nói xem! Giờ ngươi còn sợ ta nữa không?”- Con hổ bỗng nói.

Lý Nguyên ngập ngừng một lát rồi nói.

-“Lúc trước thì có. Giờ thì không?”

-“Tại sao?”

-“Vì ta biết ngươi sẽ không hại ta. Ta biết mà. Ta cảm nhận được điều đó.”- Lý Nguyên nói giọng chắc chắn vô cùng.

-“Ha ha!”- Hình như con hổ đó vừa cười. Lý Nguyên không chắc đó có phải là cười hay không nữa. “Nhóc con khá lắm. May cho ngươi là ta không thích ăn thịt trẻ con. Mau ra khỏi khu rừng này đi. Ở đây nguy hiểm lắm. Ta không ăn thịt nhóc thì sẽ có kẻ khác làm vậy. Mau đi đi.”

Nói rồi con hổ đứng dậy, lao thẳng về phía trước, vượt qua mặt Lý Nguyên rồi biến mất sau những tán cây rậm rạp.

Vẫn chưa kịp hoàn hồn, Lý Nguyễn vẫn ngồi tự lưng vào gốc cây một lúc lâu. Cậu vừa mới mói chuyện với một con hổ. Thật không thể tin được. Không biết đây có phải giấc mơ không. Chắc chắn không phải mơ, là thực rồi! Lý Nguyên nhảy cẫng lên cao, vui sướng rồi chạy thẳng về nhà. Cậu vừa nghĩ mình vừa làm được một việc phi thường. “Nói chuyện với một con hổ. Ai đã từng chưa!”. Lý Nguyên biết con hổ ấy có gì đó rất đặc biệt mà.

Lý Nguyên lao thẳng về nhà như một cơn gió. Những bước chân của cậu thật nhẹ nhàng và bay bổng. Cảm giác cứ như đang đi trên mây vậy. Thật kỳ diệu.

Khi chạy qua con đê, Lý Nguyên thấy tụi trẻ con kia đang chơi trò đánh trận giả. Lúc ấy, cậu chỉ muốn chạy lại đó và kể cho tụi nó nghe mọi chuyện mình vừa làm. Nhưng thôi, hãy cứ để nó là bí mật của riêng mình vậy. Ngày mai thì tên đại ca kia sẽ biết tay cậu.

Về đến phủ, cậu không dám đi cửa trước mà vòng lại cửa sau. Cậu sợ bị la mắng vì dám bỏ đi mà không nói lời nào. Cuối cùng thì cũng đã về được thư phòng sau khi đã đi luồn lách để không ai nhận ra. Vừa bước chân vào phòng thì Lý Nguyên bỗng chết đứng. Mẹ cậu bé đang ngồi chờ trong phòng và nở một nụ cười khi thấy cậu về.

-“Con trai mẹ đi chơi có vui không?”

Lý Nguyên ấp úng không biết chuyện gì đã xảy ra khi mình đi.

-“Dạ vui lắm mẹ ạ!”

-“Thế à! Mau ăn điểm tâm đi con.”- Mẹ cậu nói, giọng ấp áp rồi đưa mắt về mấy món ăn đã chuẩn bị sẵn trên bàn.

Cảm thấy mọi chuyện đều tốt đẹp, Lý Nguyên vâng lời, chạy ngồi xuống cạnh mẹ. Lý phu nhân đưa bàn tay lên vuốt tóc đứa con trai duy nhất của mình. Mỗi lúc thế này, bà thầm cám ơn ông trời đã cho bà một đứa con trai khôi ngô, tuấn tú, ngoan ngoãn như vậy. Chỉ có một điều duy nhất làm bà phiền lòng đó là sức khỏe của đứa con trai. Nhưng không sao. Dù gì thì bà cũng có một đứa con để làm lẽ sống của chính mình.

-“Cha con có biết con ra ngoài từ sớm không?”-“ Lý Nguyên hỏi mẹ, tay vẫn cứ nhoay nhoáy cầm đũa gắp thức ăn.

-“Có! Nhưng không sao đâu! Cha con rất vui khi thấy con có thể tự ra ngoài được rồi.”

-“Thật hả mẹ?”- Giọng cậu ngạc nhiên.

Giờ Lý Nguyên rất muốn kể lại những gì vừa xảy ra với mình cho mẹ nghe. Chuyện cậu vừa một mình đi tìm con hổ đó và an toàn chở về. Chuyện cậu đã nói chuyện với một con hổ. Thực sự là cậu rất muốn. Thực sự muốn. Nhưng cậu cũng hiểu rằng điều gì sẽ xảy ra khi mình kể mọi chuyện cho mẹ nghe. Thế nên tốt nhất là giữ bí mật.

Cả trưa hôm ấy, Lý Nguyên nằm vắt tay lên chán suy nghĩ xem sẽ phải làm gì tiếp theo. Con hổ đó cảnh báo cấm cậu không được quay lại đó nếu không sẽ phải trả giá. Nhưng nó cũng nói là không muốn làm hại cậu thế việc gì phải sợ nữa. Do vậy cuộc hẹn ngày mai với tên đại ca sẽ diễn ra bình thường. Nhưng giờ cậu phải nghĩ xem mình phải chuẩn bị những gì cho chuyến đi ngày mai đã. “Thanh kiếm”. Đúng rồi! Mình cần phải có một vật để phòng thân chứ. Rút kinh nghiệm từ sáng nay, cậu đã không chuẩn bị tốt cho tình huống bất ngờ. Cho dù con hổ ấy đã nói nó không hại trẻ con nhưng cẩn thận vẫn hơn. Hơn nữa trông mình mang kiếm đi sẽ oai hơn thằng nhãi đại ca đó.

Vội vàng bật dậy và chạy về phía thanh kiếm đang để trên bàn, Lý Nguyên liền rút thanh kiếm ra khỏi bao, nhìn ngắm lưỡi kiếm sắc bén. Thật là tuyệt vời! Chờ đợi bấy lâu nay, giờ đã có cơ hội được dùng nó. Nhìn gương mặt mình đang phản chiếu vào trong thanh kiếm, Lý Nguyên cảm thấy mình tự tin thêm. Cậu bé cầm thanh kiếm lao ra ngoài sân, bật nhẩy từ bậc thềm xuống nền sân rồi cua bậy mấy đường kiếm. Càng luyện cậu càng thấy mình không thể điều khiển theo ý muốn được. Cảm thấy mình mua kiếm không giống cha mình múa. Đã có vài lần, Lý Nguyên thấy cha luyện kiếm, trông thật tuyệt. Lý Nguyên cực kì ngưỡng mộ. Cậu đã học lén được vài đường và giờ đang thử áp dụng xem thế nào.

Suốt từ trưa đến tận chiều tối, Lý Nguyên, tay vẫn cầm khư khư lấy thanh kiếm rồi cùng quay cuồng với nó. Cả cơ thể mệt nhừ, mồ hôi ra như nước. Đến lúc phải nghỉ rồi.

Và ngay sáng hôm sau, khi bầu trời mới ửng sáng, tia nắng đầu tiên vẫn còn chưa xuất hiện, Lý Nguyên đã bật dậy và lao ra khỏi phòng, tay ôm chặt lấy thanh kiếm. Cậu bé bước đi với vẻ mặt tràn đầy tự tin. Giống như hôm qua, Lý Nguyên tẩu thoát ra khỏi phủ bằng cách cũ. Chả có gì là quá khó khăn cả. Xong rồi, Lý Nguyên chạy một mạch về phía ngọn núi ấy. Hy vọng tên đại ca vẫn còn giữ lời giao ước hôm qua.

Khi tới nơi thì mặt trời đã nhấp nhô đỉnh rồi. Những tia nắng đầu tiên cũng đã xuất hiện. Và cậu thực sự ngạc nhiên khi đã thấy tên đại ca đã ở đó trước mình rồi. Lý Nguyên hung hục chạy lại gần.

-“Tao tưởng mày không dám đến chứ.”- Giọng thằng đó khinh khỉnh khi thấy Lý Nguyên đang thở hổn hển.

-“Mày tưởng tao chỉ biết to mồm giống mày à?”- Lý Nguyên phản lại.

-“Ái chà còn mang theo cả kiếm nữa sao? Sao không mang kiếm thật. Mang kiếm gỗ làm gì.”

Thằng đó nói khi thấy tay Lý Nguyên cầm thanh kiếm. Lý Nguyên vội đưa thanh kiếm lên và rút vỏ ra rồi chĩa lưỡi kiếm về phía tên đại ca. Thằng đó giật mình, lùi lại một bước.

-“Kiếm thật đó! Mày nghĩ con trai tướng quân lại dùng kiếm gỗ sao?”- Lý Nguyên bào chữa.

-“Thôi! Tao biết nhà mày là gì rồi. Bỏ cái đó xuống đi!”- Thằng đó không thích Lý Nguyên chĩa kiếm vào người nó.

-“Vậy có đi vào rừng tìm con hổ không?”- Lý Nguyên thúc giục. giọng đầy tự tin.

-“Dĩ nhiên là có chứ nhưng trước hết ta nên có một giao kèo với nhau.”

-“Giao kèo gì?”

-“Giờ chúng ta lên núi tìm con hổ đó. Nếu chúng ta tìm được nó rồi tính sao nữa.”

-“Ờ! Nếu thấy nó thì đoán xem nó sẽ ăn thịt ai trước.”

-“Ha! Mày cũng vui tính gớm.”

-“Thế theo mày chúng ta nên làm gì?”

-“Đó! Cho nên chúng ta mới cần phải có một giao kèo với nhau.”

-“Vậy nói đi!”

-“Nếu tìm được con hổ ấy. Hãy xem ai giết được nó trước nhé. Có dám không?”

-“Mày bị điên à!”- Lý Nguyên sửng sốt.

-“Sợ à? Thế thì về bú tí mẹ đi.”- Thằng đó cười khanh khách.

“Thằng này đúng là điên dồ”, Lý nguyên nghĩ. Năm nay Lý Nguyên mới mười một tuổi,. Thằng kia thì hơn cậu là mấy tuổi. Tụi nó chỉ mới là những đứa trẻ con thôi, làm sao có thể giết được hổ chứ? Hay là thằng ý có âm mưu gì? Thật nghi ngờ. Nhưng xét cho cùng, dù thằng ý có âm mưu gì đi chăng nữa thì hôm qua Lý Nguyên đã đụng mặt con hổ ấy và biết nó sẽ không hại mình. Hôm nay mà gặp lại được chắc thằng kia sẽ xanh mặt chứ làm gì có chuyện giết con hổ đó, nên cậu nói.

-“Sợ gì chứ! Đi thì đi!”

-“Ai nhát gan bỏ chạy là con chó và cõng người kia từ đây về tận nhà nhé!”

-“Được thôi.”

-“Vậy thì thề đi!”

-“Tao thề!”- Giọng Lý Nguyên dứt khoát.

Nói rồi cả hai đứa cùng bước sâu vào núi. Lý Nguyên vẫn nhớ như in con đường dẫn tới chỗ con hổ ấy. (Chính xác con đường ấy chỉ là một lối đi mòn do bước chân người đã đi qua mà hình thành). Lý Nguyễn vẫn bước đi nhanh nhẹn và đầy tự tin. Tên đại ca có vẻ không chịu đựng được cảnh mình là người theo sau nên đã vụt bước lên trước, cố tỏ vẻ dũng cảm. Men theo lối mòn mình đã từng đi qua, chả có gì dễ dàng hơn thế. Cuối cùng cả hai cũng tới được con suối, nơi phân cách lãnh thổ của con hổ.

-“Không ngờ mày cũng nhớ đường.”- Tên đại ca nói.

-“Trí nhớ tao tốt lắm!”

Lý Nguyên vội vàng nhảy lên những tảng đá để sang bờ bên kia. Tên đại ca cũng vội vàng làm theo.

-“Rồi! Chúng ta đã đặt chân lên lãnh thổ của con hổ đó. Giờ tính sao nữa?”- Tên đại ca vội hỏi.

Không muốn để lộ mình đã đi gặp con hổ trước đó rồi, Lý Nguyên giả vờ nói.

-“Ờ! Cũng chã biết nữa. Cứ đi vào trong đó rồi tính tiếp. Mà mày định giết nó đấy thật à? Sao không thấy mày mang vũ khí gì cả?”

-“Ừ! Mày biết đến Võ Tòng đánh hổ bằng tay không chưa?”

Lý Nguyên biết nhưng vẫn lắc đầu, vẻ mặt ngây thơ.

-“Mang tiếng con nhà quan mà chả biết cái gì!”

Ha! Ha! Đúng là thằng vừa ngu, vừa điên. Nó nghĩ mình là ai chứ? Nghe thấy giọng điệu tự tin của nó, Lý Nguyên hoàn toàn đoán ra rằng thằng này đang dở trò bịp bợm gì đó.

“Định dọa ta à? Không dễ đâu.”

Cả hai cùng dấn sâu vào trong núi, Lý Nguyên cố tình đi theo con đường mình đã từng qua một cách hồn nhiên, tỏ vẻ mình mới đi lần đầu. Bỗng nhiên thằng đại ca lên tiếng.

-“Ê mày! Đường này.”

Thằng đó chỉ tay về phía tây, bảo Lý Nguyên đi theo.

-“Sao lại đi lối đấy?”

-“Hình như tao vừa thấy cái gì đó?”

-“Con hổ đó à?”- Lý Nguyên thấp giọng xuống.

-“Chắc vậy? Mày có dám thử xem không?”

-“Dám! Đi đi”

Lý Nguyên giả vờ làm theo lời nó xem thằng ý định giờ trò gì. Cả hai đứa cùng băng qua một đoạn đường khá gồ ghề. Lý Nguyên thi thoảng bị vấp chân còn thằng đại ca thì không. Rõ ràng là nó đã đi qua đường này ít nhất một lần rồi. Đang đi bỗng dưng cả hai đột dừng lại khi nghe thấy tiếng là cây xào xạc. Từ trong bụi đang rung rung gần đó, xuất hiện hai chấm đỏ phát sáng trong cái ánh sáng mờ ảo của buổi bình minh.

“Chả lẽ lại là con hổ đó thật?”

Lý Nguyên vội để ý xem vẻ mặt của tên đại ca. Thằng đó chả tỏ vẻ gì là sợ hãi cả, hơn thế lại còn rất bình tĩnh. Không lẽ nó không sợ con hổ đó thật hay đây chỉ là trò bịp của nó.

“Cứ từ từ rồi sẽ rõ.” Lý Nguyên tự trấn an. Rồi Lý Nguyên nghe thấy tiếng gầm gừ rất giống tiếng hổ. Chả lẽ lại là thật? Nhưng nếu đúng là con hổ đó thì việc gì phải sợ chứ. Nó sẽ không hại mình đâu.

-“Sao? Sợ rồi à? Sợ rồi thì chạy đi.”

-“Còn lâu. Có giỏi thì mày gọi con hổ đó ra đi!”

Lý Nguyên thách. Tên đại ca tỏ vẻ hoảng hốt trước câu nói vừa rồi của Lý Nguyên. Nhận xét thái độ của nó thì rõ ràng đây là một trò lừu bịp những tên nhát gan. Đáng tiếc cho nó, Lý Nguyên không phải kẻ nhát gan như vậy.

Tiếng gầm gừ trong bụi một lúc thêm lớn.

Lý Nguyên vội vàng chạy lại phía bụi cây đang phát ra tiếng động và rút kiếm ra.

-“Mày làm cái gì thế?”- Tên đại ca nói lớn.

-“Giết hổ! Mày không dám hả Võ Tòng.”

Lý Nguyên hung hục chạy về phía bụi cây. Bỗng từ trong đó, một đám nhóc chạy ra, miệng hét toáng lên. Lý Nguyên nhận ra đám trẻ con đó đều là đàn em của thằng kia. Quá rõ ràng đây chỉ là một trò bịp bợm.

Cả đám trẻ ồ ra, chạy như bị ma đuổi. Mặt mày thì tái mét. Một trong tụi nó nói lớn.

-“Chạy.. chạy đi đại ca! Có con gì ghê lắm. Chúng lại còn đông nữa!”

Giật mình quay lại nhìn về phía bụi cây, một con gì đó, à không, một bầy thì đúng hơn, lao từ trong bụi ra. Đôi mắt đỏ ngàu giống hệt con hổ nhưng chúng không phải là hổ. Trông chúng giống chó hơn nhưng to hơn, cái mõm cũng dài hơn. Chả lẽ là chó yêu.

-“Một buổi sáng may mắn! Một đám trẻ con dẫn xác tới!”- Con chó yêu nói, giống như con hổ vậy.

Và xung quang đám trẻ, từ mọi phía, hàng chục đôi mắt đỏ ngàu hiện lên. Tụi nó đang bị bầy chó yêu đang đói khát kia bao vây. Cả đám trẻ vội quấn lấy nhau mà run sợ.

-“Lý Nguyên! Lý Nguyên!”- Giọng thằng đại ca chuyển sang sợ hãi: “Đây là trò bịp bợm gì của mày đúng không?”

-“Bịp bợm cái gì! Chỉ có mày làm trò bịp bợm để lừa tao thôi.”- Lý Nguyên đáp đầy bối rối. “Tao đâu có biết mấy con này là con gì đâu.”

-“Nếu đúng vậy thì tụi mình chết chắc rồi đại ca ơi!”- Một giọng nói mếu máo, thét vang lên. “Bọn chúng là yêu quái ăn thị chúng ta đấy!”

-“Mau giải quyết đám nhóc này nhanh lên. Không lại bị lão gì đáng ghét kia cản mũi.”

Nghe xong cả bầy chó yêu đều gầm gừ, nhe hàm hằm răng sắc nhọn ra và tất cả đều chuẩn bị tư thế lao vào cắn xé con mồi.

Cả đám sợ tái mặt mày. Lý Nguyên cố tỏ vẻ bình tĩnh nhưng mồ hôi tuôn ra như nước, tim đập vô tổ chức. Cậu bé chĩa mũi kiếm về con chó yêu ngay trước mặt mình. Chỉ cần nó lao vào là cậu sẽ xuất chiêu.

Trong nháy mắt, cả bầy chó yêu vụt tới cắn xe đám trẻ. Cả đám trẻ kêu lên sợ hãi và đau đớn. Lý Nguyên vội vung kiếm chém ngay con chó trước mặt nhưng bị hụt. Nó dường như biết cách né tránh và nhảy lên cắn đúng cánh tay cầm kiếm làm cậu gào lên đau đớn và ngã lăn ra sau. Lý Nguyên kiên quyết chống cự đến cùng. Cậu bé đưa cánh tay trái đón lấy thanh kiếm từ cánh tay phải bị thương. Cầm chắc thanh kiếm trong tay, Lý Nguyên đâm một nhát xuyên qua cổ con chó yêu đang ngấu nghiến giằng xe cánh tay mình. Máu phun thành tia. Con chó đó nhả hàm răng sắc nhọn ra khỏi cánh tay cậu bé, rồi hú lên một tiếng nghe đau đớn. Lý Nguyên vội lấy chân đạp nó ra khỏi người rồi lập tức bật dậy, chạy thoát thân ngay nhưng từ hai phía lại có thêm hai con chó yêu chạy lại tấn công cậu bé. Lý Nguyên lại bị xô ngã lăn ra đất. Trong khoảnh khắc ấy, Lý Nguyên nghĩ thế là hết.

Cộc. Một tiếng động vang lên cách Lý Nguyên không xa. Nghe như tiếng hai khúc gỗ nện vào nhau. Tiếp sau tiếng động đó là một loạt các rung chuyển của mặt đất và cây cối. Một luồng gió cực mạnh từ phía tiếng động lao tới với tốc độ kinh khủng. Mấy con chó yêu bị đánh bật ra khỏi con mồi.

Lý Nguyên vội vàng nhổm dậy, đưa mắt về phía tiếng động phát ra. Trước mắt cậu, một ông già tóc bạc trắng, bộ râu dài đến ngực. Một tay chống gậy, tay kia chắp sau lưng. Con mắt ông lão lơ đãng nhìn về khung cảnh đang hiện hữu. Không có gì ngoài máu và nỗi sợ hãi cả.

-“Lão già chết tiệt! Đừng xen vào bữa ăn của tụi này!”

Một trong đám chó yêu nói, trông nó như là thủ lĩnh của bầy chó yêu kia.

-“Ta đã cảnh cáo các ngươi rồi!”

Ông già ấy nói, từ từ tiến lại gần bầy chó. Những bước chân của lão thật từ tốn. Cái gậy trên tay ông dường như chả có ích gì nhiều.

-“Đừng hòng!”- Con chó đầu đàn nói: “Bọn ta nhịn lão nhiều rồi! Hôm nay có phải chết cũng phải có được đám trẻ này.”

-“Vậy thử xem!”- Giọng ông lão đầy thách thức.

-“Các huynh đệ xông lên chặn lão già đó lại. Sống còn lại mang hết con mồi về! Mau!”

-“Chả ai được đi đâu hết.”- Ông già nói lớn. Tay cầm cây gậy đập mạnh đầu kia xuống đất. Thì ra tiếng “cộc” lúc nãy là từ cây gậy ý phát ra. Và từ phía ông già đó, lại có thêm một luồng gió mạnh mẽ nữa phát ra làm cho lá cây bay bụi mù hết cả lên. Lý Nguyên phải lấy tay che ngang mặt để đất bụi không bay vào mắt. Nhưng bầy chó yêu vẫn không si nhê, mở chừng chừng đôi mắt đỏ rực, phát sáng ra nhìn chừng chừng vẻ hận thù. Thế là cả bày chó yêu cùng một lúc chạy xông vào ông già kia.

Ông già chả tỏ vẻ gì là hoảng hốt cả. Ông dơ cao cây gậy, chĩa về phía bầy chó yêu rồi nói lớn. “Huyền Ấn”. Ngay lập tức con chó đầu đàn bị một quả cầu trong suốt bao quanh. Rồi cũng ngay tức khắc, quả cầu đó vỡ ra hàng ngàn mảnh, con chó yêu đó bị dội ngược lại phía sau chục thước. Không lấy gì là sợ hãi, mấy con chó yêu còn lại vẫn tiếp tục lao vào tấn công ông già. Lần này thì ông khó mà né được. Nhưng không, lại có thêm một quả cầu trong suốt nữa xuất hiện. Nó bao quang lấy ông già như mảnh lá chắn bảo vệ ông trước hàm răng của bầy chó yêu.

Mấy con chó yêu không ngừng vây quang cắn xé quả cầu. Nhưng mọi cố gắng đều vô nghĩa.

Ông già lại vung gậy lên, quật vô mõm con chó yêu gần đó. Thật kinh ngạc, cây gậy của ông già có thể di chuyên xuyên qua quả cầu trong suốt kia mà quả cầu không bị vỡ. Còn mấy con chó yêu ở ngoài thì bất lực, không tài nào phá vỡ được quả cầu.

Rồi thình lình, quả cầu ấy bỗng mở rộng ra, làm cho cả bầy chó yêu bị văng đi xa.

Mấy con chó ngã lăn ra đất, chúng vội vàng đứng dậy và lại lao về phía ông gìa một lần nữa. Nhưng thay vì hình dạng của một con chó bốn chân, mõm dài, mấy con chó yêu lại có một hình dạng khác. Đó là hình dạng của con người.

Không thể tin vào mắt mình nữa. Từ hình dạng của một con chó, rồi dần dần biến đổi một cách ảo diệu về hình dáng con người. Chỉ có một điểm duy nhất không thay đổi đó là đôi mắt, vẫn là đôi mắt đỏ ngàu ấy, không sai đi đâu đươc.

Tất cả bày chó yêu với hình dạng con người đều lao vào tấn công ông già. Nhưng ông già đó lại nhanh như cắt, né tránh được tất cả các cú đánh của bầy chó yêu. Đặc biệt lão còn có thể đáp trả lại các đòn tấn công của bọn chúng. Nhìn qua tình hình thì rõ ràng bầy chó yêu không phải đối thủ của lão.

Cộc. Tiếng đập gây thứ ba. Và có vẻ to hơn hai lần trước. Và đúng như Lý Nguyên dự đoán, giống như hai lần trước, lại có một cơn gió mạnh phát ra từ phía ông gì lan tỏa ra xung quanh nhưng lần này thì lớn hơn.

Cơn gió mạnh đến nỗi làm cho mọi thứ mà nó đi qua đều bị cuốn theo, kể cả đất đá. Lý Nguyên thấy mình và đám trẻ kia được bao bọc bởi quả cầu trong suốt vừa nãy, bảo vệ mọi người khỏi cơn gió. Cơn gió làm cho cả bầy chó yêu bị văng ra tứ phía. Lần này thì bọn chúng không thể gượng dậy được nữa. Tất cả đều lăn lông lốc ra đất, mồm ứa ra máu, vẻ nội thương.

-“Cút đi trước khi ta đổi ý!”- Ông già nói, vẻ hăm dọa.

Chẳng nói chẳng rằng, lũ chó yêu lẳng lặng bỏ đi trong thương tích rồi từ từ biến mất vào sâu trong rừng.

Lý Nguyên nằm sụp xuống đất, dơ cánh tay máu đang chảy ra phía trước. Cậu bắt đầu cảm thấy cảm giác đau đớn lan tỏa khắp cánh tay. Máu từ cánh tay chảy ra rất nhiều nhưng cậu vẫn đưa mắt nhìn về ông già tóc bạc kia. Bỗng Lý Nguyên nghe thấy tiếng khóc, một tiếng khóc thảm thiết từ những đứa trẻ kia. Cậu bé vội vàng nằm dậy, đưa mắt nhìn về mấy đứa kia. Khắp cơ thể, đứa nào cũng đầy vết máu. Tụi nó dường như bị thương nặng hơn Lý Nguyên. Có đứa khóc kêu cha kêu mẹ. Tụi nó không thể chịu đựng đau đớn thêm nữa. Tên đại ca kia, mặc dù cũng bị thương nhưng mặt xanh lên vì sợ. Có lẽ nó sợ bị gánh tội vạ đã làm cho đám trẻ kia bị thương tích.

Ông già vội vàng đi về phía đám trẻ bị thương. Ánh mắt thể hiện sự lo ngại.

-“Bình tĩnh lại nào! Đừng khóc nữa! Nhắm mắt lại.”- Ông già đó nói với đứa trẻ bị thương nặng nhất trong tụi trẻ con. Thằng bé không ngừng khóc gọi mẹ.

Lý Nguyên nhìn thấy bàn tay ông già từ từ lần mò và chạm vào tất cả các vết thương trên người đứa bé. Và thật ngạc nhiên, đứa bé bỗng ngừng khóc như thể sự đau đớn đã rời xa khỏi cơ thể nó. Không hiểu chuyện gì đã xảy ra với thằng bé đó.

Và ông già cũng đến xem xét tất cả các vết thương trên cơ thể ở những đứa trẻ khác. Điều lạ là cứ đến lượt đứa nào được ông lão trị thương thì vẻ mặt nhăn nhó đau đớn của đứa đó bỗng chốc tan biến. Ruốt cuộc thì ông già ấy cũng quay về phía Lý Nguyên, cậu là người cuối cùng. Tất cả những đứa còn lại đều mặt mày ngơ ngác nhìn nhau rồi quay sang dõi theo mọi hành động của ông già ấy.

Ông già chạy lại gần Lý Nguyên, cầm cánh tay bị thương của cậu bé lên một cách cẩn thận và rồi ông ấy úp hai long bàn tay vào vết thương. Thật kì lạ! Cảm giác vừa nóng vừa lạnh lan đều khắp vết thương trên cánh tay. Sự đau đớn bỗng tiêu tan đi đâu mất. Vài khắc trôi qua, ông già liền bỏ tay ra khỏi vết thương của Lý Nguyên. Thật kì diệu. Vết thương đang chảy máu nay đã lành lặn như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Lý Nguyên đưa ánh mắt đầy sự ngạc nhiên lìn ông già. Không biết ông ấy là thần thánh phương nào?

-“Ông là ai vậy?”

Lý Nguyên vội hỏi khi thấy ông ấy có ý định bỏ đi. Ông già ấy quay lại từ tốn nói.

-“Các cháu mau rời khỏi đây đi. Nhớ đừng bao giờ quay lại đây nữa! Và cũng ghi nhớ rằng đừng kể chuyện này cho bất kì ai! Nghe chưa?”

Tụi trẻ con ngay lập tức làm theo lời ông già. Chúng nó vội đứng dậy và dải bước đi thật nhanh. Lý Nguyên vẫn còn nhìn thấy nỗi sợ hãi trên khuôn mặt của từng đứa bọn chúng.

Ông già vội quay người, tiến về phía ngược lại hướng bọn trẻ. Thấy vậy, Lý Nguyên lập tức gọi với.

-“Ông ơi! Khoan đã!”- Lý Nguyên chạy về phía ông già và nói: “Ông cho cháu hỏi ông là ai? Sống ở đâu vậy?”

Ông già quay lại, nhìn vào đôi mắt đầy sự tò mò của cậu bé, ông đáp.

-“Cháu không nhất thiết phải biết điều đó! Về nhà đi!”

Nói rồi, ông già đó lại quay người bước đi vào trong rừng. Lý Nguyên vẫn cứng đầu bám theo, quyết hỏi cho bằng được.

-“Nhà ông ở trong rừng à? Ở trong đó có một con hổ sinh sống. Thế ông có biết nó không ạ? Nó cũng có đôi mắt đỏ và biết nói giống như mấy con chó kia.”

-“Này cháu bé!”- Ông già bỗng đứng khựng lại, quay người về phía Lý Nguyên làm cho cậu giật mình: “Cháu không cần quá quan tâm tới chuyện đó đâu. Đừng đi theo ta nữa. Về nhà đi!”

Ông già lại tiếp tục bước đi, mỗi lúc một gấp gáp.

-“Ông à!”- Thế mà Lý Nguyên vẫn theo đuôi, lèo nhèo. “Mấy cái chiêu thức vừa rồi ông sử dụng đánh nhau với bầy chó là gì vậy? Lại còn có một quả cầu bảo vệ nữa. Ông dậy cháu đi. Cháu sẽ bái ông làm sư phụ.”

Ông già lại quay phắt người lại một lần nữa. Mắt ông già trợn tròn, nói giọng ngạc nhiên.

-“Cháu có thể nhìn thấy quả cầu đó à?”

-“Dạ vâng!”- Lý Nguyên đáp một cách thản nhiên.

-“Không tệ!”

-“Cháu có khiếu đúng không? Cháu cũng biết cả kiếm thuật nữa đấy! Ông nhận cháu làm đệ tử nhé!”

Đúng rồi! Cây kiếm của mình đâu mất rồi. Quay ngang quay, quay dọc tìm thanh kiếm, thì ra nó vẵn cắm ở cổ con chó yêu đang nằm bất động dưới đất với vũng máu xung quang.

Ông già dõi theo ánh mắt của cậu bé, đang nhìn thanh kiếm cách đó không xa. Ông già đưa một cánh tay ra trước. Thanh kiếm của cậu bé từ xa bay lại, nằm gọn trên tay lão.

Lý Nguyên tròn mắt kinh ngạc. Còn ông già cũng sáng mắt nhìn chăm chú thanh kiếm, miệng hỏi:

-“Thanh kiếm này là của cháu à?”

-“Dạ vâng! Cha cháu tặng nó cho cháu đấy!”

Ông già gật gật đầu rồi trả lại thanh kiếm cho Lý Nguyên. Lý Nguyên đưa hai tay cẩn thận đón lấy thanh kiếm.

-“Không tệ!”

Cây gậy của ông lão bỗng nhiên đập mạnh xuống đất làm Lý Nguyên giật mình lùi lại. Trong tức khắc, thân thể ông lão bỗng vỡ vụn ra hàng ngàn mảnh nhỏ như hạt bụi, lơ lửng trên không rồi từ từ biến mất trong không khí.

Ông già đó đi mất rồi.

Không chần trừ một khoảnh khắc nào nữa, Lý Nguyen vội nói lớn.

-“Chiều nay, cháu sẽ lại đến tìm ông đó! Nhớ chờ cháu!”

Nói rồi cậu bé vội quay người, chạy thẳng về nhà.

Ấy chết, suýt quên! Khi chạy qua bãi chiến trường, nơi ông già đã hạ gục bầy chó yêu, Lý Nguyên nhớ ra kiếm của mình chưa có bao. Chần chừ một lúc, đảo mắt, bao kiếm đang ở dưới con chó yêu mà cậu đâm nó.

“Có lẽ là nó đã chết rồi!”. Lý Nguyên từ tốn tiến lại gần con chó với ý nghĩ đó. Cậu bé cẩn thận nhòm kĩ xem con chó ý đã chết thật chưa. Thông thường thì mấy con yêu quái sống dai lắm . Nhìn mãi! Chả thấy gì. Không có một chút dấu vết của sự sống. Lý Nguyên vội rút bao kiếm nằm dưới xác con chó yêu ra. Ngay lập tức, cậu bé nhìn thấy con ngươi đỏ ngàu của con chó yêu đưa về phía cậu. Con chó yêu, nó vẫn còn sống!

Lý Nguyên giật mình lùi lại nhưng quá muộn. Con chó yêu đã bật dậy, nhảy chồm vào người cậu làm cậu ngã ngửa ra sau. Nhưng thật may mắn, nó lại nhảy đúng vào lưỡi kiếm lung túng đang chĩa về trước. Nó chết ngay tức khắc. Vội dùng hai tay ẩn con chó ra khỏi người, để cho máu đỡ dây ra áo. Lý Nguyên lập tức đứng dậy, dựt lấy thanh kiếm ra khỏi người con chó rồi bỏ chạy thật nhanh. Cậu không muốn ở đây thêm một khắc nào nữa.

Khi chạy đến bờ suối, Lý Nguyên biết mình đã an toàn. Cậu bé vội cởi hết quần áo ra và lao mình xuống nước. Lý Nguyên muốn cơ thể mình không còn có vết và mùi máu. Cậu cần phải được tắm rửa trước khi về nhà. Còn quần áo, cậu không tài nào có thể làm mất vết máu trên đó được.

Cầm thanh kiếm trên tay, Lý Nguyên đã rửa sạch vết máu trên đó, đảm bảo không ai có thể phát hiện ra.

Khi đã cảm thấy, cơ thể mình sạch sẽ, cậu bé liền mặc quần áo và chạy về nhà.

Về tới phủ, mọi người trong phủ đều tròn xoe mắt nhìn lý Nguyên. Quần áo thì tả tơi, dính đầy đát và máu. Lo sợ! Mọi người xung quay vây lấy cậu, tỏ vẻ quan tâm. Họ nghĩ cậu bị thương.

Lý phu nhân ngay lập tức chạy vào ôm lấy đứa con trai người đầy máu. Vẻ mặt hiện rõ sự lo lắng.

-“Mẹ! Con không sao mà! Đâu phải máu của con. Con đâu có bị thương gì đâu.”- Lý Nguyên nói giọng ẻo lả.

Mẹ cậu vội vàng sờ khám khắp cơ thể đứa con trai xem có đúng như vậy không. Quả thật! Trên người con trai mình của có vết thương nào cả.

-“Con làm gì mà ra nông nỗi này?”- Lý phu nhân hỏi, vẻ mặt đã bớt đi nhiều lo lắng.

-“Dạ! Con chơi cùng mấy đứa trẻ chăn trau chả may rách áo thôi mà mẹ.”- Lý Nguyên nói dối.

-“Thế vết máu ở đâu ra?”

-“À…tụi con chơi lùng bắt cuốc rồi thịt nên mới bị máu dây ra áo đấy chứ!”

Mẹ cậu tin ngay.

-“Không sao là tốt rồi. Mau vào thay quần áo rồi ăn điểm tâm đi con. Trông con bẩn quá.”

Lý Nguyên ngoan ngoãn vâng lời.

Lại một lần nữa ngâm mình xuống nước nhưng lần này nước rất ấm. Cảm giác thật là thoải mái, dễ chịu. Lý Nguyên bắt đầu suy nghĩ lại những việc mình đã trải qua trong buổi sáng nay. Thật kì lạ. Mội chuyện cứ như một phép màu vậy. Một thế giới hoàn toàn khác. Những con chó biết nói, một ông già biết pháp thuật. Ông già đó đã cứu cậu và bọn trẻ. Ông chữa lành vết thương chỉ bằng một cái chạm tay và cả quả cầu to lớn kia nữa. Lý Nguyên khao khát muốn biết tất cả những điều vừa rồi là gì. Cậu bé muốn mình có được những pháp thuật giống như ông lão. Do vậy, cậu sẽ lại thêm một lần nữa quay lại khu rừng đó. Hai lần trước đều gặp hung hóa cát. Lý Nguyên tin lần này cũng sẽ vậy.

Và đúng như những gì đã nói với ông già kia. Chiều hôm ấy, Lý Nguyên lại chạy ra khỏi phủ một cách nén nút. Khi đi qua bờ đê, cậu bé lại thấy tụi nhóc sáng nay ở trong rừng với mình đang đứng dưới bãi cỏ. Tụi nó trông chả có gì là vui vẻ. Có lẽ vẫn còn ám ảnh bị ám ảnh bởi chuyện sáng nay. Mặt đứa nào đứa nấy cũng căng thẳng như dây chão. Lý Nguyên định chạy xuống hỏi thăm xem thế nào nhưng rồi lại thôi. Đang định bỏ đi thì cậu lại nghe thấy tiếng gọi.

-“Lý Nguyên! Lý Nguyên!”

Thì ra đó là tiếng tên đại ca gọi cậu. Thằng đó vừa gọi, vừa vẫy tay, chân vội chạy lại gần.

-“Mày định đâu vậy?”- Đứa đại ca hỏi khi đã lại gần Lý Nguyên: “Đừng bảo là mày lại vào khu rừng đó nữa nha.”

-“Thật ra tao để rơi một thứ rất quan trọng ở đó.”

-“Mày bị điên à? Mày định liều mạng đi vào chỗ đó một lần nữa sao?”

-“Ừ! Thì sao? Nó rất quan trọng với tao.”

-“Tao không hiểu mày luôn đó. Có chết tao cũng không dám vào khu rừng đó một lần nữa đâu. Thế mày về nhà có bị làm sao không?”

-“Tao đã bảo mẹ tao rất cưng tao mà!”

-“Chả bù cho bọn tao. Bị la cho một trận.”

-Thật không may cho tụi mày. Này! Tao vẫn nhớ lời giao kèo đó.”

-“Cái gì? Lúc ý tao và mày cùng sợ xanh mặt mày, cùng sợ chết cả. Lời giao kèo cũng hết hiệu lực từ lúc đó rồi.”

-“Thôi được! Tao không thèm chấp một thằng nhát gan như mày!”

Nói rồi Lý Nguyên chạy vội.

-“Thằng chó!”- Tên đại ca nói giọng tức giận, nhìn Lý Nguyên chạy về phía khu rừng.

Chạy một cách không ngừng nghỉ, cuối cùng thì cậu cũng đã đến được chân núi. Đưa mắt nhìn vào sâu trong rừng, Lý Nguyên dải bước chân một cách từ tốn trên con đường đã in vào sâu trong tâm trí của mình. Cậu lại men theo lối đi đã trở thành đường mòn, con đường dẫn thẳng ra bờ suối, ranh giới của sự bí ẩn.

Và một khung cảnh mà Lý Nguyên không ngờ tới đang hiện ra trước mắt cậu. Từ trong cái ánh nắng rực rỡ của buổi chiều sớm, một dáng người hiện ra trước mắt cậu. Đó là dáng người của một ông lão đang đứng ở bên kia bờ suối và quay lưng về phía Lý Nguyên.

Cậu bé rón rén lại gần.

Ông già với bộ râu tóc bạc trắng, đôi mắt nhân hậu, từ tốn quay lại nhìn cậu mỉm cười.

-“Cháu đến sớm hơn ta nghĩ.”

-“Ơ…!”- Lý Nguyên vẫn lắm bắp, mặt đần thối.

-“Cháu bảo sẽ quay lại tìm ta mà.”

Lý Nguyên hiểu ý. Cậu nở một nụ cười thật tươi. Ông lão cũng đáp lại bằng một nụ cười nửa miệng đầy bí ẩn.

*

* *

Không hiểu sao mình lại giật mình tỉnh dậy lúc nửa đêm như này. Từ lúc bãi quan về đây lập cư, Lý tướng quân ngủ rất ngon. Ông chưa bao giờ có cảm giác bồn chồn trong lòng như này. Cố nhắm mắt lại, yên giấc một lần nữa nhưng sao không thể. Vợ ông vẫn an giấc nằm cạnh. Ông nhẹ nhàng nằm dậy, tránh đánh thức vợ mình. Ông đi ra ngoài phòng, hít thở ít khí trời buổi đêm.

Trăng ngày rằm sáng và lớn quá, tựa như mặt trời thứ hai vậy. Lý tướng quân ngồi xuống chiếc sệp tre ngoài sân. Mặt ngửa lên trời. Một cơn gió lạ bỗng thổi qua.

“Chả nhẽ gió phương bắc năm nay về sớm vậy sao?”

Lý tướng quân chợt nhận ra cơn gió này đến với ông không phải tư dưng, nó còn mang theo một người đến nữa. Ngồi cạnh ông bây giờ là một ông già râu tóc bạc thơ, phong thái nhã nhặn. Lão nói.

-“Rất xin lỗi vì đánh thức ngài dậy!”

Phong ba chiến trường bao lâu đã rèn cho Lý tướng quân một vẻ điềm tĩnh lạ thường. Ông không hề giật mình, chỉ tỏ vẻ tò mò.

-“Lão đây là ai? Gặp ta có chuyện gì?”

-“Lão từ lâu ẩn cư ở trên núi. Không muốn bàn sự đời nhưng hôm nay gặp tiểu hầu của ngài làm ta có chuyện thắn mắc.”

-“Con trai ta đã đắc tội gì với lão thế?”- Giọng Lý tướng quân hết sức điềm tĩnh.

Lão già đó lắc đầu, nói.

-“Lão chỉ thắc mắc một chuyện: thanh kiếm của con trai ngài từ đâu ngài có được nó vậy?”

Ông lão nhìn Lý tướng quân chăm chú, rất mong muốn câu trả lời chân thực của ông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.