CHƯƠNG 32
Vừa login, Duy Tâm liền phát hiện mình xuất hiện ở một nơi chưa từng đến, chung quanh một mảnh tối đen, đưa tay không thấy ngón.
“Có ai không?” Hét to một tiếng, chỉ nghe thấy khoảng không vọng lại âm vang vang, không nghe thấy ai đáp lại.
Đây là nơi nào a? Chẳng lẽ lại là Bug trong trò chơi? Duy Tâm kinh ngạc cực kỳ, gần đây hắn sao cứ gặp chuyện kỳ quái nha! ! !
Một trận gió lạnh thổi tới, sợ tới mức Duy Tâm vội vàng đem Tiểu Cầu toàn bộ phóng xuất .
“555555 (tiếng khóc), Tiểu Cầu, nơi này là chỗ nào a.” Ôm lấy Tiểu Cầu, Duy Tâm tội nghiệp hỏi, hết cách a, Duy Tâm rất sợ tối, bóng ma thời thơ ấu vẫn ảnh hưởng đến hiện tại.
(số 5 trong tiếng Trung đọc là wu, từ tượng thanh tựa như tiếng khóc hu hu trong tiếng Việt)
“Kính nhờ, ngươi đừng làm chuyện không hình tượng như vậy được không, để người khác biết BOSS như chúng ta thế nhưng bị ngươi thu phục, thật mất mặt a.” Vừa ra tới, Tiểu Bạch mà bắt đầu nã pháo oanh tạc Duy Tâm.
Duy Tâm dám thề, hắn tuyệt đối thấy Tiểu Bạch khi nói lời này thì mắt trợn trắng, tuy rằng không biết diều hâu là như thế nào trợn mắt. . . . . .
“Nơi này. . . . . . Trò chơi trong có loại địa phương này sao?” Quan sát một chút chung quanh, tiểu cầu thân là long tộc mà thị lực đều không thể thấy rõ ràng cảnh tượng chung quanh.
“Vậy làm sao bây giờ?” Tín nhiệm mà nhìn Tiểu Cầu, Duy Tâm dò hỏi.
“Làm ơn đi!” Tiểu Bạch chịu không nổi mà mổ mạnh vào đầu Duy Tâm, ”Rốt cuộc ngươi là ngoạn gia hay chúng ta là ngoạn gia a! Chính mình nghĩ biện pháp đi!”
“Chính là ta thật sự không biết mà.” Ôm lấy đầu, Duy Tâm nơi nơi chạy tán loạn tránh né công kích của Tiểu Bạch.
“Hướng gió thổi tới từ kia, nơi đó hẳn có lối ra.” Bất đắc dĩ cười, Tiểu Cầu ngăn hành động Tiểu Bạch mưu sát chủ nhân.
“Tiểu Cửu biết đường.” Nhảy vào trong lòng ngực Duy Tâm làm nũng, Tiểu Cửu nói, ở trong này nếu không thể sử dụng thị lực, vậy chỉ có cách dùng nhĩ lực tốt nhất của Tiểu Cửu đến tìm đường thôi.
Vì thế Duy Tâm mang đám sủng vật trong bóng đêm dần dần sờ soạng, đã không còn sợ hãi như ban đầu, có Tiểu Cầu bọn họ bên người, Duy Tâm cảm thấy thập phần an tâm.
“Phía trước có ánh sáng!” Vui sướng kêu to, Duy Tâm bay nhanh về phía trước.
“Ô.” Lấy tay che chắn dương quang mãnh liệt, mắt không thể thích ứng từ hắc ám đột nhiên ra ánh mặt trời, đợi mắt từ từ quen ánh sáng chung quanh, hắn mới buông tay, sau khi nhìn thấy cảnh chung qunh, quả thực kinh ngạc đến nói không ra lời.
“Thần điện!?”
Rộng lớn, uy dũng, trong đầu Duy Tâm chỉ xuất hiện hai chữ này, toàn bộ thần điện hoàn toàn là phong cách La cổ, cột thần điện khắc hoa văn tinh mỹ sừng sững ở năm phương vị, tiền phương có một bệ đá, bên trên có một khoả châu xinh đẹp, màu xanh biếc lấp lánh, lẳng lặng nằm hấp dẫn hắn.
Như bị thôi miên, Duy Tâm từng bước đến gần hạt châu, vươn tay, cầm nó, cảm giác ấm áp lan toả khắp toàn thân hắn.
Còn chưa chờ Duy Tâm tinh tế cảm thụ, mặt đất bắt đầu một trận kịch liệt rung lên, tường bắt đầu sụp đổ, một đoàn người toàn thân trang bị khôi giáp bao phủ, tay cầm kiếm, cước bộ trầm trọng từ khe hở trong tường đi ra, hướng đến chổ hắn.
“Vệ sĩ canh giữ bảo vật!” Tiểu Cầu kinh hô.
“Duy Tâm ngu ngốc, ngươi sao lại đi lấy mấy kỳ quái gì đó a.” Thấy những vệ sĩ này, ngữ điệu Tiểu Bạch cũng xuất hiện một tia khủng hoảng.
“Họ là…!” Thấy bộ dáng chúng nó khẩn trương như vậy, Duy Tâm có ngốc cũng biết lần này đá nhầm gậy sắt rồi .
“Nghe nói trong trò chơi này có vài món bảo vật phi thường lợi hại, mà bảo hộ các bảo vật này là các vệ sĩ phối hợp lại thành BOSS cấp 1000!” Vừa lui về phía sau, Tiểu Cầu vừa giải thích cho Duy Tâm.
Cùng BOSS cấp 1000 đấu a, mồ hôi lạnh của Duy Tâm cũng dần toát ra, nơi này ít nhất cũng có 10 vệ sĩ, cho dù Tiểu Cầu chúng nó lợi hại cỡ nào cũng không thể diệt hết a.
“Làm sao bây giờ?”
“Có hai biện pháp, một là trốn, hai là đánh.” Tiểu Cầu cười khổ nói.
“Ta là rất muốn trốn a, chính là. . . . . .” Quay về cười bất đắc, Duy Tâm đáp, ”Tựa hồ cửa bị đóng rồi.”
Nhìn lại, cánh cửa khi vào không biết lúc nào đã bị đóng lại, mọi người trầm mặc một lát, Tiểu Bạch trước hết biến thân thành trạng thái chiến đấu, dũng cảm kêu lên: ”Liền cùng bọn họ liều mạng.”
“Tựa hồ không có lựa chọn thứ hai rồi.” Tiểu Cầu bất đắc dĩ nói.
Tự hỏi một lát, Duy Tâm cao giọng hỏi: ”Các ngươi có thể bám trụ bọn họ bao lâu?”
“Mười phút là cực hạn.” Không rõ Duy Tâm vì sao lại hỏi câu này, nhưng Tiểu Cầu vẫn là thành thật trả lời .
“Đủ rồi, các ngươi thay ta chống đỡ mười phút.” Dứt lời, Duy Tâm liền hướng bên tường chạy tới.
Cho dù không rõ, nhưng chỉ cần Duy Tâm yêu cầu, bọn họ sẽ hoàn thành, cho nên đám sủng vật lập tức vì Duy Tâm triền trụ đám vệ sĩ.
Không phải ở đây, cũng không ở đây, chết tiệt, rốt cuộc ở nơi nào a? Cẩn thận sờ soạng khắp mỗi nơi trên tường, lại thủy chung không tìm được chính thứ mình muốn, Duy Tâm quay đầu lại nhìn bọn Tiểu Cầu một cái, bọn họ dường như bắt đầu bị vây xuống hạ phong.
Bình tĩnh, ta cần bình tĩnh, hít sâu, Duy Tâm cố gắng bảo trì trấn định, nhắm mắt lại lẳng lặng tự nhủ.
Khi mở mắt ra, khóe miệng đầy vẻ tươi cười, tùy tay ném mấy trái đạn khói tự chế, dưới làn khói mù, nhắm mắt chạy tới cái bệ đá kê hạt châu.
Cẩn thận nhẹ đẩy bệ đá, Duy Tâm rốt cục tìm được một cái gờ nổi lên, đè xuống, thần điện lại lay động, lần này phía sau bệ đá lại xuất hiện một cánh cửa.
“Tiểu Cầu, Tiểu Bạch, Tiểu Cửu, mau tới đây.” Phất tay kêu to, Duy Tâm thấy chúng nó đã duy trì hết nổi.
Nghe thấy tiếng kêu của Duy Tâm, chúng nó cũng không cố đánh tiếp với đám truy binh phía sau, bay nhanh chạy trối chết tới, rốt cục ở tích tắc cuối cùng suýt chết thì trốn thoát. (như film hành động á=))))
Ngã vào trên mặt cỏ, Duy Tâm thở gấp hồng hộc, quần áo đều bị mồ hôi lạnh thấm ẩm ướt, cả người chật vật cực kỳ.
“Các ngươi không có việc gì chứ.” Đến khi hô hấp vững vàng, Duy Tâm vội vàng xem thương thế các sủng vật.
“Không sao, nghỉ ngơi một chút sẽ tự động khôi phục.”
“Vậy là tốt rồi.” Duy Tâm yên lòng.
“Duy Tâm, ngươi làm sao biết nơi đó có mật đạo?” Tiểu Cầu nghi ngờ hỏi.
“Ta trước kia từng đọc trong sách, loại thần điện thời cổ đại và mấy địa phương giống giống vậy, khi xây dựng nhất định còn làm thêm mật đạo thoát ra, nếu Huyền Cực đem tòa thần điện kia chế tác đến lộng lẫy như vậy, nói vậy chắc cũng sẽ có mật đạo thoát ra a, vốn nghĩ muốn thử vận khí, không ngờ tìm được thật.” Nói đến đây, Duy Tâm cũng thấy vận khí mình cũng thật tốt.
Hắn thật đúng là xằng bậy. Nghe xong Duy Tâm giải thích, đây là ý tưởng duy nhất xuất hiện trong lòng chúng sủng vật .
“Nếu không tìm được thì sao?” Tiểu Bạch thanh âm âm trầm hỏi.
“Cùng lắm thì chết rồi trở về.” Không phát hiện ngữ khí của Tiểu Bạch không ổn, Duy Tâm như trước vô tư trả lời.
“Ngươi đại ngu ngốc a!” Tiểu Bạch kiềm chế không được, lại tập kích đầu Duy Tâm.
“A, nơi này là chỗ nào a?” Che đầu, Duy Tâm vội vàng dời đề tài. (đánh trống lãng =)))) )
“Nơi này là Tinh Linh Sâm Lâm nga.” Một thanh âm đáng yêu từ phía sau Duy Tâm truyền tới.
Xoay người, một tinh linh chỉ nhỏ bằng bàn tay cười khẽ múa may đôi cánh trong suốt, ở bên người lượn quanh bay múa.
“Một Tinh Linh thật đáng yêu a.” Duy Tâm kinh ngạc kêu lên.