“Chúng ta chính là lão bằng hữu, đã lâu rồi không gặp mà chào hỏi thôi
cũng lười sao?” Tịch Thành híp mắt tựa cười nhưng không cười nhìn người
nào đó hoảng như thấy quỷ.
“Ha ha, ngươi là?” Người nọ cẩn thận hỏi.
“A? Ngươi không biết ta?” Tịch Thành cười đến đặc biệt xán lạn, giống như
đeo một cái mặt nạ tươi cười, dường như chung quanh nơi nơi đều là hoa
tươi cùng phong cảnh tươi đẹp, khiến người nọ run rẩy một trận.
“Hắc hắc… Nhận thức, nhận thức. Tịch Thành Điện Hạ thôi, nữ hiệp quật khởi
giang hồ trong thời giang gần đây, làm sao có thể không biết chứ. Ha
ha.” Người nọ cười cực kỳ mất tự nhiên, muốn chạy lại không dám chạy,
chịu đựng suýt chút bị nội thương.
“Nha? Ngươi nhận thức ta? Làm sao ngươi có thể nhận thức ta?” Tịch Thành tò mò.
Không phải ngươi vừa nói là lão bằng hữu sao! Người nọ trong lòng khinh bỉ,
nhưng mà ngoài miệng thì không dám nói như vậy, vì thế cười ngây ngô
nói: “Chuyện đó… Lần trước là ta có mắt như mù, không cẩn thận đắc tội
nữ hiệp, mong rằng đại nhân không tính toán với tiểu nhân… Liền … Liền
chuyện đó… Ha ha.”
“Ngươi còn chưa nói ngươi đến cùng là nhận
thức ta như thế nào. Dường như ta chưa từng nhắc đến tên của ta trước
mặt ngươi. Nói cách khác… Ngươi điều tra ta?” Tịch Thành lại cười xán
lạn hơn nữa.
“Này không phải… Này không phải là vì muốn mình nhớ
kỹ hình dáng anh vĩ của lão nhân gia ngài sao, cho nên ta mới tra xét
một chút xíu, chỉ một chút xíu mà thôi. Thật sự chỉ có một chút.” Người
này níu chặt góc áo, sắp khóc đến nơi.
“Ta già lắm sao?” Tịch
Thành muốn lại xán lạn thêm chút nữa, nhưng người nọ lại sợ lắm rồi, lập tức tiếp lời: “Không già, làm sao có thể già chứ! Ta nói như vậy chỉ vì muốn biểu đạt sự tôn kính đối với nữ hiệp, mong nữ hiệp trăm ngàn đừng
hiểu lầm.”
“Thì ra là thế.” Tịch Thành gật đầu. Người này mới nhẹ nhàng thở ra.
“Vậy thì, Lãng Phiên Phiên đại gia, hôm nay có cần ta hiếu kính ngài một
ngàn lượng bạc cùng sủng vật không?” Dứt lời, Tịch Thành liền cho tay
vào ba lô làm động tác ‘đào’.
“Không cần không cần. Là ta hiếu
kính ngài mới đúng chứ.” Lãng Phiên Phiên thật muốn khóc. Không phải chỉ là đã từng ở thành Tương Dương muốn đánh cướp sủng vật của ngươi thôi
sao? Có cần thù dai như vậy không chứ? Lại nói, không phải còn chưa cướp được cả đám đã bị đánh cho một trận sao?
Bên này Tịch Thành cùng Lãng Phiên Phiên ngươi một lời ta một lời nhất ngữ giao phong, bên kia
hai tên đồ giả đã cúi đầu thấp thành đà điểu. Vốn chuyện Lý Quỷ gặp Lý
Quỳ đã đủ làm cho người ta xấu hổ, giờ thì sao, một tên Tiêu Tương Vũ Hề còn chưa đủ, đến Tịch Thành Điện Hạ cũng đi ra phá đám. Trước đó bọn họ cũng giả làm danh nhân cũng không ít, đến giờ luôn được đám người mới
coi là cao thủ mà cúng bái, nào biết bây giờ ngược lại, tùy tiện tìm một người để giả nhưng lại đụng trúng đồ thật, một lúc lại ra cả hai! Hắn
mua xổ số còn chưa từng ‘hên’ dữ như vậy đâu?
Nhìn nhóm người mới nguyên bản ôm tình cảm sùng bái đối với hắn giờ toàn bộ đều là mang ánh mắt châm chọc cùng biểu cảm cười nhạo mà nhìn hắn, hắn thật sự muốn
chết!!! Hai tên đồ giả ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, tương đối vô ngôn,
cười khổ một tiếng lại thở dài một hơi, đột nhiên rất muốn ngồi xổm góc
xó vẽ vòng tròn nguyền rủa hai cái ‘trứng rùa’ Tiêu Tương Vũ Hề cùng
Tịch Thành Điện Hạ.
Bên này Tịch Thành chơi đã, Lãng Phiên Phiên rốt cục được giải thoát. Gã NPC này đến tận đây cũng quá bi ai, rõ ràng là đả kiếp, cuối cùng lại gặp nạn bị ‘cướp’ lại, thật sự là làm mất mặt anh em kiếp phỉ mà.
Gặp trì hoãn không ít thời gian, mọi người một lần nữa lên xe.
Lúc này, cảnh tượng trên xe hoàn toàn khác với lúc trước.
Nhóm người mới dùng ánh mắt hèn mọn nhìn về hai tên đồ giả. Mà đồ giả thì
đầu cúi thấp chết cỡ, chết sống cũng không dám ngẩng lên. Bởi vì chỗ
ngồi trên xe ngựa đã đầy, Lý Du Tế phải ngồi xổm một góc trong xe ngựa,
giờ hắn đang bưng mâm bánh mật ăn ngon lành. Mà đầu sỏ dẫn phát hết thảy mọi chuyện Tiêu Tương Vũ Hề và Tịch Thành Điện Hạ đang ngồi trò chuyện
uống rượu thật vui vẻ.
“Các vị khách quan, đã đến Lãng Bình Sơn.”
Không biết qua bao lâu, xác thực căn bản là không có ai chú ý đến thời gian, mã phu đánh xe ngựa vén màn xe tuyên bố đã đến nơi.
Mọi người đều gật đầu rồi xuống xe. Hai tên đồ giả thừa dịp mọi người không chú ý đã lén chạy mất tăm mất dạng, những người khác thì phần ai nấy
lo. Tịch Thành chào hỏi bọn Tiêu Tương Vũ Hề rồi một mình đi đến Vân Anh Cốc.
Bởi vì có bản đồ của Vạn Sự Tri, vào Vân Anh Cốc, Tịch
Thành không phí bao nhiêu sức lực đã đi đến khu vực trung tâm, hơn nữa
cũng thật dễ dàng đụng phải Thực Diệp Thú mang Lưỡng Sinh Hoa trong
truyền thuyết.
Nhưng nếu hỏi vì sao cô may mắn dễ dàng tìm được BOSS như vậy thì phải quy công cho rất nhiều người chơi ở nơi này.
Một con BOSS vô cùng lớn bị người chơi vây ở bên trong vô pháp xuất quyền
xuất cước, mà Tịch Thành chỉ muốn xem một chút thôi còn khó. Cuối cùng
Tịch Thành quyết định, nếu giành không được BOSS, vậy thì đánh cướp
người chơi nào tranh được BOSS là được.
Dù sao mặt than Tàn Dạ hiếm khi cầu người giúp đỡ, cô cũng không phải không biết thẹn mà làm hỏng chuyện.
“Ha ha, không nghĩ tới sẽ lại gặp mặt nhau nhanh như vậy. Điện Hạ, từ lúc
chia tay cô vẫn khỏe chứ?” Phía sau vang lên một giọng nam tao nhã.
“Quả thật, vừa mới tách ra không lâu thôi, không nghĩ đến lại chạm mặt nhanh như vậy. Như vậy xem ra, Tiêu Tương bang chủ cũng là vì Lưỡng Sinh Hoa
mà đến?” Tịch Thành không hề kinh ngạc, xét theo phương hướng, Tịch
Thành đã đoán biết được mục đích của Tiêu Tương Vũ Hề giống với cô. Cho
nên cô đã sớm làm tốt chuẩn bị đến cùng sẽ phải trở mặt với Tiêu Tương
Vũ Hề.
“Điện Hạ cũng coi trọng Lưỡng Sinh Hoa?” Tiêu Tương Vũ Hề
thoáng nhíu mày. Tuy rằng đã sớm đoán trước, nhưng không hiểu vì sao,
trong lòng hắn không nghĩ trở thành kẻ địch với Tịch Thành.
Tịch Thành chỉ cười mà không bác bỏ.
“Lưỡng Sinh Hoa là thánh vật giải độc, thoạt nhìn Điện Hạ có vẻ không có dấu
hiệu trúng độc, không biết cô muốn nó làm gì? Thứ này rất quan trọng với tôi, Điện Hạ có thể từ bỏ hay không?” Tiêu Tương Vũ Hề cười tao nhã,
trong nháy mắt mang lại cho người ta cảm giác ‘như mộc xuân phong’, mà
lời nói thì như là đã xác định Lưỡng Sinh Hoa thuộc về sở hữu của hắn,
hoàn toàn không tính đến những người chơi khác.
“Ha ha. Làm việc
theo ủy thác của người khác mà thôi. Ta cũng không thể tự tiện làm chủ.
Còn thỉnh Tiêu Tương bang chủ không cần khó xử mới tốt.” Tịch Thành cũng không tính toán chịu thua.
“Thật sự không còn cách nào thương lượng?” Tiêu Tương Vũ Hề nỗ lực lần cuối.
Tịch Thành nhún nhún vai, ý tỏ cô cũng không có cách nào khác.
Tiêu Tương Vũ Hề bất đắc dĩ cười nói: “Vậy thì đều dựa vào bản lĩnh đi.”
“Như thế rất tốt.” Tịch Thành cũng có chút bất đắc dĩ.
Trên thực tế cô vẫn rất muốn làm bạn với Tiêu Tương Vũ Hề, dù sao nhiều bạn
bè đường dễ đi hơn. Nhưng mà cô đã đáp ứng Tàn Dạ, không thể nửa đường
đổi ý được. Có thể lấy đến Lưỡng Sinh Hoa hay không là chuyện khác,
nhưng có đi lấy hay không lại liên quan đến vấn đề nguyên tắc. Cô không
muốn làm người thất tín.
Tịch Thành vừa dứt lời, một đám người
chơi đã bị BOSS đánh văng ra thật xa. Tịch Thành nhíu mày, cảm giác BOSS này có chút khó giải quyết.
BOSS tự nhiên là mặc kệ ai với ai,
sinh vật nằm trong phạm phi nó có thể nhìn đến đều trở thành mục tiêu
công kích của nó. Người chơi xung quanh cứ như quả bóng bàn bị đánh bật
ra bên ngoài kêu ‘bịch bịch’, trường hợp thật rất đồ sộ.
Bên kia
BOSS còn đang giương nanh múa vuốt, bên này Tịch Thành lại cảm thấy có
gì đó không đúng. Cái cảm giác vi diệu này lại rất mãnh liệt, nhưng cô
lại không thể nào nắm được mấu chốt là ở đâu.
“Xẹt!”
Đang
lúc Tịch Thành nghi hoặc, một bóng dáng lướt qua trước mắt làm xáo trộn ý nghĩ của cô. Cô ngẩng đầu nhìn xem, lại phát hiện đó chỉ là một tiểu
quái thân hình thấp bé.
“Thân hình? Thấp bé?... Đúng rồi!” Trong đầu Tịch Thành linh quang chợt lóe, có cảm giác đã tìm ra được đáp án.
Thân hình thấp bé, đây là mấu chốt!
Cô còn nhớ rõ Vạn Sự Tri từng nói với cô, Thực Diệp Thú am hiểu biến hóa,
cũng càng am hiểu ảo cảnh, nhưng mà ảo cảnh của nó lại không có lực công kích. Cho nên nó thích biến ảo chính mình thành cao lớn hung mãnh để có thể dọa lui địch nhân.
Trong những lời này tuy không đề cập đến
chuyện Thực Diệp Thú thân hình có thấp bé hay không, nhưng ‘thích biến
ảo chính mình thành cao lớn hung mãnh’ đã nói lên có thể bản thân Thực
Diệp Thú cũng không cao lớn hung mãnh?
Huống chi Thực Diệp Thú
giỏi biến hóa lại giỏi ảo cảnh, như vậy không phải chứng tỏ những gì
nghe được thấy được ở đây kỳ thật đều là ảo giác. Có lẽ BOSS cao lớn
hung mãnh kia cũng không tồn tại, có lẽ người chơi đang chiến đấu cùng
với ảo giác, hoặc là những gì cô nghe cô nhìn tất cả đều là bên trong ảo cảnh của Thực Diệp Thú. Mà chân bính BOSS Thực Diệp Thú có lẽ đang đứng ở góc nào đó xem một lũ ngốc đang chiến đấu với không khí.
Khi
đã nảy sinh nghi ngờ, Tịch Thành liền buông tha chủ ý đối với bạn BOSS
đang chơi ‘đồ chơi’ rất vui vẻ ở bên kia, ngược lại bắt đầu chú ý vùng
phụ cận có loại động vật nhỏ am hiểu ngụy trang hay không.
Tâm Tử Kiếm nắm trong tay, công dụng minh mục thanh thần lập tức được phát
động, tuy rằng không phá được ảo cảnh của Thực Diệp Thú, nhưng Tịch
Thành sẽ thanh tỉnh hơn rất nhiều người bên trong ảo cảnh này.
Khê Tinh vòng qua ngón tay, Tịch Thành đã phát hiện thân ảnh Thực Diệp Thú
chân chính ở bên một gốc cây đại thụ cách đó không xa. Thực Diệp Thú quả nhiên am hiểu biến hóa, thân thể cùng màu sắc với cây cối như vậy, nếu
không cẩn thận nhìn căn bản là không nhìn ra, nếu còn lâm vào ảo cảnh
nữa thì chắc chắn không ai có thể phát hiện.
Cho dù là Tịch
Thành, nếu không có Vạn Sự Tri nhắc nhở, không có công hiệu minh mục
thanh thần của Tâm Tử Kiếm thì dù mãn 50 điểm trí lực đi chăng nữa, cô
cũng không nhất định phát hiện.
Tịch Thành một tay chấp kiếm một
tay vòng huyền, thoạt nhìn có chút quái dị. cũng may huyền trong suốt,
những người khác không nhìn thấy được, hơn nữa hiện tại dường như không
có ai chú ý đên cô, cô mới thoát khỏi hình tượng quái dị. Nhưng mà người luôn không lừa gạt được chính mình, lúc này chính cô cũng cảm thấy, cô
thật sự quái dị đến sao Diêm Vương.
Tịch Thành vận khinh công
hướng Thực Diệp Thú chạy đến, lại phát hiện không chỉ Thực Diệp Thú chạy nhanh như gió, còn có một người chạy ở phía trước cô.
“Thật nhanh!” Tịch Thành chớp chớp mắt.
“Tiêu Tương Vũ Hề? Sao lại là hắn chứ?” Tịch Thành có chút đau đầu.
Cô có nghe nói, Tiêu Tương Vũ Hề trang chủ giang hồ thứ hai đại bang Cầm
Kiếm Sơn Trang phi thường thần bí. Nhiều năm qua dùng kỹ năng chơi đàn
của mình mà nổi tiếng toàn giang hồ, lại chưa có người nhìn thấy hắn ra
tay, càng nói chi đến chi tiết võ công của hắn. Mặc dù là Phi Cáp Lâu
tìm hiểu từ nhiều phương diện nhưng những gì biết được cũng chỉ có hạn.
Người người đều nói Tiêu Tương Vũ Hề IQ cao siêu, đầu óc siêu việt, vào trò
chơi lại mãn điểm thuộc tính trí lực cho nên rất khó đối phó. Nếu cần
dùng đến vũ lực để giải quyết thì thắng bại đều có khả năng, nhưng nếu
cần dùng trí thì chính là tự tìm phiền phức cho mình.
Tịch Thành
cũng mãn điểm trí lực, nhưng cũng không thể nói lên cô thông minh nghịch thiên so với người thường. Ban đầu trò chơi [Trường Kiếm Thiên Nhai]
này xem xét tình trang thân thể hiện thời mà tính toán điểm thuộc tính,
nhưng cũng không phải cố định.
Nó chỉ xem xét tình trạng thân thể vào thời điểm đó mà thôi.