“Đúng rồi, cô lấy gạch ở đâu?” Tịch Thành quay đầu nhìn Hoa Tưởng Dung, tỏ vẻ nghi hoặc về vấn đề này.
“Nhặt trên đất đó.” Hoa Tưởng Dung chỉ chỗ đất trống cách đó không xa, trên
đất còn có rất nhiều viên gạch yên tĩnh nằm ở nơi đó chờ đợi tân chủ
nhân của chúng nó.
Hàn Nha không nhanh không chậm đi qua nhặt
đúng 5 viên gạch, lại cực kỳ thảnh thơi quay trở về phân phát cho mỗi
người một viên: “Trò này không tồi đâu nha. Rõ ràng dùng gạch đập chết
hắn cho rồi.” Lúc nói chuyện biểu cảm bình tĩnh vô ba, dường như đề nghị tàn nhẫn này không liên can gì đến hắn vậy.
“Ý kiến hay. Cứ làm
như vậy đi.” Tiêu Lãnh dẫn đầu cầm lấy một viên, thử xem trọng lượng thì thấy rất tiện tay. Vì thế hắn quay sang cười âm hiểm với Tần Thiên đang tuyệt vọng.
“Ngươi… Các ngươi muốn làm gì?” Tần Thiên run run rẩy rẩy, rất giống con thỏ trắng nhỏ đang chờ đợi sói xám làm thịt.
Trong lòng hắn đầy oán niệm, trước đó có không ít người một đao một kiếm chém chết hắn, nhưng cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện người muốn dùng
gạch đập chết hắn, ai biết đâu hôm nay lại xuất hiện, không những vậy mà còn xuất hiện 6 tên cùng lúc! Cho dù muốn giết hắn thì cũng cho hắn
chết thống khoái chút các đại hiệp ơi!!!
“Ngươi nói thử đi?” Hàn Nha không để ý đến Tần Thiên đang khóc không ra nước mắt, ngược lại hắn càng cười đến cảnh xuân xán lạn.
“Chuyện này… Các ngươi không được làm xằng làm bậy nha. Lão sư của các ngươi
chẳng lẽ không dạy các ngươi phải có tình thương, phải tôn lão yêu ấu,
phải đồng tình kẻ yếu, phải lấy việc giúp người làm niềm vui (tiếp theo
tỉnh lược 1000 chữ)…sao?” Tần Thiên nỗ lực thuyết phục mọi người.
“Lão sư? Lão sư là cái quái quỷ gì thế? Có thể ăn sao?” Tịch Thành nghiêng đầu ra vẻ nghiêm túc suy ngẫm.
Quả thật, đối với người đến tiểu học còn không được học, hết thảy tri thức
đều dựa vào sau này tự học như Tịch Thành mà nói, xác thực hai chữ ‘thầy giáo’ cũng giống như mây bay, cái gì cũng không phải.
“@#¥¥%@#¥%%%*&..” Tần Thiên phát điên.
“Nói đi, ngươi muốn chết hay là không muốn sống đây?” Hoa Tưởng Dung oán giận nghiến răng nghiến lợi.
Có thể sống thì có ai muốn chết đâu chứ! Tần Thiên không cam lòng chết
theo phương thức bi thảm như vậy, vì thế nói: “Ta nói, các ngươi không
cần xúc động, xúc động là ma quỷ! Bạo lực không thể giải quyết hết
thảy!!!”
Tịch Thành nghiêm túc gật đầu hẳn hoi, nói: “Quả thật như vậy.”
Tần Thiên tưởng rằng đã bắt được hy vọng sống, vừa định tiếp tục thuyết
phục thì lại nghe Tịch Thành nói tiếp: “Nhưng, giải quyết ngươi cũng là
dư giả.”
Những lời muốn nói kế tiếp của Tần Thiên chưa kịp sinh sôi cứ như vậy nghẹn lại trong lòng, cực kỳ khó chịu.
“Thật ra ngươi nên cảm tạ chúng ta mới đúng. Ngươi xem, ngươi đợi ở nơi chim
không thải phân này rất buồn bực rất thống khổ rất tịch mịch đúng không, không bằng chết đi đổi lấy thanh nhàn, dù sao thì ‘mắt không thấy tâm
không phiền’ thôi. Chúng ta đây là đang suy nghĩ cho ngươi đấy chứ,
ngươi hẳn là cảm ơn chúng ta.” Hàn Nha một bộ nghiêm trang phân tích lợi hại của việc chết và sống cho Tần Thiên, hoàn toàn không nhìn đến vẻ
mặt mướp đắng như đã chết rồi của Tần Thiên.
‘Ta cảm ơn ngươi!
Cảm tạ ngươi! Cảm tạ cả nhà ngươi! Cảm tạ tổ tông mười tám đời nhà
ngươi!’ Trong lòng Tần Thiên ác độc nguyền rủa. Hắn nghĩ, nếu thật chết
có thể giải thoát thì hắn cũng chết lâu rồi, nhưng vấn đề ở chỗ cho dù
bị xử chết lão tử vẫn sống lại!!! Như vậy còn tạ ngươi làm quái gì!!!
Không để ý đến sắc mặt như tận thế đến nơi của Tần Thiên, Tiêu Lãnh quỷ dị
cười, hừ lạnh vài tiếng rồi tiến lên phía trước, mỗi một bước đi đều
khiến cho Tần Thiên kinh hồn táng đảm.
Nhìn ra đám người này đều
là Thiết Diện Diêm Vương dầu muối không tiến, Tần Thiên căn cứ vào tâm
tư mắng được câu nào hay câu đó, coi như kiếm chỗ xả giận, đột nhiên mở
miệng mắng to: “Các ngươi là một đám khốn kiếp! Nhiều người như vậy đi
ức hiếp một mình ta, các ngươi không xứng xưng là đại hiệp! Ta khinh
thường các ngươi!”
Hàn Nha cười nhạo, không hề để ý phản bác: “A! Khinh thường bọn ta nhiều người hơn sao, ngươi tính cọng hành nào?”
“Ta thấy người này phải là trái dưa chuột.” Tàn Dạ mặt không biểu cảm bật ra một câu nói như vậy.
“Sao lại vậy?” Tiêu Lãnh tò mò.
“Thiếu chặt!” Tàn Dạ ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.
Tịch Thành xác nhận, không sai, người này chắc chắn mười phần chính là man show.
Hoa Tưởng Dung xoay xoay cổ rồi lại vỗ vỗ góc áo, có chút không kiên nhẫn
nói: “Quản hắn làm gì, đánh chết là được.” So với ‘thánh mẫu’ trước đó,
Hoa Tưởng Dung bây giờ thật sự là bình thường hơn nhiều.
“Vậy thì… Thương lượng một chút đi, qua vài ngày rồi đánh có được không? Ta ‘dì cả’[1] đến.” Tần Thiên mang vẻ mặt cầu xin nói.
“Phốc!” Bên kia Tịch Thành đang uống trà không nén được phun hết cả ra, ngay cả chén trà cũng rơi vỡ mất một cái.
“Cắt, ngươi lừa ai chứ? Ngươi cho mình là nhân yêu Thái Lan[2] sao? Muốn đánh ngươi thì đánh, còn phải chọn ngày nữa sao?” Hoa Tưởng Dung khinh
thường lườm Tần Thiên, dường như đang nói ‘ngươi đừng có cho ta là con
gái không biết gì mà lừa gạt’.
Tần Thiên muốn khóc lại khóc không nổi, cũng không có tâm tư truy cứu nhân yêu Thái Lan là gì, ra vẻ đáng
thương nói: “Nếu không thì, cho chết một cách thống khoái?” Hắn cảm thấy nguyện vọng này cũng không quá xa xỉ đến vậy.
Nào biết Tịch
Thành hoàn toàn không có tính toán hợp tác mà cười tủm tỉm nói: “Vậy thì không có ý nghĩa đâu, chẳng phải sẽ thiếu mất rất nhiều lạc thú sao?”
Ngữ khí là muốn bao nhiêu âm trầm thì có bấy nhiêu âm trầm, đương nhiên
là ở trong mắt Tần Thiên.
“Các ngươi không nên quá phận! Tục ngữ
nói, chó cùng dứt giậu, con thỏ nóng nảy còn cắn người đấy! Đừng ép ta
đồng quy vu tận với các ngươi!!!” Tần Thiên tức giận đến đỏ mặt, hắn cảm thấy cùng đám biến thái này giảng đạo lý thì chỉ số thông minh của mình thật sự phải chờ xem xét lại.
“Vậy thì ngươi là chó hay là thỏ
đây?” Tịch Thành tiếp tục kích thích người nào đó, sau đó lại tiếp lời:
“Nói lại, ngươi là đồ ngốc sao? Ta đánh ngươi mà ngươi không hoàn thủ
sao? Cho ngươi cơ hội ngươi cũng không hoàn thủ, ngươi nói xem, đầu óc
ngươi không phải có vấn đề thì là gì đây?” Tịch Thành gửi cho hắn một
ánh mắt cực kỳ khinh bỉ.
Ta cũng muốn chứ! Không phải là bị ngươi cột lại rồi sao?!! Vậy thì cơ hội hoàn thủ ‘trong truyền thuyết’ đó ở
đâu ra đây chứ!!! Nội tâm Tần Thiên rống giận.
“Nhanh chút đi, ta đã
chờ giáo huấn hắn đến không chịu được nữa rồi, ai bảo hắn dám lừa gạt
ta!” Hoa Tưởng Dung vẫn còn đang chìm đắm trong hình thức cuồng hóa mà
không thể tự kiềm chế.
“Nếu không thì cứ cho hắn chết thống khoái đi. Nếu lấy gạch đập chết hắn thì quá tốn thời gian cũng như tốn sức,
có khả năng còn có nhiều cửa ải cần chúng ta vượt qua, phải bảo tồn thế
lực nữa chứ.” Thương Thiên tỏ ra ‘trách trời thương dân’ nói.
Người tốt là đây! Tần Thiên tự đáy lòng cầu nguyện Thương Thiên sẽ mãi ‘nhật
xuất đông phương duy tha bất bại’ ‘tiên phúc vĩnh hưởng thọ dữ thiên
tề’[3].
“Ừ, vậy được rồi.” Mọi người suy nghĩ rồi nhất trí thông qua.
“Giao cho ngươi.” Tiêu Lãnh chăm chú nhìn Hoa Tưởng Dung, vẫn nên để cho cô ấy trút giận, hạ hỏa hạ nhiệt mới tốt.
“Không thành vấn đề. Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.” Hoa Tưởng Dung mài đao
soàn soạt hướng Tần Thiên, đột nhiên lại nhớ tới Tinh Cương kiếm của
mình đã bị một quyền của Tần Thiên đánh gãy, trong lòng nhất thời lại ảo não vài phần, quay đầu lại hỏi mấy người còn lại: “Ai cho ta mượn thanh kiếm đi?”
Tàn Dạ mang theo nhiều kiếm nhất nên tự nhiên vô tư
cống hiến một cái. Hoa Tưởng Dung cũng không khách khí, lấy một thanh
kiếm liền chuẩn bị xử lý tên khốn kiếp lừa gạt tình cảm trong sáng của
cô.
“Đợi chút.” Vào thời khắc mấu chốt, giọng nói Tịch Thành lại vang lên.
“Làm sao vậy?” Hoa Tưởng Dung dừng ngay động tác trong tay lại.
Tịch Thành không trả lời Hoa Tưởng Dung mà tiến lên phía trước nhìn chằm chằm Tần Thiên, hỏi: “Ngươi là đệ tử Thiếu Lâm sao?”
“Trước kia thì phải.” Tần Thiên đã lười phản kháng, thành thực trả lời.
“Là Thủ tịch Đại đệ tử của Phương trượng Thiếu Lâm Tuệ Chân?” Tịch Thành tiếp tục truy vấn.
Tần Thiên dường như đang nhớ lại chuyện gì, nhỏ giọng nói: “Đã không phải.” Mà sắc mặt hắn thì trở nên ảm đạm.
“Ngươi đi đi.” Tịch Thành nói câu khiến mọi người đều giật mình.
“Muốn động thủ thì hãy thống khoái… Ngươi nói cái gì? Ngươi thả ta đi?” Tần
Thiên tự nhéo bản thân, cho đến khi thấy đau đớn mới cảm thấy có chút
chân thật, sau đó kinh ngạc hỏi lại.
“Như thế nào? Ngươi muốn chết đến vậy sao?” Tịch Thành quay đầu, ngữ khí không chút gợn sóng.
“Không, không phải. Ngươi không sợ sau này ta báo thù sao?” Tần Thiên thật sự
muốn vả cái mồm rộng của mình, người ta đã thả ngươi đi, ngươi ngoan
ngoãn ngậm miệng rời đi không phải tốt hơn sao? Sao lại còn có hảo tâm
nhắc nhở người ta có thể mình sẽ là hậu hoạn sau này? Đây là có bệnh chứ gì nữa!!!
“Báo thù?” Tịch Thành híp mắt, Tần Thiên giật mình một cái.
Chỉ thấy Tịch Thành nở một nụ cười mê người, nói: “Nếu có thể báo thù thì
cứ đến tìm ta. Điện thoại liên hệ của ta là 747474741, địa chỉ IP là
xxxx, xem ta có đùa chết ngươi hay không.”
Mọi người hắc tuyến. Tần Thiên không còn gì để nói nữa.
“Ngươi thật sự thả ta đi?” Tần Thiên lại xác định lần nữa.
Đừng nói là Tần Thiên, năm người khác cũng hoàn toàn không hiểu.
“Vừa mới tiếp đến truyền thư của đại sư Tuệ Chân, nói là mặc dù ngươi đã bị
trục xuất khỏi Thiếu Lâm, nhưng tốt xấu cũng trải qua một đoạn thầy trò, đại sư hi vọng chúng ta có thể chừa cho ngươi một con đường sống, coi
như ngài ấy thiếu chúng ta một nhân tình.” Tịch Thành nói ra tình hình
thực tế, cũng coi như giải thích cho năm người khác.
“Nhưng là…
Ta đề nghị ngươi không nên đến tìm ta báo thù, bởi vì nếu quả có lần
sau, ta sẽ không chút do dự giết chết ngươi. Cho dù trở thành kẻ địch
với toàn bộ Thiếu Lâm ta cũng không e ngại. Hi vọng ngươi nhớ kỹ những
lời ta vừa nói.” Trên mặt Tịch Thành vẫn mang nụ cười, nhưng bất luận là ai cũng có thể nhận ra được, cô đang nói thật chứ không phải nói đùa.
“Sư phụ!” Nhớ tới trước kia sư phụ nghiêm khắc thế nào sư phụ tốt ra sao, Tần Thiên rốt cục nhịn không được khóc thành tiếng.
Tần Thiên vốn là Thủ tịch đại đệ tử của phương trượng Thiếu Lâm Tuệ Chân,
chỉ vì chưa được cho phép mà học trộm võ công trong Thiếu Lâm Tàng Kinh
Các mà bị phạt ngồi thiền tự trách. Nào biết tính cách Tần Thiên cao
ngạo, hắn cảm thấy học trộm một ít võ công cũng chẳng là gì cả nên oán
trách sư phụ chuyện bé xé ra to, rồi bắt đầu suy diễn sư phụ không ưa
hắn mới quan báo tư thù. Cho nên hắn lén xuống núi, cuối cùng phạm vào
sắc giới và tửu giới.
Đại sư Tuệ Chân vô cùng đau thương, trong
một đêm đã già đi rất nhiều, cho dù có nghĩ thế nào cũng không thể thiên vị nhân nhượng, vì thế nén lòng quyết định trục xuất Tần Thiên khỏi sư
môn.
Sau đó Tần Thiên lang bạc khắp nơi, mới đầu hắn cảm thấy như vậy cũng tốt, tối thiểu cũng tiêu dao khoái hoạt. Nhưng mà hắn không
ngờ là, thời gian trôi đi, hắn càng ngày càng tưởng niệm những ngày còn ở Thiếu Lâm. Sư phụ nghiêm khắc cùng những sư huynh đệ tốt vĩnh viễn trở
thành nỗi đau trong lòng hắn.
Trong một đêm tỉnh lại, Tần Thiên
phát hiện mình xuất hiện ở Kiếm Trủng mà không rõ nguyên nhân, trong đầu cũng xuất hiện rất nhiều chuyện cần phải làm cùng những lời cần phải
nói.
Mà nhiệm vụ của hắn là tại Kiếm Trủng này nghênh đón hết
lượt này đến lượt khác người chơi đến thám hiểm, nói dối hết lần này đến lần khác, sau đó hết giết người đến bị người giết. Mỗi ngày không ngừng lặp lại những chuyện như vậy, cho dù chết đi vẫn có thể sống lại, mà
sau khi sống lại vẫn còn giữ lại trí nhớ trước khi chết. Trên thực tế,
trải qua chuyện này thật sự rất thống khổ.
[1] Dì cả: dì cả/thân thích… là từ thường được dùng để ám chỉ kỳ kinh nguyệt hằng tháng của chị em phụ nữ.
[2] nhân yêu Thái Lan: chỉ những nam nhân sang Thái Lan chuyển giới
[3] Nhật Xuất Đông Phương Duy Tha Bất Bại: Nguyên văn là “Nhật Xuất Đông
Phương Duy Ngã Bất Bại” – mặt trời mọc ở phương đông, chỉ mình ta là bất bại (câu nói khiến người nghe đều phải nhớ đến một nhân vật trong
truyện Kim Dung: Đông Phương Bất Bại), tuy nhiên, trong trường hợp này
Tần Thiên đang nghĩ về Thương Thiên, nên đỏi ngôi xưng từ ‘Ngã’ (Ta)
sang ‘Tha’ (Hắn).
‘Tiên phúc vĩnh hưởng thọ dữ thiên tề’: vĩnh
viễn được thần tiên ban phúc, thọ sánh cùng trời đất; đồng nghĩa với
‘Phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn’.