Chung Tú, Tây Môn Tuyết, Kim Tiểu Thoa ba người lúc này đang ngồi trong tiểu đình nơi rừng trúc bên ngoài lầu các, dường như đang nói cười gì đấy, trông thấy hai người Thạch Mục đi ra, ba người lập tức đứng lên.
- Thạch Mục đạo hữu, bần tăng đi trước một bước.
Hòa thượng Diệu Không nhìn ba nàng từ xa, nói cùng Thạch Mục đôi câu, thân hình hóa thành một đạo độn quang kim sắc phi độn đi, trong chớp mắt biến mất không tung tích.
Thạch Mục nhìn theo hắn ly khai, sau đó chậm rãi đi tới rừng trúc.
- Tú nhi, Tuyết Nhi, chuyện ly khai khỏi Lam Hải tinh, e rằng phải trễ một thời gian, ta và đại sư Diệu Không có chuyện quan trọng muốn làm . . .
Hắn nhìn Chung Tú và Tây Môn Tuyết, trong lòng có chút áy náy, nói sơ lược chuyện hắn và hòa thượng Diệu Không liên thủ đối phó Cửu Thủ Thao Thiết..
Tuy nhiên, chuyện về cự thú chân linh nguy hiểm, hắn không hề nhiều lời.
Chung Tú và Tây Môn Tuyết thông minh tinh khiết, hòa thượng Diệu Không nếu tới mời Thạch Mục tương trợ, chuyến này nhất định rất là nguy hiểm.
Hai nàng nhìn nhau, đều không nói thêm gì.
- Phu quân, phải hết sức cẩn thận.
Chung Tú nhẹ cắn môi, nói.
Tây Môn Tuyết không nói một lời, nhưng suy nghĩ trong lòng đều hiện ra rõ ràng trong đôi mắt xinh đẹp.
- Yên tâm, có các nàng ở nơi này chờ, nhất định ta sẽ bình an trở về.
Thạch Mục cười ha ha, cầm tay hai người, sau đó thân hình phóng lên cao, đi theo hướng hòa thượng Diệu Không.
Chung Tú và Tây Môn Tuyết nhìn Thạch Mục độn quang trong ánh chiều tà, ngây ngẩn im lặng.
- Các ngươi cũng không cần bộ dáng này, bản lãnh Thạch Mục các ngươi vậy cũng biết, hiện tại không gian Huyền Giới, đâu còn người nào là đối thủ của hắn, yên tâm đi.
Kim Tiểu Thoa nhún vai, thoải mái nói.
- Phu quân hành sự cẩn thận, nếu chàng đã nói như vậy, nhất định rất nắm chắc.
Chung Tú miễn cưỡng nhoẻn miệng cười, nói.
Tây Môn Tuyết cũng khẽ gật đầu, có vẻ bớt lo lắng hơn.
. .
Giờ này khắc này, ngoài ngàn dặm, Thạch Mục và hòa thượng Diệu Không sóng vai mà đi, phi độn hướng trước mặt, trong nháy mắt bay qua khu vực bán đảo đại Tề cùng với tam quốc, lần nữa đi tới Man tộc Hoang Nguyên.
Diệu Không không mảy may thay đổi phương hướng, tiếp tục đi sâu vào Hoang Nguyên.
- Đại sư Diệu Không, không phải lúc trước ngươi nói Cửu Thủ Thao Thiết ở trong một tiểu tinh vực sao? Vì sao không tiến thêm hướng hư không loạn lưu?
Thạch Mục kỳ quái hỏi.
- Không sai, nhưng mà đi thông qua hư không loạn lưu quá hao phí thời gian, tinh vực đó vừa khéo liên thông với một không gian bí cảnh của Lam Hải tinh này, từ nơi này đi tới mau lẹ nhất.
Hòa thượng Diệu Không nói.
Thạch Mục trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, lại còn có chuyện này.
- Còn nữa, đạo hữu cũng không nhất định xưng hô đại sư với ta, ta và ngươi thực lực tương đương, trực tiếp xưng hô tính danh ta là được rồi.
Hòa thượng Diệu Không lập tức cười nói ha ha.
Hai người trong lúc nói chuyện, hòa thượng Diệu Không chợt động thân hình, rơi xuống phía dưới.
Thạch Mục cũng hạ xuống theo.
Hai người đáp xuống trong một sơn cốc, rộng chừng trăm mẫu, từng khối từng khối cự thạch vuông màu trắng đứng kiên cố khắp nơi, trên cự thạch đều minh khắc không ít phù văn, mơ hồ có vẻ như hợp thành một đại pháp trận to lớn.
- Nơi này. . .
Thạch Mục nhìn chung quanh, sắc mặt vừa động.
Chỗ này hắn xem ra có chút quen thuộc, hồi tưởng lại, rất nhanh sau đó liền nghĩ ra.
Nơi này chính là năm đó hắn đi tới Man tộc, cửa tiến nhập vào Dũng Sĩ Chi Môn bí cảnh.
Nhưng dường như sơn cốc đã trải qua phá hủy cực lớn, mấy đạo vết nứt cự đại vắt ngang toàn bộ sơn cốc, không biết có phải do hạo kiếp trăm năm trước tạo thành hay không.
Trong cốc không ít cự thạch bị phá hủy, sụp xuống non nửa, cự thạch hợp thành đại trận xem ra đã hoàn toàn bị phá hủy.
Con ngựa trắng trước cơn cốc vẫn đứng vững trên Thánh điện Man tộc, nhưng không còn huy hoàng bằng năm đó, khả năng sơn cốc này cũng bị hủy bởi trận pháp, không người trông coi.
- Thạch Mục đạo hữu trước kia đã tới nơi này?
Hòa thượng Diệu Không thấy được thần tình của Thạch Mục, nói.
- Ừ, trước đây thật lâu rồi, Thạch mỗ đã từng bị thỉnh mời tới đây, đi vào Dũng Sĩ Chi Môn bí cảnh tham gia thí luyện, đạo hữu nói bí cảnh liên thông những tinh vực khác, đây có phải là một nơi chứ.
Thạch Mục hồi tưởng nói.
Tuy rằng đại trận sơn cốc liên thông bí cảnh đã bị phá hư, nhưng với tu vi hiện giờ của Thạch Mục, tự nhiên dễ dàng cảm ứng được không gian nơi này ba động, còn có Dũng Sĩ Chi Môn bí cảnh tồn tại.
- Không sai, Dũng Sĩ Chi Môn, là danh xưng của bí cảnh này sao? Cũng chuẩn xác đó.
Hòa thượng Diệu Không nói.
Trong lúc nói chuyện, hắn phất một tay lên, một cổ kim quang xuyên thấu qua, ngưng tụ thành một đạo phong mang màu vàng, hư không phía trước vỡ ra, lộ ra một đạo khe nứt không gian đen như mực, thả người bay vào trong đó.
Thạch Mục nhìn thoáng qua chung quanh lần cuối cùng, cũng bay vào trong đó.
. .