Không thể không nói, thứ mà nam nữ quan tâm không giống nhau. Nam để ý
đến thực lực, còn nữ, phần lớn giống như Vũ Khuynh Thành vậy, để ý nhìn
có đẹp hay không mà thôi.
Thật ra Thanh Hàn Lộng Ảnh cũng không
phải loại bộ pháp quá khoa trương, những người có chút danh khí trên
giang hồ đều có loại bộ pháp đồng dạng như vậy. Mà Tịch Thành là vì
trước đây được xem một vở vũ kịch cổ trang, cho nên tâm huyết dâng trào
lấy vũ đạo làm cơ sở, trải qua vô số lần thí nghiệm mới sáng tạo ra được bộ Thanh Hàn Lộng Ảnh. Vì vậy lúc sử dụng gần giống như đang khiêu vũ,
trông rất đẹp mắt.
Tịch Thành đứng định, nói với Vũ Khuynh Thành: “Đã chọc đến ta thì đừng có mà hối hận. Muốn đánh với ta sao, vậy thì
đi theo ta!”
Vũ Khuynh Thành nhìn chằm chằm vào mắt Tịch Thành, lòng đã hiểu rõ được dụng ý của cô, nói: “Sợ cô sao, đến thì đến!”
Vì thế hai người vận khinh công chạy đi mà không hề quay đầu lại. Đương
nhiên, hai nữ nhân phía sau cũng không quên đuổi theo, nhưng mà khinh
công không bằng với Tịch Thành và Vũ Khuynh Thành nên không qua bao lâu
liền bị bỏ lại.
Hai người chạy đến một con hẻm nhỏ vắng vẻ mới
dừng lại, Vũ Khuynh Thành lén nhìn ra phía bên ngoài, phát hiện không
thấy bóng dáng hai nữ nhân kia mới nhẹ nhàng thở ra.
Cô ta quay đầu đối diện với Tịch Thành: “Cô tên là gì?”
“Tịch Thành Điện Hạ.”
“Tôi là Vũ Khuynh Thành, là đệ tử Nga Mi. Hôm nay cám ơn cô đã giúp tôi, tôi mời ngươi uống trà.” Nói xong cô ta vươn tay ra muốn bắt tay Tịch
Thành.
Tịch Thành vốn cũng muốn đi trà lâu, hiện tại vừa vặn cùng đường nên liền đáp ứng.
Tịch Thành tuyệt không kinh ngạc, cô đoán không sai, Vũ Khuynh Thành dẫn cô
đến Vân Tiêu trà lâu. Hai người ngồi vào bàn ở lầu hai, tiểu nhị liền
mang ‘Trà Đan’[1] đưa cho Tịch Thành lựa chọn.
Vừa mở ra Trà Đan, Tịch Thành liền choáng váng. Trên Trà Đan ngoại trừ tên mấy loại trà
còn có trà nước trái cây, trà sữa, trà Cola, trà Sprite, trà Cappuccino, trà Blue Mountain, trà Mocha, trà nước khoáng….v.v.
Vũ Khuynh
Thành nhìn biểu cảm của Tịch Thành nhịn không được bật cười, chọc Tịch
Thành đỏ mặt, tròng lòng tự mắng mình không có kiến thức.
Vũ
Khuynh Thành giải thích cho cô: “Đây là đặc sắc trong trò chơi này. Trà
sữa chính là sữa, trà nước trái cây chính là nước trái cây. Chỉ cần bỏ
đi chữ ‘trà’ trong tên liền ra được. Nhưng mà lúc gọi trà thì không thể
tỉnh lược chữ ‘trà’ này, bằng không NPC sẽ không biết mà làm.”
Tịch Thành đầu đầy quạ đen, khép lại Trà Đan nói với tiểu nhị: “Cho ta một
chén trà… Blue Mountain.” Tiểu nhị lĩnh mệnh, chỉ chốc lát sau, một ly
cà phê Blue Mountain thơm ngào ngạt xuất hiện ở trước mặt Tịch Thành.
Tịch Thành uống một ngụm cà phê rồi mới hỏi: “Hai nữ nhân kia là ai vậy? Tại sao lại muốn đuổi theo cô?”
Vũ Khuynh Thành bất đắc dĩ thở dài: “Aiz! Nữ nhân cầm kiếm tên là Phong
Chúc, võ công coi như trung thượng, luyện một bộ trung giai thượng phẩm
võ công tên là Lạc Vũ kiếm pháp. Còn tiểu nha đầu kiêu ngạo kia tên là
Linh Sơn, võ công bình thường lại tùy hứng bá đạo, thường xuyên vô duyên vô cớ gây sự, phiền chết người.”
Tịch Thành nhìn Vũ Khuynh Thành, hỏi: “Cô rất quen thuộc bọn họ sao?”
Vũ Khuynh Thành lắc đầu: “Bọn họ đều là người của Cầm Kiếm Sơn Trang. Tôi chỉ là biết sơ qua mà thôi.”
“Vậy tại sao cô lại chọc phải hai người họ?”
“Tôi chọc bọn họ chỗ nào chứ? Tôi vốn chỉ là mua một cái vòng cổ, sắp trả
tiền thì tiểu nha đầu Linh Sơn đột nhiên chạy tới nói cô ta muốn mua
vòng cổ đó. Tôi không chịu nhường nên cô ta liền cướp. Sau đó Phong Chúc đến, tiểu nha đầu đó lại khóc lóc kể lể thêm mắm thêm muối nói tôi ức
hiếp cô ta. Vị Phong Chúc kia nghe xong không nói hai lời rút kiếm ra
chém, tôi có giải thích gì cô ta cũng không nghe. Nếu không nể mặt bọn
họ là người Cầm Kiếm Sơn Trang tôi đã sớm chém chết bọn họ! Lúc sau nhìn thấy cô, liền nhờ cô giúp.” Dứt lời còn làm một bộ ‘so với Đậu Nga còn
oan hơn’ nhìn Tịch Thành. Tịch Thành nhất thời vô ngôn.
Dần dần,
khách ở lầu hai mỗi lúc một đông. Một chuỗi tiếng bước chân vội vã
truyền đến, Tịch Thành vô ý thức quay đầu thì thấy được một khuôn mặt
quen thuộc.
“Hữu Khuyết?”
Hữu Khuyết theo thanh âm nhìn sang, gặp Tịch Thành mặt mang ý cười nhìn hắn.
“Tịch Thành? cô đi ra rồi sao?” Hữu Khuyết kinh hỉ.
Tịch Thành nghe lời này cảm thấy kỳ quái, vì vậy nói: “Ta căn bản là chưa
tiến vào có được hay không!” Nói xong còn liếc hắn một cái.
Hữu Khuyết nghe ra ý tứ của Tịch Thành, cười cười: “Cô rốt cục chịu rời núi rồi sao?”
Tịch Thành không để ý đến hắn, quay sang nói với Vũ Khuynh Thành: “Khuynh Thành, hắn là Hữu Khuyết, là Nhưỡng tửu sư.”
Vũ Khuynh Thành đưa tay ra, nói: “Nhưỡng tửu sư cấp Tông sư Hữu Khuyết.
Cuối cùng đã gặp được anh, tôi tên là Vũ Khuynh Thành, rất vui khi được
gặp anh.”
Hai người chào hỏi qua nhau, lúc này Tịch Thành mới hỏi: “Hữu Khuyết, gần đây anh có gặp Bất Khí không?”
Hữu Khuyết một bộ vui sướng khi người gặp họa nói: “Bất Khí sao, bởi vì
trong sơn cốc bị Hồ Vương chụp chết quá nhiều lần nên phải quay về Võ
Đang tu luyện. Vốn hắn đã sớm luyện tới 50 cấp và có thể lần nữa xuất
sư, nhưng mà chưởng môn nói xuất sư lại bị giết trở về khiến Võ Đang rất mất mặt, vì thế yêu cầu hắn chưa đạt 70 cấp thì chưa được phép xuống
núi, bằng không sẽ phế đi Thái Cực Kiếm pháp. Cho nên đâu, bây giờ hắn
còn ở trên núi thanh tu.”
Tịch Thành hỏi: “Hiện tại hắn bao nhiêu cấp rồi?”
“69 cấp.”
Tịch Thành cười trộm. Cô nhìn Hữu Khuyết hỏi: “Anh đến đây uống trà sao?”
“Không phải, tôi đến bán rượu.”
“Bán rượu?” Lời này là do Vũ Khuynh Thành hỏi.
Hữu Khuyết nhún vai: “Tôi tìm đến chủ trà lâu này để giao rượu cho hắn.”
Tịch Thành hỏi: “Giao loại rượu nào? Thiên Lí Túy sao?”
Ba chữ “Thiên Lí Túy” vừa ra khỏi miệng Tịch Thành đã đưa tới sự chú ý của không ít người. Thiên Lí Túy là tác phẩm thăng cấp Tông sư của Hữu
Khuyết, ở giang hồ được coi là thứ có tiền cũng không mua được. Trừ khi
ngươi có rất nhiều tiền, bằng không không có vài người có thể uống được. Hơn nữa nguyên liệu ủ rượu không dễ dàng tìm được, cho nên ngay cả Hữu
Khuyết cũng không có bao nhiêu rượu này. Hiện tại Tịch Thành lớn tiếng
nói ra ba chữ “Thiên Lí Túy”, tự nhiên có không ít người tò mò.
Hữu Khuyết liếc Tịch Thành một cái: “Cô cho là Thiên Lí Túy dễ dàng làm ra
được như vậy sao? Cô đừng quên, nó cần đến quả Bất túy. Còn đây là rượu
Nguyệt Hạ Độc Chước ta ủ ra lúc thăng lên cấp Đại sư.”
Tịch Thành cười cười, từ trong ba lô lấy ra một cái hộp giao cho Hữu Khuyết. Sau
khi mở ra, hắn nhìn thấy bên trong lại là một đống quả Bất túy. Lúc này
đến phiên Hữu Khuyết ngạc nhiên, hắn nhìn Bất túy trên bàn, rồi lại nhìn Tịch Thành, hỏi: “Cô đã có thể lấy được Bất túy từ chỗ Hồ Vương rồi
sao?”
“Hồ Vương hiện tại đã đổi tên thành Tuyết Hồ.”
Hữu Khuyết không hiểu nhìn Tịch Thành, bỗng nhiên lại nghĩ tới điều gì đó: “Cô… Cô thu phục nó sao?”
Tịch Thành gật đầu.
“Nó hiện tại bao nhiêu cấp? Cô thu phục nó lúc cô bao nhiêu cấp?”
Tịch Thành cười: “Tuyết Hồ hiện tại là nhất tinh 23 cấp. Tôi cũng vừa thu phục nó thôi.”
“Cái gì????” Tịch Thành nói xong, Hữu Khuyết cùng Vũ Khuynh Thành đồng loạt
ngã xuống bàn nói: “Như vậy mà cô cũng thu phục được nó? Biến thái!!!”
Tịch Thành đang định trả lời thì nghe thấy có người nói: “Hữu Khuyết, anh đã đến rồi sao?”
Tịch Thành quay đầu lại nhìn, nhất thời sững sờ tại chỗ.
[1] Ở đây chính là Menu, nhưng vì bối cảnh đang là cổ đại nên Lazy để như vậy