CHƯƠNG 3:
“Nhóc đàn hay lắm!” – cậu bé vỗ tay.
“Ơ…” – cậu bé được gọi là ‘nhóc’ ngỡ ngàng nhìn lên, quá say sưa với dây đàn nên ‘nhóc’ không biết có người đến.
“Nhóc tên gì vậy?”
“An..à..Bạch Phong.”
“Anh tên Kỳ Vũ, chắc nhóc là đệ tử của lão già áo đen?”
“Lão già áo đen?” – ‘nhóc’ ngớ ra một chốc rồi phì cười, trước giờ chả mấy ai dám gọi sư phụ của ‘nhóc’ thế cả – “Ừ.”
“À, anh đi dạo, ai dè bị lạc.” – cậu bé lúng túng – “Rồi nghe được tiếng đàn của nhóc nên đến đây. Anh mới đến nên không rành đường.”
“Để tôi đưa anh về, tôi cũng luyện tập xong rồi.” – ‘nhóc’ đứng dậy, ôm theo cây huyền cầm – “Mà sao anh gọi tôi là nhóc?
“Vì nhìn nhóc nhỏ hơn anh.” – cậu bé nói tỉnh bơ – “Nhóc mấy tuổi rồi?”
“Chín. Còn anh?”
“Mười.” – cậu bé cười toe – “Thấy chưa, nhóc nhỏ hơn đấy!”
‘Nhóc’ chỉ im lặng bước cạnh cậu bé giữa màu xanh dịu ngọt của rừng trúc, lắng nghe cậu bé nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, thỉnh thoải mỉm cười khi cậu bé quay sang hỏi.
“Mà này, nhóc không thấy nặng hả? Ý anh là cây đàn.”
“Không.”
“Cần anh cầm hộ không?”
Cậu bé lắc đầu.
“Mai mốt nhóc gọi anh là Vũ ca nhé?”
“Tại sao?”
“Ờ thì…” – cậu bé gãy đầu – “Tại thích vậy mà!”
“Ừ.”
‘Nhóc’ cười khúc khích. Chợt cậu bé thấy tim mình đập mạnh. Có gì đó không rõ ràng đã bắt đầu manh nha trong lòng họ.
==========
Cậu mở mắt, nhìn chằm chằm vào trần nhà. Đã lâu rồi cậu không mơ lại những chuyện ngày xưa.
“Vũ ca à? Ngốc!”
Cậu nói vu vơ, chả biết mắng hắn hay mắng mình. Sương vẫn chưa tan, thức giờ này có lẽ là quá sớm. Cậu đến bên bàn, lướt tay dọc theo thân cây huyền cầm và những sợi dây đàn. Đột nhiên cậu muốn đàn, nhưng thế sẽ quấy rầy giấc ngủ của mọi người. Cậu đến ngồi bên cửa sổ, khẽ ngân nga một bài hát. Trước giờ cậu chỉ đàn chứ chưa hát cho ai nghe. À không, có một lần, nhưng chắc hắn chẳng nhớ gì đâu.
Bên phòng đối diện, có một người vừa chợt bừng tỉnh sau giấc mơ về thời thơ ấu, thoáng bên tai lời ca trầm buồn, khẽ đưa tay như muốn chạm vào miền ký ức xa xưa…
==========
“Phong nhi!”
“Vương thúc, An huynh, đêm qua hai người ngon giấc chứ ạ?” – Bạch Phong ngồi xuống bàn tròn bằng đá giữa hoa viên.
“Ừ, còn đệ?” – Kỳ An hỏi
“Cũng vậy.” – cậu cười, đương nhiên không thể nói sự thật rồi.
“À Phong nhi, tối qua lão bạn của ta mở tiệc sinh thần, có mời Ngọc Nhi cô nương ở Thanh Vân Lâu đến đàn góp vui. Ta nghĩ con nên đến Thanh Vân Lâu một lần, tiếng đàn của nàng ấy có nhiều điều để nói đấy!”
“Tiếng đàn của cô nương ấy sao ạ?”
“Con cứ đến nghe sẽ biết, mà Trúc Diệp nói gã ấy cũng bảo con đến đó mà?”
“Dạ nhưng…”
“Không sao đâu Phong đệ, Thanh Vân Lâu không chỉ là chốn mua vui đơn thuần như những chỗ khác.”
“Đệ biết, nhưng…”
“Nếu ngại thì để ta và nhị đệ đi cùng, Ngọc Nhi trước nay vẫn xem ta và đệ ấy như huynh trưởng.”
“Gì mà có đệ vô đó nữa vậy?” – Kỳ Vũ vươn vai bước đến – “Buồn ngủ quá!”
“Ngủ tới giờ mà còn nói thế hả?” – Vương đường chủ cau mày – “À, chút con đưa Phong nhi đến gặp Ngọc Nhi cô nương đi, phải để Phong nhi thưởng thức tiếng đàn của cô nương ấy một lần chứ, cùng là cao thủ huyền cầm cả mà.”
“Tùy thôi!” – hắn che miệng ngáp. Thật ra trong lòng hắn hơi bị khó chịu, vì Ngọc Nhi rất xinh đẹp, hắn không muốn Bạch Phong gặp muội ấy chút nào, lỡ như …
“Hay bây giờ con với An nhi đưa Phong nhi đến đó đi, sẵn dùng điểm tâm luôn.”
“Dạ.”
Kỳ Vũ ngao ngán đứng dậy, vươn vai cái nữa rồi cùng Kỳ An và Bạch Phong đến Thanh Vân Lâu.
“Nè, sao không đi cổng chính?” – Kỳ An thắc mắc.
“Đường này nhanh hơn, Yến tỉ cũng đâu nói gì.”
Bạch Phong hơi cau mày, không hài lòng lắm về vụ cửa sau này, nhưng cũng bước theo Kỳ Vũ. Thật ra “nhanh hơn” chỉ là cái cớ, nếu đi cổng chính sẽ có nhiều người thấy Bạch Phong, mà hắn thì lại không muốn điều đó.
“Ngọc Nhi, lại đến làm phiền muội đây!”
Kỳ Vũ gõ cửa rồi cùng hai người kia bước vào phòng. Ngọc Nhi cười tươi nhìn Kỳ Vũ và Kỳ An, nhưng đến khi thấy Bạch Phong mặt đột nhiên biến sắc.
“Ơ, đây là…”
“Chào Ngọc Nhi cô nương, tôi là Bạch Phong, hân hạnh được gặp.”
“Vâ..ng, chào Bạch công tử.”
“Muội sao thế? Không khoẻ à?” – Kỳ An lo lắng khi thấy sắc mặt Ngọc Nhi.
“Không ạ.” – Ngọc Nhi lấy lại nụ cười ban đầu – “À, để Ngọc Nhi đàn và hát tặng Bạch công tử một bài, xem như chào mừng công tử lần đầu đến đây nhé?”
“Muội hát à? Hiếm nha, trước giờ có mấy khi muội chịu hát đâu?”
Ngọc Nhi chỉ cười trừ, nhìn Bạch Phong chờ đợi.
“Thật hân hạnh.” – Bạch Phong cười đáp, không hiểu có phải là do cậu nhạy cảm quá không, nhưng thái độ Ngọc Nhi đối với cậu hơi là lạ.
Ngọc Nhi ngồi xuống ghế, so dây đàn rồi bắt đầu cất tiếng hát.
Người là mây
Mây bay tự do theo cơn gió
Ta muốn bắt lấy
Muốn ôm chặt vào lòng
Muốn người mãi là của ta
Muốn ta mãi là của người
Người đang ngay bên cạnh
Nhưng sao lại quá xa xôi
Ta chỉ tin số phận từ khi ta gặp người
Ta chỉ tin duyên kiếp từ khi ta gặp người
Liệu có nơi nào đó cho chúng ta được mãi bên nhau?
Không phiền muộn lo âu
Không sợ phải mất nhau
Không sợ khi gặp nhau
Không cần đè nén những cảm xúc trong lòng
Ta biết mình ích kỷ, nhưng ta chỉ cần người
Ta biết mình ích kỷ, nhưng ta phải xa người
Ta biết mình ích kỷ, nhưng ta muốn người hạnh phúc
Và hạnh phúc của người là khi không ở bên ta
Trời đất bao la
Đâu là nhà?
Đâu là hạnh phúc của ta khi không có người?
Con tim đau nhói
Người cười, nhưng không phải với ta
Trong vòng tay người, không phải là ta
Dẫu biết đó là số phận
Nhưng người ơi ta muốn được một lần
Chỉ một lần thôi
Được ngã vào lòng người
Được nói…
Ta yêu người…
Một lần … duy nhất …
“Bạch công tử thấy thế nào?” – Ngọc Nhi hỏi
“Tôi có thể nói chuyện riêng với Ngọc Nhi cô nương không?”
“Có chuyện gì à?” – Kỳ Vũ hỏi, từ khi nghe Ngọc Nhi đàn, thái độ của Bạch Phong kỳ lạ lắm.
“Được chứ?” – Bạch Phong như không nghe thấy, nhìn thẳng vào mắt Ngọc Nhi hỏi.
“Vâng.” – Ngọc Nhi cười buồn, quay sang Kỳ An và Kỳ Vũ – “Phiền hai huynh ra ngoài chút nhé?”
“Nhưng…”
“Kỳ Vũ, chúng ta về thôi!” – Kỳ An cướp lời Kỳ Vũ – “Ở tiêu cục còn nhiều việc phải làm, hẹn muội khi khác nhé Ngọc Nhi!”
“Vâng.”
Kéo Kỳ Vũ ra ngoài mà lòng Kỳ An như lửa đốt, thật ra giữa hai người họ có chuyện gì, anh chắc mình lo chẳng kém Kỳ Vũ!
Ngọc Nhi ra đóng cửa rồi ngồi xuống đối diện Bạch Phong.
“Bạch Phong không phải là tên thật của công tử, đúng chứ?”
“Hắn dạy cô nương đàn à? Còn bài hát đó nữa?” – cậu đáp lại bằng một câu hỏi khác chả liên quan gì cho lắm.
“Hắn? Nếu công tử muốn nói đến ân công thì đúng là như vậy.”
“Ân công? Hắn chả giúp không ai cái gì đâu!”
“Công tử gọi ngài ấy là …hắn?”
“Cô nương không cần để ý chuyện đó.” – Bạch Phong cười nhạt – “Thật ra cô nương là ai?”
Ngọc Nhi cuối mặt, ngập ngừng. Sau một hồi, nàng ngước lên nhìn cậu, ánh mắt buồn bã
“Thiếp là Bạch Ngọc Nhi, nương tử của chàng!”