Tuy rằng giữa bằng hữu với nhau không tồn tại những cảm xúc ghen tị lung tung, nhưng mà Tiêu Lãnh vẫn muốn ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng
“Khi nào ta mới có thể tìm được một bộ võ công tốt đây chứ!!!!”
Thương Thiên giật giật góc áo Tiêu Lãnh, lúc này hắn mới khôi phục lại sau đả
kích. Hắn chỉnh đốn lại tâm tư một chút rồi mới nói: “Mọi người đều đã
giới thiệu xong, bây giờ chúng ta sẽ bàn đến chuyến thăm dò Kiếm Trủng
lần này của chúng ta.”
Tịch Thành chợt sáng mắt: “Đúng rồi Tiêu Lãnh, ông vẫn chưa nói cho ta biết đến cùng Kiếm Trủng là cái chỗ quái quỷ nào đâu.”
Tiêu Lãnh đều muốn khóc, bà còn có thể tiểu bạch ít hơn chút được không? Mà
lúc này những người còn lại đều dùng ánh mắt ‘không phải chứ’ nhìn chằm
chằm Tịch Thành, điều này khiến cho Tịch Thành cảm thấy mất tự nhiên.
Chỉ có Hàn Nha ngồi phía đối diện là che miệng cười trộm.
Tịch Thành xem như hiểu được, cái tên Hàn Nha này có lẽ là một tên phúc hắc cũng không chừng.
Tiêu Lãnh mặt bất đắc dĩ nói: “Kiếm Trủng, ý nghĩa cũng như tên gọi, chính là – mộ kiếm.”
Tịch Thành choáng váng.
Tiêu Lãnh nói tiếp: “Trước chúng ta có rất nhiều người của các đại bang phái đi vào Kiếm Trủng, không phải không có người thành công nhưng mà đại đa số người đều thất bại. Trải qua nhiều lần hỏi thăm, chúng ta vẫn không
biết được đến cùng những người đó ở Kiếm Trủng gặp phải chuyện gì. Mọi
người đều ngậm miệng không hề đề cập đến chuyện phát sinh ở Kiếm Trủng.
Cho nên căn bản trong tay chúng ta coi như là không hề có tư liệu gì
liên quan.”
Hoa Tưởng Dung đảo mắt hỏi: “Chẳng lẽ ở Kiếm Trủng có thứ gì đó rất khủng bố khiến cho bọn họ không dám nhắc đến?”
Hàn Nha lắc đầu nói: “Cũng không hẳn vậy, tôi cảm thấy là do vấn đề tâm tư, những bang phái thành công lấy đến kiếm đương nhiên sẽ không hy vọng có người khác cũng có thể lấy đến hảo kiếm rồi chống lại bọn họ, mà những
bang phái không thành công lấy được kiếm cũng không hi vọng phát sinh
chuyện mình thất bại mà người khác lại thành công. Cho nên vô hình chung bọn họ đạt đến một cái nhận thức chung, đó là không hề đề cập đến
chuyện đã phát sinh ở Kiếm Trủng, không cho người khác có manh mối thì
mình sẽ giảm đi rất nhiều uy hiếp. Đây là bệnh chung của các bang phái.”
Mọi người gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Tiêu Lãnh tiếp lời: “Đã lấy không được tư liệu gì có giá trị, như vậy chúng ta cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.”
Hoa Tưởng Dung hỏi: “Vậy chúng ta khi nào thì xuất phát?”
Tiêu Lãnh suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi nghĩ chúng ta không thể vội vàng
hành động. Một tuần sau đi, mỗi người chúng ta đều tự mình chuẩn bị một
chút. Đặc biệt là dược phẩm, hiện tại trên giang hồ dược phẩm rất khó
tìm, mà bên trong Kiếm Trủng chúng ta lại không biết có hung hiểm gì.
Cho nên mấy người chúng ta cố gắng thu thập thật nhiều dược phẩm trong
vòng một tuần này. Mọi người hãy mua hết những dược phẩm có thể mua được trong năm nay, nhưng là tận lực lưu trữ đừng dùng, ngoài ra bên ngoài
thành có một số quái bạo dược phẩm, chúng ta cũng có thể đến đó nhiều
một chút. Bât giờ tôi đăng bố cáo thu mua một ít, nhưng mà mọi người
không nên mong đợi quá nhiều, có khả năng chúng ta sẽ phải tiến vào Kiếm Trủng trong tình trạng khan hiếm dược phẩm. Mọi người ít nhiều đều phải chuẩn bị tâm lý.”
Tiêu Lãnh dứt lời, mọi người đứng dậy chuẩn bị rời đi thì nghe thấy Tịch Thành hỏi: “Lần này đến Kiếm Trủng đại khái
cần dùng đến bao nhiêu dược phẩm?”
Hàn Nha giành nói trước Tiêu
Lãnh: “Hiện tại trên giang hồ mỗi người chỉ có thể mua được 10 viên
Huyết dược và 10 viên Nội lực dược mỗi năm, nhưng nói thật ra thế này
rất nguy hiểm, giang hồ không thể so sánh với nơi khác, đi ở trên đường
đều có thể bị đá văng trúng. Cái chết là rất phổ biến, không có dược
phẩm căn bản là không có con đường sống. Cũng may hiện tại tình huống
mọi người đều giống nhau, cho nên mọi người đều áp dụng các phương thức
hòa bình một chút. Nhưng những loại địa điểm nhiệm vụ như Kiếm Trủng thì không do người chơi chúng ta quyết định, cho nên dược phẩm càng nhiều
càng tốt.”
Tiêu Lãnh gật gật đầu: “Quả thật, hiện tại trong tay
chúng ta không có mấy viên dược, cho nên trong một tuần này chúng ta đều phải nỗ lực đi tìm dược. Đương nhiên càng nhiều càng tốt, nhưng sơ bộ
phỏng chừng mỗi người tốt nhất là có thể có 50 viên Huyết dược và 50
viên Nội lực dược. Mà ở đây chúng ta có sáu người, cho nên chúng ta phải tận lực thu thập đủ 300 viên Huyết dược và 300 viên Nội lực dược. Con
số này thật huyễn hoặc, ta cũng không ôm qua lớn hi vọng. Đừng nói trong tay những người khác không có, chính là có, cũng có rất nhiều người đều lưu trữ cho chính mình dùng. Một tuần này, chúng ta đều cố gắng, có thể thu bao nhiêu thì thu bấy nhiêu.”
Con số 300 đối với Tịch Thành
mà nói thật ra cũng chỉ là một bữa ăn sáng, tại thời đại một viên Huyết
dược và Nội lực dược có giá mấy văn tiền thì Tịch Thành đã mua số lượng
dược trị giá 6000 vạn lượng hoàng kim, ngay cả cô cũng không biết con số cụ thể đó là bao nhiêu. Đương nhiên, 3000 vạn lượng hoàng kim Chỉ đông
dược chưa được tính vào. Hơn nữa ở trong cốc nhiều năm như vậy, Tịch
Thành cơ hồ không động quá bao nhiêu dược phẩm.
Tịch Thành cũng
không sợ tử vong rớt cấp, dù sao lúc ở trong cốc cô chết cũng ‘nghiện’
rồi, có thể tiết kiệm bao nhiêu tốt bấy nhiêu. Cô hiểu được, chừng đó
dược phẩm sẽ mang đến rất nhiều lợi ích cho cô trong tương lai.
Kỳ thật ngay cả chính Tịch Thành cô cũng cảm thấy, chừng đó dược của cô
chính là mua vì người khác. Mua nhiều như vậy, mình còn chưa ăn được mấy viên mà đã tặng người một đống.
Hữu Khuyết, Bất Khí, Hứa Uyên… Tương lai có thể còn có OOO cùng XXX…
Lúc này, Tịch Thành cũng không vô nghĩa, từ ba lô lấy ra dược phẩm phân cho mỗi người 200 viên Huyết dược và 200 viên Nội lực dược. Nhất thời mọi
người đều sững sờ tại chỗ.
Ai cũng thật không ngờ, vấn đề khiến
bọn họ đau đầu nhất là dược phẩm lại được giải quyết đơn giản nhẹ nhàng
như vậy. Mỗi một người đều nhìn số dược trong tay rồi lại nhìn đối
phương, mắt to trừng mắt nhỏ.
Tịch Thành lấy tay quơ quơ trước
mặt Tiêu Lãnh, hắn mới phản ứng lại rồi hỏi Tịch Thành: “Bà lấy đâu ra
nhiều dược phẩm như vậy?”
Tịch Thành cười cười: “Đương nhiên là mua chứ đâu ra.”
Hoa Tưởng Dung tiếp lời: “Nhưng hiện tại không có bán mà? Cô mua thế nào chứ?”
Tịch Thành vuốt vuốt tóc, đáp: “Ta mua trước khi trò chơi sửa đổi hệ thống bán dược phẩm.”
Tiêu Lãnh kích động cầm tay Tịch Thành: “Làm sao bà biết trước được mà dự trữ dược phẩm vậy? Bà thật sự là quá thông minh!”
Tịch Thành toát mồ hôi, cười nói: “Trước kia ta xem qua rất nhiều tiểu
thuyết Võng du, rất nhiều Game Online đến hậu kỳ thì thủ tiêu dược phẩm. Cho nên ta nghĩ trước vẫn nên mua nhiều một ít dự phòng, dù sao cũng
không lỗ vốn.”
Mọi người không nói gì, đều nghĩ chính mình tại sao đều không nghĩ đến chiêu thức lưu trữ ấy chứ?
Tịch Thành nhìn biểu cảm si ngốc của mọi người, trong lòng không khỏi cười
trộm. Cô kéo Tiêu Lãnh nói: “Số dược này mọi người cầm trước, trong một
tuần tới các ngươi hãy chuẩn bị tốt những thứ cần thiết xong hẵng nghĩ
đến biện pháp thu mua dược. Đến khi nào hết dược thì hỏi ta, dù sao ta
cũng còn rất nhiều.”
Tiêu Lãnh rơi lệ đầy mặt, thật cẩn thận hỏi Tịch Thành:“Đến cùng bà đã mua bao nhiêu dược phẩm vậy?”
Tịch Thành không hề suy nghĩ trả lời: “Ừ thì cũng không nhiều lắm, 6000 vạn lượng hoàng kim thôi.”
“Cái gì!!!6000 vạn lượng??? Hoàng kim???” Đầu óc mọi người đều dừng hoạt
động một phút. Ngay cả mặt than mặt khốc Tàn Dạ cũng lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Hàn Nha là người phản ứng lại đầu tiên, hắn mị mị ánh mắt, mặt kề sát vào Tịch Thành hỏi: “Nói đi, phía trước hệ thống thông báo
‘Dược phẩm tồn kho dự định đã tiêu thụ hết’ sẽ không phải là kiệt tác
của cô đi?”
Tịch Thành liền nở nụ cười vô hại.
Mọi người không nói gì ngã xuống đất kiêm hâm mộ ghen ghét...
Tịch Thành thì cười đến mức đau sốc hông.
Cho đến lúc này mọi người mới biết được, không thể nào so sánh người bình thường và kẻ biến thái với nhau được.
Đến tận đây, hội nghị tác chiến không có ý nghĩa thực tế gì đã kết thúc như vậy. 5 người đều đi làm những chuyện phải làm cho công tác chuẩn bị. Mà Tịch Thành lại giống như người không có chuyện gì làm, rảnh rỗi lượn lờ trên đường cái Tương Dương.