Lão giả áo bào xanh đón lấy ngọc giản do Bàng Ngọc
đưa tới, thả Thần Thức ra dò xét một chút liền buông ngọc giản xuống,
gật nhẹ đầu.
Dù sao cũng tiện đường, làm một chuyện, được hai phần tiền, lão tự
nhiên sẽ không ý kiến gì. Huống gì đồ vật Bàng Ngọc nhờ hộ tống cũng
không nhiều lắm, thù lao được hứa hẹn cũng không thấp.
“Vậy mọi việc xin làm phiền Ngô trưởng lão. Những vật kia còn cần mấy ngày để chuẩn bị, khoảng chừng mười ngày sau sẽ xuất phát, hết thảy về
sau đành xin nhờ.” U Xán chắp tay nói.
Gã và Bàng Ngọc rất nhanh liền cáo từ rời đi. Trong phòng khách, chỉ còn lại hai người lão giả áo xanh và Sử chưởng quỹ.
“Ngươi cũng xem phần danh sách này đi. Mấy ngày nay hãy chuẩn bị sẵn
sàng.” Lão giả áo bào xanh đưa hai miếng ngọc giản sang cho Sử chưởng
quỹ.
Sau khi đón lấy, Sử chưởng quỹ liền dò xem một chút, chỉ thấy lông mày của gã cau lại, nói:
“Ngô trưởng lão, vật Bàng Ngọc nhờ còn được, chứ nhóm tài nguyên của
Thành chủ U Xán nhờ lại có giá trị rất xa xỉ đấy!” Sử chưởng quỹ nói.
“Ngươi muốn nói cái gì, cứ nói thẳng đi không sao.” Lão giả áo bào xanh nói.
“Theo ta được biết, cả hành trình từ thành Nhật Khang đến thành
Thương Húc, những chỗ khác thuộc hạ không lo lắng nhưng có một đoạn phải đi ngang qua Sơn mach Hạc Minh ở khu vực Đông Doãn. Đây là địa bàn của
Dực Hạc Bộ Hung Man. Ven đấy lại bị không ít Yêu thú hung mãnh giỏi về
phi hành chiếm cứ, thường xuyên cướp bóc thương đội đi ngang qua, rất
khó phòng bị. Mà lực lượng của chúng ta tại thành Nhật Khang lại có hạn, thuộc hạ chỉ sợ…” Sử chưởng quỹ có chút lo lắng nói.
“Việc này ngươi không cần lo lắng. Theo ta được biết, thương hội ở
thành trì phụ cận mới được điều đến một vị Trưởng lão khách khanh, là
một vị Thuật sĩ Nguyệt giai. Ta sẽ báo ngay lên tổng bộ việc này, sau đó đích thân đi mời vị Trưởng lão khách khanh kia đến tọa trấn cho đợt hộ
tống lần này. Mặt khác, ngươi phân phó xuống dưới, tuyên bố ngay trong
thành, chúng ta muốn chiêu mộ bốn mươi Dũng sĩ đồ đằng Tiên Thiên hoặc
Thuật sĩ Tinh giai. Cho thù lao nhiều một chút, nói chỉ cần lần hộ tống
này thành công, sẽ cho mỗi người một nghìn Linh Thạch.” Lão giả áo bào
xanh nói một câu như vậy với Sử chưởng quỹ.
“Vâng!” Sử chưởng quỹ vội vàng đáp ứng.
“Vậy chuyện này liền giao cho ngươi. Đi chuẩn bị cho thật tốt đi, hãy đảm bảo không có tý sơ hở nào.” Lão giả gật gật đầu, đứng dậy, đi thẳng vào chỗ sâu trong phòng khách.
Sử chưởng quỹ đứng nguyên tại chỗ suy tính một lát, sau đó mới đi đến gần một cái bàn ở trong phòng, tay vừa lộn liền lấy ra một cuộn giấy
Tuyên Thành, cầm bút viết như bay trên mặt giấy.
Sau một lát, gã ngừng lại, phủi tay, hướng ra ngoài cửa hô một tiếng, tiếp theo một gã nam tử mặc áo lam đẩy cửa bước vào.
“Đem bố cáo này dán lên bên ngoài Phủ Thành chủ rồi mở quán tiếp nhận báo danh.” Sử chưởng quỹ nói, đưa tờ giấy Tuyên Thành cho nam tử mới
bước vào.
“Vâng!” Nam tử áo lam nói xong liền đón lấy tờ giấy, đang chuẩn bị quay người đi ra ngoài.
“Đợi chút.” Sử chưởng quỹ gọi lại nam tử áo lam.
“Chưởng quầy còn có phân phó gì?”
“Nếu số người báo danh vượt qua bốn mươi người ngươi vẫn cứ nhận đăng ký tiếp. Đồng thời tuyên bố ba ngày sau sẽ tổ chúc một cuộc tỷ thí
nhỏ.” Sử chưởng quỹ ngẫm nghĩ, lại nói như thế.
Nam tử áo lam đáp ứng, quay người rời đi.
Sử chưởng quỹ ngồi trở lại trên ghế, nhắm mắt trầm ngâm.
Vào thời khắc này bỗng truyền đến một tràng tiếng bước chân, một tên tiểu nhị của Thiên Ngô Bảo Hiên đang đi nhanh đến.
“Khởi bẩm Sử chưởng quỹ, bên ngoài có một người tự xưng là Mục Thạch muốn tìm ngài.” Tiểu nhị nói.
“Mục Thạch...” Chưởng quầy suy nghĩ thoáng một chút, trong đầu lập tức hiện ra thân ảnh Thạch Mục.
“Mời hắn đến thiên sảnh dùng trà, nói là ta sẽ ra ngay.” Sử chưởng quỹ đứng lên, đi ra phía bên ngoài.
Một chỗ trong sảnh của Thiên Ngô Bảo Hiên, Thạch Mục đang nâng tách trà lên, nhấp một miếng.
Trên bàn trà còn đặt vài đĩa điểm tâm, Thải nhi lúc này đang cắm đầu cắm cổ ăn.
Thạch Mục nhìn bộ dạng không tim không phổi của Thải nhi mà lắc đầu.
Đúng vào lúc này, một tràng tiếng bước chân truyến tới, cửa chính thiên sảnh bị đẩy ra, Sử chưởng quỹ bước vào.
“Ha ha, Mục đạo hữu đại giá quang lâm đến tệ hiên, Sử mỗ hết sức vinh hạnh!” Sử chưởng quỹ còn cách thật xa đã chắp tay nói.
“Sử chưởng quỹ khách khí rồi, hồi lâu không thấy.” Thạch Mục chắp tay đáp lễ lại đối phương, trong lòng hắn có chút kỳ lạ, không hiểu vì sao
người này bỗng tự nhiên lại trở nên nhiệt tình với mình đến vậy? Khác
biệt quá lớn so với lần đến trước.
“Mục đạo hữu không cần nghi hoặc, Thiên Ngô Thương Hội ta luôn là lễ
ngộ có thêm đối với những người có bản lĩnh lớn. Mục đạo hữu là Đại sư
Phù lục hiếm thấy. Phù lục cao giai do đạo hữu luyện chế ra đến Ngô
trưởng lão của bản hiên cũng khen không dứt miệng. Lần trước đạo hữu đến đây, tại hạ ngược lại thất lễ rồi.” Sử chưởng quỹ nói.
Sắc mặt Thạch Mục biến hóa, ngay sau đó liền khôi phục bình thường.
Nhưng trong lòng hắn lại có chút âm thầm kinh hãi với năng lực sưu tập
tin tức của Thiên Ngô Thương Hội.
“Sử chưởng quỹ quá khen, tại hạ chẳng qua chỉ là một người bình
thường. Nào biết luyện chế Phù lục gì.” Suy nghĩ vừa chuyển, Thạch Mục
bỗng mở miệng nói.
Chưởng quầy cười nhạt một tiếng, cũng không miệt mài theo đuổi vấn đề này mà ngồi xuống một cái ghế bên cạnh Thạch Mục, nói:
“Không biết lần này Mục đạo hữu đến đây là có việc gì? Vẫn là vì vị
Chung Tú kia sao? Nếu là như vậy, chỉ sợ khiến các hạ thất vọng rồi.”
“Cũng không phải, lần này Mục mỗ đến đây, đúng là có chuyện quan
trọng khác muốn hỏi. Đó là tin tức về Yêu thú ngoài thành, không biết
quý thương hội biết rõ bao nhiêu? Còn gã Ngao Khuê kia nữa, hắn đã thật
sự rời đi chưa?” Đuôi lông mày Thạch Mục khẽ nhướn, ánh mắt vẫn bình
thản như trước, hỏi.
“Thì ra là chuyện này. Ân, đúng như lời đồn đang lan truyền trong
thành, Ngao Khuê đã rời đi thành Nhật Khang, trong thời gian ngắn hắn sẽ không quay lại. Nhưng trước khi đi, hắn đã gọi đến một gã đồng tộc cũng có thực lực Địa giai đến thống lĩnh Yêu thú ngoài thành. Tuy vòng vây
Yêu thú ngoài thành lúc này đã tương đối mỏng bớt nhưng một khi muốn ra
khỏi thành, e là vẫn còn chút mạo hiểm.” Sử chưởng quỹ cười khẽ một
tiếng, nói.
Thạch Mục vừa nghe Ngao Khuê đã thật sự rời đi, tảng đá trong lòng lập tức buông xuống.
Chỉ cần Ngao Khuê rời đi, dù ngoài thành đã đến Yêu tộc Địa giai
khác, chỉ cần không phải Địa giai hậy kỳ, hắn cũng sẽ không sợ gì nhiều.
“Đa tạ Sử chưởng quỹ đã báo cho biết. Không biết tin tức này phải trả bao nhiêu Linh Thạch?” Thạch Mục hỏi.
“Tin tức này cũng không đáng giá. Qua một thời gian ngắn nữa cũng sẽ
truyền ra trong thành. Đạo hữu không cần trả tiền đâu.” Sử chưởng quỹ
cười ha ha nói.
“Nếu vậy, xin đa tạ Sử chưởng quỹ. Tại hạ còn có chút sự tình, xin cáo từ.” Thạch Mục chắp tay nói, đứng dậy, muốn rời đi.
Thải nhi cũng vội vàng ngừng ăn, bay lên đậu xuống vai Thạch Mục.
“Mục đạo hữu xin dừng bước.” Ánh mắt Sử chưởng quỹ lóe lên, mở miệng nói.
“Sử chưởng quỹ còn có chuyện gì?” Thạch Mục dừng bước, quay đầu nhìn lại.
“Ha ha, cũng không phải đại sự gì. Như vậy Mục đạo hữu chắc là cũng muốn rời đi thành Nhật Khang phải không?” Sử chưởng quỹ hỏi.
“Tại hạ đang có ý đó.” Thạch Mục nhẹ gật đầu.
“Lúc này ngoài thành cũng không an toàn. Tuy thực lực của Mục đạo hữu cường đại nhưng cũng khó đảm bảo rằng sẽ không gặp phải Yêu thú.” Sử
chưởng quỹ nói.
“Sử chưởng quỹ có chuyện gì mời nói thẳng đi.” Thạch Mục nói.
“Chừng mười ngày sau, bản thương hội cần vận chuyển một đám vật tư về phía Tây bộ của Đại lục nên đang triệu tập một đám hộ vệ để đồng hành.
Nếu Mục huynh có hứng thú, có thể dạo một vòng ngoài Phủ Thành chủ xem
thử.” Sử chưởng quỹ nói.
“Không biết quý thương hội muốn đến nơi nào trước?” Thạch Mục hỏi.
“Thành Thương Húc.” Sử chưởng quỹ nói ra.
Ánh mắt Thạch Mục chớp lên, hắn có chút ấn tượng với danh tự này. Đấy là một Đại thành Man tộc nằm sâu trong Đại lục Tây Hạ.
“Đi từ chỗ này đến thành Thương Húc nhiều nhất chỉ mất hai tháng. Thù lao cho mỗi một hộ vệ đi theo là một nghìn Linh Thạch. Ha ha, chút Linh Thạch đó chắc Mục đạo hữu cũng không để vào mắt nhưng nếu đi cùng với
thương đội thì an toàn tự nhiên sẽ được đảm bảo hơn rất nhiều.” Sử
chưởng quỹ nói.
“Được, tại hạ nhớ kỹ.” Thạch Mục khẽ gật đầu, mang Thải nhi đi nhanh ra ngoài.
. . .
“Thạch Đầu, ngươi có ý định tham gia đoàn hộ tống của bọn họ không?” Vừa ra Thiên Ngô Bảo Hiên, Thải nhi đã hỏi.
“Đi qua xem rồi hẵng nói.” Thạch Mục nói, rảo bước đi về phía Phủ Thành chủ.
Một lát sau, bên ngoài Phủ Thành chủ.
“Oa, thật nhiều người!” Còn cách thật xa, Thải Nhi đã kêu lên.
Thạch Mục nhìn về phía Thải nhi nói, quả nhiên trông thấy một tấm bố
cao đang dán cao cao ở chính giữa bảng thông báo. Chung quanh đấy đã có
không ít người vây quanh.
Thạch Mục cất bước đi về phía đám đông, đồng thời ánh mắt ngưng tụ,
đọc hết nội dung trên bố cáo. Nội dung trên đó đúng là nói về việc Thiên Ngô Bảo Hiên đang chiêu mộ cường giả Tiên Thiên cùng Thuật sĩ Tinh
giai.
“Hai tháng, liền có thù lao là một nghìn Linh Thạch!” Trong đám đông, không biết ai kích động hô lên.
“Chà chà, thù lao này đúng là…Thiên Ngô Bảo Hiên quả nhiên tài đại
khí thô!” Có không ít tu luyện giả phổ thông chụm đầu nói thầm với nhau.
“Lăng Thừ - đệ nhất dũng tướng dưới trướng Thành chủ đại nhân cũng
cùng đồng hành kìa. Còn có Thiên Ngô Bảo Hiên phái ra một Thuật sĩ
Nguyệt giai nữa. Không phải là chỉ vận chuyển một chuyến hàng hóa sao,
có cần phí công phí sức như vậy không?”
“Ngươi lo nhiều như vậy làm gì. Có hai người kia ở đây, chúng ta hộ
tống hàng hóa không phải càng an toàn hơn sao? Lại nói Yêu thú ngoài
thành chưa có đi sạch, chỉ bằng ngươi có thể bình yên rời đi thành Nhật
Khang sao?”
“Triệu huynh nói có lý, lại còn có thể kiếm được một nghìn Linh Thạch nữa chứ. Tất cả chúng ta đều lên báo danh đi.”
Bởi vì có yêu cầu giới hạn về tu vi nên những người có thể đi về trước báo danh đều rước lấy không ít ánh mắt hâm mộ.
Thạch Mục đứng trong đám người suy nghĩ một hồi, rất nhanh liền có quyết định.
Đúng như Sử chưởng quỹ đã nói, nếu hắn đã chuẩn bị rời khỏi thành đi
về phía Tây, một mình hắn đi không an toàn bằng cùng đồng hành với
Thương Hội Thiên Ngô.
Thành Thương Húc là một tòa Đại thành Man tộc thông hướng Tây Bộ, nếu đi một mình thì hắn cũng sẽ đi ngang qua nơi này, tính ra xem như cùng
đường.
Thạch Mục nghĩ như vậy, liền cất bước đi về chỗ đài báo danh. Chỗ báo danh lúc này đã chật cứng những người với người, một nam tử mặc áo màu
lam lớn tiếng hét lên:
“Người trước đi người sau đến. Này này, đang nói ngươi đấy! Đừng có
chen hàng như vậy chứ. Lần lượt ký tên, người đến đều có phần!”
“Chẳng phải chỉ lấy có bốn mươi người sao? Nãy giờ đã bao nhiêu người rồi...Không chen lấn thì làm gì còn phần chứ!” Có người cao giọng chất
vấn.
“Khụ khụ, tuy lần hộ tống này chỉ chiêu mộ bốn mươi người nhưng bản
hội xét thấy lần này người báo danh quá đông, cho nên để công bằng,
chúng ta sẽ cử hành một cuộc tỷ thí quy mô nhỏ trong phạm vi người báo
danh, người thắng liền có thể tham gia...”
Đám người vừa nghe xong, lại bắt đầu kêu la.
“Tỷ thí sẽ cử hành vào ba ngày sau. Địa điểm sẽ công bố ở đây vào ngày mai, các vị trước cứ về chuẩn bị tốt đi.”
Ba ngày sau.
Cuộc tỷ thí tuyển chọn hộ vệ của Thiên Ngô Bảo Hiên bắt đầu diễn ra,
địa điểm ngay tại trong Luyện võ tràng ở phía Tây thành Nhật Khang.
Mặc dù chỉ là cuộc tỷ thí cỡ nhỏ nhưng người tham gia đều là Võ giả
trên Tiên Thiên hoặc Thuật sĩ Tinh giai nên có khá đông dân chúng Man
tộc bình thường hồ hởi đến xem náo nhiệt.