Cũng chỉ trong nháy mắt, Tịch Thành không hề ngoài ý muốn nhìn thấy được tường thành Tương Dương.
Dùng sức xoa xoa ánh mắt, Tịch Thành không thể tin được những gì cô đang
nhìn thấy. Vì thế cô lại xoa xoa mắt rồi lần nữa nhìn lại.
Cô không rõ lắm, là lão trưởng thôn nhầm chỗ sao? Hay là mình đang nằm mơ?
Tương Dương vốn nên là thành thị náo nhiệt nhất, phồn hoa nhất trong số các
thành thị giang hồ. Trước khi đến đây, Tịch Thành chờ mong rất nhiều đối với nơi này. Nhưng mà hiện tại cô đang đứng ở cửa thành Tương Dương,
cái cô nhìn thấy là một khung cảnh hoàn toàn khác.
Đường cái vắng hoe, chỉ có được loe que vài người qua lại, hơn nữa trời đầy mây, một
thành thị phồn hoa trong nháy mắt biến thành ‘quỷ thành’, âm trầm quỷ
dị.
Tịch Thành ngẩng đầu nhìn hai chữ lớn bên trên cửa thành, dụi mắt nhìn lại một lần, miệng lẩm bẩm: “Không sai mà, quả thật là Tương
Dương, làm sao lại không có người chứ? Chẳng lẽ mình ở trong cốc lâu quá rồi, công ty trò chơi đóng cửa mà mình không biết? Hẳn là… không đến
nỗi vậy đi…”
Tịch Thành mang theo nghi hoặc đi vào trong thành, cảnh sắc vẫn không có gì thay đổi.
Cô đi thật lâu mới nhìn thấy được một người, vì vậy kích động bắt lấy cánh tay người ta, hỏi: “Xin hỏi, nơi này là Tương Dương sao?”
Người nọ gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Tịch Thành càng cảm thấy kỳ lạ, không hiểu hỏi lại: “Vậy thì vì sao lại không có người?”
Người nọ đánh giá Tịch Thành, cười cười: “Cô là người mới sao?”
Tịch Thành không trả lời, chỉ xấu hổ cười. Tuy rằng cô thuộc nhóm người đầu
tiên tiến vào trò chơi, nhưng theo một phương diện nào đó, cô cùng người mới cũng chả có bao nhiêu khác biệt.
Người nọ gặp Tịch Thành
không nói chuyện nên cho rằng Tịch Thành không muốn thừa nhận mình là gà mờ, vì thế hắn cười nói: “Tôi tên là Tô Túy, cô tên là gì?”
“Tịch Thành Điện Hạ.” Tịch Thành trả lời.
Lúc này đến lượt Tô Túy kinh thán, hắn mở to hai mắt nhìn chằm chằm Tịch
Thành: “Cô chính là Tịch Thành Điện Hạ xếp thứ 9 trên Bảng cấp bậc sao?”
Hắn nhìn như vậy khiến Tịch Thành nổi hết cả da gà.
Sau đó Tịch Thành thật ‘tiểu bạch’ hỏi: “Bảng cấp bậc là cái gì?”
Tô Túy nháy mắt ngã xuống đất không dậy nổi.
Kỳ thật cũng không thể trách Tịch Thành. Những năm ở trong cốc, ngoài đánh quái chính là luyện công, cô dường như không lướt diễn đàn nên cũng
không biết tên mình đã vào Bảng cấp bậc.
Cô xem như là một kẻ
điên cuồng luyện cấp, không có lúc nào là không xoát quái, thế cho nên
giờ nhìn thấy quái cô đã thấy buồn nôn. Bởi vì khi đó cô hiểu được, cho
dù chỉ là muốn tiêu dao sống qua ngày thì cũng phải tuyệt đối có thực
lực bảo hộ chính mình mới được. Bằng không cũng sẽ giống với năm đó ở
Tân Thủ thôn, tùy tùy tiện tiện một người cũng có thể giết cô 72 lần,
vậy cô lấy tư cách gì để nói xằng nói bậy muốn tiêu dao?
Tịch
Thành không rõ ràng lắm, cũng đã ý thức được mình nên hiểu biết thêm một chút về những điều cơ bản trong trò chơi này. Vì vậy cô cười nói với Tô Túy: “Tô huynh có thể nể mặt một chút, cho phép tại hạ mời Tô huynh đi
tửu lâu ăn một bữa được chứ? Nhân tiện cũng xin Tô huynh nói cho tại hạ
một chút liên quan đến tình huống hiện tại trong trò chơi.”
Cho
dù hai năm qua cô chơi một mình nhưng Tịch Thành cũng biết bình thường
khi nói chuyện phải ít nhiều ra dáng ‘cổ nhân’ chút, để phù hợp không
khí thôi.
Nghe thấy lời Tịch Thành, Tô Túy lập tức hai mắt mở to
sáng lấp lánh, vui vẻ nói: “Tốt, tôi thích nhất là được ăn. Đáng tiếc
tôi không có tiền, không thì nhất định phải săn sạch những thứ ngon
trong trò chơi này.”
Ngươi là quỷ đói đầu thai sao? Tịch Thành oán thầm.
Vì thế theo Tô Túy đề cử, hai người đi đến tửu lâu tốt nhất thành Tương Dương là “Vân Tiêu tửu lâu”.
Hai người ngồi vào chỗ của mình ở tửu lâu, Tịch Thành gọi chút rượu và thức ăn ngon, sau đó đưa thực đơn cho Tô Túy, bảo hắn không cần phải khách
khí.
Sau khi món ăn đều đã được dọn lên, Tô Túy liền bắt đầu gặm
lấy gặm để mà không thèm quan tâm đến tượng. Sự thật chứng mình, người
này quả thật không hề có tâm tư tiết kiệm cho cô tí nào.
Tịch Thành nhìn dáng vẻ của Tô Túy mà không nhịn được cười. Nhờ vậy tâm tình cô khó có được buông lỏng một chút.
Tô Túy ngẩng đầu nhìn Tịch Thành, ngượng ngùng cười nói: “Thực xin lỗi,
chỉ cần nhìn thấy đồ ăn ngon tôi liền biến thành cái dạng này. Đây là
tửu lâu tốt nhất Tương Dương, tôi không có tiền cho nên chưa từng ăn qua những món ăn này. Bình thường tôi chỉ uống trà ở trà lâu phía đối diện
thôi.”
Tịch Thành nhìn qua cửa sổ, phía đối diện xác thực có một
trà lâu, gọi là ‘Vân Tiêu trà lâu’, ắt hẳn là cùng chuỗi sản nghiệp với
‘Vân Tiêu tửu lâu’.
Tô Túy lau miệng, nói: “Vân Tiêu tửu lâu cùng Vân Tiêu trà lâu do cùng một người mở. Hắn cũng là người chơi giống
chúng ta vậy, tên là Tiêu Lãnh. Hắn rất nổi tiếng ở Tương Dương này, hắn có vẻ rất thích kiếm tiền, lại không bắt buộc chính mình nhất định phải kiếm tiền. Mở trà lâu cùng tửu lâu tựa hồ là do hắn hứng thú mà thôi,
nhưng mà không cần xem nhẹ hắn, tuy rằng hắn tuân theo tiêu chí ‘sản
nghiệp của bản thân không muốn tranh chấp cùng người khác’, nhưng hắn
cũng là một cao thủ chính cống. Hơn nữa bên cạnh hắn có một tên cao thủ
tên là Thương Thiên Dĩ Tử, nghe nói là anh trai trong thực tế của Tiêu
Lãnh. Nhưng tin tức này cũng chỉ là tin vỉa hè mà thôi.”
Tịch Thành gật gật đầu: “Lúc nãy Tô huynh có nhắc tới Bảng cấp bậc, đó là gì?”
“Cô tra xem hệ thống Bảng xếp hạng là được rồi. Đây là một trong hai bảng
xếp hạng duy nhất do trang chủ trò chơi công bố, bên trong xếp hạng mười người chơi có cấp bậc cao nhất. Cô xếp hạng thứ chín.” Nói xong, hắn
lại tiếp tục càn quét đồ ăn trên bàn.
Tịch Thành mở ra Bảng cấp bậc, liền thấy được xếp hạng như sau:
Thứ nhất: Thập Thất Lâu 84 cấp
Thứ hai: Hàn Nha 83 cấp
Thứ ba: Phong Khinh Lưu Vân 82 cấp
Thứ tư: Long Ẩn 82 cấp
Thứ năm: Tàn Dạ 80 cấp
Thứ sáu: Phượng Tiêu Ngâm 79 cấp
Thứ bảy: Tiêu Lãnh 78 cấp
Thứ tám: Vạn Sự Tri 78 cấp
Thứ chín: Tịch Thành Điện Hạ 76 cấp
Thứ mười: Phiên Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ 73 cấp
Thấy Tịch Thành có vẻ đã xem xong, Tô Túy tiếp lời: “Xếp hạng thứ 10 trở lên ở Bảng cấp bậc không hoàn toàn đại biểu thực lực nhưng cũng không thể
khinh thường. Hạng nhất Thập Thất Lâu hình như không có mấy người gặp
được, hắn luôn duy trì ở vị trí số 1, nhiều năm như vậy chưa từng thay
đổi. Hắn là một trong hai người thần bí nhất Bảng cấp bậc.
Vị thứ hai Hàn Nha tuyệt đối là cao thủ được công nhận, hắn dùng ám khí đến xuất quỷ nhập thần.
Thứ ba Phong Khinh Lưu Vân là trang chủ Phong Khinh Sơn Trang, nhưng mà rất nhiều việc đều là do quân sư Khách Trung Quá giúp hắn xử lý. Cho nên
hắn cũng có đủ thời gian để luyện cấp.
Thứ tư Long Ẩn là môn chủ
Sinh Tử môn, làm người rất nghĩa khí nên có rất nhiều người thích đi
theo hắn, bang phái khác muốn lôi kéo thế nào cũng không đi.
Thứ
năm Tàn Dạ là cao thủ mới xuất hiện vài năm gần đây, học một thân hảo
kiếm pháp, nghe nói là tuyệt học. Nhưng đáng tiếc là, hắn không có một
thanh hảo kiếm.
Thứ sáu Phượng Tiêu Ngâm là lâu chủ Phượng Hoàng
Lâu. Cô ta dã tâm rất lớn, võ công cũng không kém, luận các phương diện
thì cô ta cũng không thua kém nam nhân, cũng rất chán ghét bị người khác xem nhẹ.
Thứ bảy Tiêu Lãnh chính là chủ trà lâu này. Hắn là đệ tử Võ Đang, cũng dùng kiếm pháp.
Thứ tám Vạn Sự Tri là lâu chủ Phi Cáp Lâu. Võ công thì rất bình thường,
nhưng tin tức thì cực kỳ kinh thông, hơn nữa phần lớn cũng đều chính xác cho nên việc làm ăn của Phi Cáp Lâu là nối liền không dứt.
Thứ
chín là cô, thật lâu trước đây cho tới bây giờ cũng không có ai gặp qua
cô, chỉ nghe tên thì đoán là một nữ nhân, hơn nữa hình như nhiều năm
trước từng làm qua vài chuyện khó lường gì đó, những thông tin khác hoàn toàn không có. Cho nên cô chính là người thần bí còn lại trong hai
người thần bí trên Bảng cấp bậc.
Cuối cùng Phiên Thủ Vi Vân Phúc
Thủ Vũ là các chủ Tử Kim Các, là người rất kiêu ngạo, cũng bao che
khuyết điểm. Có rất nhiều người không thích hắn.” Dứt lời, hắn cầm lên
ly rượu uống một ngụm.
Tịch Thành nghe đến tên Phong Khinh Lưu
Vân, khóe miệng khẽ nhếch lên. Vị đã từng là ‘ân nhân cứu mạng’của cô
giờ đã là người đứng đầu của một bang phái.
Cô nhìn Tô Túy ăn
uống thả cửa, lắc lắc đầu: “Tô huynh, có thể nói cho ta nghe một chút về mấy bang hội có vẻ cường đại được không?”
Tô Túy ngầng đầu nhìn Tịch Thành: “Ngươi muốn gia nhập bang phái sao?”
Tịch Thành lắc đầu: “Không phải vậy, chẳng qua những người ngươi nhắc tới
vừa rồi có người ta quen nhưng đã lâu rồi không gặp, cho nên ta muốn
hiểu thêm một chút.”
Tô Túy uống một ngụm rượu hỏi: “Ai?”
“Phong Khinh Lưu Vân.”
Tô Túy há hốc mồm, lại lập tức ý thức được mình vừa thất thố mới nói tiếp: “Hệ thống tuy chỉ mở ra Bảng cấp bậc, nhưng Phi Cáp Lâu lại lập ra một
bảng xếp hạng các bang phái.”
Tịch Thành cười cười, chờ Tô Túy nói tiếp.
“Phong Khinh Sơn Trang của Phong Khinh Lưu Vân xếp vị trí thứ 1. Phong Khinh
Sơn Trang môn quy rất lớn, người cũng rất nhiều. Tổng bộ được thiết lập
tại thành Tương Dương. Bang chủ Phong Khinh Lưu Vân coi như đệ nhất cao
thủ được giang hồ công nhận, sử dụng một bộ tuyệt học kiếm pháp tự nghĩ
ra tên là Lưu Vân kiếm pháp. Hắn cũng là người đầu tiên sáng chế ra
tuyệt học trên giang hồ.”
Nói xong hắn nhìn Tịch Thành một cái
rồi mới tiếp tục: “Nhưng mà hắn không thích quản lý chuyện bang phái.
Ngoại trừ những lúc trong bang xuất hiện vấn đề lớn, những thời điểm
khác đều do quân sư Khách Trung Quá giúp hắn quản lý. Hơn nữa xếp hạng
thứ hai trên Bảng cấp bậc Hàn Nha là bạn thân của hắn, cho nên không có
bao nhiêu người nguyện ý chủ động trêu chọc Phong Khinh Sơn Trang.”
Tịch Thành nhấp ngụm rượu hỏi: “Nói như vậy, Hàn Nha cũng là người của Phong Khinh Sơn Trang sao?”
Tô Túy lắc đầu: “Hàn Nha không phải người của Phong Khinh Sơn Trang. Có vẻ như hắn không thích bị bang phái trói buộc, cho nên cho tới nay đều là
độc hành hiệp. Nhưng hắn là bạn thân của Phong Khinh Lưu Vân, hình như
là bạn rất thân trong hiện thực, một khi Phong Khinh Sơn Trang phát sinh chuyện gì hắn đều sẽ chủ động đứng ra hỗ trợ. Vậy nên theo một ý nghĩa
nào đó, hắn chính là một trợ lực cường đại của Phong Khinh Sơn Trang.”
Tịch Thành gật gật đầu, nhớ tới hồi trước ở Tân Thủ thôn, Phong Khinh Lưu
Vân đã từng nói hắn có một người bạn học ám khí, chắc hẳn chính là Hàn
Nha đi.
Tô Túy nói tiếp: “Đại bang phái xếp thứ hai là Sinh Tử
Môn, môn chủ chính là cái vị làm người nghĩa khí ta vừa nhắc đến Long
Ẩn. Phải nói bộ dạng vai rộng lưng thô của Long Ẩn là chuẩn vị nam nhân, chắc thuộc loại hình ‘mãnh nam’ đi. Hắn dùng một bộ tuyệt học tên là Bá Vương đao pháp, nghe nói uy lực vô cùng cường đại. Còn có một bộ là cao giai thượng phẩm Thăng Long quyền pháp, xem phẩm giai đã biết đã gần
với tuyệt học. Vũ khí là một thanh đại đao tên là Sinh Tử, có được từ
đánh BOSS Mạc Hiểu Huy ở Ôn Thiên Cốc. Long Ẩn làm người rất nghĩa khí,
cho nên bang phái rất ít phát sinh chuyện người lui bang nhảy sang chỗ
khác, về phần lôi kéo người từ Sinh Tử Môn thì các đại bang phái khác
cũng không ôm nhiều mong đợi. Nói chính xác là, Sinh Tử Môn là một trong những bang phái đoàn kết nhất trong trò chơi này.”