CHƯƠNG 23
Quay đầu, Duy Tâm nhất thời ngây ngẩn cả người, thật là một người đẹp a. . . . . .
Namtử đứng trước mặt Duy Tâm nhìn qua chỉ hơn ba mươi tuổi, bộ dáng ốm, khiến cho ngũ quan nhìn qua dị thường tinh tế nhu hòa, đôi mắt màu vàng kỳ dị phát ra ánh sáng ôn nhu, tóm lại chính là một đại thúc siêu mỹ.
“Là ngươi gọi ta phải không?”
Ngó trái rồi lại ngó phải, xác định chung quanh không có người khác, Duy Tâm chỉ chỉ bản thân rồi hỏi.
“Đương nhiên.”
Mỉm cười gật đầu, đại thúc thần bí tiếp tục nói,
“Ta gọi là Hoắc Khắc Kim, ngươi là tới tìm ta nhỉ.”
Hắn chính là Hoắc Khắc Kim! Duy Tâm kinh ngạc trừng lớn mắt, náo loạn nửa ngày vì hắn, thế nhưng hắn lại tự mình xuất hiện ở trước mặt ta, căn bản là không cần ta phải đi tìm, nghĩ đến đau khổ chính mình đã trải qua, Duy Tâm trong lòng gào thét, thật không đáng a!
Tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của Duy Tâm, Hoắc Khắc Kim tiếp tục nói:
“Nếu không thấy những biểu hiện đầy phấn khích của ngươi, ta sẽ không bước ra, ngươi là đến học chức nghiệp ẩn hả.” (chức nghiệp: nghề)
Gật đầu, Duy Tâm chờ hắn nói tiếp.
“Ta có thể dạy ngươi, bất quá điều kiện tiên quyết là ngươi phải giúp ta một việc gấp.”
“gấp? giúp việc gì?”
“Ngươi đáp ứng ta trước, ta mới có thể nói cho ngươi biết phải giúp gấp việc gì.”
Hoắc Khắc Kim thực kiên trì.
Nhíu mày, Duy Tâm suy nghĩ xem có nên đáp ứng hay không, nhìn biểu tình Hoắc Khắc Kim lo âu như thế, Duy Tâm trăm phần trăm đích khẳng định việc gấp này chắc chắn không dễ, nhưng không giúp, chức nghiệp ẩn phải chăng sẽ học được? Số máu còn lại chảy phải chảy sạch?
“Cái kia. . . . . . chức nghiệp ẩn là chức nghiệp gì?”
Suy nghĩ một lát, Duy Tâm quyết định vẫn là hỏi trước, đỡ phải lại lãnh nhằm chức nghiệp ẩn thực ‘dỏm’, vậy lỗ sạch nha .
“Là Luyện kim thuật Sư.”
“Rất mạnh sao?”
Duy Tâm hơi hơi nhíu mi, sao vẫn cứ có cảm giác là tránh phía sau người khác để chịu bảo hộ vậy cà.
“Có mạnh hay không thì phải xem bản thân ngươi.”
Hoắc Khắc Kim nở nụ cười.
Ở trong lòng cân nhắc một lúc, Duy Tâm rốt cục gật đầu:
“Hảo, ta đáp ứng yêu cầu của ngươi.”
“Duy tâm!”
Duy Tâm vừa dứt lời, chợt nghe phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc, quay đầu, hắn có chút kinh ngạc nhìn thấy Tử Hàn, Vũ Tiễn, bọn a Kiếm đều đến đây.
“Các ngươi sao lại đến đây?”
Duy Tâm kinh hãi, bọn họ hẳn là không thể tìm thấy nơi hắn đi sao?
Nghe xong nghi vấn của Duy Tâm, mọi người cũng đều nghi hoặc nhìn về phía Tử Hàn cùng Vũ Tiễn, là hai người dẫn bọn hắn tới nơi này.
Mím môi, Vũ Tiễn không trả lời, hắn vì tìm Duy Tâm mà ngoại lệ sử dụng đặc quyền, khiến cho đại tẩu dùng ánh mắt quỷ dị nhìn hắn thật lâu, chỉ hy vọng nàng đừng nghĩ ra chuyện gì phiền tới hắn.
“Ngươi lại làm chuyện nguy hiểm như vậy!”
Vừa nhìn thấy Duy Tâm đầy người là huyết, Tử Hàn liền không khống chế lửa giận. Trời biết, khi Vũ Tiễn nói cho hắn biết Duy Tâm một mình chạy đến Hắc Ám Sâm Lâm, hắn lo lắng cỡ nào, sợ hãi ra sao.
Rụt đầu, Duy Tâm định trốn sau lưng Vũ Tiễn, nhưng không nghĩ tới Vũ Tiễn tính tình luôn ôn hòa, mà lần này cũng có chút tức giận.
“Duy Tâm, ngươi sao lại làm chuyện nguy hiểm như vậy?”
Thanh âm tuy rằng ôn hòa như cũ, nhưng Duy Tâm nghe được trong đó ẩn chứa trách cứ.
“Ta đến làm nhiệm vụ, tìm chức nghiệp ẩn a.”
Nhìn đến Hoắc Khắc Kim đứng bên cạnh, ánh mắt Vũ Tiễn thay đổi, Hoắc Khắc Kim cũng mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhưng hai người rất nhanh liền bình thản lại, nhanh đến mức không ai phát hiện.
“Ngươi có thể bảo chúng ta cùng đi, vì sao phải đi một mình.”
Tử Hàn không chấp nhận cách giải thích này, Duy Tâm không tín nhiệm bọn họ như vậy sao?
Biết nói tiếp sẽ khó ngưng vụ này, khóe mắt thấy mặt a Kiếm đằng đằng sát khí, Duy Tâm vội vàng hướng Hoắc Khắc Kim kêu lên:
“Ngươi không phải muốn ta giúp sao, chúng ta mau đi đi.”
Gật đầu, Hoắc Khắc Kim vung tay lên, trong rừng lập tức xuất hiện rất nhiều quái, dưới ánh mắt kinh hãi của Duy Tâm, Hoắc Khắc Kim liền giữ chặt hắn, rồi cả hai biến mất trước mặt mọi người.
Ánh sáng chợt lóe, khi Duy Tâm lại lấy lại tinh thần thì hắn đang xuất hiện trong một thần điện tràn ngập khí tức hắc ám, thần điện hoa mỹ đến mức người ta sợ hãi, nhưng Duy Tâm tạm thời không có tâm tình thưởng thức, vội vàng hỏi:
“Đây là có chuyện gì? Ngươi vì sao cho quái tập kích bằng hữu của ta!”
Sờ sờ mái tóc mềm mại màu tím bạc của Duy Tâm, Hoắc Khắc Kim ôn nhu trấn an tâm tình kích động của hắn, mỉm cười nói:
“Yên tâm đi, bằng hữu của ngươi không sao đâu, ta chỉ là muốn cầm chân bọn họ một lát, dù sao nơi này chỉ có ngưoi có thể đến, một mình.”
Nghe Hoắc Khắc Kim nói vậy, Duy Tâm mới thả lỏng tâm tình, sắc mặt hơi dịu đi.
“Đến, theo ta đi.”
Kéo Duy Tâm, Hoắc Khắc Kim đưa hắn đến trung tâm của thần điện, trên tế đàn nằm một quả trứng màu đen thật lớn.
Tò mò đánh giá quả trứng này, Duy Tâm phát hiện vỏ trứng có những đồ văn (hoa văn và đồ án) tinh mỹ khác thường, lúc hắn đang bị đồ những đồ văn kỳ dị này hấp dẫn, Hoắc Khắc Kim đột nhiên cầm lấy và bấm vào tay Duy Tâm, rất nhanh lòng bàn tay hắn xuất hiện một lỗ vết thương, máu tươi liền trực tiếp rơi xuống quả trứng.
“Làm gì!”
Duy Tâm theo phản xạ muốn rút tay về, nhưng ngoài ý muốn phát hiện Hoắc Khắc Kim khí lực mạnh kinh người, chính mình căn bản không thể nhúc nhích, chỉ có thể lăng lăng nhìn huyết của mình không ngừng tích trên vỏ trứng.
Huyết chảy xuống lập tức bị trứng hấp thu, mơ hồ phát ra ánh sáng đen hoang mang (sáng mờ), tựa hồ đang chờ mong càng nhiều máu tươi, không biết chảy đến bao nhiêu huyết, Duy Tâm vì mất máu quá nhiều mà bắt đầu hoảng lên.
Rốt cục, khi Duy Tâm sắp ngất xỉu vì mất quá nhiều máu thì Hoắc Khắc Kim buông hắn ra, rồi lại lấy ra bình thuốc, đemchất lỏng màu lam rót vào btay Duy Tâm, miệng vết thương lập tức khép lại.
Kinh ngạc mà nhìn Hoắc Khắc Kim, đây là bản lĩnh của Luyện Kim Thuật Sư sao? Thuốc này so với thuốc mua trong tiệm còn tốt hơn biết bao nhiêu lần a.
Hoắc Khắc Kim cũng không để ý ánh mắt kinh ngạc của Duy Tâm, toàn bộ tinh thần của hắn đều tập trung tại quả trứng kia, không bao lâu sau, trứng bắt đầu có động tĩnh, đầu tiên là kịch liệt lay động, phảng phất có cái gì phải từ trong giãy giụa chui ra, vỏ trứng cũng bắt đầu chậm rãi nứt ra, một lát sau thì hoàn toàn vỡ, khi Duy Tâm còn chưa nhìn rõ thì một cái bóng màu đen lập tức phóng ra, trực tiếp nhào vào ***g ngực của Duy Tâm.
Phản xạ vươn tay bắt được thứ đó, sờ lên thì có cảm giác mềm, cúi đầu, Duy Tâm thấy một tiểu nam hài bộ dạng đáng yêu nằm trong lòng hắn làm nũng, ánh mắt to đen nhánh tràn ngập hứng thú nhìn Duy Tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn tròn tròn, dễ thương đến mức Duy Tâm nhịn không được muốn nhéo thử, kết quả tiểu nam hài đau đến lệ đảo quanh hốc mắt, khiến người trìu mến a.
“Này, đây là chuyện gì xảy ra a?”
Ngốc ngốc ôm đứa nhỏ trong lòng ngực, Duy Tâm không biết làm sao.
“Ngài ấy là Hắc Ám Quân Chủ vĩ đại, người lãnh đạo toàn bộ hắc ám.”
Hoắc Khắc Kim thành kính nhìn đứa nhỏ rồi đáp.
Không phải chứ! đứa nhỏ đáng yêu như vậy lại là Hắc Ám Quân Chủ! ? Duy Tâm không tin nổi.
“Tâm tâm, yêu yêu.”
Thanh âm tiểu nam hài non nớt đáng yêu vang vọng trong không gian vắng lặng của thần điện, nghe thế nào cũng cảm thấy kỳ lạ.
Tâm tâm? Yêu yêu? Cái gì vậy a? Cúi đầu, Duy Tâm chờ mong vị Hắc Ám Quân Chủ này có thể cho hắn một chút đáp án.
Ai biết, hắn mới vừa cúi đầu xuống, môi đột nhiên bị một cái gì đó mềm mềm ấn vào, sau đó mới phát hiện, hắn, hắn thế nhưng bị tiểu nam hài này đánh lén, bị hôn rồi! ! !
“Quân chủ tựa hồ thực thích ngươi a.”
Hoắc Khắc Kim ôn nhu cười nói, cũng đúng a, Hắc Ám Quân Chủ là có được huyết của Duy Tâm mới sinh ra, Duy Tâm có thể nói là người yêu của hắn, thân nhân của hắn, là tất cả của hắn.
“Tiểu tử thúi này tên là gì!”
Túm áo của nam hài, Duy Tâm hung tợn hỏi.
“Tu Y Pháp, đứng đầu hắc ám vĩ đại ── Tu Y Pháp.”
Đột nhiên, Giọng nam tao nhã trầm thấp của Tu Y Pháp vang lên, bất đồng với giọng trẻ con,
“Nhớ kỹ cái tên này, bởi vì ngươi là người yêu của ta, Duy Tâm.”
Duy Tâm trừng lớn mắt, quả thực không thể tin được điều mình nghe thấy, một NPC thế nhưng nói mình là người yêu của hắn! Trước tiên, chưa kể hắn là NPC, hai người bọn họ chính là đồng tính a! (cùng là nam í)
Vừa định tiếp tục hỏi, ai ngờ thanh âm của Tu Y pháp lại biến thành giọng trẻ con (ừh, tỏ tình phải đổi giọng người lớn chứ), ngáp một cái nói:
“Tâm tâm, ta mệt.”
Nói xong liền ngủ trong lòng Duy Tâm, dường như thanh âm vừa rồi hoàn toàn là ảo giác của Duy Tâm.