“Muốn chết hả???”
Nghe đám người Tử Kim Các nói mình còn thua
thanh lâu kỹ viện, đám nữ nhân Phượng Hoàng Lâu rốt cục bùng nổ triệt
để. Trong nhất thời, nào là bàn ghế bát đũa bay tứ tung, trường hợp nhìn cực kỳ đồ sộ.
Ô Nha Bất Hắc cười lạnh một tiếng, buông lỏng nắm
tay rồi tìm một cái ghế ngồi xuống tỏ ra vô cùng bàng quan, hiển nhiên
là không có tính toán tham nhập chiến đấu, về phần hậu quả thế nào thì
hắn cũng lười quản. Bất luận là người Phượng Hoàng Lâu đập chết người Tử Kim Các hay người tử Kim Các tiêu diệt người của Phượng Hoàng Lâu, hắn
đều giữ vững chủ ý sống chết mặc bây mà ngồi xem bọn họ tranh đấu ngươi
chết ta sống.
Nói thật ra thì hắn cũng chẳng có bao nhiêu cảm tình đối với Phượng Hoàng Lâu.
Lúc trước hắn thành lập Phi Điểu Hội, cũng không nghĩ đến bị tên biến thái
nào đó hại đến mức không chiêu mộ được người gia nhập, đúng lúc đó hai
tên nhân sĩ nhàm chán quá mức ăn no rửng mỡ là Phong Khinh Lưu Vân và
Hàn Nha hạ cảnh cáo không chết không ngừng đối với hắn, khiến hắn không
thể không giải tán Phi Điểu Hội, nơi nơi đào vong. Đến cuối cùng, dù hắn gia nhập bang phái nào cũng gặp phải trắc trở, vừa nghe đến chuyện hắn
lọt vào tầm ngắm của giang hồ thứ nhất đại bang Phong Khinh Lưu Vân và
Hàn Nha, dù là ai cũng không nguyện ý vì một tên tép riu không đáng kể
lại phải khai chiến với bang phái đứng đầu.
Đến sau này, chỉ có
Phượng Tiêu Ngâm chịu thu nạp hắn. Cho nên hắn ở lại Phượng Hoàng Lâu,
đơn giản chỉ vì chút tình nghĩa đối với Phượng Tiêu Ngâm mà thôi. Nhưng
đám vịt bầu lắm mồm lắm miệng trong Phượng Hoàng Lâu thì một chút hảo
cảm nho nhỏ hắn cũng không muốn có.
Bên này là nồi bát muôi chậu
bay bay, bên kia Thịnh Thế không thể ngồi yên nữa rồi. Cô quả thật muốn
kiếm chút tiền bồi thường như Tịch Thành nghĩ, huống chi tiền bồi thường của Phượng Hoàng Lâu thì cô càng có hứng thú.
Nói lại cũng lạ,
không biết vì sao cô lại thấy Lâu chủ Phượng Hoàng Lâu là Phượng Tiêu
Ngâm thật chướng tai gai mắt. Thậm chí giữa hai người chưa từng phát
sinh xung đột, chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy đối phương đã cảm nhận được hai người nhất định sẽ trở thành đối thủ một mất một còn.
Lúc
vừa mới bắt đầu cô còn đếm từng thứ từng thứ một, bây giờ toàn bộ Thịnh
Thế Lâu Thai bị làm cho loạn tùng phèo cả lên rồi, sau này cô muốn tiếp
tục làm ăn buôn bán thế nào đây? Hơn nữa cục diện quá mức hỗn loạn, căn
bản là cô không thể nào đếm hết số lượng những thứ đã bị phá hỏng. Làm
bà chủ, thời điểm nên ngăn cản thì cô phải kiên quyết ngăn cản.
“Hư Hoa Ngộ! Ngăn cản bọn họ lại cho tôi!” Thịnh Thế gian nan tránh được
một chiếc giày tập kích mình, hô lớn với tên người chơi làm tiểu nhị cao cấp mà Tịch Thành vừa cảm thán lúc nãy.
Hư Hoa Ngộ liếc nhìn
Thịnh Thế một cái, bộ dáng có chút nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà cắn
răng thì vẫn cắn, nghiến răng vẫn nghiến, nhiệm vụ mà bà chủ giao cho
hắn vẫn phải hoàn thành. Ai bảo hắn bị cô mỹ nữ tham tài lười nhác thích phô bày giàu sang, tính cách ác liệt này cứu làm chi, rồi còn bị lừa
làm tiểu nhị nữa chứ? Hợp đồng cũng đã ký, hắn còn có thể làm gì nữa
đây? Ai bảo hắn là người bất cần không có bất cứ đòi hỏi nào đâu?
Nhưng mà làm tiểu nhị cấp cao ở đây cũng không có gì là không tốt, ít nhất
tình cảm bị tổn thương cũng đã được xoa dịu không ít. Không cần phải mỗi ngày khổ sở khi nhớ đến người kia, xét theo một ý nghĩa khác, tuy hắn
bị người lừa dối lên nhầm thuyền giặc nhưng vẫn là có lợi cho hắn. Huống chi cô chủ nhiều tiền quá nên đốt bớt này của hắn đãi ngộ hắn cũng
không tệ, rượu ngon cũng cấp đủ, chuyện này đối với người thích thưởng
thức rượu ngon như hắn mà nói chính là một chuyện rất rốt đẹp.
Một khi đã như vậy, tự nhiên hắn cũng không chần chờ gì thêm nữa, kiếm
quang chớp lên, người chết cả loạt. Hơn nữa, lấy tâm tư nặng nề mà hành
sự, hắn ưu tiên xử lý người của Phượng Hoàng Lâu trước.
Hư Hoa Ngộ vừa ra tay, người của Tử Kim Các và Phượng Hoàng Lâu đều ngừng lại, đồng loạt nhìn về phía Hư Hoa Ngộ.
Bởi vì hai bên dừng tay, Hư Hoa Ngộ không cần lãng phí sức lực thêm nữa,
hắn hai tay ôm kiếm đứng ở cách đó không xa, tựa như ‘Thần giữ cửa’.
“Bà chủ Thịnh Thế có ý gì đây?” Một nữ nhân bên phía Phượng Hoàng Lâu dẫn đầu gây khó dễ.
“Có ý gì sao? Hai bên mấy người tùy ý ra tay quá nặng ở Thịnh Thế Lâu Thai
của ta, như vậy có phải mấy người cảm thấy Thịnh Thế ta như người chết
mà thích làm gì thì làm phải không?” Một thân quần áo thêu tơ vàng Thịnh Thế chậm rãi đi đến chỗ ‘chiến trường’.
“Huống chi, Bang chủ nhà mấy người không nói cho mấy người biết Thịnh Thế ta chán ghét nhất là
Phượng Tiêu Ngâm sao, thân là người của Phượng Hoàng Lâu mà lại dám bước chân vào cửa Thịnh Thế Lâu Thai, chư vị quả nhiên thật can đảm!” Thịnh
Thế mị hí mắt, thưởng thức một đống lớn tiền bạc trên tay.
“Hừ!
Chỉ là một cái tửu lâu nho nhỏ, còn không đáng để Phượng Hoàng Lâu để
vào mắt. Nói cho cô hay, chúng tôi đến nơi này ăn cơm đó là cho cô mặt
mũi, đừng nghĩ chút mặt mũi đó lại có thể lên mặt!” Lại một nữ nhân kêu
gào.
Thịnh Thế cười lạnh, tuổi thoạt nhìn không lớn nhưng tính cách thì không nhỏ chút nào.
“Hư Hoa Ngộ, giáo huấn cô ta cho tôi! Giáo huấn xong tôi sẽ tăng lương cho
anh~~” Thịnh Thế trừng mắt nhìn Hư Hoa Ngộ, bắt đầu tiến hành lợi dụ.
Hư Hoa Ngộ quay đầu đi chỗ khác, coi như mình chưa nhìn thấy gì cả. Trên
thực tế đây cũng không phải là lần đầu tiên. Mỗi một lần cần hắn làm
việc đều nói sẽ tăng lương, lương quả thật có tăng, nhưng cuối cùng cô
ta cũng thông qua đủ loại lý do mà cắt xén trở về, thật sự không có chút động lực nào để người ta động thủ cả.
Thấy biểu cảm của Hư Hoa
Ngộ, Thịnh Thế tức đến nhe răng trợn mắt, trong lòng đã sớm dùng mười
đại khổ hình thời Mãn Thanh để chiêu đãi hắn, nhưng mà có làm vậy cũng
không đủ khiến cô hết giận.
Nếu như thế, Thịnh Thế cũng không cầu hắn làm chi nữa, tự mình động thủ cho rồi. Tuy rằng cô không được tính
là tuyệt đỉnh cao thủ gì cả, nhưng ít ra cũng không phải hạng xoàng,
chiêu đãi đám nha đầu Phượng Hoàng Lâu không biết tốt xấu này hẳn là
không có vấ đề gì.
Vì thế, trong lúc Hư Hoa Ngộ còn đang thở dài, không phụ sở vọng, Thịnh Thế đã ra tay.
“Leng keng leng keng leng keng!”Một đống lớn tiền đồng được ném ra như thể đó không phải là tiền vậy, đám người Phượng Hoàng Lâu còn bị xử lý mất mấy đứa.
Thịnh Thế giống như phát nghiện, tiền bạc tiền đồng trong tay cứ thế mà bay
ra ngoài, mặt mày hưng phấn giống như cô ấy đã tìm được món đồ chơi thú
vị, thoạt nhìn có chút hưởng thụ.
Hư Hoa Ngộ xem như bị đánh bại, mỗi một lần hắn bãi công thì kết quả đều là người này lại tát tiền như
tát nước, thật sự làm làm cho hắn tiếc đứt ruột. Đó đều là tiền cả đấy,
nếu đổi thành rượu thì phải uống rất lâu mới hết đó có biết không! Không có biện pháp, xem ra hắn phải ra tay ngăn cản tên phá của này tiếp tục ở đây động kinh.
Vì thế ngay sau đó, Hư Hoa Ngộ đã xuất hiện trước mặt Thịnh Thế, không chút do dự kéo Thịnh Thế đang “chơi” đến hưng trí
bừng bừng ném vào sau quầy, sau đó ra lệnh cấm, nếu cô còn dám chà đạp
tiền không thương tiếc như vậy nữa thì hắn sẽ nguyền rủa cô cả đời kiếm
không ra được đồng nào nữa.
Đối với kẻ yêu tiền như Thịnh Thế mà
nói, đây quả thực chính là lời nguyền rủa ác độc nhất trên đời. Nhìn
khuôn mặt nghiêm túc của Hư Hoa Ngộ lúc này, Thịnh Thế không thể nào
không từ bỏ thú vui mới kiếm được. Hắn là tên tiểu nhị cao cấp khó khăn
lắm cô mới lừa được, nếu làm hắn giận hắn đi mất thì cô lỗ rồi.
Nhưng mà cô thật sự không cam lòng! Cô thật muốn giết sạch đám Phượng Hoàng
Lâu ở đây, mỗi người giảm một cấp nhất định khiến Phượng Tiêu Ngâm phải
xanh mặt. Chỉ tưởng tuợng đến biểu cảm của ả ta thôi cũng đủ khiến cô
cảm thấy vui sướng.
Bên này Hư Hoa Ngộ ngăn cản triệt để con
đường phá sản của Thịnh Thế, bên kia chợt nghe có người nói: “Đám người
này đều là một đám ngu hết cả sao. Vì mâm bánh bao sủi cảo mà đánh nhau, đầu bị cửa kẹp hết rồi hả? Này có cái gì đáng để tranh luận chứ? Quyết
đoán là mì sợi ăn ngon nhất!”
Tịch Thành nghe cái giọng này đã
biết ngoài tên Tiêu Lãnh sợ thiên hạ không loạn ra thì chẳng còn ai
khác, lời này nhất định dùng nội lực để nói, bằng không không có khả
năng có thể nghe được rõ ràng trong tình huống lộn xộn lúc này.
Người của Phượng Hoàng Lâu đã nghẹn một bụng tức, ngày hôm nay đúng là xui
xẻo đến cực điểm. Tuy rằng tình huống hiện tại của Tử Kim Các cũng chả
tốt hơn bao nhiêu, nhưng mà bởi vì mụ đàn bà thối Thịnh Thế cứ nhằm vào
Phượng Hoàng Lâu nên không cần đoán cũng biết bên Phượng Hoàng Lâu tổn
thất nghiêm trọng hơn.
Đám người này vốn đang nổi nóng, giờ lại
có người có mắt không tròng chọn ngay lúc này để khiêu khích, nếu không
đánh hắn đến mẹ hắn cũng nhận không ra được con mình thì không thể nào
giải được nỗi hận trong lòng bọn họ.
Cho nên một người tuổi cũng
không lớn lắm trong đám nữ nhân tranh luận khi nãy hung tợn quay đầu
lại, thẳng tay vung một quân cờ về phía Tiêu Lãnh.
Không phải
Tiêu Lãnh không có phòng bị trước, nhưng mà vì người này ném quá bất ngờ dọa hắn nhảy dựng, dù vậy Tiêu Lãnh cũng không phải vô dụng, hắn vung
tay áo hất quân cờ văng ra ngoài, tuy nhiên trên tay áo hắn cũng để lại
một cái lỗ nho nhỏ bằng đúng kích cỡ quân cờ này. Tiêu Lãnh cắn răng oán hận, đây là bộ quần áo hắn mới mua đó!
Đáng đời! Ai bảo ông rảnh rỗi sinh nông nỗi! Tịch Thành có một chút âm thầm vui sướng khi hắn gặp họa. Cô cảm thấy, làm bạn với nhau nhiều năm như vậy, nếu không nhân
lúc Tiêu Lãnh không vui mà cười phụ họa cho hắn quả thật là có lỗi với
chính mình!
Nhìn Tịch Thành cười vui vẻ, Tiêu Lãnh cũng mặc kệ.
Trước đó bị đám thích khách Giang Sơn Phiêu Vũ Lâu xử lý trước mặt bao
nhiêu trà khách đã khiến hắn nghẹn khuất lắm rồi, giờ đi đến một tửu lâu khác ăn bữa cơm mà còn gặp phải cơn giận này, nếu giờ mà nhịn nữa thì
trong lòng hắn thật sự rất khó chịu.
Vì thế hắn hét lên “Cô muốn chết sao!” liền vận khinh công nhảy xuống, dùng kiếm chĩa vào nữ nhân dung quân cờ ném hắn.
Ô Nha Bất Hắc có chút bực bội, đứng dậy chuẩn bị ngăn lại Tiêu Lãnh tấn công.
Không có biện pháp, tuy rằng hắn thật sự rất chán ghét cô gái này, nhưng cô
ta là em gái của Phượng Tiêu Ngâm, nể mặt Phượng Tiêu Ngâm nên hắn không thể ngồi yên không để ý đến.
“Có ta ở đây, đừng nghĩ đến việc giết cô ấy!” Ô Nha Bất Hắc thở dài, tóm lại thì hôm nay cũng phải đánh một hồi thôi.
Đao vừa mới vung lên đã nháy mắt dừng lại, Ô Nha Bất Hắc lại sững sờ tại
chỗ không nhúc nhích, nếu cẩn thận nhìn thì có thể thấy trên trán hắn
bắt đầu toát mồ hôi, không những vậy, sau lưng cũng bị mồ hôi tẩm ẩm.
Bởi vì hắn nghe được một giọng nói hắn không thể nào tưởng được.
Giọng nói sâu kín vang lên: “Tốt nhất anh vẫn không nên hành động thiếu suy
ngh..” Hắn có thể nghe ra được, ngữ khí của người này tương đương bình
tĩnh.
Ô Nha Bất Hắc ngẩng đầu tìm kiếm, khi ánh mắt dời đến một
vị trí thì một khuôn mặt hắn đã không thể nào nhớ rõ ràng giờ đây đột
nhiên xuất hiện trước mắt hắn. Bao nhiêu đêm nằm mơ, khuôn mặt này đều
sẽ xuất hiện trong giấc mơ của hắn, tuy có chút mơ hồ nhưng lại khiến
hắn tim đập liên hồi, mộng mãi mà vẫn không thể nào tỉnh lại.
Hắn nhớ rất rõ ràng, vì một con BOSS ở Tân Thủ thôn, hắn đã giết cô gái này 72 lần, vậy mà vẫn không thể nào khiến cô thỏa hiệp. Không chỉ như thế, việc này còn kích thích dẫn đến phương thức phản kháng kịch liệt nhất.
Người chết là cô ấy, kẻ giết người là hắn. Ấy vậy mà hắn lại là người bị ác mộng tra tấn suốt hai năm trờ.
Nguyên bản hắn cũng thấy có chút sợ hãi, cảm thấy mình có lẽ gặp phải 1 người
điên mà thôi nên cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Nhưng mà có câu tục ngữ là, lòng hiếu kỳ có thể hại chết một con mèo, quả thật không sai
chút nào.