Huyền Động Thiên Nhai

Chương 2: Chương 2: Nơi Này Là Tân Thủ Thôn Sao? Rất Có Cá Tính!




Trước mắt Tịch Thành tối sầm lại vài giây, sau đó cô phát hiện mình đứng ở một cái thôn nhỏ. Thôn mang phong cách cổ xưa, tên là Thiên Lí thôn. Trong thôn xây dựng vài ngôi nhà nhỏ không theo quy luật nào cả, có vài thôn dân cùng người chơi chạy qua chạy lại.

Tịch Thành quan sát hoàn cảnh xung quanh, phát hiện thôn này ba mặt giáp núi, chỉ có một mặt thông hướng thành thị.

Tịch Thành hướng trong thôn đi vào, thế này cô mới hiểu được thế nào được kêu là một biển người. Cô còn tưởng mình vào trò chơi đã rất sớm rồi, không ngờ đến có vô số người còn sớm hơn cô. Mà đây chỉ là một trong số các Tân Thủ thôn, thôn khác không biết còn có bao nhiêu người nữa đây.

Kỳ thật Tịch Thành chưa bao giờ chơi Game online, những hiểu biết về những trò chơi kiểu này toàn bộ đều từ tiểu thuyết Võng du mà ra. Cái khác không kể đến, riêng tiểu thuyết Võng du thì cô xem không ít. Ở tình huống bình thường, người chơi vào Tân Thủ thôn hoặc làm nhiệm vụ hoặc đi đánh quái. Mà với tình huống hiện tại, quái hẳn là giành không được mà giẫm chết người thì chắc không ít đâu.

Tịch Thành định đi đến chỗ trưởng thôn xem thử có nhiệm vụ gì có thể làm hay không. Còn chưa đến nơi cô đã thấy không ít người chơi hùng hùng hổ hổ đi ra từ nhà trưởng thôn, trên mặt là đủ loại biểu cảm, rất đặc sắc.

Trong lòng Tịch Thành nghi hoặc, đây là làm sao vậy? Dù lòng mang nghi hoặc nhưng chân cô cũng không dừng lại, đi hai ba bước liền đến trước nhà trưởng thôn. Nhưng mà vấn đề ở chỗ cô vào không được! Người chơi chen chúc đầy một sân, nước chảy cũng không lọt đấy chứ. Cô không hiểu được, trưởng thôn này là tuấn nam hay mỹ nữ sao? Tại sao lại đông như thế này?

Mắt thấy tạm thời chen không vào được, Tịch Thành quyết định tới chỗ các NPC khác xem thử. Nhưng mà không thấy thì thôi, nhìn thấy liền bị dọa nhảy dựng. Chỗ nào mắt nhìn tới được thì đều là người với người, trùng trùng điệp điệp rất đồ sộ.

Tịch Thành còn cho là trong thôn này đang tuyển hoa hậu đấy chứ.

Không có biện pháp, cô quyết định vẫn nên đi đánh quái trước thì tốt hơn.

Cô hướng về phía núi mà đi, dọc đường toàn là mấy con thỏ và gà rừng. Tịch Thành mở xem bảng thuộc tính, cô vẫn ở cấp 0. Thực tế mà nói, mấy con thỏ với gà rừng này chưa chắc cô có thể đánh chết, kiểm tra ba lô cũng chỉ có một thanh kiếm gỗ cho người mới cùng 5 viên huyết dược. Cái này không khỏi khiến người ta cảm thấy công ty phát hành trò chơi thật sự quá keo kiệt.

Tịch Thành cũng không nghĩ nhiều mà xuất ra kiếm gỗ xông thẳng đến chỗ con thỏ. Cô chém một nhát lại một nhát, nhưng mà mỗi một nhát kiếm cũng chỉ có thể khiến con thỏ mất hai ba điểm huyết, con thỏ lại chạy nhanh nữa, việc này làm Tịch Thành đau đầu. Trong hiện thực cô là một người ghét vận động, vào trong trò chơi này lại phải chịu tội kiểu này, trong lúc nhất thời cô thật sự muốn mắng ông trời.

Tịch Thành chém thỏ cùng gà rừng thật lâu mới nghe được hệ thống thông báo thăng 1 cấp. Cô nhất thời không biết nói gì, như thế này phải chém đến tám đời sao? Nghĩ xong cô lại cầm kiếm đi hành hạ mấy động vật nhỏ đáng thương kia.

Trong lòng cô cảm thấy rất kì quái, tại sao tất cả người chơi khác đều tình nguyện chạy đến chỗ NPC mà không chịu đi đánh quái? Vậy nên điểm đánh quái mới chỉ có vài cái người chơi rải rác du đãng qua lại như hồn ma thế này đây.

Tịch Thành lắc đầu, định thần lại tiếp tục thăng cấp. Mười cấp đầu quả nhiên thăng cấp rất chậm, một thời gian dài như vậy cô cũng chỉ miễn cưỡng lên được tới cấp 4. Lúc này người chơi đã lục tục chạy trở về, điểm luyện cấp nhất thời lại chen đầy người chật như nêm cối, có người thường chỉ vì mấy chuyện vặt vãnh mà gây gổ đánh nhau. Tịch Thành cũng lười tranh giành với vọn họ, cô kiểm tra lại ba lô của mình, bên trong nhiều thêm được mấy văn tiền cùng mấy cái bánh bao được gói bằng giấy, xem xong cô cũng không quay đầu nhìn lại mà trực tiếp trở về thôn tìm nhiệm vụ làm.

Lúc cô về đến chỗ nhà trưởng thôn, người chơi đã đi gần hết. Cao thấp đánh giá trưởng thôn, cô nghĩ thầm đây chẳng phải chỉ là một ông già bình thường thôi sao? Nhân khí của ông ta cũng quá khoa trương đi chứ, chẳng lẽ thật là do thi tuyển mà ra?

Tịch Thành tiến lên phía trước, cung kính hỏi: “Trưởng thôn, xin hỏi ta có thể giúp ngài chuyện gì không?”

Trưởng thôn nhìn qua cô một cái rồi lại không để ý đến nữa.

Tịch Thành lại hỏi lần nữa: “Việc này … Xin hỏi trưởng thôn, trong thôn có chuyện gì cần ta giúp không?”

Trưởng thôn lại nhìn cô một cái rồi trực tiếp tránh đi.

Tịch Thành nổi giận nha. Cô nghĩ thầm: “Chết tiệt, ông dám không nhìn ta, coi như thật sự ông được tuyển chọn đàng hoàng thì cũng không thể tùy tiện đùa bỡn người chứ! Ta cũng không tin cái chuyện quỷ quái này. “

Vì thế người nào đó cáu kỉnh quấn lấy trưởng thôn hỏi đi hỏi lại chỉ một câu, nhưng mà trưởng thôn vẫn mang bộ mặt người chết không thèm để ý đến cô. Trước đó còn liếc cô một cái, bây giờ thì tốt hơn rồi, hoàn toàn không nhìn luôn!

Tịch Thành không kiên trì nữa mà chuyển sang tìm mấy NPC khác, nhưng mà chuyến này hoàn toàn khến cô phát điên. Cô cũng chả bận tâm đến hình tượng mà ngửa mặt lên trời hét lớn: “Khốn kiếp! Đám NPC này quá cá tính đi!!!”

Người đi đường thường thường liếc nhìn Tịch Thành, họ đều mang vẻ mặt ‘Ta đồng tình với cô’, còn có không ít người nghị luận chuyện gì đó.

“Thật đáng thương, lại thêm một người bị NPC làm phát điên.”

“Đúng vậy, cô gái này cũng đẹp đấy, thật sự rất đáng tiếc.”

“Đây là người thứ mấy rồi?”

“Không biết nữa, đếm không hết. Đúng rồi, anh nói thử xem, tại sao đám NPC này đều không để ý đến người khác chứ?”

“Sao tôi biết được? Tôi bám theo họ hai giờ họ cũng chẳng thèm để ý đến tôi. Này còn để cho người ta thăng cấp không đây?”

“Ai da, thật đáng thương. Quên đi, chúng ta cũng đáng thương lắm.”

Bên này Tịch Thành nghe thấy vậy, cảm thấy an ủi bởi không phải một mình cô gặp phải chuyện này. Tịch Thành vốn là người rất quật cường, không cho cô làm cô càng muốn làm cho bằng được. Cô thật sự không tin mình không làm được. Vì vậy cô lại chạy về chỗ trưởng thôn tiếp tục thi triển chiêu ‘đeo bám dai dẳng’ đại pháp. Nhưng là cô quấn lấy trưởng thôn một giờ liền mà ông ta cũng không nhìn cô lấy một cái.

Tịch Thành cảm thấy chơi trò chơi này thật đúng là chẳng ra làm sao cả, hoàn toàn là khảo nghiệm mức độ kiên nhẫn của người chơi. Trong lòng càng nghĩ càng nghẹn khuất, vừa định mở miệng chửi thề thì nghe tiếng hệ thống vang lên:

“Đinh! Chúc mừng người chơi Ái Tử Nhĩ lấy được viên đá nhiệm vụ, thưởng cho một thanh thiết kiếm, 50 viên huyết dược. Hệ thống nhiệm vụ tại Thiên Lí thôn được mở ra. Xin mời người chơi đến chỗ NPC nhận nhiệm vụ.”

“Đinh! Chúc mừng người chơi Ái Tử Nhĩ lấy được viên đá nhiệm vụ, thưởng cho một thanh thiết kiếm, 50 viên huyết dược. Hệ thống nhiệm vụ tại Thiên Lí thôn được mở ra. Xin mời người chơi đến chỗ NPC nhận nhiệm vụ.”

“Đinh! Chúc mừng người chơi Ái Tử Nhĩ lấy được viên đá nhiệm vụ, thưởng cho một thanh thiết kiếm, 50 viên huyết dược. Hệ thống nhiệm vụ tại Thiên Lí thôn được mở ra. Xin mời người chơi đến chỗ NPC nhận nhiệm vụ.”

Hệ thống thông cáo liên tục ba lần, Tịch Thành còn chưa phản ứng kịp đã thấy lão trưởng thôn mặt lạnh kia đột nhiên kích động nắm tay cô: “Tiểu cô nương, ta là trưởng thôn ở đây, ngươi đến với thôn chúng ta thế này chính là có duyên phận. Nhìn cô nương dáng vẻ hiên ngang anh tuấn bất phàm nên nhất định là người nhiệt tâm, không biết cô nương có thể giúp lão hủ gửi một phong thơ đến Vương đại thẩm được không?” Nói xong hắn lộ ra nụ cười hiền lành, còn dùng ánh mắt ‘ta tin tưởng ngươi sẽ đáp ứng ta’ mà nhìn Tịch Thành.

Tịch Thành toát mồ hôi, ai nói ‘tâm nữ nhân như kim đáy biển’ chứ? Nam nhân thì không như vậy sao? Ông lớn này thì không như vậy sao? Lão trưởng thôn này mới thật sự là trở mặt còn nhanh hơn so với lật sách nữa. Chỉ trong thời gian một cái nháy mắt cũng đủ dụ dỗ lường gạt người rồi đấy. Nói lại, dáng vẻ hiên ngang anh tuấn bất phàm là gì chứ? Có thể hình dung một cô nương như vậy sao? Còn có cái trò chơi rách nát, muốn làm cái nhiệm vụ đưa tin thôi mà cũng phải tìm cho ra viên đá nhiệm vụ mới mở ra được hệ thống nhiệm vụ, cái này không phải là đùa bỡn người khác sao!!!

Nhưng mà Tịch Thành cũng chỉ nghĩ vậy mà thôi, cũng không thể động thủ đánh hắn. Có quỷ mới biết lúc này mà đánh NPC thì có hậu quả gì.

Mạnh mẽ áp chế xúc động muốn đánh người, Tịch Thành hít thở thật sâu, giả vờ cười: “Không thành vấn đề, chút việc nhỏ đó ta nguyện ý cống hiến sức lực.” Nói xong liền quay đầu rời đi, không quản phía sau lưng lão trưởng thôn thao thao bất tuyệt cái gì mà ‘Hảo hài tử, thật sự là tấm lòng hiệp nghĩa, quả thật là phúc của võ lâm’ linh tinh.

Tịch Thành ra khỏi cổng nhà trưởng thôn liền đi tìm Vương đại thẩm, đến trước cửa nhà Vương đại thẩm thì cô có chút hối hận vừa rồi không giết cái lão trưởng thôn đáng chết kia. Quay đầu nhìn khuôn mặt đáng đánh đòn của lão còn đang cười với cô, Tịch Thành mắng to: “Có bệnh sao! Ngay tại cách vách có gì thì chỉ cần kêu một tiếng không phải xong rồi sao? Viết thư làm gì chứ? Ăn no rửng mỡ ở đây đóng vai người có ăn học sao?” Trưởng thôn không nói gì cả, mỉm cười đi vào trong nhà. Chính là không biết nếu như Tịch Thành biết lão trưởng thôn vừa vào trong nhà liền lấy kim không ngừng đâm vào hình nộm viết tên cô thì cô sẽ có cảm thụ thế nào.

Tịch Thành đưa thư cho Vương đại thẩm, hệ thống thông báo nhiệm vụ hoàn thành. Vì thế Vương đại thẩm lại cười nịnh với Tịch Thành: “Tiểu cô nương, gà nhà ta chạy mất rồi, có thể mời ngươi giúp ta bắt nó trở về không?”

Tịch Thành đáp ứng Vương đại thẩm. Nhưng mà vấn đề là gà nào nhìn chả giống nhau, cô phải đến chỗ nào bắt nó chứ?

Vì vậy cô hỏi Vương đại thẩm: “Vương đại thẩm, thẩm có biết nó chạy về hướng nào không?”

Vương đại thẩm nhìn cô như nhìn một đứa ngốc, sau đó bày ra vẻ bất đắc dĩ trả lời: “Cái này thì ta biết.”

Tịch Thành cao hứng, cô hỏi vấn đề này vốn chính là muốn phát tiết một ít bất mãn đối với trưởng thôn mà thôi. Cũng không nghĩ đến Vương đại thẩm thật sự biết. Cho nên cô lại hỏi tiếp: “Có thể nói cho ta biết không?”

Vương đại thẩm cười cười: “Đương nhiên là có thể. Con gà đó nó hướng chỗ sân nhà ta mà chạy.”

Sau khi thốt ra những lời này, Vương đại thẩm phát hiện không thấy Tịch Thành đâu. Mà bạn trẻ Tịch Thành của chúng ta bị té xỉu trên mặt đất sau khi nghe xong câu trả lời của Vương đại thẩm.

Tịch Thành đứng lên, vỗ vỗ bộ áo vải tân thủ mặc vào làm cho người ta liên tưởng đến người hầu bàn, sau đó hướng phía sân đi đến. Đừng nói đâu xa, con gà kia đang tập đi dáng ‘người mẫu’ ngay tại trong sân đây này!

Tịch Thành tức giận, đi tới túm cánh gà lên liền mang nó quay vào trong nhà.

Nhưng mà mang vào thì Vương đại thẩm lại không vừa ý. Bà ta sốt sắng nói với Tịch Thành: “Ai nha, tiểu cô nương, tại sao ngươi lại bắt nó mang vào nhà chứ, để nó ngoài sân là được. Thật là, thanh niên bây giờ thật không biết làm việc gì cả…(tiếp sau tỉnh lược 50000 chữ). Thôi bỏ đi, xem ở chỗ ngươi đã giúp ta nên ta thưởng cho ngươi. Lần sau nhớ chú ý hơn.” Dứt lời trên tay Tịch Thành xuất hiện 2 cái bánh bao, 1 văn tiền cùng 1 khối thịt gà đã nấu chín.

Mà lúc này Tịch Thành làm gì có thời gian rỗi quản mấy chuyện này, cô đang ngây người ra đó. Cô không hiểu được, con gà vốn ở trong sân, bà ta không muốn cô bắt vào nhà thì tại sao muốn cô đi phí sức? Chỉ vì việc này mà cô bị Vương đại thẩm giáo dục hơn nửa giờ, có lầm không chứ????!!!!

Sau đó Tịch Thành lần lượt làm hết các nhiệm vụ trong thôn, không phải đốn củi chính là săn bắn, nếu không chính là giúp ai đó tìm về con chó nhỏ con mèo nhỏ đi lạc. Mà bất luận làm nhiệm vụ nào, vẫn là khâu ‘bị cảm ơn’ sau khi hoàn thành nhiệm vụ đều khiến cô lãng phí rất nhiều thời gian. Chuyện này khiến Tịch Thành hiểu được một điều, Thiên Lí thôn không có lấy một người bình thường! Cũng từ đó có thể biết, công ty phát hành trò chơi đã làm trăm phương nghìn kế để kéo chậm tiến trình người chơi thăng lên cấp 10.

Sau khi làm xong hết các nhiệm vụ, Tịch Thành cầm con thỏ mà Lý liệp hộ[1] đưa cho cô đến nhà trưởng thôn. Trưởng thôn nhìn thấy cô liền lập tức chào đón với nụ cười trên mặt: “Tiểu cô nương thật sự mang tấm lòng hiệp nghĩa giúp đỡ tất cả mọi người trong thôn, không biết cô nương đến tìm lão hủ còn có chuyện gì?”

Tịch Thành càng nhìn lão trưởng thôn này càng cảm thấy hắn cười thật âm hiểm, nhưng mà cũng mặc kệ thôi, trước hết làm xong nhiệm vụ lại tính sau. Vì thế Tịch Thành ráng bày một khuôn mặt tươi cười nói với trưởng thôn: “À, cũng không có gì, Lý liệp hộ nhờ ta gửi cho ngài lão nhân gia[2] 2 con thỏ để ngài nếm thử.” Hơn nữa Tịch Thành còn cố ý nhấn mạnh 3 chữ ‘lão nhân gia’.

Trưởng thôn cười cười: “Cảm ơn tiểu cô nương, Lý liệp hộ thật đúng là có tâm.” Dứt lời trên người Tịch Thành liền xuất hiện loại hào quang duy độc báo hiệu thăng cấp.

Tịch Thành thầm nghĩ, việc thăng cấp thật sự khó khăn, làm toàn bộ nhiệm vụ trong thôn mới chỉ thăng lên 2 cấp, còn không bằng đi đánh quái đâu.

Lại nghe trưởng thôn nói tiếp: “Tiểu cô nương, chờ ngươi lên đến cấp 10 là ngươi có thể đến tìm ta, ta sẽ truyền tống ngươi đến chỗ thành thị.”

Tịch Thành nói tiếng cảm tạ rồi kiểm tra lại cấp bậc của mình. Bây giờ cô mới có 6 cấp, đến cấp 10 để xuất thôn còn kém 4 cấp. Nhìn lại trên tay mới tăng thêm 3 văn tiền, 2 cái bánh bao cùng một khối đá bỏ đi có lực công kích +1, giờ đến chút xúc động châm biếm Tịch Thành cũng không có. Lắc đầu, cô không hề nghĩ ngợi liền chạy về hướng ngọn núi đi đánh quái.

-

[1] liệp hộ: Thợ săn.

[2] lão nhân gia: ông cụ, ông lão (cung kính), thường để gọi những người trên 70 tuổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.