Trò cười tranh đoạt Lưỡng Sinh Hoa cuối cùng đã kết thúc, kết quả là
đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, nên dọa thì tự nhiên cũng dọa không nhẹ. Nhưng kết quả thì chỉ có thể dùng một từ để hình dung – ngu ngốc!
Cũng may mấy người ở đây đều là người không để tâm chuyện vụn vặt, chỉ cần
kết quả cuối cùng là tốt thì những chuyện khác đều bỏ qua.
Mấy
người nói nói cười cười đi trở về, Tiêu Tương Vũ Hề rèn sắt khi còn nóng đưa cho Tịch Thành một tấm thiệp mời, nói là định tổ chức một bữa tiệc
sinh nhật trong trò chơi. Trước đây hắn không biết Tịch Thành thì thôi,
nhưng bây giờ coi như ‘đánh nhau xong mới thành bằng hữu’, cho nên hắn
lâm thời viết một tấm thiệp mời rồi trực tiếp giao cho Tịch Thành.
Tuy rằng Tịch Thành không giỏi giao tế, nhưng chuyện này cũng không có gì
để cự tuyệt. Cho nên cô đáp ứng nhất định sẽ đi, từ bây giờ bắt đầu suy
nghĩ nên tặng quà gì mới tốt.
“Thật ra, anh không có võ công đúng không?” Lời này của Tịch Thành vừa ra làm ai nấy đều kinh ngạc.
“Đúng vậy. Sao cô biết được?” Tiêu Tương Vũ Hề âm thầm kinh tâm. Chuyện không có võ công luôn là tâm bệnh của hắn, vì giảm bớt những phiền toái không cần thiết, hắn luôn luôn biểu hiện một cách thần bí để dời đi sự chú ý
của mọi người, không nghĩ đến bị một câu nói của Tịch Thành nói toạc ra.
“Rất khó đoán sao? Vừa rồi lúc tranh đoạt BOSS, kiếm của ta đã đến trước
mắt anh rồi mà anh vẫn không có động tác phản kháng, người học võ công
đều sẽ có hành động phản bác đặc trưng, hoặc nói đúng hơn là, thân thể
tự nhiên sẽ có một ít phản kháng, còn anh lại không làm gì mà cứ nhắm
mắt chờ chết. Thật sự là khiến cho người khác không thể không hoài
nghi.” Tịch Thành cảm thấy nhận ra được điều này là chuyện bình thường.
“Thì ra là thế. Quả thật, tôi xui xẻo nên chỉ có 2 điểm căn cốt, còn thiếu 1 điểm mới đạt mức yêu cầu học trụ cột võ công. Thật sự không có cách nào khác.” Tiêu Tương Vũ Hề một khi nghĩ đến thuộc tính căn cốt chết tiệt
của mình đều nghiến răng nghiến lợi.
“Căn cốt chỉ có 2?” Tịch Thành ngạc nhiên, tình huống gì mới bi thôi đến mức chỉ có 2 điểm?
Tiêu Tương Vũ Hề cười khổ kể lại tình huống lúc đó một lần. Còn Tịch Thành, muốn cười lại thấy ngại nên nhịn rất khó chịu.
“Muốn cười thì cứ cười, không cần vất vả nhẫn như vậy.” Tiêu Tương Vũ Hề nghiến răng thốt ra những lời này.
Mặt dày Tịch Thành khó có lúc đỏ mặt, cô lảng sang chuyện khác: “Chẳng lẽ không có bộ võ công nào không yêu cầu về căn cốt sao?”
“Có lẽ có, nhưng tối thiểu đến nay tôi vẫn không tìm được…” Tiêu Tương Vũ Hề không ôm kỳ vọng.
“A, này không phải là BOSS lúc nãy sao? Thế nhưng còn chưa chết?” Linh Sơn
thấy Tịch Thành có vẻ như không muốn truy cứu việc ngốc nghếch trước đó
của cô, vì thế một lần nữa khôi phục hoạt bát, chỉ vào BOSS ở đằng xa
nói.
“BOSS hình người? Lúc nãy BOSS không phải là một con quái vật sao?” Tịch Thành nghi hoặc.
“Quái vật? Không đúng mà, là hình người.” Linh Sơn yếu ớt tranh cãi, trong lòng có chút chíp bông.
Tịch Thành nhìn Tiêu Tương Vũ Hề, gặp Tiêu Tương Vũ Hề gật đầu, nói: “Ảo
cảnh do Thực Diệp Thú gây ra có thể mang đến cho mỗi người nhìn thấy ảo
giác bất đồng?”
“Bang chủ.” Tịch Thành còn tại cảm thán, kiếp phỉ Lý Du Tế lại xuất hiện trước mắt.
Vốn Tịch Thành còn đang suy nghĩ người này chạy đi đâu rồi, cho dù là hắn
đánh không lại cô nhưng cũng có thể dùng để kéo dài thời gian. Thì ra
hắn bị Tiêu Tương Vũ Hề phái đi giám sát đại BOSS.
“Bang chủ, đám người chơi vừa nãy đại bộ phận đều đã bị xử lý, hiện chỉ còn lại vài
người. Hiện tại có người dùng Vựng huyễn phù* đánh cho BOSS phát mộng,
sau đó trói lại mà không giết.” Lý Du Tế khóe miệng giật giật.
*Vựng huyễn phù: Dùng xong khiến đối phương choáng váng mắt hoa, không được tỉnh táo.
“Trói lại rồi không giết? Vậy hắn muốn làm gì?” Phong Chúc tò mò hỏi.
“Ách… Hắn đang cãi nhau với BOSS.” Lý Du Tế chỉ phải thành thật trả lời, hắn
thât sự không biết phải hình dung vị người chơi cực phẩm này thế nào
nữa.
“Cùng BOSS cãi nhau? Hắn là đồ đần độn sao!” Tịch Thành nhịn không được trợn trừng mắt, đầu năm nay thật đúng là loại cực phẩm nào
cũng có.
“Đi, đi qua nhìn xem.” Tàn Dạ dẫn đầu đi trước.
Thật khó mới có lúc tên mặt than này hứng thú với gì đó. Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ như vậy.
“Ngươi, ngươi, ngươi…”
“Ngươi cái gì ngươi! Ngươi nói đi, ngươi lớn lên cường tráng như vậy, lại
nhược trí đến mức độ này, ngươi bảo ta phải giáo dục ngươi như thế nào
mới tốt đây!”
“Muốn giết thì cứ giết, muốn lăng trì thì cứ làm, nếu lão tử nhíu mày một chút sẽ không phải là nam tử hán!”
“Nam tử hán là cái gì vậy? Có thể ăn sao?”
“Ngươi! Ngươi khinh người quá đáng!”
“Thực xin lỗi, bản công tử là người thất học, thứ học vấn cao thâm như ‘nam
tử hán’ như vậy ta nghe không hiểu. Lại nói, ngươi xem nộ dạng của
ngươi, vai to lưng thô, mắt trợn tròn lên thấy thế nào cũng giống loại
người tay chân lười nhác, còn dám nói chính mình là nam tử hán? Ngươi
vẫn là bớt đạp hư nam tử hán đi!!”
“Không phải ngươi đã nói là ngươi không biết ‘nam tử hán’ có nghĩa gì sao?”
“Ta nói thì ngươi tin liền sao? Ngươi ngốc như vậy à? Ta bảo ngươi chết ngươi có chết không?”
“Ngươi thế nhưng nhân thân công kích, thật sự là uổng phí ngươi một thân cải trang người văn minh! Hừ!”
“Ai u, ngươi làm ta sợ muốn chết! Cái mũ lớn như vậy lấy xuống ngay cho ta, ta thật sợ triều đình sẽ phái người đến bắt ta đâu. Nói cho ngươi biết, nhân thân công kích còn nhẹ đấy, ta còn có nhiều lời nói ác độc hơn
đang chờ ngươi đây.”
“Hừ! Ta sợ ngươi sao!”
“Không cần
ngươi sợ ta đâu, nói thế nào ngươi cũng không phải từ đá chui ra, vẫn có mười tám đời tổ tông thôi. Không quan hệ, ngươi cũng đừng sốt ruột, ta
sẽ mắng ngươi trước, sau đó mới đến cha mẹ ngươi, ông bà nội ông bà
ngoại…vân vân cho đến mười tám đời tổ tông nhà ngươi, ta có thể mắng
không lặp từ cho ngươi nghe.”
“Ngươi có xong chưa vậy, muốn giết thì ngươi mau giết đi, không giết liền buông ta ra!”
“Vì sao phải thả ngươi? Ngươi lại không cho ta tiền.”
“Có bản lĩnh lưu lại danh hào, huynh đệ ta sẽ báo thù cho ta!”
“Kỳ thật ngươi không cần cảm tạ ta đâu, tuy rằng ta là người tốt nhưng cũng thật khiêm tốn. Hồi nhỏ ta thường xuyên nhường chỗ ngồi cho phụ nữ có
thai, trên đường cái cũng giúp đỡ người già qua đường, trọng yếu nhất
là, ta làm chuyện tốt đến bây giờ đều bất lưu danh. Ta cảm thấy, làm
việc tốt là chuyện đương nhiên, không cần nơi nơi tuyên truyền. Nhưng mà ngươi nhất định muốn biết tên của ta, khẳng định là vì ngươi phi thường sùng bái ta. Như vậy đi, ngươi cứ gọi ta là Lôi Phong.”“Lôi Phong? Tên này rất kỳ quái, ngươi có quan hệ gì với Lôi Gia Bảo?”
“Có gì kỳ quái? Ngươi quản ta và Lưu Gia Bảo quan hệ làm cái gì? Dù sao lát nữa ngươi cũng sẽ chết.”
“Ta vì sao sẽ chết? Không phải ngươi luôn không muốn giết ta sao?”
“Cả chuyện này ngươi cũng không biết, sao ngươi không ngốc chết luôn đi?”
“Ngươi đủ rồi đó! Ta chán ghét nhất người khác nói ta ngu!”
“Ngươi không ngu ngốc sao? Ta đây hỏi ngươi, ngươi có biết heo chết thế nào không?”
“Chuyện này mà cũng muốn làm khó ta sao? Đương nhiên là ngu chết!”
“Vậy ngươi có biết hổ chết thế nào không?”
“Cắt! Ngu chết!”
“Ha ha, vậy ngươi có biết ngươi chết thế nào không?”
“Nhàm chán! Ngu chết!”
“Bingo! Bingo! Trả lời chính xác, cộng mười điểm!”
“Ngươi… Ngươi… Ngươi muốn chết!”
“Được rồi, đừng có ‘ngươi’ nữa, dù sao ngươi cũng không chạm được ta, chẳng lẽ ngươi có thể cắn được ta sao?”
“Ta…Ta….Ta”
“Được rồi, đừng ‘ta’ nữa. Ngươi có ‘ta’ thêm nữa cũng chỉ là loại mặt hàng
này thôi. Chẳng lẽ không có người nói cho ngươi biết, trong phim truyền
hình, người giống như ngươi vậy nhiều lắm cũng chỉ có thể sống 2 phút!”
“Phụt!”
“Oa mẹ kiếp! Vị huynh đài này, bản công tử rất bội phục ngươi, ngươi xem,
ta lại không đánh ngươi không động ngươi, thế nhưng ngươi vẫn có thể hộc ba lít máu, ta không khỏi bị ngươi làm cho cảm động lệ nóng doanh
tròng. Thật sự là thất kính thất kính!”
“Ngươi… Giết ta đi…”
“Khi nào thì ta nói muốn giết ngươi? Khó lắm mới tìm được một người chịu
cùng ta tán gẫu, làm sao ta có thể giết ngươi như vậy? Không cần lo lắng đâu, ta vẫn còn rất thiện lương.”
“Vậy ngươi… Khi nào thì…thả ta?”
“Vì sao ta phải thả ngươi? Ta thế nhưng thật vất vả lại tiêu tốn một cái
Vựng huyễn phù mới có thể bắt được ngươi, thả ngươi như vậy, ngươi cho
ta là người thiếu đầu óc sao? Thật quý đó!”
“Ta có thể cho ngươi tiền.”
“Bao nhiêu tiền? Khụ khụ, đừng nói chuyện tiền bạc với ta, tổn thương cảm tình!”
“Ta trên có mẹ già dưới có con nhỏ, nếu ngươi giết ta, bọn họ biết sống thế nào đây?”
“Cũng đừng nói chuyện cảm tình với ta, tổn hại tiền bạc đó!”
“Đến cùng thì ngươi muốn như thế nào?”
“Thế nào? Ta không nghĩ thế nào cả, nếu muốn nói thì cũng chỉ có ba chữ -- chọc ngươi chơi!”
“Phụt!”
“Chậc chậc, lại hộc máu? Huynh đài, ngươi như vậy là không được đâu, ngươi nên ăn nhiều bào ngư vi cá tổ yến bồi bổ vào!”
“Phụt!”
Nghe cuộc đối thoại trước mắt giữa người này và BOSS, mọi người đều bị lôi
hàng loạt. Tịch Thành càng khinh bỉ đến cùng. Cho tới bây giờ cô đều
không biết, đánh BOSS còn có thể đánh như vậy. Không thể dùng võ liền
dùng trí, đó là một nhân tài! Nhưng mà phương pháp này hàm chứa kỹ thuật quá lớn, phỏng chừng cả đời cô cũng không làm được.
Tịch Thành
tiến lên phía trước vỗ bả vai người nọ, người nọ giật mình quay người,
nhìn thấy Tịch Thành thì vừa mừng vừa sợ, nói: “Ơ? Tịch Thành, sao cô
lại ở đây? Tôi nhớ cô muốn chết!”
Tịch Thành một tay đỡ trán, cố nén trụ xúc động, nói: “Cút! Cút càng xa ta càng tốt!”
“Không cần lãnh đạm như thế mà, tôi nói thật đó, tôi thật sự nhớ cô muốn chết, thế nào, có đồ ăn không?” Người này một bộ hai ta ai với ai, hai mắt
trông mong nhìn Tịch Thành.
Quả nhiên! Cô sớm biết tên tham ăn này nhất định muốn đồ ăn ngon trong ba lô của cô mà thôi.
Vì thế Tịch Thành thật không khách khí trừng mắt kiếc người này một cái,
nói: “Tô Túy này, anh đây là muốn tham gia cuộc thi hùng biện quốc tế
cho nên ở đây luyện tài ăn nói sao?”
“Hắc hắc,cô nghe rồi sao.
Tôi cảm thấy hắn thật thú vị nên tâm sự với hắn chút thôi.” Tô Túy làm
bộ ngượng ngùng nói, Tịch Thành nhất thời rùng mình một cái.
Tịch Thành đến gần bên người BOSS, nhìn trái nhìn phải, như thế nào cũng
không phát hiện trên người vị nhân huynh này đến cùng có ưu điểm gì có
thể khiến cho Tô Túy ép buộc hắn như vậy.
BOSS này có lẽ đã bị Tô Túy chọc cho thần kinh suy nhược, gặp Tịch Thành đi đến trước mắt, hắn
nghĩ nữ nhân này tựa hồ rất quen thuộc với tên thần kinh vừa nãy nên
nhất thời bị hoảng sợ, không để ý thân thể suy yếu mới vừa phun ba lít
máu mà liều mạng lui về phía sau.
Tịch Thành thiện giải nhân ý lui ra phía sau một bước, nói với BOSS: “Đừng sợ, ta không phải người tốt gì đâu.”