Lúc này mọi người đều thở hồng hộc, vừa lau mồ hôi vừa nguyền rủa nhân
viên thiết kế nhiệm vụ này đều cưới vợ Tiểu Nguyệt Nguyệt[1].
Quả nhiên, thời khắc Tần Thiên chạy trốn, thời khắc tâm tình mọi người đều
thả lỏng thì khâu đoạn kinh điển ‘lâu ngày không gặp’ không phụ kỳ vọng
lại lần nữa xuất hiện.
Tịch Thành một lần nữa cho rằng nhân viên thiết kế trò chơi này đều là một đám biến thái. Mà Hàn Nha còn đánh rơi một thanh bảo kiếm đang bay trên không trung để xem xem thuộc tính như
thế nào, nếu không tồi thì rõ ràng là ôm hết cả trăm ngàn thanh bảo kiếm này rồi rời khỏi cái nhiệm vụ đần độn, vô duyên vô cớ bị trêu đùa như
kẻ ngốc, tức giận lại không có chỗ phát tiết này đi.
Trải qua
cuộc thi chạy marathon ‘cửu tử nhất sinh’, sau khi lại lãng phí mấy chục mấy trăm viên dược của Tịch Thành, đám người thành công đi đến cửa ải
tiếp theo.
“Ta hỏi này, trong đám người các ngươi có ai là cao thủ máy tính không?” Tịch Thành ngầm bi thương lên tiếng.
“Không có… Mà để làm gì?” Tiêu Lãnh vẫn luôn đặc biệt hiếu kỳ đối với những vấn đề của Tịch Thành.
“Điều tra xem nhân viên đảm nhiệm thiết kế nhiệm vụ này là ai, sau này mỗi
ngày ta sẽ đến trước cửa nhà hắn ném dao phay!” Trong nháy mắt Tịch
Thành biến đen tối, trong mắt mơ hồ lóe lên một tia khát máu.
Hoa Tưởng Dung bất giác run sợ, trong lòng thầm nghĩ có nên tìm một cơ hội
thật tốt để nói xin lỗi Tịch Thành hay không. Trong một lúc có thể mua
một lượng lớn dược phẩm như vậy trong hiện thực nhất định là người có
rất nhiều tiền, cô rất sợ Tịch Thành ôm hận trong lòng nên tìm người tra xét địa chỉ nhà cô, ngày ngày canh ở cửa nhà cô ném dao.
Mọi
người toát mồ hôi, Tiêu Lãnh càng khẳng định rằng mặt ngoài hài hước của cô ấy chỉ là ngụy trang, mà bộ mặt thực của cô ấy tuyệt đối chính là
loại đen tối âm trầm khủng bố như mới vừa rồi.
“Lại nói, bây giờ phải làm sao đây?” Hoa Tưởng Dung bất đắc dĩ nhún vai, biểu cảm trên khuôn mặt vạn phần đặc sắc.
Ánh mắt mọi người lúc này mới nhìn về phía trước mặt… Đại môn… chính là thủ phạm khiến Tịch Thành trở nên đen tối như vậy.
Trước mặt mọi người xuất hiện 6 cánh cửa lớn xếp thẳng tắp, hoa văn trên cửa
có thể nhìn thấy rõ ràng, mỗi một cánh cửa có khắc một chữ Hán thật lớn
tiêu sái phiêu dật, phảng phất như đang cười nhạo sáu người đang run rẩy khóe miệng.
“Lại là cánh cửa!!! Khốn kiếp ghét nhất là mấy cánh
cửa này! Sau khi trở về từ lần này nhất định tôi sẽ phá hủy cánh cửa ở
trà lâu!!!” Thương Thiên hung hăng oán trách, không để ý đến Tiêu Lãnh
đang cảm thấy bi thương cho cánh cửa trà lâu nhà hắn…
“Vừa đúng
sáu cánh cửa, thế nào, là phân công hành động mỗi người vào một cửa hay
là cùng nhau chọn một cánh cửa đi vào?” Tàn Dạ khó được nói nguyên cả
câu dài như vậy.
“Dường như chỉ có thể mỗi người một cửa.” Hàn Nha chỉ vào bảng miêu tả nhỏ như con kiến trên bức tường bên cạnh.
“Vậy thì mỗi người chọn một cánh cửa đi.” Hoa Tưởng Dung bất đắc dĩ, trong
lòng lại thấy bất an. Với võ công của cô, nếu gặp phải cái cơ quan nào
hơi hơi lợi hại thôi cô tuyệt đối sẽ bị giây sát trở về. Cô đã chuẩn bị
tâm lý tay không mà về rồi.
Đám người thương lượng một chút,
quyết định tùy tiện đi vào đại một cửa nào đó cho rồi, có quỷ mới biết
mấy cái chữ trên cửa mang theo ý nghĩa gì, còn không bằng nhắm mắt chọn
càng như mua vé số.
Cuối cùng, Tịch Thành vào cửa mang chữ [Mặc], Hàn Nha vào cửa chữ [Quân], Tiêu Lãnh vào cửa [Trí], Thương Thiên Dĩ Tử vào cửa [Kim], Tàn Dạ vào cửa [Sát] và Hoa Tưởng Dung vào cửa [Vũ].
Vừa bước vào cửa một bước, Tịch Thành liền cảm thấy cực kỳ khó chịu, cảm
giác khác thường cùng sự sợ hãi nhanh chóng chiếm cứ toàn bộ tâm trí cô, khiến cô không dám bước thêm một bước nào nữa.
Ngươi có từng thử qua một mình đi về phía trước ở một nơi tối đen không có đến một chút
ánh sáng? Hoàn toàn không biết phía trước sẽ gặp phải kỳ ngộ hay nguy
hiểm gì, ngươi chỉ có thể máy móc thật cẩn thận lần mò đi về phía trước, thậm chí ngươi cũng không biết có lẽ còn có một cái hố đang chờ đợi
ngươi ngã xuống.
Tình huống của Tịch Thành chính là như vậy.
Trước mắt tối đen như mực, vô pháp tìm thấy một tia sáng, cho dù là tia
sáng mỏng manh nhất.
Chung quanh trống rỗng, phía trước không có
đường tiến phía sau không có đường lui, ngay cả một vách tường để vịn
vào cũng tìm không thấy.
Hắc ám cực đại giống như lốc xoáy, tới
gần, gần chút nữa, gần thêm chút nữa, cứ như ‘tằm ăn lên’ cắn nuốt toàn
bộ chút dũng cảm nhỏ nhoi còn sót lại.
Thậm chí Tịch Thành còn nhìn thấy ảo giác, giống như đèn kéo quân lần lượt ‘phát lại’ chuỗi cuộc sống con người trước khi chết.
Ký sự bắt đầu từ lúc cô còn ở cô nhi viện, cùng em trai sống nương tựa lẫn nhau, không có cha mẹ, cũng không khát khao cha mẹ. Khi đó cô cho rằng, chỉ cần có thể sống cùng em trai thì hết thảy thống khổ đều không đáng
sợ. Hai người ước hẹn không chấp nhận bị người nhận nuôi, đợi đến khi
đến tuổi có thể rời cô nhi viện, hai người sẽ cùng nhau kiếm tiền nuối
sống bản thân, cho dù trở thành khất cái cũng không sao cả.
Nhưng là đến một ngày, nhìn thấy em trai khóc đã phá vỡ đi mộng đẹp của cô,
khiến cô hiểu được, con người, không thể luôn sống trong ảo tưởng, con
người, cần phải đối mặt với sự thật tàn khốc.
Em trai thích đàn
dương cầm cô mua không nổi, càng không nên ôm hy vọng xa vời rằng cô nhi viện sẽ tự xuất tiền túi để thành toàn ham thích của một đứa trẻ con.
Nhìn ánh mắt chờ mong của em trai khi nhìn chiếc dương cầm trên tấm áp
phích, cô cảm thấy tim mình từng đợt đau đớn.
Sau đó, cô nhi viện có được một cái đàn dương cầm, nghe nói là do một người giàu có nào đó
quyên tặng. Cũng vào thời điểm đó, Tịch Thành mới biết được, em trai
mình có thiên phú đàn dương cầm đến cỡ nào.
Nhưng mà khi để tay
lên ngực tự hỏi, cô có thể vì nó làm gì đây? Cô căn bản mua không nổi
đàn dương cầm, ngay cả cái số lẻ cô cũng không có, nếu chỉ dựa vào tương lai còn dài có thể kiếm tiền mua thì phải chờ đợi bao nhiêu năm? Tiểu
Dương còn có bao nhiêu cái thanh xuân để cô có thể bốc đồng tiêu xài?
Cô thật sự hiểu được, nếu còn tiếp tục như vậy chẳng qua là làm lỡ mất tài năng thiên phú của Tiểu Dương mà thôi.
Cho nên, đến khi có một đôi vợ chồng muốn thu dưỡng Tiểu Dương quỳ trước
mặt cô, nói bọn họ thích Tiểu Dương, muốn nhận nuôi nó nhưng chỉ có thể
nhận nuôi một người, cô nỗ lực nhịn khóc.
Cô biết rõ Tiểu Dương sẽ không đáp ứng, vậy nên cô mới đưa ra một cái quyết định đã khiến cho Tiểu Dương hận cô suốt 13 năm.
Vì có thể làm cho Tiểu Dương an tâm được nhận nuôi, cô qua loa tìm người
cầu xin bọn họ nhận nuôi cô, đưa cô đi trước khi Tiểu Dương được thu
dưỡng.
Cô nhìn thấy được biểu cảm thống hận của Tiểu Dương, biết
rằng đứa em trai cô yêu nhất cũng như yêu cô nhất này từ nay về sau sẽ
chỉ là người xa lạ, thậm chí có thể mang thù hận cả đời.
Nhưng là cô không thể quay đầu lại, không thể cản trở tương lai của Tiểu Dương,
cô muốn nó được đứng trên vũ đài thế giới, được mọi người vỗ tay hoan hô nhiệt liệt nhất.
Đây chính là tương lai cô không thể mang đến cho nó nhưng đôi vợ chồng đó đáp ứng sẽ thực hiện được.
Cô nở nụ cười cuối cùng vào thời điểm chiếc xe mang cô đi, sau đó, Tiểu Thành đã chết.
Cô thật sự không ngờ là, lúc này đây bị nhận nuôi, sẽ là ác mộng khó xóa nhòa nhất cuộc đời cô.
Hành hung, cấm thực, làm việc nhà nặng nhọc chính là chuyện mà cô bé bảy tuổi Tiểu Thành phải làm suốt bảy năm sau đó.
Thời đại bây giờ đã sớm không có quá nhiều chế ước cũng như quản chế, về việc thu dưỡng con cái cũng phóng khoáng hơn rất nhiều.Gia đình nhận nuôi cô rất giàu có, nam chủ nhân ngoại tình, nữ nhân bên
ngoài mỗi ngày đổi một người, dường như chưa có lặp lại, việc này rốt
cục cũng chọc giận bà vợ, khiến bà ấy yêu cầu ly hôn với hắn.
Cũng giống như phần lớn đàn ông ngoại tình khác, hắn cũng theo đuổi tôn chỉ ‘ Trong nhà hồng kỳ không ngã, bên ngoài cờ màu tung bay’. Cũng không
nghĩ đến vợ hắn quá quật cường, giận dữ mang con trai bỏ nhà đi, thời
gian sau chưa từng quay trở về.
Sau đó, người đàn ông này bắt đầu vùi đầu vào rượu, uống rất rất nhiều, mặc dù Tiểu tam tiến dần vào nhà, sinh cho hắn hai đứa con gái nhưng vẫn không thể nào vãn hồi cuộc sống
bình thường của hắn. Vợ rời đi trở thành một cái xiềng xích rất nặng nề, khóa chặt hắn khiến hắn không thở nổi.
Dần dần, vốn chỉ say rượu chuyển sang bạo lực gia đình. Một khi hắn uống say, Tiểu tam và hai đứa con gái sẽ bị đánh đập dã man điên cuồng. Hắn tựa như một con dã thú đã nổi điên, quên hết mọi thứ mà phát tiết oán khí, thậm chí còn không
nghe thấy tiếng con gái khóc đến khàn cả giọng.
Mà cô, vì để thay thế hai chị em đó bị đánh mới được nhận nuôi.
Tiểu tam vốn có thể dẫn theo con gái rời đi, nhưng bà ta lại luyến tiếc tài
sản. Xét tình trạng hiện tại của ông ta, có lẽ ngày nào đó sẽ say chết
cũng không chừng. Bà ta muốn tiền, rất nhiều rất nhiều tiền, cho nên bà
ta không thể rời đi, lại càng không dám rời đi.
Vì thế, bà ta mới nghĩ đến kế hoạch điên rồ này, đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa cô nhi về nhà bị đánh thay cho con gái bà ta. Mà Tịch Thành, chính là đứa trẻ
đáng thương tự động đưa mình đến cửa.
Sau ngày đó, chính là bảy
năm ròng thống khổ cùng tra tấn. Không được đi học, cũng không có quần
áo mới, thậm chí có khi còn không có cơm ăn. Bảy năm, cô chưa từng được
ăn đồ ăn tươi mới, chỉ có thể đau khổ nuốt xuống cơm thừa canh cặn.
Nhưng khi nghĩ đến có lẽ Tiểu Dương đã được đàn dương cầm, sống những
ngày tháng tốt lành thì cô sẽ không còn cảm thấy ủy khuất.
Tịch
Thành nắm chặt quần áo trên người, thật cẩn thận đi về phía trước, dường như chỉ có như vậy mới có thể mang đến cho cô cảm giác an toàn.
Trí nhớ không nghe lời cứ xé vỏ mà ra, mang theo những ký ức cô luôn muốn
quên đi, giờ đây chúng lại một lần nữa chiếm cứ suy nghĩ của cô, khiến
cô không thể nào chịu đựng nổi.
Bảy năm đó, dường như mỗi này cô đều bị đánh đập tàn nhẫn.
Gậy gỗ, đai lưng, thiết côn, bình rượu, ngay cả tạp chí sách vở cũng có thể trở thành vũ khí công kích cô.
Toàn thân cô bị đánh bầm tím, hình như không có lấy một mảnh da lành lặn,
cho tới bây giờ cô cũng chưa từng được điều trị, cho nên khi đó cô mắc
bệnh lớn bệnh nhỏ không ngừng. Nhưng kỳ tích là, cô vẫn có thể kiên
cường sống tiếp.
Một trận bệnh nặng khiến cho cô cảm thấy dường
như mình đang nằm mơ, một giấc mơ vĩnh cửu, sau khi dạo qua một vòng
trước quỷ môn quan rồi tỉnh lại, cô giống như đã ngộ ra điều gì đó, bắt
đầu thay đổi dần so với trước đó.
Hành hung vẫn tiếp tục, chỉ cần người đàn ông đó say, bạo lực vĩnh viễn sẽ không dừng lại.
Cô vẫn không hoàn thủ, nhưng đã không giống trước đó yên lặng cam chịu.
Bây giờ nghĩ lại, chính cô cũng không biết vì sao cô lại lựa chọn phương thức phản kháng như vậy.
Nhưng không thể phủ nhận là, cô đã thành công.
Người đàn ông nhìn cô bé quật cường trước mặt, trong mắt ít nhiều khôi phục
chút thanh minh. Hắn không biết vì sao chuyện sẽ biến thành như vậy,
nhưng hắn không thể khống chế bản thân. Nỗi nhớ vợ và con trai điên
cuồng tra tấn tâm trí hắn, khiến cho hắn không có lúc nào là không nghĩ
đến dùng cồn gây tê chính mình. Oán niệm không ngừng dâng lên cắn nuốt
dần lý trí hắn, làm cho hắn không thể tự kiềm chế.
Hắn biết người trước mắt hắn có bao nhiêu vô tội, nhưng là mỗi lần say hắn lại nhịn
không được muốn đem những điều không cam lòng toàn bộ phát tiết ra.
Bảy năm, từ lúc đứa con gái nuôi này bước chân vào nhà hắn đã bảy năm. Ngay cả chính hắn cũng nghĩ, nếu là hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp chạy
trốn, nếu trốn không thoát có lẽ hắn sẽ tìm đến cái chết để khỏi phải
gặp sự tra tấn như vậy.
Nhưng cô bé này, đã chịu đựng được bảy năm.
Trong ánh mắt cô bé là sự tĩnh mịch như cái chết, mặc dù hắn đánh hắn tra tấn cô bé, cô bé vẫn cứ luôn dùng ánh mắt nặng như tòa Tử Thành để nhìn
hắn.
Không khóc, không nháo, không né…
Yên lặng chịu đựng
thống khổ, cắn răng kiên trì nhìn hắn. Mặc kệ đau đớn trên người, không
để ý đến máu tươi che tầm mắt, trong mắt cô bé không có nửa điểm oán
hận, có, chính là bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm người ta sợ hãi.
Người đàn ông đột nhiên cảm thấy từng cơn gió lạnh thổi sau lưng, rét lạnh
thấu xương nháy mắt ập vào trong tim hắn. Tim đập càng lúc càng nhanh,
dường như muốn nhảy ra khỏi thân thể sau đó bị đông lạnh vỡ tan.
Hắn đột nhiên ngừng tay, ngây ngốc đứng ở tại chỗ, không dám động cũng không thể động.
Sau đó cứ như vậy lại trôi qua sáu năm.
Mỗi một lần say mất đi lý trí, cô bé đều dùng đồng dạng phương pháp rót một gáo nước lạnh vào tâm trí người đàn ông, làm cho hắn chậm rãi khôi phục lý trí. Sau đó đáy lòng hoảng sợ mơ hồ bắt đầu cảm thấy co rút, đau
đớn.
Sáu năm này, người đàn ông dần dần uống rượu ít đi, thậm chí nhiều khi đối xử ân cần đối với cô bé.
Ba mẹ con Tiểu Tam vui sướng khi người gặp họa ở bên cạnh xem mỗi khi cô
bé bị đánh đã bị đuổi ra khỏi nhà, chỉ nhận được một ít phí nuôi nấng
con. Mà người đàn ông lại bắt đầu chăm chỉ công tác, sau đó giao toàn bộ tiền bạc kiếm được cùng công ty cho cô bé, bảo là một sự bồi thường.
Mỗi khi hắn nhớ đến cặp mắt thâm thúy không có chút cảm tình đó, trong lòng không hiểu đau xót. Hắn hy vọng nhận được sự tha thứ, cho nên không
tiếc giao hết tài sản cho cô bé. Hắn biết cô bé sẽ không dễ dàng tha thứ hắn, mà hắn cũng chỉ cầu được một chút tâm lý an ủi.
Sau này, cô gái rời khỏi ‘gia đình’ chưa từng có ấm áp đó. Mà khi rời nhà đi, cô
gái đã có trong tay tài sản xài cả đời cũng không hết, một cái công ty
không ngừng giúp cô kiếm tiền, thậm chí còn có một người giống như đầy
tớ -- cha nuôi.
Tịch Thành lấy tay che mắt, ánh sáng mỏng manh
dần xuất hiện khiến cô không cách nào thích ứng kịp. Một đoạn đường như
hành lang trường học lại đủ để hồi tưởng thời gian cả đời cô.
Mặc dù, nhân sinh của cô chỉ mới vừa bắt đầu.
Mà quá khứ đối với cô mà nới, ý nghĩa chỉ có một, thì phải là, cô vĩnh viễn không muốn trải qua lần nữa.
Trước mắt ánh sáng càng lúc càng mạnh, Tịch Thành nỗ lực mở to hai mắt.
Cô tuyệt đối không cho phép chính mình lại trở về cuộc sống trước đây. Ánh sáng trước mắt mới chính là tương lai của cô, một tương lai tràn ngập
ánh sáng…
[1] Tiểu Nguyệt Nguyệt:: “cực phẩm” nữ nhân trong truyền thuyết:v để biết thêm thông tin hãy tra baidu:v