Thời gian 3 ngày trôi qua rất nhanh. Ở trong 3
ngày này, Tịch Thành xử lý một ít chuyện công ty, những chuyện còn lại
đều giao cho người đàn ông kia.
Trước khi đăng nhập vào trò chơi, Tịch Thành có dạo qua cái diễn đàn mà cô chưa từng vào lần nào để xem
đại khái nội dung đổi mới. Chủ yếu chỉ có 5 điều sau:
Một: Mở ra hệ thống sủng vật. Người chơi có thể tự mình thuần phục động vật để làm sủng vật.
Hệ thống sủng vật trò chơi này khác với những trò chơi khác, ngoại trừ
phản kích khi bị công kích thì sủng vật không thể chủ động phát ra công
kích đối với người chơi khác. Sủng vật có thể giết quái, nhưng kinh
nghiệm kiếm được sẽ do sủng vật độc hưởng mà không phân cho chủ nhân.
Nói cách khác là, sủng vật trong [Trường Kiếm Thiên Nhai] cũng chỉ là
sủng vật mà thôi, không có tác dụng gì lớn, càng không thể giúp chủ nhân xoát kinh nghiệm kiếm tiền tài. Ở một số tình huống, tác dụng của sủng
vật kỳ thật không lớn, lại hoàn toàn dựa vào chủ nhân chăm sóc nuôi
dưỡng, phí thời gian lại phí tiền, cho nên rất nhiều người lựa chọn
không cần đến sủng vật. Nhưng cũng có một số người thích động vật hoặc
muốn sủng vật để làm ra vẻ khi tán gái thì lại thích đổi mới này của
công ty trò chơi.
Hai: Mở ra hệ thống tọa kỵ. Người chơi có thể
mua ngựa ở chuồng ngựa, hoặc người có năng lực có thể tự mình bắt giữ
một con ở thảo nguyên hoặc nơi khác. Tọa kỵ chỉ giới hạn là ngựa, động
vật khác không thể cưỡi.
Ba: Bởi vì dược phẩm dự định bán ra của
công ty trò chơi đều đã bán hết, công ty trò chơi quyết định giảm đi số
lượng Huyết dược và Nội lực dược bán ra trong thời gian tới. Người chơi
không thể ở tiệm thuốc tùy ý mua Huyết dược cùng Nội lực dược, kho hàng
của các tiệm thuốc toàn bộ thanh không. Từ nay về sau, hằng năm mỗi
người chơi chỉ có thể từ tiệm thuốc mua được tối đa 10 viên Huyết dược
cùng 10 viên Nội lực dược, các loại dược phẩm khác vẫn như cũ. Mà Dược
sư phải lên đến cấp Đại sư mới có thể luyện chế Huyết dược cùng Nội lực
dược, phí tổn xa xỉ. Cho nên sau này Huyết dược cùng Nội lực dược trở
thành tiên đan bảo mệnh khó có được nhất trên giang hồ.
Bốn: Mở
ra tứ thần binh khí. Tứ thần binh khí không phải là thần khí, mà phân
biệt lấy Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ để đặt tên cho 4 thanh
cao giai binh khí. Lần lượt là: Thanh Long kiếm, Bạch Hổ đao, Chu Tước
phi đao, Huyền Vũ chủy thủ. Phương pháp lấy được không giống nhau, hoàn
toàn dựa vào vận may của người chơi.
Năm: Trong trò chơi gia tăng thêm rất nhiều sinh hoạt kỹ năng, nhưng mà lại yêu cầu người chơi tự mình tìm hiểu.
Tịch Thành đóng trang web, đầu đầy mồ hôi lạnh. Cô nghĩ thật may trước đó cô đã mua đủ dược phẩm, nếu không xét đến khổ bức điều kiện đang áp đặt
trên thân cô hiện tại, trò chơi này sẽ là tận thế của cô mất thôi. Nhưng mà ngẫm lại thì cô liền thấy lo lắng, cái gọi là dược phẩm dự định bán
ra của công ty trò chơi đã bán hết liệu có phải vì 9000 vạn lượng hoàng
kim của cô? Nếu để cho người khác biết được, cô cực kỳ tin tưởng cô sẽ
chết thảm hơn bất kì ai…
Không cần quản nhiều như vậy, Tịch Thành mang thiết bị dũng cảm tiến vào trò chơi.
Sau khi đăng nhập vào, Tịch Thành phát hiện cô còn đang đứng ngây ra tại trước cửa quán cơm ở Tân Thủ thôn.
Kiểm tra lại một lần những thứ trên người, Tịch Thành quyết đinh về Di Tinh
Cốc luyện võ công, đợi đến khi võ công đại thành chính là lúc cô xuất
cốc không tim không phổi tiến vào giang hồ. Nghĩ đến đây, một cỗ dũng
khí không khỏi dâng lên trong lòng cô.
Thật ra Tịch Thành cũng
không vội vàng, cho nên cô chậm rãi đi lại trong thôn, rồi cô nhìn thấy
một đứa bé trai khoảng sáu bảy tuổi không khóc không nháo đang mờ mịt
đứng ở cách đó không xa. Tịch Thành đột nhiên thiện tâm đại phát, chuẩn
bị tiến lên giúp một phen nếu có khó khăn, mà không có khó khăn cũng chế tạo khó khăn để giúp một phen. Vì vậy cô đi đến hỏi: “Tiểu đệ đệ, làm
sao vậy? Vì sao một mình đứng ở đây? Người nhà của đệ đâu?” Ngữ khí rất
giống với ‘sói xám lừa cô bé quàng khăn đỏ’. Đương nhiên, nếu nói là Hôi Thái Lang lừa bán Lại Dương Dương [1] cũng không phải không được.
Đứa bé trai cũng không nói chuyện mà chỉ nhìn cô chằm chằm.
Tịch Thành phát hiện, trong mắt nó có chút cao ngạo, kiên cường cùng lạnh lùng, rất giống cô hồi trước.
Nhìn nó làm cô nhớ đến khi ở cô nhi viện cùng với Tiểu Dương và Tiểu Lãnh.
Những ngày ba người cùng nhau giả vờ tỏ ra kiên cường khi đó đã không
bao giờ quay lại được…
Chính Tịch Thành cũng không biết tại sao,
trong nháy mắt đó, cô rất muốn ôm lấy nó mà nói với hắn ‘Thật ra không
cần kiên cường như vậy. Chúng ta căn bản không tất yếu phải miễn cưỡng
bản thân mình phải kiên cường. Muốn khóc thì cứ khóc.’
Đây là lời cô luôn muốn nói với chính mình nhưng vẫn chưa bao giờ làm được.
Đứa bé nhìn người rước mặt bỗng nhiên suy sút tinh thần, ánh mắt có chút không hiểu nhưng cũng chỉ là trong tích tắc mà thôi.
Đứa bé nghiêng đầu suy nghĩ, cảm thấy mình cứ đứng ở chỗ này cũng không
phải biện pháp, vì vậy liền dùng giọng điệu non nớt nói với Tịch Thành:
“Ta bị lạc mất gia nhân, ngươi có thể dẫn ta đi tìm họ không? Nếu tìm
được chắc chắn ta sẽ thâm tạ.”
Tịch Thành cười cười: “Đệ tên là gì? Đệ bị lạc mất họ ở đâu?”
Đứa bé nghĩ thầm ngươi dong dài như vậy làm cái gì? Nhưng mà nó không nói ra miệng mà trả lời: “Gọi ta Tiểu Tà là được.”
Tịch Thành gật đầu, bắt đầu dẫn đứa bé đi tìm gia nhân.
Nhưng đi một hồi Tịch Thành mới coi như hiểu được cái gì gọi là ‘lên nhầm
thuyền giặc’. Đứa bé này thoạt nhìn thì có vẻ im lặng lịch sự, tuy cũng
có chút cao ngạo nhưng cơ bản vẫn là đứa bé ngoan lễ phép. Nhưng không
qua bao lâu, giống như nó đổi tính cách rồi vậy, bất luận đi tới chỗ nào nhìn thấy cái gì, nó luôn thích thú tràn trề mà tìm hiểu đến cùng.
Một đường đi đông vòng tây, chân Tịch Thành mỏi sắp rã ra mà vẫn chưa tìm
được gia nhân nhà nó. Tịch Thành tưởng nó cũng xem như danh môn thiếu
gia đi? Nói năng hào khí, nhưng lại giống như người chưa từng ra khỏi
cửa, cái gì cũng không biết, cái gì cũng tò mò cả.
Rốt cuộc, trải qua một khoảng thời gian rất dài, dài đến nỗi còn không thể coi là dài
(mà là quá dài), vào lúc Tịch Thành sắp mệt ngất đi thì, cô nhìn thấy
gia nhân nhà nó.
Tịch Thành không biết cao hứng bao nhiêu, cô
nghĩ cuối cùng mình cũng đã được giải thoát, trong lòng thầm cảm tạ thần tiên khắp chốn từ Tam Thanh Nữ Oa đến Phật Tổ Như Lai, còn nên cảm ơn
Jesus hay thánh mẫu Maria hay không thì cô còn phải suy xét. Nhưng mà cô còn chưa kịp thở ra đã thấy đám gia nhân người cao ngựa lớn trong tay
cầm vũ khí sáng loáng thẳng tắp xông về phía cô, nhìn sơ qua cũng biết
số vũ khí này không phải sắc bén bình thường đâu.
Tịch Thành oán thầm, tình huống hiện tại là gì đây? Tại sao một đám đều mang biểu cảm giống như cô vừa giết cha mẹ họ vậy?
Chuyện này tính là gì?
Qua cầu rút ván? Niệm kinh xong liền mắng hòa thượng? Ăn no liền mắng đầu bếp?
Tịch Thành gắt gao nắm chặt Huyền trong tay, làm tốt giác ngộ không khéo sẽ
phải đấu võ. Cô nhìn ra được, những người này đều là kẻ không dễ bắt
nạt, đồng thời cũng thầm cảm thấy mình xui xẻo, không có việc gì làm đi
học Lôi Phong? Giờ thì tốt rồi!
Ngẫm lại, không biết chừng những người này có thể miễn phí đưa cô hồi cốc đi, đỡ cho cô phải từng bước
bò về (bạn trẻ Tịch Thành của chúng ta rất ghét leo núi). Nghĩ như vậy
cũng không sai, ‘thưởng cho’ thế này cũng coi như cô có lời.
Tịch Thành đã chuẩn bị xuất thủ thì lại nghe một tiếng “Dừng tay”, đám người trước mắt đều đồng loạt dừng lại, động tác chỉnh tề quy phạm còn đều
đẹp hơn cả khiêu vũ đường phố đó chứ.
Đứa bé trai đi đến nói gì đó với đám người kia, bọn họ liền thu hồi vũ khí.
Trong số đó một đại hán đi đến trước mặt Tịch Thành, lễ nghi chắp tay bế
quyền nói: “Vừa rồi đã mạo phạm đến nữ hiệp. Đa tạ ngươi đã cứu công tử
nhà ta, nếu không ta thật sự không biết phải ăn nói với lão gia thế nào, đại ân không lời nào cảm tạ hết được.”
Tịch Thành nhẹ nhàng thở ra, gật đầu bảo “Không cần khách khí.”
Lúc này đứa bé đi đến nói có vẻ đương nhiên: “Ngũ Khánh, cho nàng ít bạc làm tạ lễ.”
Có nhiệm vụ có thưởng cho là chuyện thật bình thường, nhưng mà không biết
vì sao, Tịch Thành nghe thấy những lời này lại khó chịu trong lòng. Cô
vốn không phải vì muốn làm nhiệm vụ nho nhỏ này mà chạy đến chạy đi, có
thời gian rảnh rỗi như vậy thì không bằng trở về luyện công. Sở dĩ cô
chịu bồi nó nháo chơi cả một ngày hoàn toàn là vì nhìn nó sẽ khiến cô
nhớ tới Tiểu Dương và Tiểu Lãnh.
Vì em trai và bạn mình làm chút chuyện cuối cùng còn muốn lấy tiền thì thà rằng không làm. Cô rõ ràng
còn chưa làm được gì cho bọn họ.
Mà lúc này đây, giống như một sự bồi thường.
Không phải bồi thường cho Tiểu Dương và Tiểu Lãnh, mà là cho chính sự áy áy thua thiệt trong lòng cô.
Cho nên đứa bé vừa dứt lời, nó phát hiện đầu mình bị người cốc mạnh một
cái. Mà người gõ đầu nó, chính là bạn trẻ Tịch Thành mặt đen như Bao
Công.
Đứa bé có chút tức giận, Ngũ Khánh đứng bên cạnh cũng chuẩn bị gây khó dễ thì nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc cùng ánh mắt phức tạp của Tịch Thành.
Cô ghé sát vào mặt đứa bé, rất gần rất gần. Đứa bé gặp Tịch Thành sắc mặt khó coi, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không đành lòng trách cứ, trong lòng lại khó chịu nên Tịch Thành mới cười cười nói: “Về sau đừng động một tí là dùng bạc để
nói chuyện. Bạc cũng không phải vạn năng. Huống chi số bạc này cũng
không phải do ngươi vất vả kiếm được, được người khác giúp phải biết nói cảm ơn.” Nói xong cô liền quay đầu bước đi, không hề để ý đến đứa bé
thay đổi biểu cảm trong nháy mắt.
Ngũ Khánh tức giận, thiếu gia
nhà hắn khi nào thì đến phiên người khác thuyết giáo? Vừa chuẩn bị đuổi
theo giáo huấn một chút vị tiểu cô nương không biết trời cao đất rộng
dám gõ đầu thiếu gia nhà hắn thì lại bị đứa bé đưa tay ngăn trở.
Tịch Thành không có quay đầu lại. Không biết vì sao, nhiệm vụ này khiến cho cô không có cách nào bình tĩnh trở lại.
Cho dù đứa bé kia chỉ là một NPC…
“Việc này…”
Chợt nghe thấy giọng của đứa bé, Tịch Thành xoay người cười với nó, cuối cũng cũng không đành lòng lại đi dây dưa.
Đứa bé thấy Tịch Thành không tức giận nữa nên cũng cười cười hỏi cô: “Ngươi tên là gì?”
Tịch Thành suy nghĩ rồi nói: “Ngươi gọi ta Tịch tỷ tỷ là được.”
Đứa bé trong lòng lặp lại mấy lần, thấy Tịch Thành định xoay người đi thì
vội vàng hỏi: “Vậy….Vậy tỷ còn nhớ rõ ta tên là gì sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của đứa bé, Tịch Thành bỗng nhiên rất muốn trêu chọc nó. Vì thế cô đứng ngây ra đó không trả lời.
Đứa bé thấy Tịch Thành thật lâu không lên tiếng nên nghĩ cô không nhớ rõ,
lập tức lộ ra biểu cảm thất vọng, kêu Ngũ Khánh chuẩn bị xuất phát.
Ngay lúc đứa bé xoay người đi thì nghe thấy Tịch Thành cười lớn sau lưng:
“Tiểu tử ngốc, Tịch tỷ tỷ nhớ được nha, ngươi tên là Tiểu tà.”
Nghe vậy trên khuôn mặt non nớt của đứa bé nháy mắt tràn đầu tươi cười, thiên chân như vậy.
“Tịch tỷ tỷ, sau này chúng ta còn có thể gặp lại nhau chứ? Có phải tỷ sẽ
không quên Tiểu Tà đúng không?” Đứa bé chờ mong nhìn Tịch Thành, ánh mắt sáng ngời mà kiên định.
Tịch Thành đi qua sờ sờ mái tóc đen của
đứa bé, gật đầu cười: “Tịch tỷ tỷ sẽ không quên Tiểu Tà. Tiểu Tà cũng
không được quên Tịch tỷ tỷ nha.”
“Vâng!” Đứa bé gật đầu thật
mạnh, sau đó mang theo nụ cười thỏa mãn rời đi, còn mỗi bước quay đầu
một cái, rõ ràng là có chút lưu luyến.
Tịch Thành lẳng lặng nhìn, cảm giác như đã qua mấy đời rồi.
Không lâu trước đây, Tiểu Dương cũng cười như thế nói với cô ‘Em thích chị
nhất’. Nhưng mà thời gian thấm thoát trôi đi, chỉ một cái xoay người,
lời nói đã từng ấm áp tận đáy lòng liền theo gió bay đi, thay vào đó là
câu ‘Tôi hận cô 13 năm’.
Tiểu Dương, em có biết, chị cũng hận mình 13 năm!
Sau khi tạm biệt Tiểu Tà, Tịch Thành tùy tiện ăn chút gì đó rồi quyết định hồi cốc.
-
[1] Hôi Thái Lang: là nhân vật trong bộ phim hài hoạt hình nổi tiếng ở
Trung Quốc là “Hỷ Dương Dương dữ Hôi Thái Lang”, nội dung bộ phim là về
cuộc đấu trí giữa Hỷ Dương Dương (Chú dê vui vẻ) và sói xám Hôi Thái
Lang, ở đây tác giả không dùng Hỷ Dương Dương mà là Lại Dương Dương (Chú dê lười biếng) với ẩn ý Tịch Thành là sói xám còn cậu bé này là dê
nhưng chưa chắc có thể đấu lại sói xám Tịch Thành.