CHƯƠNG 17
Chật vật né tránh công kích, Duy Tâm thở hổn hển, cảm thấy cả người sắp mệt đến hư thoát, trên người cũng là đông một miệng vết thương tây một miệng vết thương, nhìn lại những người khác bên cạnh, trừ bỏ Tử Hàn cùng Vũ Tiễn khá hơn, bọn Quạt Hương Bồ đều tám lạng nửa cân với mình, chật vật không chịu nổi.
Không nghĩ tới mười mấy người thế nhưng đều trở nên mặt xám mày tro như vậy, nghĩ đến đây, Duy Tâm cũng có chút bất đắc dĩ nhìn Kiếp Phù Du cùng a Kiếm, hai người kia thật đúng là tai tinh, chọc ai không chọc, lại đi chọc nhằm ‘tổ ong vò vẽ’ (chọc nhằm thứ khó xơi), thế nhưng chém Bạo Vĩ Hùng bảo bảo (baby của gấu Bạo Vĩ), dẫn tới cả một đám Bạo Vĩ Hùng xông ra công kích!
Nữa giờ trước.
Tất cả mọi người đang ra sức luyện cấp, Duy Tâm thấy cũng khó mà môt lần tập hợp được như vậy, nên tất cả mọi người đều vì lên cấp mà phấn đấu.
Ai biết Kiếp Phù Du cùng a Kiếm thế nhưng bắt đầu ngại nhàm chán, một bên ở hậu phương chẳng thèm trợ giúp, một bên nhàm chán hết nhìn đông tới nhìn tây.
Trong lúc vô ý Kiếp Phù Du thấy một trái hắc cầu nho nhỏ trong rừng rậm lăn ra, nên tò mò chạy tới xem, mà a Kiếm, cái tên cũng đang thấy nhàm chám cũng vội vàng chạy tới hóng, sau khi nhặt quả cầu đen kia lên, hai người mới phát hiện nó đáng yêu không ngờ. Vì thế liền sinh lòng (tham) muốn bắt giữ làm sủng vật, nhưng “tiểu hắc cầu” chỉ có một, cho nên hai người bắt đầu tranh giành nhau, kết quả a Kiếm lỡ tay chặt đứt đầu của “trái banh lông”.
Khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, trong rừng rậm liền lao ra một đống Bạo Vĩ Hùng, đến sau khi mọi người nhìn kỹ “trái banh đen” kia xong mới giật mình phát hiện nó là Bạo Vĩ Hùng bảo bảo.
Vì thế thảm cảnh liền xuất hiện, chúng ta lâm vào khốn cảnh bị bầy Bạo Vĩ Hùng đuổi giết.
Đã quên nói một câu, Bạo Vĩ Hùng khi còn nhỏ là phi thường nhỏ yếu, phi thường đáng yêu, còn sau khi lớn lên thì hoàn toàn kia bất đồng, bộ dáng thật hung bạo, còn sức mạnh cũng thật khủng khiếp.
Trong tình hình này, tất cả mọi người phát ra tiềm lực trước nay chưa từng có, liều mạng chống đỡ đến bây giờ, mà Bạo Vĩ Hùng cũng là quái thập phần “Bổ”, cấp bậc của cả bọn hiện tại không ngừng tăng lên vùn vụt.
Nhưng là, nhìn đám Bạo Vĩ Hùng không ngừng cuồn cuộn nhảy tới, thật sự nếu không nghĩ ra biện pháp đào tẩu ngay, hôm nay mọi người khẳng định phải chết ở nơi này .
ThảTiểu Bạch (sừng ưng) ra, thổi một tiếng huýt sáo khẩu hiệu, Duy Tâm để nó đi dò đường, tìm xem nơi nào ít Bạo Vĩ Hùng nhất để mở đường máu cho cả bọn thoát thân.
“Cẩn thận.”
Tử hàn ôm lấy Duy Tâm bổ nhào qua một bên, tránh thoát đòn công kích trí mạng của một con Bạo Vĩ Hùng trong đường tơ kẻ tóc, nhưng sau lưng Tử Hàn vẫn bị rạch một vết thương lớn.
“Tử Hàn, ngươi không sao chứ.”
Nhìn dòng máu tươi chảy ra ào ạt, Duy Tâm không khỏi tự trách thật sâu, hắn vậy mà ngẩn người khi đang chiến đấu, bối rối xuất ra dược, liều mạng đổ đầy miệng Tử Hàn.
“Ta không sao.”
Ngăn hành động Duy Tâm chuẩn bị đem tất cả dược đều nhét vào mệng mình, thấy Duy Tâm quan tâm mình như vậy, Tử Hàn thật cao hứng, nhưng hắn cũng không muốn bị ngẹn dược mà chết.
“Đứng ở ta phía sau, ngươi phải cẩn thận chút a.”
Đứng lên, Tử Hàn đem Duy Tâm chắn phía sau, vừa nhắc nhở hắn cẩn thận.
Mỉm cười, Duy Tâm lắc đầu nói:
“Tử hàn, ngươi cũng đừng quá coi thường ta nha.”
Dứt lời, Duy Tâm cũng đưa lưng về phía tử hàn, hai người đâu lưng vào nhau cùng yểm rợ nhau hình, hắn cũng không phải là một nam nhân yếu đuối đến mức cần người khác tới bảo hộ a. (vậy sao, một lần nhờ Tử Hàn cứu, một lần nhờ Vũ Tiễn cứu mà)
Sửng sốt một chút, Tử Hàn cũng cười:
“Là ta nói sai rồi, thực xin lỗi.”
Đúng vậy, Duy Tâm sao có thể là loại người cần người khác tới bảo hộ chứ. (để mình a bảo hộ là được…)
Cảm giác được ấm áp phía sau lưng, Tử Hàn nhắm mắt lại, tinh tế cảm thụ một chút, khi hắn mở mắt ra, trong mắt tinh tường trong suốt nhất tịnh, nụ cười cao ngạo, Tử Hàn vững vàng đối mặt từng đợt từng đợt công kích lớn nhất mạnh nhất.
Cách đó không xa, Vũ Tiễn nhìn thấy tình cảnh đó, trong mắt toát ra một tia mất mát, nhưng lập tức liền tiêu tan, Duy Tâm cũng không phải thuộc về một mình hắn, một người vừa chói mắt vừa ôn nhu như vậy làm sao có thể chỉ có mình phát hiện ra, nhưng hắn cũng sẽ không buông tay. Điều hòa lại hô hấp một chút, Vũ Tiễn càng thêm kiên định đối phó Bạo Vĩ Hùng, hắn phải hảo hảo bảo vệ Duy Tâm.
Để Tiểu Bạch đậu trên tay, Duy Tâm nghe Tiểu Bạch báo cáo trinh sát.
“Chủ nhân, phía đông nam ít Bạo Vĩ Hùng nhất, hơn nữa đại bộ phận là vừa mới trưởng thành, cho nên đột phá theo hướng đó chắc sẽ hảo.”
Gật đầu, Duy Tâm đem tin tức này nói cho mọi người, không hề chần chờ, tất cả mọi người quyết định nghe lời Tiểu Bạch đột phá hướng đó, hít sâu, mọi người chuẩn bị đánh cuộc ván cuối cùng, thành bại quyết định ngay trong lần này.