CHƯƠNG 39
“Duy Tâm, ta có việc cùng ngươi nói.” A Kiếm thừa dịp Duy Tâm cùng Huyết Sắc Hồn Phách tách ra, một mình đem hắn ra ngoài.
“Chuyện gì, a Kiếm?” Duy Tâm cảm thấy thật kỳ quái nhìn bộ dáng nghiêm túc của thằng bạn .
“Ngươi cùng Huyết Sắc Hồn Phách đang . . . . . sao lại thế này?”
“Gì? Làm sao ngươi biết?” Duy Tâm kinh ngạc.
Làm ơn đi, không biết mới là có vấn đề được không! A Kiếm vô lực đảo cặp mắt trắng dã, đối với cá tính trì độn tới cực điểm này của Duy Tâm đã hết nước cứu, dục vọng chiếm hữu của Huyết Sắc Hồn Phách đối với Duy Tâm mãnh liệt đến không có gì gọi là che dấu, tất cả mọi người trong công hội đều nhìn thấu quan hệ giữa hai người.
Bất quá a Kiếm cũng thật sự rất ngạc nhiên, Huyết Sắc Hồn Phách rốt cuộc làm sao trong thời gian ngắn như vậy làm cho cái tên thần kinh trì độn tới cực điểm này thích hắn chứ?
“Ai có mắt đều nhìn ra được.” A Kiếm đơn giản trả lời, “Ta nói hai người các ngươi rốt cuộc là sao lại thế này nha, mới quen biết chưa bao lâu a, ngươi như thế nào đã bị hắn bắt cóc rồi hả?”
“Kỳ thật cũng không phải mới vừa quen biết.” Duy Tâm cười thật ngọt ngào như mật, ”Ngươi hẳn là cũng từng quen biết hắn a, hắn chính là Phùng Nguy ca ca nha.”
“Phùng Nguy?” A Kiếm giật mình kêu to, rất nhanh theo trong trí nhớ lục ra cái người từ khi còn nhỏ vẫn liền bảo hộ Duy Tâm, ”Hắn không phải đã đi Mĩ Quốc sao, tại sao trở về ?”
“Hắn là trở về tìm ta a.” Duy Tâm cười nói.
Nhìn Duy Tâm từ nãy giờ cứ là một kiểu nụ cười hạnh phúc mà trưng ra, a Kiếm đột nhiên mở miệng nói: ”Duy tâm, ngươi thích hắn sao?”
Bị câu hỏi của a Kiếm khiến thật ngượng ngùng, Duy Tâm tuy rằng mặt đỏ lên, nhưng vẫn thực kiên định gật đầu, ”Ta thực thích hắn.”
A Kiếm cười cười, cũng yên tâm, với hắn mà nói, chỉ cần Duy Tâm cảm thấy hạnh phúc là tốt rồi, hơn nữa với tính cách tên nam nhân kia, tuyệt đối sẽ không bạc đãi Duy Tâm.
Hiện tại, chỉ đáng thương cho hai người khác khổ mến Duy Tâm, nhớ tới Tử Hàn cùng Vũ Tiễn, a Kiếm vẫn là thực đồng tình với bọn họ, có đôi khi đối với loại trì độn như Duy Tâm, nhất định phải ăn ngay nói thật mới tốt, hai người kia. . . . . . thua thật đúng là oan nha.
“Cái kia. . . . . . Duy Tâm, ngươi gần đây vẫn là đừng nên thường xuyên xuất hiện ở trước mặt Tử Hàn cùng Vũ Tiễn thì tốt hơn.” A Kiếm hảo tâm khuyên.
“Vì cái gì?” Duy Tâm vẻ mặt mờ mịt.
“Ngươi còn không nhìn ra sao? Tử Hàn cùng Vũ Tiễn thích ngươi nha, ngươi cùng Huyết Sắc Hồn Phách cứ luôn lượn đủ kiểu ở trước mặt bọn họ, không biết như vậy là thật đả kích vết thương của bọn họ sao?”
Một lời nói của A Kiếm khiến Duy Tâm ngây người, hơn nữa ngày mới nghẹn ra một câu, ”Ngươi, ngươi nói bọn họ thích ta? ? ?”
“Dạ-vâng-ạ.” A Kiếm đau đầu kịch liệt mà gật xuống xác nhận.
Duy Tâm thật sự một câu đều nói không nên lời.
Hắn khi nào thì nổi tiếng như vậy nha ? Hơn nữa, vì sao một chút cảm giác hắn cũng đều không hề nhận ra? Hắn nghĩ Tử Hàn cùng Vũ Tiễn chính là xem hắn như bạn tốt a.
“Bạn tốt sẽ không luôn liều mạng giúp ngươi như vậy, cũng sẽ không quan tâm ngươi đến như vậy.” Liếc mắt một cái là nhìn ra trong lòng Duy Tâm đang suy nghĩ cái gì, a kiếm lành lạnh phán luôn một câu.
“Ách……ta……” Duy Tâm đơ ra nói không nên lời.
“Nếu ngươi không thể đáp lại bọn họ, thì coi như không biết đi, nhưng là đừng nên thường xuyên ở trước mặt kích thích bọn họ, tối thiểu là đừng nên trong khoảng thời gian này.” A kiếm phun ra lời nói thấm thía.
“Dạ-biết-ạ.” Duy Tâm ngoan ngoãn gật đầu .
Nếu có thể, hắn thật sự không muốn thương tổn Tử Hàn cùng Vũ Tiễn.
.
Tử hàn phát hiện mấy ngày nay Duy Tâm tựa hồ luôn luôn vô tình trốn hắn, cũng không biết có phải mình lỗi giác (cảm nhận sai, suy nghĩ nhầm) hay không, dù sao hắn không cho là Duy Tâm đủ mẫn cảm đến phát hiện ra tình cảm của hắn, nhưng khi đến lần thứ n hắn hoàn thành nhiệm vụ trở về công hội nghiệp đoàn, Duy Tâm lại vừa vặn có việc phải rời đi, hắn cảm thấy không phải hắn lỗi giác.
“Có nhiệm vụ, ngươi muốn cùng nhau làm không?” Vũ Tiễn đột nhiên đề nghị Tử Hàn.
Nhìn chăm chú Vũ Tiễn một hồi lâu, Tử Hàn gật đầu, hai người đi ra khỏi công hội.
.
“Quạt Hương Bồ, để hai người bọn họ cùng đi ra ngoài không thành vấn đề sao?” Phù Sinh lo lắng hỏi.
“Nếu như là trước kia, ta sẽ cảm thấy không tha tâm, nhưng hiện tại. . . . . .” Quạt Hương Bồ tạm dừng một lát, lộ ra nụ cười khổ, ”Cùng là nam nhân bị vứt bỏ, hẳn là sẽ có đồng cảm đi.”
Những người khác còn lại trong công hội đều trầm mặc .
Aizzz, một chữ ‘Tình’ này thật đúng là đáng ghét, nguyên bản thế cân bằng nguy hiểm đang duy trì này, thế nhưng lại bị một ‘hắc mã’ (kẻ chen ngang) đánh vỡ, hiện tại toàn không khí trong bang hội thật sự là trầm thấp cực điểm, khi nào không khí vui vẻ sung sướng như lúc trước mới có thể trở về lần nữa a?
Mọi người đều cùng thở dài thườn thượt…